Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 27




Khi Lộc Hàm đồng ý tối nay ở lại tại nhà Ngô Thế Huân, anh đã bắt đầu kế hoạch vừa cương vừa nhu bắt người ta nhất định phải ngủ trong phòng mình, cùng mình đồng sàng cộng chẩm.

(Đồng sàng cộng chẩm= ngủ chung cùng giường.)

Lộc Hàm dường như đã rút kinh nghiệm từ lần trước, nên trước khi đồng ý đã cùng Ngô Thế Huân ước pháp tam chương, phải đến tận khi Ngô Thế Huân bảo đảm chỉ đắp chăn ngoan ngoãn ngủ, cậu mới miễn cưỡng đồng ý.

(Ước pháp tam chương= giao hẹn trước.)

Lộc Hàm đi tắm trước, sau đó nằm xuống giường lướt weibo, rồi cậu nhìn thấy bài weibo do Ngô Thế Huân dùng tài khoản của cậu đăng lên, là bức ảnh selfie bình thường cậu chụp ở trong phòng đọc sách của anh.

Trong bức ảnh cậu hơi khẽ mỉm cười, trong tay còn cầm một quyển sách, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam.

Caption: Xin chào mọi người, tôi là Lộc Hàm!

Ngô Thế Huân và Tống Thanh Sơn cùng với đoàn phim《Mùa hạ xanh mát》, lần lượt repost lại bài weibo của Lộc Hàm, chúc mừng cậu chính thức ra mắt. Có bài repost của đại thần, fans của Lộc Hàm lập tức liền tăng lên, từ ban đầu chỉ có hai con số mà lên đến xấp xỉ gần 100 vạn fans. Tuy là so với Ngô Thế Huân con số này còn rất nhỏ, nhưng đối với Lộc Hàm mà nói cũng đã đủ khiến cậu bị kích động, dù sao không có mấy người mới ra mắt mà đã có thành tích như vậy.

Ngô Thế Huân mở cửa phòng tắm bước ra, bên dưới mặc quần ngủ còn bên trên lại để trần khăn tắm vắt qua cổ. Anh đi về hướng Lộc Hàm, phát hiện cậu lúc mới đầu còn nhìn mình một cái sau đó lại nhanh chóng giả vờ như không nhìn thấy gì, tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.

Ngô Thế Huân nghĩ một hồi, đại khái đoán là Lộc Hàm nghĩ anh thế này quá cởi mở, đàn ông cởi trần thì chẳng có gì đi nhưng giữa người yêu với nhau, thì lại là một tầng ý nghĩa khác rồi! Vì vậy Ngô Thế Huân khẽ mỉm cười, xoay người lại đi đến sô pha cầm lên cái áo ngủ còn khoác trên ghế mặc vào, một thân quần áo hoàn chỉnh mới đi đến cạnh giường, ngồi xuống rồi bắt đầu lau tóc.

Ngô Thế Huân hỏi: “Đang xem gì thế?”

Lộc Hàm trả lời: “Weibo.”

Ngô Thế Huân đột nhiên nghĩ ra chuyện thú vị, quay ra hỏi Lộc Hàm: “Có muốn xem weibo của anh không?”

Lộc Hàm cảm thấy Ngô Thế Huân thật kỳ lạ, muốn xem thì tự nhiên cậu sẽ tự mình xem còn cần chi Ngô Thế Huân ngồi đây hỏi câu thần bí như vậy. Lộc Hàm nhìn cái bóng của Ngô Thế Huân, nói: “Fans của anh nhiều như vậy, không nhìn cũng biết nhân khí của anh…”

Ngô Thế Huân bỗng nhiên dừng lại động tác lau tóc, chen ngang lời Lộc Hàm, nói: “Anh nói là đăng nhập vào nick của anh ấy!”

Lộc Hàm hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm hay không, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn thẳng vào mắt Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân tiếp tục nói, đồng thời còn cầm điện thoại của mình qua nhấn đi nhấn lại, nói: “Những thứ em xem được chỉ là bình luận của fans, muốn xem bộ mặt thật của các cô ấy thì phải xem tin nhắn riêng!” Nói xong anh cười cười, rồi đưa điện thoại cho Lộc Hàm.

Lộc Hàm cảm thấy thật kinh ngạc.

Chậm rãi nhận lấy xong, Lộc Hàm lại hỏi: “Thế này…thế này có vẻ không hay lắm…đều là chỉ viết riêng cho anh…”

Ngô Thế Huân phì cười, dùng lực xoa xoa tóc Lộc Hàm, rồi nói: “Em sao mà vẫn chưa nhận ra thân phận của mình thế!”

Lộc Hàm bị câu nói này của anh làm cho không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng không thể phủ nhận thật sự là cậu cảm thấy rất ngọt ngào. Sau đó cậu dần đần chuyển tầm mắt lên màn hình điện thoại, nhìn thấy hằng ha sa số tin nhắn riêng của fans rồi mới quyết định xem cái mới nhất.

Các tin nhắn hầu hết đều là nhắn nhủ chúc phúc và tỏ tình, các cô gái mãnh liệt thể hiện tình yêu như vậy làm Lộc Hàm có chút ngại ngùng. Trong lòng cậu thầm nghĩ đến trẻ con bây giờ tài ăn nói cũng giỏi như vậy, ngược lại cậu lại như tên đầu gỗ chẳng biết gì.

Lộc Hàm càng tò mò hơn cả là khi Ngô Thế Huân đọc được những dòng tin nhắn kia, sẽ có phản ứng như thế nào hoặc là sẽ nghĩ đến những điều gì?

Ngô Thế Huân lại tiếp tục lau tóc, sau đó nói với Lộc Hàm: “Lúc mới ra mắt cũng có lúc anh không được tự tin, sau đó đọc được những lời động viên khích lệ cùng tỏ tình của các cô ấy, anh liền cảm thấy nếu như bản thân mình không nỗ lực chính là phụ sự mong đợi của các cô ấy!”

Lộc Hàm yên lặng lắng nghe, đôi mắt vẫn đang đọc tin nhắn của những thiếu nữ ấy.

Ngô Thế Huân tiếp tục nói: “Sau này lúc ngày càng nổi tiếng, nhìn thấy các cô ấy nỗ lực mỗi ngày vì anh bình chọn, rồi tỏ tình, còn gửi lì xì cho anh, cảm thấy anh thật giống như một giáo sư gian tà vậy haha!”

“Nhưng mà vẫn phải luôn cảm ơn các cô ấy, cho nên có những lúc rảnh rỗi anh đều đọc tin nhắn, còn cảm thấy rất thú vị. Có lúc còn làm anh nhớ đến cảm giác mình những năm 15, 16 tuổi cũng điên cuồng chạy theo thần tượng như thế!”

Ngô Thế Huân đặt khăn tắm xuống, quay đầu lại đồng thời nằm lên giường, anh nhìn về hướng Lộc Hàm, hỏi: “Có phải em không thích anh không?”

Lộc Hàm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt Ngô Thế Huân đã gần trong gang tấc, cảm thấy câu hỏi này thật sự đã chạy quá xa chủ đề họ đang nói.

Ngô Thế Huân chạm vào khuôn mặt Lộc Hàm, hỏi: “Lúc nào cũng cảm thấy chỉ mình anh là nhiệt tình, em thì lại quá lạnh lùng! Giống như anh đang cưỡng ép em vậy!”

Lộc Hàm nhất thời cảm thấy chân tay lóng ngóng, cậu nghĩ là Ngô Thế Huân thật sự giận rồi, chẳng lẽ bởi vì tại lúc nãy cậu chỉ mải đọc tin nhắn mà không nói chuyện cùng anh sao?

Sau đó Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, bỗng nhiên như nhớ đến chuyện gì, sau đó xoay người nhanh chóng lấy ra điện thoại của mình, nói: “Cho anh, tùy ý xem…”

“Phốc…” Ngô Thế Huân bật cười ra tiếng, cúi xuống cầm lấy điện thoại của Lộc Hàm. Sau đó anh nhìn cậu vừa cười vừa hỏi: “Em cho là chúng ta đang yêu đương kiểu con nít hả? Lại còn cho đối phương kiểm trả điện thoại? Trời ạ, sao em cứ đáng yêu như vậy chứ!”

Lộc Hàm nhìn thấy Ngô Thế Huân cười đến không thể khống chế, mới nhận ra đây là muốn trêu chọc cậu, hơn nữa sao cậu lại có thể không thích Ngô Thế Huân đây? Chỉ là bây giờ mới là giai đoạn đầu bên nhau, cho nên có chút chưa quen thuộc lắm là vì xấu hổ mà thôi.

Cậu giận đến xoay cả người lại, quay lưng với Ngô Thế Huân, tiếp tục trầm lặng xem điện thoại của anh.

Ngô Thế Huân tiến qua kéo người lại, nói: “Được rồi mà, đừng giận nữa, anh trêu em chút thôi, bây giờ đền bù cho em này, cho em đăng một cái weibo chơi!”

Lộc Hàm cảm thấy con người này căn bản đúng là xằng bậy, đang muốn phản kích, Ngô Thế Huân lại nói: “Em đăng weibo bằng nick của anh, anh đăng bằng nick của em, mau đăng đi nào, nội dung tùy em, anh đăng trước nhé!”

Ngô Thế Huân không cho Lộc Hàm cơ hội từ chối, trực tiếp mở weibo của cậu ra sau đó nghĩ một chút, rồi nhìn sang Lộc Hàm đang cúi đầu xem điện thoại chụp một cái, đăng lên weibo kèm caption: “Các bạn đã ngủ chưa?”

Lộc Hàm không biết làm sao khi nhìn vào trang chủ weibo của Ngô Thế Huân, cậu còn cảm thấy trò chơi này có khác mấy bọn con nít chơi trò chơi gia đình đâu cơ chứ, nhưng mà cũng có cảm giác kích thích khi trốn sau lưng fans toàn thế giới yêu đương vụng trộm, nghĩ vậy, Lộc Hàm khẽ mỉm cười, cúi đầu đánh hai chữ: “Ngủ ngon!”

Đèn trong phòng ngủ đã tắt, Lộc Hàm nằm thẳng trên giường bên cạnh chính là Ngô Thế Huân, thật khó để mà nghĩ rằng, sự thật về cái việc chỉ đắp chăn nói chuyện thôi lại cứ thế biến thành ôm ấp thân mật như thế, thật khiến người ta cảm thấy lo lắng. Bởi vì không biết người đàn ông bên cạnh đang ở thời kỳ khí thịnh có đột nhiên trèo quá làm chuyện gì hay không, vì vậy Lộc Hàm vô cùng khẩn trương.

Ngô Thế Huân nhắm mắt lại, nói: “Tiểu Lộc, khi đó Hà Miễn quấy nhiễu em, hắn ta có làm gì với em không?”

Lộc Hàm nghĩ lại, bỗng nhiên lấy làm lạ tại sao Ngô Thế Huân lại muốn chọc vào vết thương cũ của cậu, nhưng mà cậu vẫn thành thành thật thật trả lời: “Cũng không có gì…chỉ là uy hiếp bằng lời quá nhiều…bất kể em có cơ hội gì đều bị hắn ta khống chế, dùng nó để uy hiếp em, nếu không sẽ mất đi cơ hội, nếu không…”

Lộc Hàm không tiếp tục nói, cậu chỉ khẽ thở dài.

Hai người cùng rơi vào trầm lặng, bỗng nhiên Lộc Hàm hỏi: “Tại sao anh lại thích em? Em chỉ bình thường thế này…”

“Bởi vì anh cảm thấy em chính là tốt nhất!”

Ngô Thế Huân nghiêm túc trả lời, anh chòi người lên rồi nghiêng người qua nhìn về hướng Lộc Hàm. Những lời lẽ tự ti khi nói về bản thân mình của Lộc Hàm là điều Ngô thế Huân không thích nhất, bởi vì đã từng bị những kẻ đáng khinh bỉ uy hiếp, cho nên tài năng của Lộc Hàm bị khống chế làm cậu mới bị biến thành dáng vẻ tự ti như bây giờ.

Đột nhiên nhận được một lời tỏ tình nghiêm túc làm Lộc Hàm thật hối hận khi đã hỏi câu kia, vì vậy cậu lại trở nên trầm mặc cùng xấu hổ mãi. Cuối cùng Lộc Hàm quyết định chuyển chủ đề nói chuyện: “Em là muốn hỏi sao anh lại thích đàn ông…”

Ngô Thế Huân ngây cả người ra, sau đó lại cười ra tiếng, thông qua ánh trắng chiếu vào nhìn thấy trên khuôn mặt Lộc Hàm đang nở nụ cười xấu xa, anh từ từ cúi xuống nhìn Lộc Hàm chầm chậm nhắm mắt lại, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng đặt nụ hôn của mình lên môi cậu.

————————————————

“Làm việc cái kiểu gì thế?”

Một tiếng hét lên làm thu hút ánh nhìn của Lộc Hàm và các nhân viên khác.

Bên kia có một người đàn ông hơi béo, đeo kính râm mặt đỏ bừng bừng trợn mắt mắng mỏ hai nữ nhân viên.

“Đây là áo mới mua của Tiếu Trần! Các cô có đền nổi không?”

Lộc Hàm ngó đầu ra nhìn thấy áo sơ mi trắng trên tay người đàn ông kia quả nhiên có vệt cafe, hóa ra là do cafe của nhân viên bị đổ lên áo.

Lộc Hàm xoay đầu lại hỏi Tiểu Bàn: “Đấy là người quản lý của Lý Tiếu Trần sao?”

Tiểu Bàn là trợ lý Lâm Tranh sắp xếp cho Lộc Hàm, cũng đúng lúc hôm nay Lộc Hàm phải đến phim trường cho nên cậu ấy cũng đi cùng cậu.

Tiểu Bàn chỉ là hơi béo, nhưng mà người khác đều gọi như vậy cho nên cậu ấy cũng không phản đối nữa, da của cậu ấy rất trắng ngũ quan không tính là tinh xảo cũng rất đáng yêu, làm việc lại nhất mực nhanh nhẹn.

Tiểu Bàn hơi nhíu mày lại, ghé sát tai Lộc Hàm nói: “Xem anh ta đắc ý chưa kìa! Anh không biết đấy thôi, Lý Tiếu Trần rất là thích tỏ ra mình là đại bài, mấy hôm trước còn vừa giành được giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất, đắc ý đến không thể đắc ý hơn được nữa! Chúng ta vẫn là ít quan tâm đến hắn ta đi!”

Lộc Hàm cảm thấy Tiểu Bàn phản ứng dường như có hơi quá, cho nên do dự hỏi: “Như thế có không tốt lắm…”

Tiểu Bàn bất lực thở dài, nói: “Tiểu Lộc, anh mới vào cái giới này, bọn họ là người thế nào tôi còn không rõ sao, anh Huân sắp xếp cho tôi làm trợ lý của anh thì tôi sẽ không hại anh đâu, yên tâm đi!”

Lộc Hàm đặt tay lên vai Tiểu Bàn nói: “Chúng ta không phải đã nói trước là sẽ không nhắc đến Ngô Thế Huân sao?”

Tiểu Bàn: “…”

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chủ nhân trước của tôi là anh Huân anh bảo tôi làm sao mà quên đây oa oa oa…

“Được rồi!” Người quản lý đang tức giận bỗng nhiên im bặt, mọi người lén lút nhìn qua, liền nhìn thấy Lý Tiếu Trần đang đặt tay lên vai người quản lý kia.

Lộc Hàm cũng nhìn qua.

Lý Tiếu Trần đích thức rất đẹp trai, thân cao 1m83 cùng vóc người rất được, cả thân người đứng ở đó liền làm người khác không thể không chú ý. Ngũ quan của anh ta so với Ngô Thế Huân, có thêm đôi chút lạnh vùng và nghiêm túc. Tóc để mái hơi dài rồi vuốt ngược lên, đi đóng phim điệp viên chiến tranh thì thích hợp vô cùng.

Lộc Hàm có hơi ngây người nhìn Lý Tiếu Trần, vô tình đụng phải ánh mắt của anh ta, cậu mới giật mình vội vàng xấu hổ rời đi tầm mắt, rồi từ trong tay Tiểu Bàn nhận lấy chai nước vội mở ra uống.

Lý Tiếu Trần nói người quản lý không cần chấp nhất với nhân viên đoàn phim, sau đó hướng phòng nghỉ của mình đi đến. Giữa đường còn đi qua chỗ của Lộc Hàm, cậu nhìn anh ta, không hiểu sao lại có cảm giác trên khuôn mặt của anh ta có một chút biểu tình khinh miệt.

Lộc Hàm còn cảm thấy cái nhìn của anh ta quá loã lỗ cho nên nhất thời hốt hoảng hít thở không thông.

Ở một nơi khác, Ngô Thế Huân đang uống nước đợi đổi cảnh thì nhận được điện thoại của Lâm Tranh, vừa nghe thấy đầu dây bên kia nói cái gì, anh liền cau mày: “Cái gì? Lý Tiếu Trần? Không phải đã nói là không phải hắn ta sao?”

————————————————

Tiểu kịch trường

Ngô ảnh đế (bóp cổ Lâm Tranh): Chính anh chính anh chính là anh! Sắp xếp cho vợ tôi hợp tác với cái tên ngu đần đó!

Lâm Tranh (mặt lạnh lùng): Đây đúng là biến cố không ngờ đến, đừng trách tôi!

Ngô ảnh đế: Tôi không biết! Tiểu Lộc nếu mà thật sự phải chịu ủy khuất nào, tôi giết hắn trước rồi mới giết anh!

Lâm Tranh: Không phải cậu ấy chịu ủy khuất thì mới hiểu được cậu tốt dường nào sao? Hơn nữa cậu còn là ảnh đế, không phải như thế thì cậu ấy mới càng thêm lĩnh hội sâu sắc sự hoàn hảo và phong thái độ lượng của cậu sao?

Ngô ảnh đế:???

Lâm Tranh: Có bị ngốc không? Lúc vợ buồn thì cậu liền có đất dụng võ, cậu hãy tin Mirror đi (tác giả), nhất định sẽ cho cậu một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân ngầu bá cháy luôn!

Ngô ảnh đế (nhìn tôi): Ừ hứ?

Mirror: Xin lỗi, từ chối tiết lộ tình tiết.

2016.7.10.1035pm

Mirror vỡ nát bởi cơn thịnh nộ của nam thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.