Trương Vũ Lâm sửng sốt một chút, có chút khó tin nhìn về phía gương mặt căn bản là không nhìn ra chút biểu tình nào của đội trưởng mình, nét lạnh lùng trên mặt đã giảm bớt, thần sắc nhàn nhạt.
Hình tượng của Lục Trác Phong trước mặt người khác vô cùng cương nghị, tính tình cứng rắn, người mà những tân binh trong đội sợ nhất chính là anh, Trương Vũ Lâm thật sự không thể tưởng tượng ra được người đàn ông trước mặt ‘khổ sở sắp chết’ sẽ thành cái dạng gì, đầu óc cậu xoay chuyển, hỏi một câu:
“Khổ sở sắp chết, đội trưởng vậy anh có khóc không?”
Hỏi xong, cậu liền hối hận.
Lục Trác Phong giận tái mặt, giọng nói lạnh lùng: “
Cậu khóc một cái tôi xem nào?”
Trương Vũ Lâm gãi đầu một cái, đang định nói chuyện, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói dịu dàng –
“Đội trưởng, em cũng muốn biết anh có khóc không?”
Trương Vũ Lâm cứng đơ người, ngơ ngác quay đầu.
Minh Chúc đứng ngay phía sau bọn họ, xong lên khoé môi, cười khoe cả hàm răng trắng rạng rỡ trên đôi môi hồng xinh.
Lục Trác Phong cười nhẹ thành tiếng, vỗ vỗ bả vai Trương Vũ Lâm:
“Đi, cậu đi ăn cơm trước đi, buổi tối huấn luyện thêm một tiếng nữa, về sau còn tái diễn như ngày hôm nay, trực tiếp báo lên cấp trên, không cần nói nhiều.”
Trương Vũ Lâm nhận phạt: “
Rõ!”
Sau khi mọi người đi cả rồi.
Lục Trác Phong đi qua, chọc chọc khăn quàng cổ của cô, sờ lên mặt cô:
“Sao không đi nhà ăn đợi anh?”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh,
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu đấy.”
Anh ôm lấy vai của cô, cúi đầu cười một tiếng:
“Không có khóc, thất vọng chưa?”
Minh Chúc lắc đầu,
“Em cũng cảm thấy anh sẽ không khóc.”
Chuyện khó khăn hơn cũng sẽ không khóc.
Lục Trác Phong cười cười, vuốt mấy sợi tóc vương trên mặt cô, dẫn cô ra khỏi sân huấn luyện.
Thật ra, chưa khóc nhưng mắt đã đỏ rồi.
Năm đó, Lục Trác Phong nằm trên giường bệnh, thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói của cô vang lên ngoài cửa, nhìn thấy cô đẩy Minh Tranh xuống lầu tản bộ, bà ngoại cùng bà Từ có ghé thăm phòng bệnh của anh mấy lần, lúc quyết tâm dứt bỏ, anh đã nhờ Hàn Tĩnh đẩy anh từ trên giường bệnh đến trước cửa sổ.
Hôm đó, Minh Chúc vẫn đẩy Minh Tranh xuống lầu đi dạo như thường lệ, người đàn ông ở Học viện Khoa học Quân sự kia liền tiến đến đứng bên cạnh cô, cúi đầu mỉm cười trò chuyện với cô.
Anh nhìn thật lâu, đưa tay về phía Hàn Tĩnh,
“Châm cho tớ điếu thuốc.”
Hàn Tĩnh ngồi bên cạnh giường bệnh, không biết anh bị trúng gió cái gì, dưới lầu người đến người đi, anh cũng không biết được rốt cuộc là Lục Trác Phong đang nhìn cái gì nữa, trực tiếp mắng một câu:
“Cậu bị thương thành cái bộ dạng này rồi còn muốn hút thuốc sao? Còn muốn sống hay không vậy?”
Lục Trác Phong nhìn vẻ mặt cười nói vui vẻ của Minh Chúc, bỗng dưng đỏ cả vành mắt, thời điểm đó thật sự muốn dứt bỏ mọi thứ, cảm giác bị rút gân lột da quá lắm cũng chỉ có thế mà thôi. Anh cúi đầu xuống còn không dám nhìn, giọng nói trầm khàn yếu ớt, nghe có vẻ như đã bị tổn thương sâu sắc,
“Cho tớ đi, rất khó chịu.”
Hàn Tĩnh sửng sốt một chút,
“Khó chịu cái gì?”
Lục Trác Phong:
“Thuốc.”
Hàn Tĩnh đi qua, nhìn xem dưới lầu, lúc đó Minh Chúc đã đẩy Minh tranh đi vào toà nhà khu nội trú, anh không nhìn thấy gì cả, tay phải Lục Trác Phong bị bó thạch cao, tay trái lại đưa lên trước mặt anh. Hàn Tĩnh thở dài, không biết phải làm sao, châm cho anh điếu thuốc,
“Chỉ là bị thương, dưỡng thương tốt liền có thể trở lại quân ngũ rồi, cũng chỉ một năm hay nửa năm gì thôi, đừng đau buồn quá.”
Lục Trác Phong rít một hơi, đột nhiên ho khan, ho đến mức muốn thổ huyết …
Y tá trưởng và Vương Quốc Dương đẩy cửa tiến vào, Vương Quốc Dương nhìn thấy điếu thuốc trên tay anh, chỉ vào Hàn Tĩnh mắng xối xả:
“Cậu dám để cậu ta hút thuốc! Không muốn sống nữa hay sao!”
——————————
Sau khi ăn cơm xong, Minh Chúc theo Lục Trác Phong về văn phòng.
Cô ngồi trên ghế của anh, ngửa mặt nhìn người đàn ông đang dựa vào bàn, chớp mắt, chậm rãi ung dung hỏi:
“Nghe nói anh và Hàn Tĩnh đang đánh cược xem ai nộp báo cáo kết hôn trước?”
Tay Lục Trác Phong đang lật văn kiện lập tức dừng lại, đảo mắt nhìn cô, nhíu mày:
“Làm sao em biết?”
Minh Chúc nói:
“Em nhìn thấy đặt trên bàn của cấp trên của anh.”
“Lại nói xạo?” Lục Trác Phong xoay người, bắt lấy tay cô kéo cô ôm vào trong ngực, ngón tay nâng cằm cô lên,
“Em bây giờ càng ngày càng biết dỗ người đấy, nói thật xem nào.”
Minh Chúc cúi đầu xuống, nói thật:
“Là cấp trên của anh nói cho em biết.”
Lục Trác Phong cũng đã đoán được như vậy, anh vuốt vuốt vành tai mềm mại cũa cô,
“Chú ấy chỉ là quan tâm vậy thôi, em nghe xong là được rồi …”
“Không phải anh cũng muốn kết hôn sao?” Minh Chúc ngắt lời anh, cánh tay vòng qua cổ anh, nghiêm túc nhìn xem,
“Anh cũng đánh báo cáo kết hôn đi, báo cáo được duyệt xuống thì chúng ta liền đi nhận giấy hôn thú, không chừng còn cơ hội thắng.”
Lục Trác Phong sửng sốt một giây, đột nhiên cười lớn,
“Sao tự dưng lại háo thắng như vậy?”
Minh Chúc rủ mắt xuống,
“Vâng, phải chi anh nói với em sớm một chút.”
Ý là, nếu như anh nói sớm một chút, cô còn có thể giục anh nộp báo cáo kết hôn?
Anh hờ hững cuốn lấy mấy lọn tóc của cô, thấp giọng hỏi:
“Vậy là thật sự muốn gả cho anh sao?”
“Mười tám tuổi đã muốn rồi.” Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh,
“Anh không muốn cưới em sao?”
Lục Trác Phong hít một hơi thật sâu, “
Muốn, nằm mơ cũng muốn.”
Minh Chúc hài lòng, cong khoé miệng lên:
“Vậy anh nộp báo cáo kết hôn đi.”
Lục Trác Phong liếc nhìn cô, đôi mắt đen thẫm loé lên ánh sáng dịu dàng,
“Vậy em sẽ nói thật với bà ngoại sao? Còn chưa gặp mặt cha mẹ em, em xác định cứ như vậy mà gả cho anh?”
“Bà ngoại …” Minh Chúc nhờ lại lần trước ở trên trấn ba hoa khen mình rồi khen Lục Trác Phong, mặt có chút nóng lên, hình như có hơi …. Quá lời rồi, nói sao với bà ngoại đây?
“Hửm?” Anh vuốt ve vành tai cô.
Minh Chúc cắn môi, khẩn trương vô cùng, phải một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói:
“Vậy em sẽ nói với bà ngoại trước.”
Sớm biết vậy lần trước đã nói thật cho rồi.
Lục Trác Phong vẫn chưa nói với cô, anh đã thẳng thắn nói ra sự thật với bà ngoại và bà Từ, nhìn cô lộ ra vẻ ảo não không biết phải làm sao liền cảm thấy buồn cười, nâng cằm cô lên, cúi đầu chạm vào môi cô, vừa đụng phải liền bị cô đẩy ra.
“Anh còn chưa nói cho em biết chuyện anh phải đi Ca Lợi Á.”
Tám tháng, vậy mà anh còn chưa chịu nói cho cô.
Lục Trác Phong vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người, hai người rất gần nhau, hô hấp hoà quyện,
“Còn chưa kịp nói cho em, lúc đầu tính là lát nữa mới nói cho em biết.”
Minh Chúc chỉ quan tâm đến một vấn đề,
“Vậy lúc anh ở Ca Lợi Á, chúng ta có thể gặp mặt không?”
Lục Trác Phong nhìn cô,
“Có cơ hội thì có thể gặp.”
Cô yên tâm, còn chủ động thân mật với anh.
Rất nhanh đã bị ai đó đảo khách thành chủ, cắn vào môi cô, gấp gáp hôn lên, Minh Chúc bị Lục Trác Phong ôm trong ngực, gáy bị giữ lại, duy trì tư thế ngẩng đầu, nhận lấy nụ hôn càng lúc càng nhiệt tình của anh, dường như không thở nổi.
Thính lực của Lục Trác Phong vô cùng tốt, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân liền buông cô ra, đặt cô ngồi lại trên ghế.
Vừa quay đầu, đã nhìn thấy Hàn Tĩnh đứng ngay tại cửa.
Lục Trác Phong dựa vào góc bàn, vuốt vuốt mái tóc của Minh Chúc vừa bị anh làm rối tung, liếc mắt nhìn Hàn Tĩnh. Hàn Tĩnh nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Minh Chúc liền biết rằng mình có thể đã phá hỏng chuyện tốt gì rồi, ho khan thành tiếng,
“Thủ trưởng gọi hai đứa mình đi qua một chuyến, có chuyện cần nói.”
“Ừ.” Lục Trác Phong đứng thẳng dậy, sờ sờ đầu Minh Chúc,
“Ở đây chờ anh.”
Minh Chúc ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Trác Phong cùng Hàn Tĩnh đi ra khỏi văn phòng, Hàn Tĩnh liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt có chút đắc ý, theo các binh sĩ trong đội nói thì chính là hai hôm nay tâm trạng của Hàn đội vô cùng tốt.
Đâu chỉ có vậy, quả thực là rạng rỡ vô cùng.
Lục Trác Phong liếc mắt nhìn anh,
“Báo cáo kết hôn của cậu được duyệt rồi sao?”
Hàn Tĩnh sửng sốt một chút, anh vẫn chưa nói cho Lục Trác Phong biết, chính là muốn tốc chiến tốc thắng,
“Làm sao cậu biết được tớ nộp báo cáo kết hôn?”
“Duyệt rồi hay chưa duyệt?”
“Vẫn chưa duyệt, haizz không đúng, làm sao cậu biết?”
Lục Trác Phong cười trừ, vỗ vỗ bờ vai của anh,
“Chưa duyệt thì tốt.”
Hàn Tĩnh sửng sốt một chút, trực tiếp đạp qua một cước:
“Cái đệch.”
Lục Trác Phong nghiêng người tránh được, khoé môi cong thành nụ cười.
————————————-
Trong văn phòng.
Minh Chúc do dự một chút, vẫn là gọi điện thoại cho bà ngoại, bà ngoại nhận máy rất nhanh,
“Bà ngoại.”
Bà ngoại đang nằm trên giường, vừa định đi ngủ trưa, cười híp mắt hỏi:
“Nha đầu, sao vậy? Có phải là có việc muốn nói với bà không?”
“….. Đúng vậy.” Minh Chúc hít một hơi thật sâu, có chút khó mở miệng,
“Bà ngoại, con muốn nói, bạn trai con … Bà và bà Từ đều gặp rồi, rất nhiều năm về trước đã gặp qua, bà có muốn đoán một chút không?”
Bà ngoại có chút tinh thần, ngồi xuống,
“À, quen biết nhiều năm rồi sao?”
Minh Chúc:
“Dạ.”
“Ai vậy?” Bà ngoại hiền lành hỏi,
“Bạn học trước đây sao?”
Minh Chúc: …
“Không phải.”
Cô hít một hơi thật sâu,
“Chính là Lục Trác Phong, bà ngoại, con thích anh ấy.”
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Minh Chúc nói với bà ngoại mình thích một người, bà ngoại sửng sốt một chút, thở dài một tiếng trong lòng, lại cười cười hỏi:
“Tiểu Lục sao, vậy lần trước con nói, vô cùng đẹp, làn da trắng nõn, vóc dàng cũng vô cùng tốt, xem xét tính tình cũng rất tốt, hiền lạnh lại dịu dàng, cô gái đặc biệt xứng đôi với Tiểu Lục chính là con sao?”
“….”
Cô có thổi phồng đến mức quá đáng vậy sao?
Minh Chúc rốt cuộc đã biết, vì sao mọi người thường nói gừng càng già càng cay.
Bà ngoại thật là …
Cô xấu hổ:
“Bà ngoại, trí nhớ bà thật tốt nha.”
Bà ngoại vẫn đang cười,
“Bà còn nhớ là, con nói cái gì mà … Haizz, con gái nuôi nhiều năm như vậy, bà đây cũng không biết con sẽ tự khen mình như thế, trước đây còn sợ da mặt con quá mỏng…”
Minh Chúc xấu hổ muốn chết, vội xin tha:
“Bà ngoại, đừng nói nữa, con biết bà trí nhớ tốt, bà đừng nói nữa mà.”
Bà ngoại cười cười,
“Được được được, không nói nữa.”
Minh Chúc vỗ vỗ hai bên mặt, hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói:
“Bà ngoại, con muốn kết hôn với Lục Trác Phong.”
- Hết Chương 72-