Giọng Ninh Hồi so với tiếng la hét sợ hãi của Quận chúa An Lăng có vẻ còn vang dội hơn, ngay cả Ninh Tương trong khoang thuyền cũng nghe thấy, vội vàng chạy ra.
Ninh Tương chậm hơn một chút, thị vệ mà Thái tử dẫn theo lên thuyền tới trước, thấy rắn lập tức duỗi chân đá con rắn xuống sông, sau đấy thấy người ngồi dưới đất run rẩy thở dốc, vội vàng quỳ nửa người xuống xem xét: “Bùi thiếu phu nhân, không sao chứ?”
Ninh Hồi ngẩng đầu, trong mắt còn chất chứa nước mắt vì cố sức dụi mà chảy ra.
Lúc này nàng làm như vừa hoàn hồn lại bởi lời nói của đối phương, bừng tỉnh vội vàng nói: “Ta không sao, mau! Mau cứu Quận chúa đi!”
“Cái gì?” Thị vệ chạy đến bên lan can ngó người xuống nhìn, người dưới sông đang giãy dụa liên hồi, loáng thoáng có thể nhìn ra là nữ nhân, hắn vẫy tay gọi người: “Mau, mau cứu người!”
Quận chúa An Lăng rơi xuống nước, huy động cả nửa số thị vệ trên thuyền, ánh đèn mờ ảo, âm thanh náo loạn vô cùng.
Ninh Tương ôm lấy Ninh Hồi đang che mặt vui sướng, hợp sức cùng Thanh Đan đỡ người lên, Ninh Hồi thuận thế dựa nửa người vào nàng, vùi mặt vào đôi vai gầy có chút cộm người.
“Sao thế?” Giọng Bùi Chất có chút lạnh lùng trầm thấp, vừa rồi tiếng kêu đó khiến hắn có chút giật mình, còn tưởng có chuyện lớn gì.
Ninh Hồi rúc trong lòng Ninh Tương, đầu không nâng lên mặt không lộ, cũng không giải thích những chuyện khác, chỉ thút thít nói: “Có rắn…”
Còn về chuyện gì đã xảy ra thì tự nghĩ đi.
Bùi Chất yên lặng nhìn nàng, nhướng mày không nói gì, hắn nhìn như vậy rồi còn chắn đường, Ninh Tương bị hắn nhìn đến nỗi hai chân run rẩy, đi cũng không được, không đi cũng chẳng xong, chỉ có thể yếu ớt lên tiếng nhắc nhở: “Tỷ, tỷ phu?”
Bùi Chất nghiêng người quay mặt đi: “Ở trong khoang thuyền đừng chạy loạn.”
“Vâng vâng vâng.” Ninh Tương ra sức gật đầu, kéo Ninh Hồi chạy vào trong.
“Tỷ không sao chứ?” Ninh Tương ấn người ngồi xuống ghế, nhận lấy ly trà nóng mà Tống Thanh Thanh đưa cho nhét vào tay nàng, ấn vào trán nàng một cái thật mạnh: “Ai bảo tỷ chạy lung tung khắp nơi, bị dọa chết khiếp cũng đáng đời.”
Hơi nước mờ mịt trong ly, hương trà thơm nức mũi, Ninh Hồi uống nước trà cho nhuận cổ họng hơi khô khốc nhói đau.
“Ta không sao, ngược lại là Quận chúa An Lăng… cũng không biết giờ ra sao rồi.”
Ninh Tương lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không rõ, Tống Thanh Thanh ở một bên vuốt tay áo, âm thầm liếc nhìn Ninh Hồi một cái, nàng ta cũng chẳng cần biết nguyên do sâu xa ra sao, chỉ biết vui sướng khi người gặp họa là được rồi: “May mà trong nước không có rắn, nếu không bị một đám vây lại thì hay rồi.”
Ninh Hồi nhấp môi uống nước trà, không nói lời nào, bốn phía xung quanh cũng dần yên ắng trở lại.
Thanh Thanh Thảo Nguyên mất một lúc lâu cũng chưa phản ứng lại, mãi sau mới nâng cái mặt gấu trúc từ dưới đất lên: “Nhóc con, người không sợ sao?”
Ninh Hồi ngẩng đầu ưỡn ngực: “Không sợ.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “Quận chúa An Lăng nhất định sẽ nói là do người làm.”
Ninh Hồi: “Nàng ta sẽ không nói đâu.”
Giống như Quận chúa An Lăng liên tiếp năm lần bảy lượt làm chuyện ám hại, nàng ta không sợ gì như vậy là vì không có chứng cứ, trong lòng biết rõ thì có sao, không có động cơ không có nhân chứng không có vật chứng, ai tin nàng ta chứ? Nói ra cũng chỉ khiến bản thân thành kẻ kiếm chuyện mà thôi.
Dựa vào sự thông minh của Quận chúa An Lăng, nàng ta nhất định sẽ không nói gì.
Ninh Hồi uống cạn ly nước rồi lại bảo Thanh Đan rót thêm cho một ly, thuận tiện hỏi nàng ấy về bông hoa mà nàng vẫn luôn thương nhớ.
Thanh Đan vừa rót nước vừa trả lời: “Thiếu phu nhân vẫn còn tâm tình nhớ nhung hoa sao, người yên tâm, nô tỳ sẽ bảo người mang tới đây.”
Nghe Thanh Đan nói vậy, Ninh Hồi mới yên tâm, tiếp tục thản nhiên uống nước.
Vì cứu viện tới kịp thời nên Quận chúa An Lăng không có mệnh hệ gì, nhưng mà tình hình có vẻ không được tốt cho lắm, khi được người đưa vào khoang thuyền đã lâm vào trạng thái choáng váng nửa tỉnh nửa mê.
Ninh Hồi lén liếc trộm một cái, trên người nàng ta mặc áo choàng màu Tương Phi, nằm co ro run rẩy trên chiếc giường nhỏ, Oanh Nhi ở bên cạnh ghé đầu lau mặt cho nàng ta, tay chân có chút luống cuống.
Nàng thấy hơi tiếc nuối, năng lực nghiệp vụ của mấy thị vệ này đúng là quá tốt.
Thuyền rất nhanh cập bến, khi hai chân chạm đất, ai nấy đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Thái tử đứng ở mũi thuyền, nhìn Quận chúa An Lăng được người dìu xuống, lấy ra tấm ngọc bội, gió thổi vào khiến mặt hắn có chút lạnh lẽo, phân phó hạ nhân nói: “Hồi cung.”
Ánh nến tràn ngập trong xe ngựa, Bùi Chất nghiêng người, hai mắt hơi nheo lại.
“Giả vờ đúng là như thật.”
…
Thái tử vừa trở lại Đông cung đã triệu thái y tới.
“Thế nào? Có gì không ổn không?”
Ngô thái y cầm lấy ngọc bội ngửi, cẩn thận nhìn một hồi lâu, khi Thái tử thúc giục mới đặt ngọc bội trở về, khom lưng bẩm báo: “Hồi bẩm Điện hạ, ngọc bội này từng được ngâm trong rượu hùng hoàng, mặt trên bôi dịch cỏ Bích Tây đặc chế từ Nam La.
Nam La nhiều rắn, từ hoàng thân quý tộc cho tới bá tính nghèo khổ đều thích tẩm dịch cỏ Bích Tây vào đồ vật đeo trên người để tránh rắn quấy nhiễu.”
Ánh mắt Thái tử khẽ động: “Nếu vậy, Ngô thái y theo ta tới Tử Thần điện một chuyến đi.”
Ngô thái y không dám hỏi nhiều nguyên do, đáp lại một tiếng vâng.
Khi hai người tới nơi, Chiêu Nguyên Đế đang chuẩn bị đi ngủ, nghe Thái tử cầu kiến, đầu mày nhíu lại dần giãn ra, bảo người thay y phục cho, mặc thường phục đơn giản rồi xoay người ra ngoài.
Hương an thần trong điện đốt đã lâu, đầu Chiêu Nguyên Đế có chút choáng váng buồn ngủ, mí mắt cũng khó mà nâng lên: “Đêm hôm thế này tới gặp trẫm là có chuyện gì?”
Thái tử nhẹ nhàng bẩm báo chuyện rắn nước trên sông Hồng Lăng, Chiêu Nguyên Đế nghe xong dần ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
Khi Thái tử nói xong ông ta mới trầm giọng nói: “Những hiện tượng dị thường này là trời cao cảnh cáo sao? Người đâu, triệu Giám chính Khâm Thiên Giám tới gặp trẫm ngay lập tức.”
Ông ta vừa dứt lời, tiểu thái giám đứng bên giá đèn rồng nguy nga vội vàng lui ra ngoài.
Thái tử cũng không ngăn cản, lại trình ngọc bội lên: “Phụ hoàng, đây là đồ vật của Quận chúa An Lăng, nhi thần vô tình nhặt được.”
Món đồ vừa được trình lên ngự án, Ngô thái y lại nói lại một lượt những lời vừa nói với Thái tử, Chiêu Nguyên Đế nắm lấy ngọc bội không nói gì, trong điện vắng vẻ không một tiếng động.
Giám chính Khâm Thiên Giám cũng nhanh chóng chạy tới đợi ở bên ngoài.
Giám chính Khâm Thiên Giám tuổi tác cũng đã cao, nhưng cơ thể ngày nào cũng chạy tới chạy lui vẫn còn khỏe mạnh, chạy tới đây eo không đau, chân không mềm, thở không gấp, nghe được Chiêu Nguyên Đế hỏi thiên tượng, cung kính đáp bốn chữ “không có dị tượng”.
Chiêu Nguyên Đế hừ lạnh một tiếng, chuyển tới Thái tử hỏi: “Con điều tra ra được gì nữa không?” Thấy Thái tử lắc đầu, ông ta ném phăng ngọc bội, lạnh lùng nói: “Việc này ngày mai nói tiếp, lui ra ngoài đi.”
Thái tử ra ngoài, khi rời đi còn quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ cười lắc đầu.
Phụ hoàng của hắn càng lớn tuổi càng niệm tình nghĩa, chuyện hôm nay chắc có thể to có thể nhỏ, nhưng xem ra phụ hoàng hắn muốn đè nén xuống, có lẽ Quận vương phủ Giang Đô tạm thời vẫn có thể nghênh ngang thêm một thời gian.
Nói chuyện công một lát, Chiêu Nguyên Đế đã không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát ngồi bên án xem tấu chương, bút nhúng chu sa một hồi lâu cũng không buông xuống, ông ta thở dài một hơi: “Ai cũng nói cháu ngoại lớn lên giống cậu, cháu nữ giống cô, dáng vẻ giống, sao tính tình lại khác một trời một vực vậy chứ?”
Thái giám tổng quản bưng trà tới: “Quận vương phủ Giang Đô chỉ có một hài tử này thôi, đương nhiên sẽ nuông chiều, vả lại Quận vương vốn dĩ cũng có tính tình nông nổi như vậy…”
Chiêu Nguyên Đế mở nắp lên, nhìn hơi nước lững lờ, nhất thời phiền muộn.
Ngày hôm sau thượng triều, có triều thần dâng tấu chương chuyện rắn nước hôm qua, quả như Thái tử suy đoán, Chiêu Nguyên Đế im bặt không nhắc gì tới Quận chúa An Lăng, chỉ phái người tiếp tục tra xét dị tượng sông Hồng Lăng.
Thái tử phỏng chừng chuyện này có tra thế nào đại khái cũng chẳng giải quyết được gì.
Những chuyện này Ninh Hồi đều không biết, nàng chỉ biết Quận chúa An Lăng đau ốm nằm trên giường, không ngừng mời đại phu, khi nghe thấy tin tức này, nàng vui mừng mà ăn thêm vài chén cơm.
Hôn sự của Bùi Đô và Liễu Phương Tứ đã gần tới, trong phủ ngày càng náo nhiệt, vừa ra sân đã thấy tràn ngập không khí đám hỉ, chính đường cũng bắt đầu giăng lụa đỏ.
Mỗi khi nàng ra ngoài luôn có người nhìn lén lút hoặc thẳng thừng nhìn nàng đánh giá, thậm chí Bùi lão phu nhân còn sợ nàng phát điên vì yêu mà làm ra chuyện gì vào thời điểm quan trọng này, đặc biệt dặn dò nàng ngày nào cũng tới tiểu Phật đường niệm kinh nửa canh giờ, chẳng qua cũng chỉ là cách nói hoa mỹ của bình tâm tĩnh khí.
Bùi lão phu nhân là một trong những phụ nhân không tin Phật hiếm thấy trong kinh thành, viện Phúc An cũng không bày bố Phật đường, vậy là bà ta liền bảo Dung Xuân sắp xếp cho Ninh Hồi tiểu Phật đường ở chính viện của Bùi Chu thị.
Chữ trên kinh Phật nàng đều biết cả, nhưng liên kết lại với nhau nàng cũng ngơ người, Ninh Hồi nhìn tượng Phật phía trên, thầm xin Phật tổ chớ trách, không ngừng lặp lại niệm câu “a di đà phật”.
Cuối cùng niệm thành một bài ru ngủ, thôi miên chính mình ngồi trên đệm hương bồ ngủ gà ngủ gật.
“Ký chủ, mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”.