Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 29




Lộc Hàm duỗi thẳng hai cánh tay, nghiêm túc đứng yên để Tiểu Bàn giúp cậu chỉnh chang lại phục trang, chỉ sợ là không vừa người.

Sắp phải diễn một cảnh hành động, là cảnh mở đầu Lộc Hàm ở phía trước dẫn dắt các đệ tử luyện kiếm. Tuy rằng động tác khó đã có người đóng thế nhưng Lộc Hàm vẫn là phải để lộ mặt đánh hai chiêu.

Đây là lần đầu tiên Lộc Hàm chính thức thử phục trang của bộ phim, bên trong mặc áo lót màu trắng bên ngoài lại được phủ trường sam màu lam, bên hông còn đeo một dải thắt lưng màu xanh đậm tôn lên vóc dáng cao gầy của Lộc Hàm nhìn không ra sự yếu nhược, mà chỉ cảm thấy khí chất thần tiên.

Tiểu Bàn chỉnh chang xong trang phục, lại vội vội vàng vàng xem tóc giả của Lộc Hàm đã cố định chưa, ví dụ như sau gáy có bị lòi ra chút tóc thật nào hay không

Cuối cùng tất cả ổn rồi, Tiểu Bàn mới mãn nguyện nhìn Lộc Hàm một lượt, không kìm được mà bật ra tiếng địa phương: “Ôi mẹ ơi! Đẹp trai quá đi!”

Lộc Hàm bị nói như thế cảm thấy xấu hổ, cho nên chỉ mỉm cười, rồi nói một tiếng: “Đi thôi!”

Tiểu Bàn còn đang cười, bỗng nhiên lại chú ý đến cổ Lộc Hàm, sau đó cậu vội vàng xông lên, nắm lấy cổ Lộc Hàm xem xét.

Lộc Hàm nghi hoặc hỏi: “Làm gì thế?”

Sau đó cậu bỗng nhiên nghĩ lại, tối qua Ngô Thế Huân ép cậu xuống giường vừa hôn vừa cắn cho nên mặt cậu ngay lập tức đỏ bừng lên, vội vàng lùi lại nhìn đôi mắt một mí đang nhíu lại của Tiểu Bàn không biết nên giải thích như thế nào.

Tiểu Bàn không biết làm sao lắc lắc đầu, nói: “Yêu rồi?”

Lộc Hàm ngây cả người ra, mặt chỉ đỏ thêm, không có trả lời.

Tiểu Bàn tiếp tục truy hỏi: “Anh có phải bị ngốc không? Ngày hôm sau còn phải quay phim, mà hôm trước vẫn còn để cho bạn gái hôn cổ thành ra như vậy sao?”

Lộc Hàm: “…”

Hửm? Cho nên cậu ấy là không biết quan hệ của mình và Ngô Thế Huân sao?

Lộc Hàm nhất thời thở hắt ra, cười ngại ngùng nói: “Hi…lần sau sẽ chú ý!”

Tiều Bàn trừng mắt nhìn Lộc Hàm, than phiền: “Nhìn thì cũng là cậu nhóc ngây thơ, thế mà sao lại sớm…” Vừa nói, cậu vừa lôi kem che khuyết điểm ra vừa bôi vừa kéo cao cổ áo lên che lại.

Sau đó cậu ấy nói: “Haizz, cũng không thể trách anh…nhưng mà đã là người trong giới, Tiểu Lộc anh vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, anh là người mới, nếu như để lộ ra chuyện tình cảm nhất định sẽ không phải là chuyện tốt gì đâu!”

Lộc Hàm vừa nghe vừa gật đầu, tiếp theo lại nghe thấy Tiểu Bàn hóng hớt hỏi: “Người trong giới à? Xinh không?”

Lộc Hàm nghe thấy thế liền nghĩ đến khuôn mặt của Ngô Thế Huân, không kiềm được mà lại cười xấu hổ, sau đó trong con mắt chờ mong của Tiểu Bàn, cậu trả lời: “Là người trong giới, vô cùng xinh đẹp.”

Nhìn Lộc Hàm chịu nói chuyện như vậy, vốn dĩ còn định hỏi cho được cái tên nhưng Tiểu Bàn cảm thấy Lộc Hàm dường như sẽ không nói gì thêm nữa, cho nên cậu cũng không hỏi.

Đồng thời Tiểu Bàn cũng lo lắng anh Huân liệu có vướng phải vụ làm ăn thua thiệt, bồi dưỡng một người mới còn chưa ra mắt đã nói chuyện yêu đương, ngộ nhỡ bị lộ ra không phải hỏng hết sao?

Cho nên cậu nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng không nhịn được vẫn nhắn tin cho Lâm Tranh.

【Anh Lâm Tranh, Tiểu Lộc có bạn gái lại còn là người trong giới, nghe nói còn rất xinh đẹp. Anh có lẽ nên nói chuyện với cậu ấy một chút! Để cậu ấy chú ý! Hôm nay cậu ấy còn mang dấu hôn trên cổ đến quay phim.】

Lâm Tranh vốn dĩ vẫn đang nghiêm túc xử lý đống giấy tờ và sắp xếp lịch trình cho Ngô Thế Huân, sau đó bỗng nhiên nhận được tin nhắn kia.

Trầm mặc hai giây, phỏng đoán là do hai cái tên chồng chồng đáng ghét kia không sợ chết mà show ân ái, cho nên liền tiện tay copy lại tin nhắn gửi cho Ngô Thế Huân kèm theo cái emo ghét bỏ cùng lời nhắn: Chớ tìm chỗ chết!!!

Lộc Hàm từ trong phòng bước ra, nhân viên đoàn phim đang sắp xếp cảnh quay, trên khoảng đất trống diễn viên quần chúng mặc quần áo màu lam nhạt đại khái là chuẩn bị quay đến cảnh luyện võ của môn phái, diễn viên quần chúng đều đang đứng nghiêm, chân rộng bằng vai, hai tay chắp sau lưng trong tay mỗi người đều cầm kiếm.

Lộc Hàm đối với cảnh tượng oai nghiêm trước mặt có chút giật mình, trên khuôn mặt còn có thần sắc ngạc nhiên, sau đó lại có chút khẩn trương, mặc dù mới vừa sáng sớm thầy dạy võ đã dạy cậu mấy động tác đơn giản, hơn nữa cậu cũng đã cố luyện cho quen tay, nhưng vẫn có chút sợ thất thủ, dẫu sao còn có nhiều người như vậy cùng luyện.

Cảnh quay của Lý Tiếu Trần ở phía sau Lộc Hàm, là cảnh quay sau khi Bạch Khởi dẫn dắt các sư đệ luyện kiếm xong, đang chuẩn bị đi, đột nhiên sư huynh Nghiêm Chân lại bay đến cùng Bạch Khởi đánh vài chiêu trước mặt đám sư đệ. Anh ta đã thay quần áo và trang điểm xong, ngồi lên ghế dưới tán ô có quạt gió thổi nhẹ nhìn về phía Lộc Hàm.

Lộc Hàm toàn thân trang phục màu trắng, trùng hợp thời tiết quang đãng còn hơi nổi gió, vạt áo của cậu theo gió hơi nâng lên, thời khắc vạt áo mỏng manh khi cậu xoay người làm hiện rõ bộ quần áo này thật hợp với người mặc vừa tuấn lãng lại vừa hoạt bát. Lộc Hàm trang điểm nhàn nhạt, hàng lông mày vốn hơi nhạt hôm nay có khẽ kẻ hơi cong lên và đậm sắc hơn, thật phù hợp với làn da trắng nõn của cậu, mang đến cảm giác thanh tú đơn thuần lại có thêm vài phần anh tuấn.

Động tác thứ nhất bởi vì cậu khẩn trương mà có chút cứng ngắc, thầy dạy võ vẫn nhiệt tình hướng dẫn, Lộc Hàm lặng yên một bên nhìn một bên học, một mực lễ phép nhìn thầy, không ngừng gật đầu, cuối cùng còn cúi đầu nói một câu cảm ơn.

Vương Lôi đứng bên cạnh Lý Tiếu Trần, nhìn thấy anh ta cứ luôn nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm, trong lòng thầm nghĩ Lý Tiếu Trần đúng là nên học hỏi cái người mới kia về sự lễ phép và khiêm tốn, nhưng lại nghĩ đến tính khí của minh tinh nhà mình cuối cùng vẫn là chọn lựa ngậm miệng yên lặng.

Lúc Lý Tiếu Trần lên diễn, anh ta đeo dây treo bay từ độ cao hơn mười mét tới, trong tay nắm chặt thanh kiếm, đến khi chỉ còn cách Lộc Hàm một mét, cậu mới đột nhiên xoay người, nâng thanh kiếm của mình lên chắn ở phía trước ngăn chặn sư huynh đánh lén, sau đó biểu tình trên khuôn mặt đang khẩn trương dần được thả lỏng, hơi khẽ mỉm cười còn chuẩn bị tiếp chiêu.

Quay đến đây thì cảnh quay của hai người kết thúc, cảnh đánh nhau đã có người đóng thế, hai người nghỉ ngơi một chút thì chuẩn bị động tác để quay nốt phân đoạn sau khi đánh nhau xong. Lý Tiếu Trần có hơi chút sửng sốt vì vừa nhìn thấy nụ cười nghịch ngợm của Lộc Hàm, anh ta thật lòng cảm thấy Lộc Hàm tinh xảo đến mê người. Ánh mắt híp lại, khóe miệng khẽ cong lên, khuôn mặt đầy sức sống cùng tinh thần phấn chấn.

Anh ta cũng nhẹ nhàng hơi cong khóe miệng của chính mình lên, cảm thấy thảm nào mà Ngô Thế Huân lại thích cái người mới này như vậy, dù sao những người như thế vẫn còn hơi có tính cách trẻ con, không màng thế sự còn có cảm giác như sự tươi sáng cùng tinh thần phơi phới như thế không thuộc về giới giải trí.

Cuối cùng hai người hữu hảo nắm tay nhau thành quyền, Nghiêm Chân cười nói: “Tiến bộ không ít.”

Bạch Khởi cũng có chút đắc ý, thành thật nói: “Rồi sẽ có một ngày đánh bại được sư huynh!”

Cảnh quay thuận lợi kết thúc, mọi người cùng hò nhau đi lấy nước uống.

Lộc Hàm lúc này rảnh rỗi có thấy hơi nóng, đang muốn kéo kéo cổ áo bỗng nhiên nhớ ra trên cổ mình còn có dấu hôn nên đành cố nhịn.

Lúc nãy nắm tay Lý Tiếu Trần bị anh ta bóp chặt có hơi đau, Lộc Hàm cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình sau đó theo bản năng lại nhìn về phía anh ta, đúng lúc anh ta cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu, nhất thời Lộc Hàm cảm thấy lúng túng giống như người kia vẫn luôn đợi cậu nhìn anh ta vậy.

Lộc Hàm không để ý nhiều lắm, sau đó lại đi đến dưới tán ô mà Tiểu Bàn đã bật sẵn uống nước đậu xanh Tiểu Bàn đưa cho, hai người nói chuyện một chút rồi đi vào phòng thay quần áo.

——————————————

Lộc Hàm đứng dưới tầng chung cư đợi Ngô Thế Huân đến đón, anh nói hôm nay có chuyện quan trọng cần nói, anh em nhà họ Tống và Lâm Tranh đều ở đó, hôm nay bọn họ tụ tập.

Lộc Hàm đang xem điện thoại, nghiêm túc đọc từng dòng bình luận mà fans để lại. Sau đó có tiếng bíp bíp vang lên, Lộc Hàm mới chú ý thấy Ngô Thế Huân đã đến, cậu nở nụ cười rồi cất điện thoại đi, mở cửa ra lên xe ngồi.

Ngô Thế Huân nhìn cậu thắt dây an toàn xong, mới khởi động xe, anh hỏi: “Hôm nay quay phim có thuận lợi không?”

Lộc Hàm gật gật đầu, trả lời: “Ừm, cũng tốt lắm!”

Ngô Thế Huân lại hỏi: “Lý Tiếu Trần không làm gì chứ?”

Lộc Hàm nhớ đến bàn tay hơi đau của mình khi đó, nhưng cũng không xem là chuyện lớn, cậu chỉ hỏi: “Anh ta không quen biết em, chắc cũng sẽ không ghét em đâu, chỉ là anh ta vẫn luôn trông rất hung dữ.”

Ngô Thế Huân gật đầu, muốn nói hắn ta là cái tên thiểu năng đó nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Khúc mắc giữa hai người bọn họ nói với Lộc Hàm cũng không có lợi ích gì.

Nhưng mà Ngô Thế Huân lại nghĩ đến một chuyện buồn cười, cho nên quay ra nhìn cậu một cái, vừa cười vừa hỏi: “Anh là bạn gái của em, hơn nữa còn rất xinh đẹp?”

Lộc Hàm bỗng nhiên hiểu ra Tiểu Bàn cái tên hà mã tinh này, nhất thời ngượng ngùng tránh đi ánh mắt nóng như lửa của Ngô Thế Huân, nhỏ giọng than phiền: “Không phải…Không phải tại anh sao…Em cũng không có thể nói là đàn ông…”

Ngô Thế Huân giả ngốc, lại hỏi: “Tại anh cái gì?”

Lộc Hàm không thèm quan tâm đến anh, nghiêng đầu qua nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó chỉ về phía trước, nói: “Lái xe cẩn thận đi!”

Ngô Thế Huân khẽ cười, cũng không trêu cậu thêm nữa.

Xe dừng lại trong hầm, Lộc Hàm đang định cởi dây an toàn ra, Ngô Thế Huân lại đột nhiên nắm lấy tay cậu, Lộc Hàm nghi hoặc nhìn anh, thì thấy anh đang cười.

Anh nói: “Từ lúc chúng ta bắt đầu đi quay phim, anh liền không thể ngày nào cũng được nhìn thấy em!”

Lộc Hàm không biết làm sao, đau khổ nói: “Có gì đẹp đâu…”

Ngô Thế Huân nói: “Hôm nay cả ngày từ sáng sớm đến tối mịt đều không được nhìn thấy em, điểm tâm chiều nay được giao cho em xong, cũng không thấy em gọi điện cho anh, em đó cái đồ tiểu bạch nhãn lang này!”

Lộc Hàm cảm thấy Ngô Thế Huân lại buồn cười như đứa trẻ vậy chứ, còn xin được khen thưởng đúng không?

Vì vậy cậy chỉ bất lực trả lời: “Bận mà!”

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Cafe Icecream float ngon lắm, cho anh một like!”

Ngô Thế Huân không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cậu sau đó tiến sát lại mỗi lúc một gần người Lộc Hàm.

Nhận ra ý tứ của người kia, tai Lộc Hàm nóng bừng, nhưng lại phát hiện Ngô Thế Huân vẫn giữ nguyên khoảng cách và tư thế như thế, an an tĩnh tĩnh nhìn cậu, Lộc Hàm xấu hổ vô cùng tim đập rất nhanh.

Sau đó cậu cởi dây an toàn ra, nhìn thẳng vào mắt anh, bất động mười mấy giây, cuối cùng cũng tiến sát lại, hôn lên môi Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân mãn nguyện cười cười, nhìn mặt Lộc Hàm đỏ lên, sau đó anh cũng hơi chậm rãi đưa tay ra sau gáy Lộc Hàm, quyến rũ cậu dần dần mở miệng gia tăng độ sâu của nụ hôn.

Lộc Hàm nhắm mắt lại, chậm rãi nâng tay lên bám lấy bả vai của Ngô Thế Huân.

Nụ hôn kết thúc, Lộc Hàm có chút hít thở không thông, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán cậu, Lộc Hàm đang cúi xuống, lông mi thật dài.

Ngô Thế Huân nhỏ giọng nói: “Yêu em chết mất!”

Lộc Hàm xấu hổ đẩy Ngô Thế Huân ra, lắp ba lắp nói: “Mấy người kia chắc cũng đợi lâu rồi…”

Cậu chỉnh chang lại quần áo có hơi nhàu cho Ngô Thế Huân, sau đó nhìn anh nói: “Anh lên trước đi, tránh để người khác nhìn thấy.”

Ngô Thế Huân nói được, sau đó gửi số phòng đã đặt vào điện thoại cho Lộc Hàm.

Ngay chính lúc Ngô Thế Huân định xuống xe, chuông điện thoại của Lộc Hàm kêu lên, Ngô Thế Huân cũng tò mò nhìn qua, thấy Lộc Hàm đang ngây người nhìn số điện thoại xa lạ đang hiển thị trên màn hình.

Sau đó cậu nhìn Ngô Thế Huân nói: “Là điện thoại của người đó.”

——————————————

Tiểu Lộc cuối cùng cũng quyết định thẳng thắn với Ngô Thế Huân rồi!

Tiểu kịch trường

Ngô ảnh đế: Ha ha ha, vợ tôi biết chủ động hôn tôi rồi đó nha!

Lâm Tranh: AAA, tôi thì lại quá phiền vì bị cái người kia nhà tôi trèo lên giường nhiều quá đây 

(∪㉨∪) thật lo tinh tẫn nhân vong mà 

Tinh tẫn nhân vong= lao lực mà chết:))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.