Buổi chiều 1h hơn, Lộc Hàm đã thu dọn xong hành lý chuẩn bị xuất phát, là Mục Dương Dương lái xe đưa cậu đến sân bay còn có mẹ Lộc đi cùng.
Mục Dương Dương không nổi tiếng bằng Lộc Hàm, tính chất công việc cũng khác nhau, cho nên không có quá nhiều lịch trình hoặc đại ngôn, đại đa số thời gian làm việc của cậu ấy đều là ở công ty sáng tác hoặc là đi du lịch tìm kiếm linh cảm, cho nên lúc Lộc Hàm bắt đầu làm việc thì cậu ấy vẫn còn nhiều thời gian ở nhà hưởng phúc.
Mãi mới lại có dịp được gặp mặt con trai vậy mà chưa được bao lâu đã lại phải đi, cho dù cuộc sống như thế ba năm qua cũng đã hình thành thói quan, nhưng mà mẹ Lộc vẫn không tránh khỏi có cảm giác mất mát, có thể thấy rõ tâm tình của bà rất tệ, cực kỳ không nỡ.
Trước khi Lộc Hàm lên máy bay, bà nhất thời cũng không biết nói gì, cuối cùng trăm ngôn vạn ngữ cũng chỉ tổng kết thành một câu “chú ý chăm sóc bản thân”. Sau cái ôm không tính là ngắn, Lộc Hàm vẫy tay tạm biệt mẹ Lộc và Mục Dương Dương, kéo theo hành lý đi vào cổng kiểm tra an ninh.
Cho đến tận khi ngồi trên máy bay, vẻ thư thái vừa rồi của Lộc Hàm mới biến mất, cậu ngồi ở chỗ của mình, thở dài một hơi mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Việc Ngô Thế Huân không nói thật khiến Lộc Hàm cảm thấy bất mãn, cho nên hai ngày này cậu vẫn luôn thấy khó chịu trong lòng, còn rất giận dữ. Ngô Thế Huân ở đây hai ngày, Mục Dương Dương cũng rất biết điều mà không đến tìm Lộc Hàm đi chơi, vậy mà ngay tối khi Ngô Thế Huân đã đi, Mục Dương Dương lại gọi điện hẹn cậu.
Trùng hợp như vậy chính là né tránh.
Lộc Hàm không hoài nghi giữa hai người có gian tình gì, nhưng bị người khác giấu diếm như thế thật sự rất khó chịu, lúc nhìn thấy Mục Dương Dương còn làm cho tâm trạng của cậu thêm mệt mỏi.
Cậu dựa ra đằng sau, ngẩng đầu lên rồi nhắm mắt lại. Bỗng nhiên có một loại cảm giác bất an xông thẳng lên đại não, trái tim không ngừng đập mạnh, ân ẩn có chút cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày. Nhịp tim đập kịch liệt khiến cho cảm xúc phá lệ rõ ràng, tựa như dự cảm thấy tai nạn máy bay vậy.
Dương Thiên cũng là vì tai nạn máy bay mà qua đời, chính là trên chuyến bay quay về tìm cậu.
Có tiếng nói của tiếp viên hàng không truyền đến, nhắc nhở hành khác đã tắt điện thoại hay chưa. Lộc Hàm mệt mỏi lôi điện thoại từ trong túi áo ra, tắt máy, sau đó lại đeo bịt mặt và đeo gối chữ U vào, chuẩn bị ngủ một giấc.
Dường như cùng thời gian với máy bay cất cánh, kế hoạch trên mạng cũng vừa mới bắt đầu.
Ác ý của “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí” đối với Lộc Hàm, cả Ngô Thế Huân và Lâm Tranh đã sớm nhận ra, cho nên lúc đối phương im lặng một thời gian dài thì hai người vẫn luôn cảm thấy ngài bát quái ắt hẳn vẫn sẽ quay lại làm loạn. Ngô Mặc cũng đã sắp xếp người luôn túc trực giám sát động tĩnh của ngài bát quái, cho nên dường như ngay từ khi bên đó đăng bài ở những phút đầu tiên thì người bên Thiên Âm đã biết được nội dung của bài đăng weibo này có sức bạo phát đến thế nào.
Trong chớp mắt, mọi người đều trở nên hỗn loạn.
Không ai có thể biết được đây là nói dối hay là sự thật, ngoại trừ Ngô Thế Huân.
“Chuyện của Lộc Hàm và Dương Thiên là thật sao?”
Lâm Tranh vừa bước vào đã vội đóng chặt cửa lại, sau đó vội vàng hỏi.
Nhắc đến Dương Thiên khiến Ngô Thế Huân giật mình, chần chờ một chút mới hỏi: “Sao anh lại biết?”
Lâm Tranh nhất thời sụp đổ, chuông điện thoại cũng reo lên không đúng lúc, toàn bộ đều đến từ sự hoảng hốt của cao tầng trong Thiên Âm.
“Tự mình lên mạng mà xem! Không mất nhiều thời gian nữa đâu, mọi người đều sẽ biết cả!”
Lâm Tranh bực bội đi nghe điện thoại, đồng thời nhìn Ngô Thế Huân đang nhíu mày ngồi ngây ra không biết làm gì, hét lớn: “Mau liên lạc với Lộc Hàm! Đừng để cậu ấy chạy lung tung!”
Nhưng mà Lộc Hàm vừa lên máy bay, còn hai tiếng nữa mới có thể hạ cánh.
Trong nháy mắt ý thức được đây là mưu đồ hãm hại liên kết mật thiết, Ngô Thế Huân cổ họng tựa như nghẹn lại, lạnh cả sống lưng.
“Em ấy mới lên máy bay…”
Ngô Thế Huân tay chân luốn cuống, cuối cùng lại dường như thất thần mà nói ra câu kia.
Không cần nghĩ cũng biết, lịch trình của Lộc Hàm đã bị tiết lộ, không thể nghi ngờ nữa hẳn là lúc này có rất nhiều phóng viên đang ở sân bay đợi sẵn. Ngô Thế Huân không thể trực tiếp xuất hiện mà cứu cậu, vào thời điểm này đám phóng viên chỉ hận không có thêm thông tin để lôi anh vào cuộc, tiếp tục sao tác chuyện hai người.
Vì vậy lần này Lộc Hàm, hẳn là sẽ không tránh khỏi bị phỏng vấn một cách thẳng thừng.
————————————————
Hai giờ chiều, chủ weibo “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí” đã đăng một bài viết với cái tên 《Quá khứ không thể nói ra của tiểu thịt tươi Lộc Hàm đang nổi》.
Bài viết mở đầu bằng một tấm ảnh chụp chung, trong bức ảnh đó có Lộc Hàm cùng một cậu con trai khác, cả hai cùng mặc đồng phục cười thật tươi.
Tiếp theo nội dung bên dưới chính là từng câu từng chữ viết ra với mục đích dẫn đường cho suy nghĩ của mọi người về bức ảnh phía trên.
[Bạn có biết Lộc Hàm thật sự là đồng tính không? Bạn trai đồng tính thời cấp ba cũng vì cậu ta mà chết, nguyên nhân là vì không mong muốn cậu ta gia nhập giới giải trí, cho nên nhìn Lộc Hàm của hiện tại nổi tiếng như vậy? Mọi người còn thích nữa không?]
Đoạn văn chính thức cũng rất dài.
[Hôm nay, Ngài bát quái là tôi đây chỉ muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện, không phải bịa đặt cũng không phải giả tạo, chỉ là tôi muốn thay một người mang trong lòng câu chuyện này bày tỏ hết. Thời cấp ba, Lộc Hàm học ở thành phố S trường trung học xx, lớp cao nhất năm ba. Mọi người thấy người con trai trong bức ảnh trên chưa? Đó chính là nam chính của ngày hôm nay, Dương Thiên. Năm đó hai người tâm đầu ý hợp trở thành người yêu, gia đình Dương Thiên giàu có nhưng nhà Lộc Hàm lại rất bình thường. Bởi vì nguyên nhân gia đình cho nên cậu ta phải bỏ học, chọn lựa con đường bước vào giới giải trí, nhưng mà Dương Thiên lại không hy vọng cậu ta trở thành nghệ sĩ. Khuyên nhủ nhiều lần nhưng không có kết quả, thân tại nước ngoài nhưng sau khi Dương Thiên biết được Lộc Hàm đã trở thành thực tập sinh của Thiên Âm, cậu ấy liền vội vã lên máy bay trở về cố gắng thêm một lần nữa thuyết phục Lộc Hàm, nhưng đáng tiếc trên quãng đường trở lại máy bay gặp sự cố rồi xảy ra tai nạn cho nên Dương Thiên đã qua đời.
Mọi người chắc cũng hiểu, giới giải trí đích thực là một vũng nước bẩn, năm đó Dương Thiên cũng đã nghĩ như thế, cậu ấy không muốn Lộc Hàm trở thành con người ham hư vinh, tự cao tự đại, nhưng mà sau khi cậu ấy mất, mọi thứ có thay đổi không?
Mọi người yêu quý theo đuổi Lộc Hàm với hình tượng thiếu niên ngây thơ rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng mà cậu ta đã bỏ lại sau lưng một mạng người mà không hối cải, cậu ta thật sự thiện lương như mọi người nghĩ hay không?
Bố mẹ của Dương Thiên chịu không nổi mỗi lần nói đến chuyện của cậu ấy, cho nên tất cả những điều này là do cô của cậu ấy thuật lại.]
Tiếp theo chính là một đoạn ghi âm, đằng sau lại có thêm rất nhiều ảnh chụp chung của Lộc Hàm và Dương Thiên.
Nói láo! Đổi trắng thay đen!
Ngô Thế Huân tay nắm chặt điện thoại, nổi trận lôi đình.
Trên mạng, cư dân mạng đã loạn thành một đống, nói kiểu gì cũng có.
Thậm chí có nick marketing còn repost bài kia, biểu thị những điều ngài bát quái nói đều là chính xác không phải nói bừa. Đồng thời suy đoán Lộc Hàm thật sự nếu như là đồng tính, vậy những tin đồn truyền ra lúc trước cũng không phải là giả.
Tin tức đã hỗn loạn đến mức không thể khống chế, giống như virut độc hại trong nháy mắt lan tràn khắp nơi, chỉ có một tiếng đồng hồ thôi mà lập trường của mọi người đã được chia ra làm nhiều hướng, trong phần comment đã cãi nhau đến không thể vãn hồi. Bảng hot search trên weibo trong nháy mắt đã bị cái tên Lộc Hàm chiếm lĩnh, hai tiếng tiếp theo, top 3 hot search đều là những điều liên quan đến Lộc Hàm.
Trong sự điều tra của cư dân mạng, đã phát hiện ra những tin tức ngài bát quái cung cấp về Lộc Hàm đích thực chính xác, bất luận là trường học hay lớp học đều không sai. Dương Thiên cũng là người thực sự đã từng tồn tại, mối quan hệ của cậu ta và Lộc Hàm có tốt thật hay không cũng có thể kiểm chứng, chỉ có một điều những người trước đây đều không nhớ hai người có quan hệ người yêu.
Có người tán đồng cũng sẽ có người phản bác, đến cư dân mạng cũng có thể dễ dàng điều tra ra thông tin của Lộc Hàm, thì với ngài bát quái hẳn là càng không phải vấn đề, vì vậy có nói đúng về thời gian địa điểm cũng chưa hẳn đã chứng minh được điều gì. Hai người rốt cuộc là anh em tốt hay quan hệ người yêu đặc biệt như vậy cũng khó nói.
Bất kể là thật hay giả, mọi người đều cảm thấy đây là chuyện nếu không có lửa làm sao có khói, một chủ weibo có thể bạo ra một tin tức liên quan đến vấn đề đồng tính nhạy cảm như vậy hiển nhiên đã sớm trở thành tin tức hot, huống chi còn tặng kèm câu chuyện phụ bạc lại một mạng người.
——————————————
Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh.
Lộc Hàm mới tỉnh lại không đến 20 phút, thật ra cậu ngủ cũng không được yên ổn, nhắm mắt lại mà trong đầu đều toàn là tạp niệm, khiến cậu nửa tỉnh nửa mê. Bên người chỉ cần có thoáng chút tạp âm cũng khiến suy nghĩ của Lộc Hàm trở nên rõ ràng, chỉ là cậu cố cưỡng ép bản thân nhắm mắt lại tiếp tục ngủ mà thôi.
Đeo khẩu trang cùng kính đen lên, cậu đi về hướng lối ra. Cũng không biết là trong đầu nghĩ gì, Lộc Hàm đi được một lúc mới nhớ ra mình còn chưa mở điện thoại. Nghĩ đến việc Ngô Thế Huân khẳng định muốn đi đón cậu, nhưng mà lại nghĩ đến tình trạng chiến tranh lạnh cứng nhắc giữa hai người, cậu lại có chút buồn phiền, nhưng dù sao cũng không thể không đối diện.
Lộc Hàm vừa đi vừa mở điện thoại, còn ngẩng đầu lên nhìn lối đi ở phía trước, cửa cảm ứng vẫn đóng cho nên tạm thời không nhìn rõ được bên ngoài có fans đến đón hay phóng viên nào hay không.
Vừa mới nhập mật mã mở máy, tin nhắn weixin liên tục ” di di di” phát ra âm thanh, giống như một hồi chuông cảnh báo.
Đây là làm sao? Mới ngồi một chuyến máy bay mà có biết bao người tìm mình?
Năm người liên lạc, 52 tin nhắn.
Có hơi sợ hãi.
Sau khi Lộc Hàm mở ra, nhìn thấy trước tiên là tin nhắn của Ngô Mặc vừa gửi đến.
[Đừng đi cổng chính! Ở bên trong chờ tôi đến đón cậu!]
Lộc Hàm không hiểu, khẽ cau mày, bước chân dừng lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa không xa trước mặt, đã có vô số người đứng đó tạo thành một mảng đen kịt, hiển nhiên là đang đợi cậu.
[Em đã đi đến trước cửa rồi, bọn họ đều đã nhìn thấy! Lúc này mà đi vòng vèo đường khác e là không thích hợp, thôi để em chạy nhanh một chút tránh đám phóng viên vậy!]
Gửi tin nhắn đi xong, Lộc Hàm nắm chắc điện thoại trong tay, thầm nghĩ lúc đi ra cửa sẽ nhanh chóng đi đến chỗ bình thường Ngô Mặc hay đỗ xe, đám phóng viên và fans cũng sẽ không đến nỗi mà ngăn cản cậu.
Lúc bước ra khỏi cửa, một đám đông phóng viên hăng tiết vịt hướng Lộc Hàm xông đến, máy quay thẳng tắp hướng vào cậu, tạo thành một bầu không khí vô cùng huyên náo.
Hôm nay làm sao vậy? Lộc Hàm bị đẩy tới đẩy lui khiến cậu phát cáu, những chiếc mic gắn đầy logo của các trang báo phủ kín quanh khuôn mặt Lộc Hàm.
“Lộc tiên sinh, cách nhìn của anh về tin tức đang hot nhất trên mạng lúc này là gì?”
“Quan hệ của anh và Dương Thiên thật sự là người yêu sao?”
“Đối với cái chết của Dương Thiên, anh có điều gì muốn nói không?”
“Dương Thiên thật sự là vì sự cố chấp của anh, nhất định phải tham gia giới giải trí nên mới chết phải không?”
Choang~~~
Trong đại não đột nhiên như có thứ gì vỡ tan, chấn động đến đinh tai nhức óc, toàn bộ lý trí đều mất hết, chính là bởi vì cái tên “Dương Thiên” từ miệng của đám ký giả nói ra.
Tại sao bọn họ lại biết Dương Thiên?
Lộc Hàm dường như lúc này bị đẩy vào một con ngõ nhỏ tối tăm, xung quanh lạnh lẽo ẩm ướt. Những người áo đen to cao lạ lẫm đứng chặn trước mặt cậu, cùng nhau huyên náo chất vấn, hỏi cái gì cậu nghe không rõ, chỉ có thể nghe thấy hết lần này đến lần khác “Dương Thiên” và “chết”.
Trên người Lộc Hàm hết nóng lại lạnh, tay chân luống cuống đứng ngây tại chỗ, đám người đông đúc đẩy qua đẩy lại khiến cậu không thể đứng vững.
Dưới chân không biết là ai giẫm phải, cũng không có một kẽ hở nào để tránh đi, gò má còn đụng phải bả vai của người xa lạ, kính đen trên mặt liền rơi xuống.
Đột nhiên bả vai bị ai đó nắm lấy, Lộc Hàm ngây người ngẩng đầu lên nhìn người nắm vai mình hóa ra lại là Ngô Mặc, trong chớp mặt tựa như bám được vào cọng rơm cứu mạng, Lộc Hàm bèn nắm chặt lấy góc áo của anh.
“Xin nhường đường! Tránh ra một chút!”
Giọng nói của Ngô Mặc mạnh mẽ vang lên, rốt cuộc sau đó đám vệ sĩ cũng từ trong đám đông chật ních, miễn miễn cưỡng cưỡng mở ra một lối đi.
Suy nghĩ hỗn loạn làm Lộc Hàm không còn suy nghĩ nổi nên ứng phó thế nào, khuôn mặt cậu trắng bệch không biết phải làm gì, chỉ biết là Ngô Mặc kéo cậu một lúc lâu mới thoát được khỏi đám đông.
“Anh Lộc Hàm! Bọn em tin anh!”
“Lộc Hàm! Lộc Hàm!”
“Lộc Hàm! Cố lên!”
Lộc Hàm tê dại nghiêng đầu nhìn thấy có mấy cô gái đang đuổi theo cậu hét lớn, trong tiếng nói ấy còn có tiếng khóc thổn thức, còn có thể nhìn ra hốc mắt của mấy cô ấy đều đã đỏ cả lên thậm chí còn có cả những giọt nước mắt long lanh.
“Rầm!”
Sau khi tiếng đóng cửa xe kết thúc, chiếc xe liền lập tức chạy đi.
Tiếng huyên náo bên tai mỗi lúc một nhỏ, cho đến cuối cùng cũng không còn nghe thấy gì nữa.
Ngô Mặc ngồi trên ghế phụ, giống như vừa đánh một trận trở về, anh chỉnh lại quần áo nhàu nhĩ của mình, trong đầu còn đang suy nghĩ về những gì Lộc Hàm phải trải qua trong quá khứ do Lâm Tranh nói.
Tại sao vừa xuống máy bay thì không đọc ngay tin nhắn chứ? Đã dặn là đừng đi cổng chính rồi mà, sao lại tự mình muốn đâm đầu vào chỗ chết vậy?
Ngô Mặc có chút oán trách, ngẩng đầu lên nhìn về phía kính chiếu hậu.
Trong kính chiếu hậu, Lộc Hàm ngồi ở phía sau đầu cũng rũ xuống, tóc tai rối loạn, cậu yên lặng đến đáng sợ, khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ.
“Lộc Hàm?” Ngô Mặc thử gọi cậu một tiếng.
Đối phương tựa như không nghe thấy, một chút phản ứng cũng không có.
“Đến khu biệt thự Tinh Hải đi!” Ngô Mặc suy nghĩ một lát rồi nói với tài xế.