“Sao tỷ lại ngây người ra thế?”
“Hả?” Ninh Hồi chớp chớp mắt: “Ta đang nghĩ, muội ở Giang gia vất vả như vậy cũng không phải là một cách hay, cẩn thận thật sự nghẹn đến phát điên mất.” Ninh Tương vốn dĩ là một người tính tình tùy ý có gì nói nấy, đè nén tính tình cũng không phải chuyện tốt.
Ninh Tương thở dài một hơi: “Ai cũng nói thế, nhưng ta có thể có cách nào chứ, sống thì vẫn phải sống, đây còn không phải là nhân lúc hồi kinh ra bên ngoài xả hơi chút sao.” Tình cảm phu thê của nàng ấy và Giang Hòe An cực kỳ tốt, sao có thể nỡ bỏ được.
Ninh Tương không muốn trở về hầu hạ gia đình đó, hiện giờ đúng lúc hồi kinh, không nghỉ ngơi cho tốt thì quả thật có lỗi với bản thân: “Trước đây lúc còn ở khuê cách luôn nghĩ tới sau này, giờ lại hoài niệm những ngày tháng trước đây, tiêu dao tự tại biết bao.”
Ninh Hồi ở trong phủ Quốc công vẫn rất tự do, thành thân với không thành thân chẳng khác gì nhau, sao nàng có thể hiểu được những điều Ninh Tương nói, nên vô cùng rối rắm về vấn đề này, hỏi ngược lại: “Muội ở kinh đô cũng lâu rồi, sao còn chưa trở về Thịnh Châu, cẩn thận người trong nhà đó lại móc mỉa muội đấy.”
Ninh Tương liếc nhìn nàng: “Không vội, mấy ngày nữa Giang Hòe An cũng vào kinh làm việc, chàng ấy cũng thông cảm cho ta ở trong phủ vất vả, bảo ta an tâm đợi, đến lúc đó cùng nhau trở về.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Ninh Hồi lẳng lặng rũ xuống, người ta hiện giờ còn thể hiện tình cảm ân ái trước mặt nàng nữa, nàng còn có thể nói gì được, không thể nói nổi nên lời.
“Ra ngoài đi dạo đi? Ngồi đây mãi cũng chán.” Ninh Tương thấy nàng vốn rất vui giờ lại nói ra một đống lời nghẹn khuất trong lòng, buồn bực cũng tiêu tan bớt, thoải mái hơn nhiều, kéo nàng dậy, muốn ra bên ngoài hít thở chút không khí tươi mới.
Ninh Hồi cũng cảm thấy buồn chán, mỉm cười gật đầu: “Được đấy.”
...
Người đứng ở án thư đề bút viết bốn chữ ‘nhật nguyệt sao trời’, nét bút rồng bay phượng múa, là một vài chữ hay.
Tuy Oanh Nhi không thông thạo viết văn nhưng cũng có thể nhìn ra không bình thường, nàng ấy cầm quai hộp đồ ăn, cong mắt cười.
Quận chúa An Lăng gác bút lông xuống, vẻ mặt hờ hững: “Không phải bảo ngươi chờ ở ngoài sao? Có chuyện gì à?”
Oanh Nhi đi đến từ bàn tròn bên ngoài: “Cát Tường trai gửi chút điểm tâm tới, có bánh mà qQận chúa thích nhất, còn có đậu phụ vàng, bánh đậu hai màu, bánh cam hoa cúc và bánh mứt trái cây, người nếm thử đi.”
Quận chúa An Lăng rửa sạch tay ở thau đồng, cầm khăn tay nhìn điểm tâm đủ sắc màu được Oanh Nhi bày trên bàn.
Nàng ta nhướng mày, tùy ý ném đồ trong tay lên giá, ngồi trước bàn trang điểm nâng cằm: “Không ăn, trang điểm cho bổn Quận chúa đi, lát nữa ra ngoài đi dạo.”
Oanh Nhi a một tiếng, bất đắc dĩ đặt đồ ăn sang một bên, vừa rồi cũng không nói muốn ra ngoài, sao đột nhiên lại muốn ra ngoài đi dạo thế?
Trong lòng nàng ấy cứ thấy sai sai không hiểu nổi, nhưng tay chân lại không dám lề mề chậm chạp, nhanh chóng rửa tay sạch sẽ trang điểm điểm chải chuốt cho Quận chúa.
Ninh Tương và Ninh Hồi ra khỏi Bách Vị Lâu cũng không dùng xe ngựa, đi dạo khắp nơi, cuối cùng nghe theo kiến nghị của Thanh Miêu đi tới sông Hồng Lăng của thành Nam.
Dọc hai bên hồ cành lá xum xuê, soi bóng xuống mặt nước dưới tà dương, những chiếc thuyền đã gần cập bến, mặt trời ngả về phía tây, đúng là lúc thích hợp để ngắm cảnh ở sông Hồng Lăng, đình trong sông cũng đã có không ít người tới.
Ninh Hồi ngồi trong đình một lát cũng thấy hơi nhàm chán, Ninh Tương kéo cánh tay nàng, tiến sát vào bên tai nàng nói: “Tỷ xem người ngồi bên kia có phải Quận chúa An Lăng không?”
Ninh Tương chỉ gặp Quận chúa An Lăng một lần mấy năm trước, nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra rốt cuộc có phải hay không, bèn cất tiếng hỏi.
Ninh Hồi nhìn theo tầm mắt nàng ấy, thấy một mỹ nhân mặc một chiếc váy màu trắng như trăng thêu sen trắng chiết eo, thị nữ phía sau che một lớp van mỏng.
“Là nàng ta đấy.” Nhan sắc của Quận chúa An Lăng ai gặp qua cũng khó quên, đây là giai nhân khuynh thành hàng đầu cơ mà.
Hai người đang nói chuyện, Quận chúa An Lăng cũng nhìn thấy các nàng, Oanh Nhi mỉm cười vòng qua đám người đi tới, uốn gối vấn an: “Không ngờ lại gặp Bùi thiếu phu nhân ở chỗ này, Quận chúa gửi lời hỏi thăm người.”
Ninh Hồi và Ninh Tương đứng lên nhìn về phía Quận chúa An Lăng, hơi nhấc người lên tỏ ý vấn an, Ninh Hồi nói: “Quận chúa khách sáo quá rồi.”
Hàn huyên vài câu này xong, Oanh Nhi lại nhắc tới việc, nghiêng người chỉ về phía thuyền tranh treo đèn lục giác phía xa nói: “Hôm nay Quận chúa cố ý thuê thuyền tranh du ngoạn, muốn mời Bùi thiếu phu nhân bầu bạn, không biết ý thiếu phu nhân thế nào?”
Ninh Hồi chưa từng ngồi thuyền nên có chút dao động, nhưng vẫn kéo ống tay áo Ninh Tương, nghiêng đầu hỏi: “Muội thấy sao?”
Ninh Tương nửa năm nay ở Giang gia bị gò bó cực kỳ, mỉm cười kéo nàng gật đầu: “Chúng ta đi xem xem, dù sao cũng không có việc gì, một lát nữa về.” Kinh đô mấy năm nay trị an rất tốt, hơn nữa bên cạnh đường tỷ còn có Sở Hốt, về muộn một chút cũng không lo.
Quận vương phủ Giang Đô giàu có khoa trương, thuê thuyền tranh khắc hoa lá, chim muông, cửa sổ bọc lụa, cực kỳ xa hoa.
Quận chúa An Lăng đứng bên bờ sông, phía sau là cảnh tượng lộng lẫy, nhưng lại không là gì so với khí chất băng sơn tuyết liên của nàng ta.
Thuyền tranh cập bờ, nàng ta và Oanh Nhi lên trước một bước, Ninh Tương và Ninh Hồi mới kéo nhau lên sau đó.
Sở Hốt lạnh lùng đánh giá cảnh tượng trước mắt, nghĩ đến nhiệm vụ của mình, đôi tay cầm kiếm siết chặt lại.
Tề Thương nói đúng, nữ nhân này thật sự có một cảm giác âm hồn bất tán.
Ninh Hồi vốn tưởng rằng trên thuyền chỉ có mấy người các nàng thôi, không ngờ vào trong rồi mới nhận ra còn có không ít người, ngoại trừ Liễu Phương Tứ ở nhà chuẩn bị hôn sự ra thì quý nữ danh giá khắp kinh đô đều tụ tập ở đây.
Đích nữ Thừa tướng Lâu Phiến ngồi trước giường nhỏ vừa ăn hạnh nhân vừa nghe hát nhìn thấy các nàng trước tiên, cầm khăn tay ô lên một tiếng: “Ai thế này? Không phải hai vị tỷ tỷ của phủ Lộ Lăng hầu sao? Cũng đã lâu lắm không gặp rồi.”
Nàng ta vừa lên tiếng, tiếng hát bên trong lập tức ngừng lại, huyện chủ Tống Thanh Thanh của Tịnh Đức Bá Phủ mới được tân phong lắc đầu nói: “Câu này của ngươi sai rồi, không phải tỷ tỷ Lộ Lăng hầu, mà là thiếu phu nhân nhà khác.”
“Nói phải, nói phải…” Lời Tống Thanh Thanh vừa dứt, mọi người cũng ồn ào lên tiếng hùa theo.
Lâu Phiến che khăn mừng rỡ nói: “Cô nương khuê các chúng ta hội tụ, hai người tới đây có chuyện gì?”
“Là ta mời tới đó.
Sao? Không được à?” Quận chúa An Lăng ngồi xuống, bình tĩnh dị thường rót cho mình một ly rượu trái cây.
Nàng ta nói như vậy, đương nhiên Lâu Phiến không phản bác được.
Thuyền này là Quận chúa An Lăng thuê, người trên thuyền cũng đều là nàng ta mời, toàn bộ đều do nàng ta làm chủ, nàng cũng chỉ là khách, dù sao cũng không thể đảo khách thành chủ được.
Lâu Phiến yên lặng, âm thầm bĩu môi không nói gì, những người khác đương nhiên cũng im lặng theo.
Ninh Hồi thật sự không rõ ràng tình hình hiện tại cho lắm, Ninh Tương lại kéo Ninh Hồi tìm vị trí ngồi xuống sau đó lạnh giọng nói với Lâu Phiến: “Lâu tiểu thư nghe rõ rồi đấy, lần sau nói chuyện thì suy nghĩ chút.
Người tính tình tốt thì xem là ngươi nói đùa, còn người nóng tính, ví dụ như ta, sẽ xem như ngươi cố ý gây sự đấy.
Tới lúc đó nói gì động chạm tới ngươi, ngươi tuyệt đối đừng có trách móc.”
Lâu Phiến vỗ vỗ vỏ dính trên tay, cười gượng nói: “Miệng lưỡi vẫn lợi hại như trước.”
Ninh Tương nhướng mày: “Đa tạ lời khen.”
Bầu không khí cho, Tống Thanh Thanh ở một bên ba phải: “Ta đúng là đã lâu không gặp Ninh Tương, nghe nói phong cảnh ở Thịnh Châu đẹp lắm, ngươi mau nói cho ta nghe xem có gì thú vị không đi.”
Ninh Hồi cũng không chối từ, thật sự nói cho các nàng về phong cảnh Thịnh Châu, trong lời nàng ấy, Thịnh Châu không khác nhiều lắm so với ký ức nguyên chủ, Ninh Hồi vừa nghe vừa nói chuyện với Thanh Thanh Thảo Nguyên.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, sao ngươi không để ý tới ta thế?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên chống tay lên khuôn mặt gấu trúc, một tay nhấn vào màn hình: “Ký chủ, có chuyện!”
Ninh Hồi: “Sao thế?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên kích động nhảy cẫng lên: “Giá trị xanh hóa một trăm nghìn một trăm nghìn, gần đây có một trăm nghìn, một trăm nghìn tròn chình chĩnh đấy!”
Thanh Thanh Thảo Nguyên rống lên một tiếng khiến Ninh Hồi suýt chút nữa ném rớt hạnh nhân khô trong tay, nàng nhanh nhẹn nhét quả khô vào miệng mình, cả giận nói: “Ngươi điên rồi sao, kêu lớn tiếng thế làm gì, định hù chết ta để ta kế thừa hạt khô à?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên gãi gãi tai nhỏ của mình: “Ta hơi kích động, ký chủ, xin lỗi xin lỗi.”
Ninh Hồi chép chép miệng: “Rà quét ra ở đâu chưa?”
“Ở ngay gần đây, là một đóa hoa trông như thế này.” Thanh Thanh Thảo Nguyên nhanh chóng hiển thị hình ảnh cho nàng xem.
Bông hoa trên bức hình đỏ tươi, giống như chim bay, chùm lá xanh ngắt, thoạt nhìn rất đẹp.
Ninh Hồi tò mò hỏi: “Đây là hoa gì?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên lắc đầu: “Không biết, cơ sở dữ liệu không có ghi chép, ta vừa mới đặt cho nó một cái tên…”
Ninh Hồi: “Tên gì?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “Hoa đỏ thẫm, thích không?”
Ninh Hồi: “...!Rất xứng đôi với ngươi.”
Xác định hoa ở rất gần, Ninh Hồi cân nhắc đi dạo một lát trên thuyền.
Trong khi nàng suy nghĩ, Quận chúa An Lăng kia cũng âm thầm đánh giá nàng, cuối cùng tầm mắt di chuyển từ Ninh Hồi sang Sở Hốt ở phía sau, nàng ta mím môi nhấp vài ngụm rượu, vẻ mặt khẽ thay đổi.
Sở Hốt à, để nàng ta nghĩ xem hắn có ý gì đây?
Quận chúa An Lăng buông ly sứ thanh hoa, khẽ mỉm cười.
Thật là, tưởng rằng nàng ta thật sự ngu xuẩn như vậy, sau một lần ám sát không thành còn có lần thứ hai hay sao? Thế thì chẳng thú vị gì cả.
Đầu ngón tay nàng ta gõ nhẹ trên bàn, mặt mày giãn ra, khi ánh mắt nhìn tới Ninh Hồi đều không nhịn được mà dừng lại nhiều chút, dáng vẻ này hòa nhã, vẻ mặt vô ưu vô lo nhưng trong lòng lại uể oải, rầu rĩ.
Tống Thanh Thanh vẫn luôn để ý Quận chúa An Lăng, nàng ta quen nhìn sắc mặt đoán ý, hồi còn nhỏ từng có một thời gian giao hảo với Quận chúa An Lăng, một vài thói quen của Ngụy Thành Vãn nàng ta vẫn biết, tuy sau này… ôi, ngón tay cầm khăn của Tống Thanh Thanh không nhịn được mà cứng đờ, sau đó giao tình sâu hơn nàng ta phát hiện ra nữ nhân này thật sự quá đáng sợ nên dần xa cách.
Có điều tuy xa cách, nàng ta vẫn luôn duy trì quan hệ với đối phương, nàng ta không thể trở mặt với loại người như Ngụy Thành Vãn được, nếu không sẽ bị giã tới chết không biết chừng.
Tim Tống Thanh Thanh đập cực kỳ nhanh, âm thầm nhìn Ninh Hồi với một ánh mắt không đành lòng.
Ninh Hồi này cũng thảm, từ nhỏ đã không có cha nương đã đành, giờ lại gả cho người nhà chồng không thích chồng không yêu, một thời gian trước còn bị đưa tới thôn trang vùng ngoại ô, đã vậy, giờ còn không biết chọc phải con chó điên rắn độc Ngụy Thành Vãn kia cái gì...
Trời ơi, thế này cũng thảm quá rồi.
Tống Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy thương cho Ninh Hồi, trong mắt không khỏi dấy lên chút cảm xúc, Ninh Hồi lau tay chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, vừa chớp mắt đúng lúc lại đối diện với tầm mắt Tống Thanh Thanh.
Ninh Hồi chớp mắt: “???”.