Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 7




Lục Trác Phong dựa người vào ghế, mặt không biểu cảm đạp Hàn Tĩnh một cú, mang theo ý tứ cảnh cáo:

“Không có chuyện đó đâu, làm sao dễ chết như vậy được?”

Hàn Tĩnh cho rằng anh sợ mất thể diện, cười ha ha:

“Nói cũng đúng, tất cả mọi người đều mạng lớn, làm sao dễ dàng bị treo cổ được.”

Hai người kẻ tung người hứng, không rõ nói thật hay nói dối.

Minh Chúc nhìn chằm chằm Lục Trác Phong, nhẹ giọng hỏi:

“Thế Lục đội có thể kể tình hình lúc đó một chút được không?”

Lục Trác phong liếc mắt nhìn cô.

Minh Chúc cong lên khoé miệng, giọng nói càng nhẹ nhàng:

“Đây cũng là giúp chúng tôi có cảm hứng viết kịch bản.”

Lúc đầu đến đây chủ yếu là quan sát quân khu, giao lưu phỏng vấn các binh sĩ, thu thập tài liệu, tốt nhất là có thể quan sát tình hình thực chiến. Yêu cầu của Minh Chúc thật ra cũng không có gì quá đáng, nhưng chủ yếu là Lục Trác Phong không muốn nói, nghe cô gái kia dịu dàng đặt câu hỏi nhưng bên trong có dao, có chút bất đắc dĩ cười cười, chân mang giày quân đội đá ghế của Hàn Tĩnh:

“Cậu kể đi, tôi đi đến sân huấn luyện xem một chút.”

Có một tân binh bị phạt, còn đang ở trong sân huấn luyện vác nặng chạy bộ.”

Anh nói xong, lập tức đứng dậy rời khỏi đó.

“Này, cậu quay lại đây!” Hàn Tĩnh trừng mắt nhìn bóng lưng anh một cái, chuyện này là thế nào? Nhiệm vụ kia cũng không phải do anh đảm nhận, anh làm sao có thể nói rõ ràng cho được?

Minh Chúc mặt không đổi sắc, chỉ là lạnh nhạt đi đôi phần, cũng không nhắc lại yêu cầu, làm bầu không khí nhất thời trở nên có chút ngượng ngập. Đường Hinh liếc cô một cái, vội vàng cười nói với Hàn Tĩnh:

“Vậy Hàn đội kể nghe một chút nha?”

Hàn Tĩnh đưa mắt nhìn Minh Chúc, không phải nói Lục Trác Phong và cô là chỗ quen biết cũ sao? Làm sao có thể không giữ cho con gái nhà người ta chút thể diện, anh lắc đầu như không còn cách nào khác, chỉ có thể nói:

“Lần đó làm nhiệm vụ đội chúng tôi cũng không có tham gia, cũng không biết nhiều, hay là để Trương Vũ Lâm nói kể cho mọi người nghe một chút?”

Đêm hôm trước bọn họ ở trong kí túc xá tám chuyện, bị Lục đội tóm gọn, ngày thứ hai mỗi người phải chống đẩy thêm một trăm cái. Trương Vũ Lâm kìm chế sắc mặt, thật sự không dám nhiều lời, sợ bị phạt thêm nữa….

Cậu gãi gãi đầu, thấp giọng nói:

“Chính là bị thương ở nơi này ….” Cậu chỉ chỉ vào vị trí trái tim,

“Bác sĩ Bành nói chậm chút xíu nữa là không thể cứu được rồi.”

Minh Chúc cúi đầu, không nói một lời nào, đầu ngón tay bị nắm đến trắng bệch.

Cô cũng không để tâm nghe xem bác sĩ Bành là ai, chỉ cho rằng đó là bác sĩ quân y trong đội …. Mà hình như quân y đâu phải họ Bành?

Đỗ Hồng đối với kịch bản tương đối nhiệt huyết, Lục Trác Phong đã đi, đành phải nhìn về phía Hàn Tĩnh cười khách sáo:

“Hàn đội, nếu cậu không ngại, có thể kể một chút tình huống lúc đó không?”

Hàn Tĩnh không từ chối được, uống một hớp nước, xắn tay áo bắt đầu nói:

“Có thể nói là đó là tình huống nguy hiểm nhất. Lần đó là nhiệm vụ bảo vệ đặc biệt ở nước ngoài, phần tử khủng bố trang bị cả xe tăng, địa lôi….”

Nói đến đây, thời gian nghỉ ngơi đã hết.

Minh Chúc cùng Đường Hinh đi ra khỏi nhà ăn, đi đến bãi tập bắn xem bọn họ huấn luyện.

Đây đều là súng thật đạn thật mà tập, còn chưa đi đến nơi đã nghe thấy tiếng súng. Đường Hinh lắc đầu:

“Bọn mình đứng ở đây xem là được rồi, tiếng súng này chói tai quá.”

Minh Chúc nhìn về phía bên kia, Lục Trác Phong quay lưng về phía các cô, trên người mặc quần áo chiến huấn*, thân hình cao lớn mạnh mẽ, đang xách theo một tân binh mà mắng:

“Tào Minh cậu trốn cái gì mà trốn hả? Súng bắn đến trên người cậu rồi?”

*đồng phục huấn luyện chiến đấu

“Báo cáo đội trưởng! Tôi sai rồi!”

“Tiếp tục! Còn trốn nữa buổi tối phạt thêm năm cây số!”

“Rõ!”

Dù không đi lại gần, cũng có thể nghe rất rõ.

Đường Hinh nghe xong một trận la mắng, bĩu môi:

“Lục đội thực sự rất là nghiêm khắc…”

Tầm mắt Minh Chúc chỉ rơi vào bờ vai thẳng tắp của người đàn ông, nhẹ nói:

“Bây giờ nghiêm khắc, để lúc bọn họ ra chiến trường ít bị thương vong.”

Đường Hinh sửng sốt một chút, nói:

“Ừ, cậu nói cũng đúng.” Cô dừng lại một chút, lại hơi tò mò:

“Nhưng mà, thái độ anh ta đối với phụ nữ cũng sẽ không cứng rắn như vậy chứ? Nếu như đối với phụ nữ cứng rắn như thế, tớ thấy là cậu nên quên đi thôi …”

Loại đàn ông tính tình cứng rắn như thế này, không khéo sẽ đem người phụ nữ của mình ra huấn luyện quân đội mất.

Minh Chúc có chút buồn cười nhìn cô, mấy ngày hôm nay luôn nghĩ ra trăm phương ngàn kế để dụ mình nói chuyện, lòng hiếu kì có thể nói là rất lớn.

Không phải sao?

Cô và Minh Chúc học cùng lớp ba năm cấp ba, ở thành Bắc còn học chung trường đaị học, lại còn làm biên kịch chung với nhau, cũng có thể coi là sớm chiều ở chung. Nhiều năm trôi qua như vậy, đột nhiên phát hiện Minh Chúc có người mình thích đã lâu, còn vụng trộm thêu đồ cưới, muốn gả cho người đàn ông kia đến vậy.

Có thể không tò mò được sao?

Minh Chúc nhìn xem bóng lưng Lục Trác Phong, bên tai toàn tiếng anh lạnh giọng mắng chửi người khác, cười khẽ:

“Anh ấy đối với phụ nữ không khó tính một chút nào, còn rất …. Cưng chiều nữa.”

Cẩn thận nhớ lại, anh thật ra rất chiều chuộng cô. Mặc kệ hai người có quan hệ bạn trai bạn gái hay không, anh đối tốt với cô là sự thật.

Đường Hinh nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị ở trên bãi tập bắn, thực sự là liên tưởng không nổi.

Thực ra, có một chuyện ….

“Này, trước đó tớ có nghe được Trương Vũ Lâm và mọi người tám chuyện, nói bác sĩ Bành đang theo đuổi Lục đội …”

“Ừ?”

Đường Hinh biết ngay là cô không hiểu, bất đắc dĩ buông tay:

“Bác sĩ Bành là nữ, mỹ nữ.”

Minh Chúc giật mình, mấy giây sau, thản nhiên

“À” một tiếng, lại không nói thêm gì nữa.

Đường Hinh quơ quơ tay trước mặt cô:

“Cậu có phản ứng như thế này sao?”

Minh Chúc liếc cô một cái:

“Chứ không thế thì sao?”

…… “Cậu không có một chút cảm giác lo lắng à?”

Minh Chúc do dự gập đầu, ý nói có.

Đường Hinh còn muốn nói điều gì đó, Lâm Tử Du cùng Khương đạo đang đi tới bên này. Sắc mặt Lâm Tử Du nhìn không được tốt lắm, Khương đạo trông thấy các cô liền cười nói:

“Sao không đi qua bên kia xem? Sợ bị bắn trúng các cô à?”

Minh Chúc nói:

“Không phải, ở đây cũng nhìn thấy rõ.”

Khương đạo nói:

“Mọi người đi qua xem một chút đi.”

Minh Chúc lại không có vấn đề gì. Đường Hinh do dự, nghe tiếng súng vang lên không ngừng mà tê dại cả da đầu, cùng với mọi người đi qua bên kia. Còn chưa đi đến nơi, Lâm Tử Du đột nhiên ôm bụng ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

Minh Chúc vội vàng đỡ cô:

“Cậu sao vậy?”

Lâm Tử Du ôm bụng, vừa hít hơi vừa nói:

“Tớ đau bụng…”

Những người khác cũng nghệch ra, tại sao đột nhiên lại đau bụng? Khương đạo nhìn dáng vẻ của cô ấy cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng hỏi:

“Đau chỗ nào?”

Bên kia binh lính đang huấn luyện cũng chú ý đến tình hình bên này, Lục Trác Phong biến sắc, nhanh chóng đi tới, trầm giọng hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

Nhìn thấy Lâm Tử Du sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, lập tức nói:

“Trước tiên đưa đến chỗ quân y đi.”

Vừa muốn khom lưng ôm lấy cô ấy.

Trương Vũ Lâm vội vàng chạy tới:

“Đội trưởng để tôi, vết thương trên cánh tay của anh còn chưa lành mà!”

Lục Trác Phong liếc cậu ta một cái:

“Đi thôi.”

Trương Vũ Lâm lập tức cúi người ôm lấy Lâm Du, đều là được huấn luyện lâu dài, sức lực lớn, Lâm Tử Du cũng gầy, Trương Vũ Lâm ôm cô trên tay cũng có thể chạy rất nhanh.

Những người khác cùng đi xem xem thế nào.

Quân y chẩn đoán là viêm ruột thừa cấp tính.

Trong quân khu không thể làm phẫu thuật, Lục Trác Phong cho người đưa Lâm Tử Du đến bệnh viện quân đội.

Khương đạo cùng với mấy người cũng đi theo, dù sao cũng là người trong đoàn mình, không yên lòng.

Minh Chúc và Đường Hinh mới đầu cũng muốn đi cùng. Lâm Tử Du nằm cô trên ghế sau, Khương đạo cùng nhà tổng sản xuất bình tĩnh ngồi trong xe, Khương đạo khoát khoát tay: “

Thế này đi, các cô ở đây đợi đi, cũng không cần thiết phải đi hết, tối nay chúng tôi sẽ trở lại đón các cô.”

Đường Hinh vội vã nói:

“Được, mọi người mau đi đi.”

Xe rất nhanh được lái đi.

Đoàn làm phim mười người giờ còn lại bảy người.

Minh Chúc đứng đó mấy giây, Đường Hinh nói:

“Đi thôi.”

Đường Hinh còn cảm thấy có chút kì lạ:

“Chẳng lẽ trước đó Lâm Tử Du không có chút cảm giác gì hay sao? Đột nhiên lại bị viêm ruột thừa cấp tính.”

Minh Chúc nghĩ nghĩ:

“Hay là tưởng đau bụng kinh nhỉ”

Đường Hinh: …..

Đúng ra mà nói, hôm qua trên xe cô nói đau bụng kinh, Khương đạo nói để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, ai ngờ hôm nay cô ấy còn theo tới.

Hai người trầm mặc mấy giây.

Thực sự không biết nói thế nào.

Lục Trác Phong đã trở lại bãi tập bắn, Minh Chúc cùng Đường Hinh trờ lại chỗ cũ, cô nhìn chằm chằm cánh tay anh. Vừa rồi Trương Vũ Lâm nói cánh tay anh bị thương? Từ lúc nào?

Lần trước rời khỏi trấn trên từ sớm lúc thi hành nhiệm vụ thì bị thương sao?

Chạng vạng tối, huấn luyện kết thúc.

Lục Trác Phong đi tới, Minh Chúc ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lại rơi trên cánh tay anh, dừng mấy giây rồi nói:

“Tay của anh bị thương à?”

Lục Trác Phong không nghĩ tới cô lại nhớ kĩ như vậy, giơ cánh tay lên xoay xoay mấy cái, nhếch miệng lên cười cười:

“Không có việc gì, đã khoẻ lại rồi.”

“Sao lại bị thương?”

Cô truy hỏi đến cùng.

Anh nhìn cô một cái, nói cho qua chuyện:

“Trúng một nhát dao.”

Đường Hinh nhìn hai người hỏi đáp đâu ra đấy, sững sốt nhìn ra một chút cảm giác còn vương vấn không đứt được. Minh Chúc lại nhìn cánh tay anh một chút, giữ chặt Đường Hinh, nhàn nhạt nói:

“Đi thôi, đi ăn cơm.”

Lục Trác Phong đừng yên tại chỗ hai giây, lắc đầu cười nhẹ, cũng nối gót đi về hướng nhà ăn.

Lúc ăn cơm, Đỗ Thiệu An nói:

“Nếu bên Khương đạo đã đi rồi, không thì chúng ta cũng về sớm một chút? Cũng đỡ cho bọn họ phải quay lại đón chúng ta.”

Đường Hinh ngừng ăn:

“Nhưng xe không thể chở được nhiều người như vậy chứ?”

Xe tối đa có thể ngồi được sáu người, lúc đi là năm người một chiếc xe, Khương đạo đã lái đi một chiếc, bọn họ còn lại bảy người.

Minh Chúc:

“Ngồi chật một chút vậy.”

Lục Trác Phong nhìn bọn họ một chút, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào trên người Minh Chúc:

“Đợi lát nữa tôi sắp xếp xe đưa mọi người về.”

Minh Chúc vừa định nói không cần, Đường Hinh đã cười nói:

“Vậy làm phiền Lục đội rồi.”

“Việc nhỏ thôi.” Anh nói.

Minh Chúc liếc Đường Hinh một cái.

Đường Hinh nở nụ cười, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Thật ra, thức ăn trong bộ đội cũng tạm được, chủ yếu là những chiến sĩ này ăn cơm quá ngon, mà mỗi người lại ăn đến hết sạch, gần như một hạt gạo cũng không bỏ thừa.

Cô nhìn một chút đã cảm thấy muốn ăn thêm, cảm giác chính mình cũng có chút mập ra.

Minh Chúc nghe xong lời cô nói, lườm bụng cô một cái:

“Hình như là có bụng.”

Đường Hinh nhìn chằm chằm bụng mình, buông đùa xuống nói: “

Vậy tớ không ăn nữa.”

Cơm của cô ấy còn thừa lại hơn phân nửa mà.

Lục Trác Phong đem đồ còn lại nhanh chóng ăn sạch sẽ, một hạt gạo cũng không thừa, đem đũa bỏ xuống, liếc mắt nhìn cơm thừa đồ ăn thừa trước mặt Đường Hinh, không nói lời nào.

Nhưng Đường Hinh không khỏi cảm nhận được áp lực, ho khan, lại cầm lấy đũa nghĩ nghĩ:

“Quên đi, không nên lãng phí….”

Minh Chúc bỗng nhiên nhớ lại, trước kia khi cô không ăn hết cơm, cũng bị anh nhìn chằm chằm, lại phải yên lặng cầm đũa lên.

Lục Trác Phong dựa vào ghế, nhìn về phía cô gái nào đó ngay cả ăn cơm cũng rất nhã nhặn. Cô luôn luôn có bộ dáng này, ăn cơm cũng vô cùng từ tốn đẹp mắt, hiếm có phụ nữ nào được như cô, ít nhất là anh chưa từng gặp qua.

Cũng có rất ít người giống cô ở điểm, chỉ thích mặc sườn xám.

Thỉnh thoảng đi trên đường cũng nhìn thấy, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua ai sánh được với khí chất của cô.

Trước kia khi Từ Duệ còn sống, điện thoại cậu ta có hai tấm hình của cô. Mỗi lần đến thời điểm được phép sử dụng điện thoại thì cứ ôm điện thoại ngắm đến nhiều lần. Có người đồng đội hiếu kì, đưa mắt nhìn xem, thừa dịp cậu ta không chú ý, giựt lấy di động, cười to:

“Cho tớ xem chút nào, mỹ nữ nào đây?”

Từ Duệ gấp gáp, lập tức nhào tới, muốn cướp lại điện thoại:

“Mẹ kiếp, cậu trả lại cho tớ!”

Bình thường mọi người đùa nhau đã quen, cũng chỉ là một tấm hình, người đồng đội kia nhìn thấy cậu nhào tới, lập tức truyền di động tới tay người khác.

Lục Trác Phong đứng ở phía sau, nhấn đầu người cướp rồi cầm điện thoại lên tay, mắng:

“Cướp cái gì mà cướp.”

Khi đó trong đội vật lộn tranh tài, ngoại trừ đội trưởng, không ai thắng được Lục Trác Phong, anh mắng, tất cả mọi người đều không dám động đậy, cười cười rồi tản ra. Từ Duệ nhào lên, Lục Trác Phong đưa điện thoại lại cho cậu, màn hình vẫn còn sáng, anh liền thấy rõ tấm hình kia.

Trong ảnh là một cô gái nhỏ cúi đầu, đang ăn cơm, khí chất sạch sẽ, mặt mày như vẽ, rất xinh đẹp, nhìn một chút liền có thể nhớ kĩ bóng hình xinh đẹp kia.

Có điều, ảnh chụp giống như là chụp lén.

Anh ôm lấy bả vai Từ Duệ cười:

“Cậu chụp lén à?”

Từ Duệ cười thành tiếng, đem điện thoại cất vào túi:

“Ai nói, tớ là quang minh chính đại chụp đấy.”

——————————-

Minh Chúc đã ăn xong, để đũa xuống, ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt đen nhánh của Lục Trác Phong. Lục Trác Phong thản nhiên nhìn cô, ngồi thẳng lên nói:

“Lát nữa tôi sẽ sắp xếp xe dừng ở cổng, mọi người ăn xong cứ đến thẳng đó đi.”

Nói xong, anh lập tức rời đi.

Đợi một lát sau, Đỗ Hồng cũng đã ăn xong, anh gọi điện thoại thông báo cho Khương đạo, nói bọn họ sẽ tự trở về. Bởi vì Minh Chúc và Lục Trác Phong là chỗ quen biết cũ, anh nghĩ Lục Trác Phong sẽ sắp xếp xe đưa Minh Chúc và Đường Hinh về:

“Hai người ngồì xe của Lục đội sắp xếp đi, không cần chen lấn chung với bọn tôi đâu.”

Minh Chúc đứng lên, cũng không phản đối:

“Được.”

Nhóm Đỗ Hồng cùng nhau đi lấy xe, Minh Chúc cùng Đường Hinh đi từ nhà ăn ra tới cổng.

Màn đêm buông xuống, sắc trời ảm đạm, lính gác đứng ngoài cổng quân khu như như cây bạch dương thẳng tắp, ngoài cửa có một chiếc xe việt dã màu đen đang đậu, hẳn là xe Lục Trác Phong sắp xếp.

Lúc này, Đỗ Hồng cũng đã chạy xe đến cổng.

Nhưng bọn họ còn phải kiểm tra an ninh.

Minh Chúc cùng Đường hinh đi tới cửa, cửa sổ của chiếc xe việt dã màu đen kia được hạ xuống một chút. Minh Chúc nhìn thấy ngồi bên ghế lái là một người đàn ông, nhất thời ngơ ngẩn.

Đường Hinh cũng ngây ngốc cả người, Lục Trác Phong tự mình đưa hả?

Cô ho khan, chỉ vào xe của Đỗ Hồng phía bên kia:

“Á, bằng không, tớ cùng chen với bọn họ thôi ….”

Không đợi Minh Chúc phản ứng, xoay người chạy đến chiếc xe đang dừng ở cổng, nói với Đỗ Hồng:

“Tôi vẫn là nên ngồi cùng với mọi người thôi.”

Minh Chúc quay đầu nhìn, Đường Hinh đã nhanh chóng chuồn lên xe mất rồi.

Cô lại quay đầu nhìn về phía Lục Trác Phong đang ngồi trong xe, mặt không cảm xúc, nhướng mày với cô:

“Lên đi.”

Minh Chúc mở cửa xe đi lên, liếc mắt nhìn cánh tay của anh, giọng nói mềm mại:

“Tay anh có thể lái xe không?”

Lục Trác Phong không nghĩ tới cô còn nhớ tới tay của anh, khoác tay lên vô lăng gõ gõ, hời hợt nói:

“Tay anh cũng không bị gãy, sao lại không thể lái xe?”

“Em xem một chút.”

Cô nói rất nghiêm túc.

Lục Trác Phong gằn giọng cười:

“Thật sự không có việc gì. “

Nói xong, lập tức lái xe đi.

Minh Chúc nhìn anh mấy giây, chậm rãi chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói:

“Không xem thì không xem.”

Cánh tay Lục Trác Phong thật ra cũng không có gì nghiêm trọng lắm, lúc đó bị cắt một dao, bị thương ở vùng tam giác cơ, hiện giờ anh đang mặc đồng phục tác chiến cởi không tốt lắm, mà lính gác cổng vẫn đang ở đó.

Thực sự cởi không tiện.

Lục Trác Phong quét mắt nhìn ra phía sau xe, lái sang bên cạnh tránh đi một chút, Đỗ Hồng nhanh chóng lái xe vượt qua mặt bọn họ. Anh nhìn thẳng phía trước, nghiêm túc nói:

“Thật sự không có chuyện gì.”

“Vâng.” Minh Chúc nhìn ra ngoài cửa sô, trầm giọng trả lời

“Sau này anh nhớ cẩn thận một chút đi.”

Lục Trác Phong cười cong khoé miệng:

“Ừ.”

Cô cũng không tiếp tục nói, Lục Trác Phong hỏi:

“Đưa em đi đâu đây?”

Xe Minh Chúc còn đậu dưới lầu truyền hình điện ảnh Tập Duệ, nghĩ nghĩ nói:

“Anh đưa em đến Đài Truyền hình Điện ảnh Tập Duệ đi.”

- Hết Chương 7-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.