Lộc Hàm ngồi trên băng ghế dài, cúi đầu nghiêm túc đọc kịch bản.
Lâm Tranh sắp xếp phim mới cho cậu là một bộ phim điện ảnh thuộc thể loại huyền huyễn, nội dung chủ yếu là kể về hai đệ tử cùng một môn phái, đại sư huynh Nghiêm Chân và sự đệ Bạch Khải.
Thuở thiếu thời, hai người cùng bước vào sư môn theo sự phụ học tập tính cách đã bất đồng, sư đệ Bạch Khởi ngây thơ đơn thuần, một lòng một dạ học tập nên được sư phụ yêu quý. Sư huynh Nghiêm Chân làm việc quyết đoán, tính cách lạnh lùng, được sư phụ và các sự đệ nhận định là người thích hợp nhất để kế nhiệm chức vị trưởng môn.
Nghiêm Chân trong một lần tình cờ biết được sư phụ đem bảo vật của môn phái giao vào tay Bạch Khởi, khiến hắn ghi hận trong lòng, sau đó lại tận mắt chứng kiến đại hôn của Bạch Khởi và tiểu sư muội mà hắn yêu thương nhất.
Từ đó về sau tính tình Nghiêm Chân ngày càng thay đổi, trong bóng tối âm thầm có hành động, sư phụ mất sớm, hắn lên kế nhiệm chức vị trưởng môn. Trong một lần sai sư đệ ra ngoài làm việc, hắn cưỡng chiếm sư muội đồng thời uy hiếp nàng phải giữ im lặng. Sau đó hắn càng ngày càng trở nên kiêu ngạo, ỷ mạnh hiếp yếu còn nảy lên dã tâm bừng bừng, lạm sát kẻ vô tội, mưu quyền đoạt vị, cấu kết kẻ xấu, đánh lén các bang phái khác.
Cuối cùng dẫn đến sư môn bị hủy hoại trong tay hắn.
Sự thật sau khi được phơi bày, Bạch Khởi đã trở nên trưởng cùng mạnh mẽ. Cuối cùng đem kẻ ác Nghiêm Chân giết chết, khôi phục lại sư môn.
Lộc Hàm không biết làm sao đành để kịch bản xuống, trong đầu cậu lúc này toàn là một cảnh rồi lại một cảnh diễn tay đôi.
Để cậu và Lý Tiếu Trần con người đó diễn tay đôi? Lộc Hàm cảm thấy không cần diễn, bởi vì người kia dường như ngay từ đầu đã có ác cảm với cậu, hoặc cũng có thể cách nói này hơi nặng nề, nhưng mà xem thường thì cũng không sai biệt lắm!
Lộc Hàm khách quan nghĩ, cảm thấy nhân vật Bạch Khởi này cũng khá hợp với mình, diễn tay đôi những cảnh đó có hơi khó chịu một chút nhưng vẫn là có thể tiếp nhận.
Nhưng mà vừa nghĩ đến cảnh thân mật với tiểu sư muội, Lộc Hàm liền cảm thấy tai mình nóng bừng. Cậu là người mới, vừa phải khiêu chiến với nam chính, diễn tay đôi thì cũng thôi đi, lại còn phức tạp có thêm cảnh tình cảm, đúng là không thể khó hơn được nữa!
Tiểu Bàn mang nước qua cho Lộc Hàm, nhìn thấy cậu úp kịch bản vào mặt còn phát ra tiếng ư ư kỳ lạ.
Cậu thử gọi một câu: “Anh Lộc!”
Lộc Hàm lấy kịch bản xuống, đôi mắt vô lực, cậu nhìn Tiểu Bàn nói: “Đừng gọi tôi là anh Lộc, tôi cũng không lớn hơn cậu!”
Tiểu Bàn cười cười, trả lời: “Tại tôi gọi anh Huân quen rồi!”
Lộc Hàm không quan tâm đến câu nói kia, sau đó hỏi: “Anh Lâm Tranh có phải muốn đóng tiền bồi thường một các sạch sẽ không? Sao lại để tôi đóng vai khó như thế này?”
Tiểu Bàn cười hihi, đưa cốc nước cho Lộc Hàm, rồi trả lời: “Thôi anh đừng khiếm tốn nữa, anh Huân nói trong những thực tập sinh của Thiên Âm, môn kỹ năng biểu diễn và thành tích các môn khác của anh không nhất thì cũng nhì, anh mà cũng nói không được thì còn ai được?”
Lộc Hàm vội vàng phản bác: “Đó chỉ là lúc luyện tập thôi, còn bây giờ là thực chiến!”
Tiều Bàn bĩnh tĩnh lôi một cái ghế đến, ngồi bên cạnh Lộc Hàm, nói với cậu: “Thế nào là bồi dưỡng người mới đây, nếu như không dám thử sao mà biết được người đó có thể nổi tiếng hay không, anh Huân năm đó vai diễn đầu tiên đã diễn nam chính đó anh có biết không?”
Lộc Hàm kinh ngạc, mặt trợn tròn lên nhìn Tiểu Bàn, dường như là đang đợi những lời tiếp theo của cậu.
Ngô Thế Huân năm đó là do gia đình có thế lực, còn Lộc Hàm hiện tại là có chỗ dựa vững chắc. Tiểu Bàn đương nhiên biết anh Huân là cố ý nâng đỡ Lộc Hàm, cho nên không cần nói thẳng chỉ cười hihi hai tiếng cho qua đề tài này.
Lộc Hàm được gọi đi thay trang phục, vừa đứng dậy lại thì nhìn thấy điện thoại có tin nhắn. Cậu liền mở ra xem, thì ra là Ngô Thế Huân gửi đến, anh nói buổi chiều quay xong thì gọi điện cho anh, muốn đưa cậu đi tụ tập cùng Tống Thanh Sơn.
Lộc Hàm mỉm cười, siết điện thoại một cái trong tay rồi đi về hướng phòng thay đồ.
Ở xe thùng cách đó không xa, Lý Tiếu Trần âm thầm đánh giá Lộc Hàm ở bên kia vừa cười vừa nói, sau đó xoay người ngồi trên chiếc ghế được bọc bằng da thật hỏi người quản lý của mình- Vương Lôi: “Có nguồn gốc thế nào? Một nhân vật nhỏ chưa thấy mặt bao giờ mà cũng dám đến diễn tay đôi với tôi sao?”
Vương Lôi bĩu môi, trong đôi mắt có thêm vài tia khinh thường, nói: “Người mới do Lâm Tranh dẫn dắt, tám phần là bị Ngô Thế Huân quy tắc ngầm rồi!”
“Ngô Thế Huân?” Lý Tiếu Trần nhất thời nổi lên hứng thú, không kìm được lại quay đầu nhìn Lộc Hàm mấy cái, sau đó cười hừ một tiếng: “Ngô Thế Huân từ lúc nào lại thích kiểu thanh tân như vậy?”
Vương Lôi cười giảo hoạt, khẽ lắc đầu nói: “Đừng có coi thường cậu ta, không đơn giản đâu, nghe nói lúc trước có một nhà đầu tư muốn quy tắc ngầm với cậu ta, hai năm liền mà vẫn thất bại, kết quả là người ta lại dính lấy Ngô Thế Huân rồi!”
——————————————————
“Có thích ăn không?”
Ngô Thế Huân một tay cầm điện thoại, tay còn lại đang chỉnh lại tóc tai của mình.
Lộc Hàm ở đầu bên kia, nói: “Ừm, thích lắm!”
Ngô Thế Huân nghe được câu trả lời vừa lòng thì cười cười, tiếp tục nói: “Chuyện, anh đặc biệt cho người đến khu phía đông mà phải đúng cái quán lâu năm đó mua về cho em, đương nhiên là ngon rồi!”
Lộc Hàm bị cảm động bởi tấm lòng của anh, có chút ngại ngùng nói: “Không cần phải phiền thế đâu…về nhà thì cũng là ăn cơm, buổi chiều không ăn chút đồ cũng không đói mà!”
Ngô Thế Huân hừ một tiếng, ngồi xuống sô pha, tiếp tục nói: “Phim em đóng khá rắc rối, tiêu tốn nhiều năng lượng như thế, không ăn nhiều hơn một chút anh sợ em không đủ dinh dưỡng.”
Lộc Hàm bất lực nói: “Hôm nay mới có ngày thứ hai, em vẫn còn chưa chính thức quay mà…”
Ngô Thế Huân lại hứ một tiếng, giả vờ nghiêm túc dọa: “Trước tiên tập thành thói quen đi!”
Lộc Hàm nói thêm mấy câu, sau đó hai người cùng cúp điện thoại. Ngô Thế Huân nghĩ một lúc đại khái xem ra đến giờ rồi, thì đứng dậy đi ra cửa, vừa mở cửa ra thì động tác trở nên cứng ngắc hiển nhiên là sững sờ bởi vì nhìn thấy Tiếu Nhất Lâm vừa mới xoay người định bước đi.
Anh nhất thời có hơi tức giận, vì vậy liền mở miệng chất vấn: “Cậu định làm gì?”
Tiếu Nhất Lâm nở ra nụ cười lúng túng, nói: “Em muốn đến gọi anh, chúng ta có thể đi quay cảnh của mình rồi…”
Ngô Thế Huân bực mình liếc mắt nhìn cậu ta hai cái, sau đó không nói gì, nhấc chân thuận theo hành lang đi ra ngoài.
Tiếu Nhất Lâm toàn thân cứng ngắc đứng yên chỗ cũ không chút động đậy, nâng tầm mắt lên nhìn cái bóng của Ngô Thế Huân đang đi xa dần, sau đó cúi xuống mím chặt môi, nghĩ đến ngữ khí dịu dàng nói chuyện lúc nãy của Ngô Thế Huân, lại nghĩ đến ngữ khí khi anh nói chuyện với cậu ta, nhất thời lồng ngực bí bách khó chịu, thậm chí cảm thấy hình tượng của Ngô Thế Huân trong lòng cậu ta có chút tổn vỡ rồi!
Hồi tưởng lại ngữ khí khi nãy của anh, trong lòng thầm đoán định chắc hẳn người ở đầu dây bên kia phải có quan hệ mật thiết với Ngô Thế Huân, Tiếu Nhất Lâm nghĩ một hồi rồi tự hỏi chẳng lẽ là Lộc Hàm, nhưng chính cậu ta cũng bị suy nghĩ của mình làm cho hoang đường, nghĩ đến tên ngốc kia sao có thể được Ngô Thế Huân yêu thích.
Lúc trước cậu mưu đồ tung tin đồn như thế, nhưng thật ra cũng chưa từng nghĩ đến Lộc Hàm và Ngô Thế Huân thật sự có cái gì.
————————————————
Bởi vì chuyện Tiếu Nhất Lâm dựa tường nghe lén, nên ấn tượng của Ngô Thế Huân đối với con người này đúng là xấu đến không thể xấu hơn được nữa. Vốn dĩ còn định cùng Tiếu Nhất Lâm hòa thuận quay cho xong bộ phim, thuận tiện tìm hiểu xem chỗ dựa của cậu ta là ai, nhưng bây giờ xem ra, vẫn là mau quay xong, mau đóng máy để sớm không phải phân tâm lo lắng về cái tên tiểu nhân này thì tốt.
Lái xe riêng của mình đi về, thật ra Ngô Thế Huân đã dừng lại ở trong hầm để xe của nhà mình rồi, nhưng sau đó anh lại xoay vô lăng, mắt nhìn về phía trước. Cuối cùng quyết định lên tầng mang theo hai bộ quần áo, một lần nữa quay lại xe rồi khởi động xe lên và rời khỏi biệt thự.
Lộc Hàm căn bản là đã thay xong đồ ngủ cũng đã nằm xuống giường rồi, sau đó bỗng nhiên lại nhận được tin nhắn của Ngô Thế Huân
[Tối nay quay phim muộn, lại phải chạy lịch trình, chưa được ăn cơm, anh đến chỗ em, em làm cơm cho anh ăn nhé!]
Lộc Hàm nhìn thấy thời gian cũng đã qua 10h tối, đột nhiên cậu cảm thấy bản thân hình như có một chút không quan tâm đến Ngô Thế Huân rồi, bình thường đều là anh chủ động hỏi cậu ăn cơm hay chưa, muốn ăn cái gì, mỗi buổi chiều còn cho người mang điểm tâm đến cho cậu nữa.
Nhưng mà tối nay cậu cũng đã ăn tạm cơm hộp, quay phim gấp gáp, cậu cũng không ngờ Ngô Thế Huân lại chưa ăn cơm.
Quả nhiên qua không bao lâu, có tiếng chuông cửa vang lên. Lộc Hàm thông qua cửa mắt mèo, xác định là Ngô Thế Huân vì vậy mới mở cửa.
Ngô Thế Huân bước vào, còn đang đổi dép đi trong nhà, Lộc Hàm liền thuận tay đóng cửa.
Cửa vừa được đóng vào, thân thể bỗng nhiên lại được Ngô Thế Huân từ đằng sau ôn nhu ôm lấy. Không cho Lộc Hàm cơ hội phản ứng, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng dắt tay cậu đi vào phòng ngủ, lúc đi đến bên cạnh giường liền trực tiếp hôn lên, đè Lộc Hàm xuống giường một cái là tay chân bắt đầu lộn xộn.
Quần áo ngủ bị Ngô Thế Huân từ bên hông xốc lên tận ngực, thân thể dính sát cùng va chạm làm bụng Lộc Hàm nóng lên, hạ thân có khuynh hướng hơi khẽ ngẩng đầu. Cậu nhất thời vô cùng khẩn trương, không quan tâm đến Ngô Thế Huân đang hôn mình đến mê muội, mà dùng lực muốn thoát khỏi vòng tay kiềm hãm của anh nhưng vô dụng.
Vì vậy Lộc Hàm đành cố gằng xoay đầu sang một bên, đôi môi vừa được thả ra cậu đã thở hổn hển hỏi: “Anh..làm sao thế…không phải nói muốn em nấu cơm cho sao?”
Ngô Thế Huân cúi đầu lại hôn xuống, rồi nói: “Vì muốn ăn em nên mới đói đó thôi!
Sau đó không cho cậu nói thêm, anh lại cúi xuống ngậm lấy đôi môi mỏng manh của Lộc Hàm, hôn một cách tỉ mỉ.
Không phải cũng chưa từng có tiếp xúc cơ thể thân mật như thế này, chỉ là Lộc Hàm vẫn không quen, nghĩ đến có khi Ngô Thế Huân dám làm thật, cậu bỗng nhiên cảm thấy sợ. Sau đó uốn éo thân người tránh đi đôi tay đang cởi quần cậu của Ngô Thế Huân, khóc không ra nước mắt, trong miệng tìm cơ hội nhỏ giọng kêu: “Ngô Thế Huân…Ngô…dừng, dừng tay…”
Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên nhìn Lộc Hàm, vuốt ve khuôn mặt cậu, hỏi: “Vẫn chưa đồng ý sao?”
Lộc Hàm bị cưỡng bách nghiêng đầu qua, trong lòng thầm nghĩ làm gì có chuyện anh mới vào cửa đã định đè người khác ra làm.
Ngô Thế Huân chen ngang suy nghĩ của Lộc Hàm, nói: “Bạn học Tiểu Lộc, chúng ta là những người đã có quan hệ người yêu 7 tháng rồi đó!”
Lộc Hàm khinh thường nửa thân dưới trần trụi, nóng bỏng của Ngô Thế Huân, phản bác: “Vớ vẩn…rõ ràng em 6 tháng trước đều ở nước ngoài…mà lúc đó em đã đồng ý đâu…”
Ngô Thế Huân cười khổ, thở dài một hơi, hỏi Lộc Hàm: “Vậy em định để anh cô đơn thế này hả?”
Lộc Hàm không thể ngượng ngùng hơn, thật không chịu nổi Ngô Thế Huân đã tự cởi quần ra như vậy mà còn giả bộ đáng thương, cho nên lấy tay đẩy mặt anh một cái, lắp bắp nói: “Em, em…dùng tay.”
Ngày hôm sau, 9h sáng Lâm Tranh đã đến ký túc của Lộc Hàm đón cậu có việc, vừa vào trong đã nhìn thấy quầng mắt thâm xì của Lộc Hàm vừa bước ra từ phòng vệ sinh, anh ngạc nhiên hỏi: “Không ngủ ngon sao?”
Lộc Hàm lắc lắc đầu, không nói gì.
Sau đó Lâm Tranh còn đang định nhắc cậu mau đi thôi, thì bỗng nhiên nhìn thấy áo sơ mi kẻ caro xanh vắt vẻo trên sô pha.
Đó không phải là mẫu mới nhất mà anh đặt từ tuần lễ thời trang Paris cho Ngô Thế Huân sao???
Vì vậy Lâm Tranh dè dặt nhìn Lộc Hàm mấy lần, tỉ mỉ nhìn cổ người ta, cuối cùng lựa chọn yên lặng, coi như mắt mình vừa bị đâm đi.
————————————————
【Tiểu kịch trường】
Lâm Tranh: Alo, cậu ở đâu?
Ngô ảnh đế (ngáp): Anh bị ngốc à? Cần cù như tôi đương nhiên là ở công ty a?
Lâm Tranh: Cậu tối qua đi ngủ lang ở đâu?
Ngô ảnh đế: Biến biến, tôi ở nhà ngủ ngon lành có anh mới đi ngủ lang ấy! Mà nói xem anh đang ở đâu? Sao chưa đến công ty? Đã mấy giờ rồi!
Lâm Tranh: Tôi đang ở ký túc của Lộc Hàm.
Ngô ảnh đế:???
Lâm Tranh: Cậu…có phải…quên mất…mang theo áo sơ mi của cậu…đi không?…
Ngô ảnh đế: …