Khoảng cách từ nhà Minh Chúc đến câu lạc bộ cũng chỉ khoảng một tiếng đồng hồ đi xe, nhìn từ ngoài cửa căn bản là không thể nhìn ra đây là một câu lạc bộ quyền anh, nhìn có vẻ như là một câu lạc bộ thể dục thể hình, là một câu lạc bộ quy mô nhỏ, dạng tư nhân.
Lục Trác Phong đậu xe xong xuôi, cầm lấy áo từ trên ghế sau, đang tính khoác lên, Minh Chúc giữ chặt góc áo của anh,
“Mặc áo mới đi.”
Cô dựa tới, dán sát vào ngực anh, xoay người lấy cái áo mới từ trong chiếc túi mua sắm Tân Vũ ra, đưa cho anh. Lục Trác Phong cười cười, lấy bóp tiền trong túi ra, nhét vào tay cô, ném cái áo cũ ra ghế sau, nhận lấy chiếc áo khoác lông màu đen trên tay cô mặc lên.
Minh Chúc cầm ví tiền của anh, không nhịn được nói:
“Ví tiền này cũng rất cũ rồi.”
Vẫn là cái mấy năm về trước.
Lục Trác Phong khoá cửa xe, kéo người cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cô,
“Còn muốn mua ví tiền cho anh nữa sao?”
“Vâng.” Minh Chúc không chút do dự gật đầu.
Lục Trác Phong cúi đầu nhìn cô, sự dịu dàng trong mắt như muốn nhấn chìm cả người cô, Minh Chúc bị anh nhìn đến ngượng ngùng, lúc cúi đầu xuống nghe thấy tiếng anh cười nhẹ:
“Được, em muốn mua thì mua đi.”
Anh sờ sờ mặt cô, lành lạnh mềm mại, xúc cảm rất tốt, dùng mu bàn tay cọ xát lên mặt cô,
“Vào trước thôi, bên ngoài rất lạnh.”
Hôm nay câu lạc bộ có trận tranh tài, Lục Trác Phong và Minh Chúc đứng ở cửa đã nghe thấy âm thanh sôi trào nhiệt huyết vọng ra từ phía trong, nghe thấy âm thanh liền cảm nhận được sức nóng bên trong, thật đúng là … khí thế cao tận trời xanh.
Có mấy cô gái mặc trang phục hở rốn, váy ngắn, đứng bên cạnh sàn đấu làm cổ động viên, vòng eo thon thả, hai chân thon dài thẳng tắp, nhìn qua rất hấp dẫn mê người.
Có trận đấu.
Minh Chúc sửng sốt một lát,
“Còn có bảo bối quyền anh* nữa sao?”
*là những cô gái trẻ mặc trang phục hở hang cổ vũ trong những trận đấu.
Lục Trác Phong hướng mắt nhìn vào bên trong,
“Ừ, hôm nay không phải là ngày thi đấu chính thức, chắc là tự tổ chức thôi.”
Anh đẩy cửa ra, luồng nhiệt phả vào mặt.
Minh Chúc mặc nhiều lớp áo, trong phút chốc liền cảm thấy nóng nực, tất cả mọi người đều đang tụ tập trước sàn đấu quyền anh, ngoại trừ những nhân viên nam nữ phục vụ sân khấu, không ai chú ý đến hai người bọn họ đang bước vào.
Hai người cởi áo khoác ra, Lục Trác Phong đem áo khoác của cả hai để lên ghế trong phòng nghỉ, rồi dẫn theo Minh Chúc đi qua. Anh không dẫn Minh Chúc chen chúc qua đám người kia, đem cô đi đường vòng, lên mấy bậc thang, bên phải sàn đấu quyền anh có mấy ghế VIP, bên kia còn có mấy cái ghế sô pha, lúc này đều không có ai ngồi, mọi người ai cũng đều chen lên phía trước cả.
Ngồi lên ghế sa lon, Lục Trác Phong dựa người tới, nói nhỏ bên tai cô:
“Em muốn uống gì không? Nước lọc nước trái cây cà phê trà sữa đều có đủ.”
Trước đây lúc đọc sách lâu sẽ đi ra ngoài trường học mua trà sữa, hiện tại rất ít khi uống, nhưng trong ấn tượng của Lục Trác Phong thì cô rất thích uống trà sữa, Minh Chúc nói:
“Giờ em chưa muốn uống, đợi lát nữa đi.”
Cô nhìn chằm chằm hai người đàn ông đang tranh tài ngay trên sàn đấu quyền anh, hai người đều để trần hai tay, làn da bóng loáng, đường cong cơ bắp hoàn mỹ, một trong hai người là Từ Kính Dư, ánh mắt sắt bén, từng quyền từng quyền tung chiêu hoàn toàn chính xác. Lúc gửi đồ cưới đi cô còn tìm được tư liệu của anh ta trên Baidu. Lúc đó cũng không hề nghĩ anh ta có liên quan đến Lục Trác Phong, cũng không ngờ rằng hai người có quen biết, cô còn cảm thấy kỳ lạ, tại sao người nhận hàng lại là Từ Kính Dư, mới đầu còn tưởng rằng trùng tên trùng họ, tra ra mới biết thì ra là thật sự là Từ Kính Dư này.
Trên đài, một cô gái bảo bối quyền anh mặc áo xanh đột nhiên quay qua, nhìn thấy bọn họ, lập tức hưng phấn vẫy tay.
Minh Chúc thấy rõ mặt của cô nàng, là An Tình.
An Tình đứng gần nhất, vừa nhìn thấy bọn họ liền không quan tâm gì mà nhảy xuống, Minh Chúc hoảng hốt vì sàn đấu quyền anh rất cao. Một giây sau, đã nhìn thấy có người ở dưới đài đưa tay ra, đỡ được cô ấy ôm vào trong ngực.
Người đàn ông cau có đem áo trùm lên đầu cô, An Tình không tình nguyện mặc vào. Đó là một chiếc áo kẻ sọc dài quá mông, người đàn ông cúi đầu nhìn cô, không nói thêm gì.
An Tình nguýt anh ta một cái, vừa đi vừa ngoan ngoãn cài nút áo lên.
Người đàn ông kia hẳn là Hạ Trình, dáng người cao lớn, mặt mày anh tuấn, nhìn rất xứng đôi với An Tình.
Minh Chúc sửng sốt một chút,
“An Tình còn kiêm luôn chức bảo bối quyền anh sao?”
Lục Trác Phong liếc mắt, nhìn như không quen không biết nói:
“Con nhóc đó chính là mê chơi mà thôi, chỗ này là địa bàn của Từ Kính Dư, cũng không xảy ra chuyện gì đâu. Con bé đó bình thường tuỳ tiện lỗ mãng, ở trong Đoàn văn công nhiều quy củ nên sinh ra buồn chán, để nó chơi thoải mái một chút, Hạ Trình sẽ canh chừng. Người bên cạnh An Tình chính là Hạ Trình, hai người đó thường xuyên cãi nhau, lúc bọn họ cãi nhau thì không cần quan tâm làm gì.”
Minh Chúc đưa mắt nhìn Hạ Trình, lại nhìn xem Từ Kính Dư đang đứng trên sàn đấu, bên dưới là người xem đang kích động vạn phần hò hét:
“KO! KO!”
“Đứng dậy đi! Đứng dậy đi! Còn đánh được hay không vậy?”
“Chơi chết nó!”
“Không đứng dậy nổi rồi! Hạ màn đi thôi.”
“Cố lên! Nhanh đứng lên, đứng lên! Còn chưa kết thúc mà!”
Từ Kính Dư dùng sức lau một chút máu dính trên khoé miệng, nhìn trọng tài nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh tay quyền anh nằm trên mặt sàn bên cạnh mà đếm ngược:
“10, 9, 8 …..5……”
Tay đấu quyền anh ngã xuống đất lại đứng lên, mọi người đều reo hò.
Minh Chúc rất khi xem những trận tranh tài như thế này, ít nhiều cũng cảm thấy hơi máu me, từng quyền từng quyền nện lên da thịt, nhìn thôi cũng đã thấy đau, cô quay đầu nhìn Lục Trác Phong,
“Có phải trong đội các anh cũng thường có những trận đấu tay đôi đúng không?”
“Ừ, đây cũng là một hạng mục huấn luyện.” Lục Trác Phong đã từng đi tập huấn tại Học viên quân sự bộ đội đặc chủng bên Romania, cũng từng tham gia đấu tay đôi vài lần, đại diện cho quân nhân Trung Quốc, liều mạng đến hơi thở cuối cùng chứ không thể thua.
Thỉnh thoảng những lúc được nghỉ phép, Từ Kính Dư sẽ gọi anh đến hỗ trợ tập luyện, mặc dù cũng là một dạng liều sức mà đánh nhưng cảm xúc được buông lỏng hơn rất nhiều.
Trong lúc nói chuyện, An Tình và Hạ Trình đã chen qua đám người, đi đến trước mặt hai người bọn họ.
Trên khán đài quá ồn, nói chuyện phải hét lớn hơn tiếng hô, hoặc là phải ghé sát tai vào mới có thể nghe được, Lục Trác Phong dựa vào ghế, hai chân dài khẽ mở, đùi phải dán sát vào chân Minh Chúc, tay khoác lên đùi.
Tay Minh Chúc bị anh cầm lấy, người đàn ông đang chậm rãi vuốt ve từng ngón từng ngón tay mềm mại không xương của cô, lòng bàn tay thô ráp cọ cọ trên da cô, có chút ngứa ngáy, cô cong đầu ngón tay, gãi gãi lên lòng bàn tay anh.
An Tình đứng bên cạnh, nhìn xem bọn họ, ánh mắt rơi trên hai bàn tay đan vào nhau, cười híp mắt hô to:
“Chị dâu.”
Vô cùng hào sảng.
Minh Chúc nghe thấy được, ngay lập tức Hạ Trình cũng kêu theo, thế nhưng âm thanh lại không lớn lắm, nhìn khẩu hình miệng vẫn có thể nhận ra được, mặt cô có chút đỏ, cong môi cười với bọn họ, gật đầu.
Lục Trác Phong nhìn cô một cái, cong cong khoé miệng, tiếp tục nhìn xem trên sàn đấu.
An Tình và Hạ Trình ngồi xuống kế bên bọn họ, An Tình lập tức sát lại gần Minh Chúc, quay đầu nhìn cô, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một lần.
Minh Chúc bị cô nàng nhìn chằm chằm có hơi khó xử, lần trước tại Đoàn văn công cũng bởi vì cô nàng nhìn cô chăm chú, làm cô hiểu lầm cô ấy thích Lục Trác Phong, lại tình cờ nghe lén được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại …. Làm phát huy sở trường liên tưởng không giới hạn của cô.
Cô quay đầu nhìn An Tình, nở nụ cười.
An Tình cũng cười, nhích lại gần, nói nhỏ bên tai cô:
“Chị thật sự là bạn gái của anh Lục?”
Minh Chúc gật đầu:
“Ừ, là chị.”
An Tình nhếch môi cười, môi hồng răng trắng, nhìn rất xinh đẹp, nói nhỏ bên tai cô:
“Hai người hẹn hò bao lâu rồi? Em cảm thấy hai người chắc chắn không phải là mới quen, nhưng mà em hỏi anh Từ, anh ấy thế nào cũng không chịu nói, bắt em tự mình đi hỏi, em lại không dám hỏi anh Lục, có hỏi anh ấy cũng không nói.”
Giọng nói của cô ấy không nhỏ, Minh Chúc cảm thấy lỗ tai mình có chút đau.
Không dám hỏi Lục Trác Phong.
Cho nên, cô làm bia đỡ đạn sao?
Minh Chúc nhìn xem An Tình, đang tính nói chuyện, trên vai đột nhiên bị đè xuống, bị người kéo qua, đầu dựa lên vai của người đàn ông, trán dán sát vài cổ anh, đối diện trước mắt chính là hầu kết đang nhô lên.
Lục Trác Phong cúi đầu nhìn cô:
“Xem trận đấu trước đi đã, đừng quan tâm đến con bé đó, có chuyện gì lát nữa lại nói.”
Minh Chúc dựa lên cổ anh, nhìn thấy hầu kết nhấp nhô lên xuống lúc anh nói chuyện, rất muốn đưa tay sờ một chút, nhưng nghĩ lại có gì đó không đúng, liền nhịn xuống,
“Không có gì đâu, cũng không phải là chuyện gì bí mật, vì sao anh cái gì cũng không nói?”
“Anh không nói cho bọn họ biết, nên em không vui sao?”
Có đôi lúc con gái thật sự sẽ để ý, vì sao anh không tự động giới thiệu em với bạn bè của anh? Em có cái gì mà người khác không được biết sao? Là anh cảm thấy chúng ta không thể gắn bó lâu dài, nên không cần thiết phải giới thiệu?
Lục Trác Phong sợ cô suy nghĩ nhiều, lại nhẹ nhàng vuốt vuốt trên đầu cô.
Trên sàn đấu.
Trọng tài lại đếm ngược một lần nữa, lần này là vừa đếm vừa thủ thế:
“10, 9, 8, …”
“Trước đây không nói chỉ là không biết làm thế nào để mở miệng, càng nói nhiều sẽ càng nhớ đến em, sau này giấu mãi giấu mãi thành thói quen, cũng không biết làm sao chia sẻ với người khác. Thế nhưng, Từ Kính Dư vẫn biết được, cậu ta không phải là người thích nhiều chuyện, chắc là Hạ Trình cũng biết, chỉ là sợ An Tình quá náo loạn, sợ nói cho con nhóc đó biết rồi lại đi tìm em gây phiền toái.”
Trọng tài kết thúc đếm ngược, trên đài hò hét ầm ĩ một lúc lâu, có người lớn tiếng khen hay, có người tiếc nuối, cũng có reo hò, …. Nghe rất sôi động.
Lời nói của Lục Trác Phong bên tai cô cũng vừa đúng lúc kết thúc.
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói:
“Em không trách anh.”
Lục Trác Phong cười cười:
“Anh biết.”
Trận tranh tài kết thúc, đám đông tản đi một phần, nhưng vẫn rất náo nhiệt.
Lục Trác Phong kéo Minh Chúc đứng lên, đi về phía khu nghỉ ngơi, Từ Kính Dư tuỳ tiện mặc vào một cái áo thun, trên cổ còn quàng chiếc khăn lông, trên mặt vẫn còn dính màu vẽ, nhưng không hề ảnh hưởng đến gương mặt dễ nhìn kia.
Minh Chúc đã nhìn thấy nhiều lần, Từ Kinh Dư dựa vào ghế sô pha, ngữa đầu tu nguyên một chai nước, ném cái bình rỗng đi, cười nhìn cô: “
Chị dâu.”
Minh Chúc có chút không biết phải làm sao, gật đầu, “
Xin chào.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu,
“Quyền cước rất đẹp.”
Từ Kính Dư cười, nhìn về phía Lục Trác Phong, “
Chiều nay hoặc tối nay, so tài một trận không?”
Lục Trác Phong cúi đầu nhìn Minh Chúc, hỏi cô:
“Muốn xem không?”
Muốn xem thì anh đánh thôi.
An Tình ở bên cạnh hô:
“Em muốn xem!”
Hạ Trình đè cánh tay đang giơ cao của cô ấy xuống, liếc mắt nhìn cô:
“Liên quan gì đến em chứ, cũng không phải hỏi em.”
“Em biểu đạt sự nhiệt tình một chút cũng không được sao? Em muốn xem không được sao?”An Tình xù lông ngay lập tức,
“Nếu không anh cũng lên so tài một chút đi? Em cũng muốn xem, em còn có thể làm cổ động viên cho anh cũng được nữa kìa.”
Hạ Trình đối với quyền anh cũng như nhập ngũ đều không hứng thú, còn Lục Trác Phong cũng Từ Kính Dư một người là bộ đội đặc chủng một người là quyền thủ chuyên nghiệp, anh đương nhiên đánh không lại, đưa tay vỗ vỗ đầu cô nàng:
“Không đi.”
An Tình hừ một tiếng, nhỏ giọng thầm thì:
“Dù sao anh cũng đánh không lại.”
Mặt Hạ Trình trong nhát mắt liền đen kịt,
“Em thử nói lại lần nữa xem? Đến đêm đừng có hối hận đấy.”
An Tình:
“….. Không nói.”
Hai người cứ như vậy mà cãi vã, Minh Chúc trợn mắt há mồm mà nhìn, nghe được thì đỏ mặt, hai người này thật sự là không coi ai ra gì nha, thế này mà gọi là cãi nhau sau, nói là tán tỉnh còn nghe được, trong nháy mắt cô nhớ đến sự việc keo 502 kia, An Tình thật sự rất có cá tính, cũng may là Hạ Trình có thể kiềm chế được cô nàng.
Minh Chúc có hơi do dự, Từ Kính Dư là quyền thủ quyền anh chuyên nghiệp, ra tay chuẩn xác có tổ chức, vừa rồi cô cũng đã nhìn thấy, cũng không phải là sợ Lục Trác phong sẽ chịu thiệt, chẳng qua là cảm thấy anh thật vất vả mới được nghỉ phép một bữa, còn phải đánh quyền … có hơi mệt mỏi.
An Tình đã thấy qua bọn họ tranh tài, thật sự rất kích thích, so với trận đấu vừa nãy đặc sắc hơn nhiều, cô cười híp mắt nhìn Minh Chúc:
“Chị dâu chị yên tâm đi, hai người bọn họ ai đánh ai cũng không hề thiệt thòi, với lại …”
Lục Trác Phong nói cho cùng cũng à lính đặc chủng, đấu pháp cùng kỹ xảo so với Từ Kính Dư rất không giống nhau, muốn nói ai chịu thiệt, có khả năng Từ Kính Dư mới là người chịu thua một bước, dù sao anh ta vừa đấu xong một trận buổi sáng rồi.
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn Lục Trác Phong:
“Em muốn xem.”
Lục Trác Phong nhìn về phía Từ Kính Dư, cười cười, “
Được, vậy thì đánh thôi.”
“Đợi lát nữa đi, tớ đi thay quần áo đã, cùng nhau ăn cơm,” Từ Kính Dư đứng dậy, lấy điện thoại di động ra đưa mắt nhìn thời gian, lại hỏi một câu,
“Ăn ở đây hay đi ra ngoài ăn? Ra ngoài ăn thì để tớ gọi điện đặt phòng trước.”
Lục Trác Phong lôi kéo Minh Chúc ngồi xuống, lại đứng dậy rót cho cô ly nước nóng,
“Ăn ở đây đi, tối mới đi ra ngoài ăn, buổi chiều tớ và Minh Chúc còn phải đi chỗ này một chuyến.”
Minh Chúc hỏi:
“Đi đâu vậy?”
- Hết Chương 59-