Trương Vũ Lâm năm nay 24 tuổi, nhỏ hơn Lâm Tử Du hai tuổi, Lâm Tử Du bình thường rất yếu đuối, còn có chút tính khí đại tiểu thư, nhìn chung cũng không thể nói được có mấy điểm tốt, nhưng cũng không xấu, thỉnh thoảng còn rất dễ bị lừa. Trương Vũ Lâm rất khờ, chưa từng yêu ai bao giờ, cả người đều là một dáng vẻ ngây thơ chân thật, hai người như vậy rốt cuộc lại ở chung một chỗ.
Nghĩ lại, thật là rất kỳ diệu.
Lục Trác Phong mặc kệ binh lính dưới trướng có hẹn hò ai hay không, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc huấn luyện, vi phạm kỷ luật, thì chuyện gì cũng dễ nói, anh ấn ấn trên vai cô mấy lần, ngước mắt lên nhìn cô,
“Đi thôi, không phải là nói muốn ăn cơm tối ở quân khu sao? Cho em thêm một cái đùi gà.”
Minh Chúc nói:
“Không muốn, em lại không thích ăn đùi gà, ăn không hết anh lại mắng em thì làm sao bây giờ?”
“Còn ghi thù sao?” Lục Trác Phong nhàn nhạt liếc cô một cái, chuyện này còn chưa cho qua được hay sao?
Minh Chúc cười cười với anh, nắm lấy tay anh.
Hai người trở lại lầu dưới toà nhà văn phòng, vừa đúng lúc Đường Hinh và Đường Vực từ trên lầu đi xuống, sau lưng hai người còn có trợ lý của Đường Vực, Đường Hinh nhìn có vẻ như rất vui vẻ, ngược lại sắc mặt Đường Vực thế mà lại không được tốt lắm.
Minh Chúc đoán, Đường Vực có lẽ là đang nuốt không trôi cục tức này.
Cô nhìn về phía Đường Hinh,
“Khương đạo bọn họ trở về rồi sao?”
Đường Hinh nói:
“Hai người vừa đi là bọn họ cũng về luôn, Khương đạo hẹn diễn viên chính ăn cơm, đã đi trước cùng với mấy người Đỗ Hồng, Lâm Tử Du … đi ăn cơm rồi, cô ấy nói lát nữa muốn đi cùng cậu về nội thành, có gì cậu đợi cô ấy một lát.”
Bộ phim
<<Chống Khủng Bố>> sang đầu năm sau là khai máy, nhân vật nam chính là Ảnh đế đang nổi Quý Đông Dương, kỹ năng diễn xuất không cần phải bàn, mấy năm trước đóng có một bộ phim lẻ
<<Đen Trắng>> thôi mà đã đạt được Ảnh đế Kim Tượng, dáng người và ngoại hình cũng thiên về hình tượng mạnh mẽ, càng quan trọng hơn là, trước kia anh ta vì để diễn tốt
<<Đen Trắng>> đã đi quân đội huấn luyện ba tháng, vô cùng chuyên nghiệp, cũng vô cùng thích hợp với nhân vật này. Từ hơn nửa năm trước Khương đạo đã liên lạc với anh ta, hi vọng anh ta có thể tham gia
<<Chống Khủng Bố>>.
Bên cạnh Quý Đông Dương còn có những vai chính và thứ chính khác cùng cát-sê vân vân, đều phải bàn bạc, còn một nhân vật nữ duy nhất có vai trò tương đối quan trọng cần phải thử vai, hiện giờ nữ diễn viên ghi danh thử vai đã rất nhiều rồi.
Nhóm sáng tạo chính cùng toàn bộ ekip đều đang làm việc chăm chỉ cho bộ phim này, công tác chuẩn bị khá nhiều và rườm rà, rất nhiều chuyện phải do Khương đạo đích thân đi làm, ông ấy so với Minh Chúc bọn họ còn bận bịu hơn nhiều.
Minh Chúc gật đầu, lại đưa mắt nhìn Đường Vực, vẫn hỏi một câu: “
Bây giờ chúng tôi đi ăn cơm, Đường tổng, còn anh thì sao?”
Lục Trác Phong cúi đầu nhìn cô.
Đường Vực liếc mắt nhìn cô đứng bên cạnh Lục Trác Phong, ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau trong không trung, trên mặt Lục Trác Phong không lộ ra biểu cảm gì, Đường Vực nhìn về phía Minh Chúc, mỉm cười:
“Anh còn có việc phải về trước, hai người đi đi.”
Minh Chúc nói:
“Được, Đường tổng đi thong thả.”
Đường Vực siết chặt nắm tay trong túi quần, rút điện thoại di động ra, vừa xem tin nhắn vừa bước đi, hình như thật sự có chuyện gì quan trọng.
Minh Chúc đẩy người tên Đường Hinh đang đứng ngây ngốc tại chỗ một cái, Đường Hinh có chút không hiểu nhìn cô, sao vậy? Minh Chúc cong môi cười cười, Đường Hinh trong nháy mắt lấy lại tinh thần, phản ứng nhanh nhẹn trở lại,
“Đường tổng, chờ tôi một chút.”
Đường Vực dừng lại, quay đầu nhìn cô,
“Có việc gì sao?”
Đường Hinh cười híp mắt đi qua, nói dối không chớp mắt,
“Tôi chợt nhớ ra tôi còn có việc, có thể đi nhờ xe anh trở về được không?”
Đường Vực hừ cười:
“Vậy sao? Vừa nãy sao cô không nói sớm?”
“Vừa rồi tôi chưa nhớ ra, bây giờ nói thì muộn sao?”
Đường Hinh cũng không nhịn được mà phỉ nhổ chính bản mình, da mặt thật sự càng lúc càng dày.
Đường Vực nhàn nhạt lên tiếng:
“Không có, đi thôi.”
Ở góc độ anh ta không nhìn thấy được, Đường Hinh quay đầu lại nháy mắt với Minh Chúc, thu lại ý cười, nhắm mắt đi theo sau lưng Đường Vực như một cái đuôi, “
Đường tổng, anh muốn đi đâu vậy?”
Đường Vực:
“Đến bệnh viện thăm chú nhỏ.”
Đường Hinh à một tiếng, lại nghĩ, có nên đi cùng với anh ta luôn không nhỉ?
Hai người đi khuất đằng xa.
Lục Trác Phong cúi đầu nhìn Minh Chúc, cười nhạo một tiếng:
“Công phu nói dối không chớp mắt của Đường Hinh là học từ em mà ra nhỉ?”
Chuyện nói dối còn chưa thể cho qua được hay sao? Mặt Minh Chúc lập tức đỏ lên, “
Em không có dạy gì cô ấy cả.”
Loại chuyện này, là tâm linh tương thông không được sao? Cô chỉ là gợi ý cho Đường Hinh một chút, để cô ấy và Đường Vực có thêm cơ hội ở chung với nhau mà thôi …
“Đường Hinh thích Đường Vực sao?”
“Vâng.” Minh Chúc gật đầu.
Lục Trác Phong liếc cô một cái, khoé môi cong lên, hờ hững nói:
“Vậy thì tốt, Đường Hinh và Đường Vực rất xứng đôi.”
Minh Chúc không hiểu sao nghe ra có chút là lạ, cô ngẩng đầu nhìn anh:
“Thật sao?”
Anh cúi đầu, chân thành nói một cách sâu xa:
“Thật, mong Đường Hinh sớm ngày thu phục Đường Vực, để anh ta đừng có để ý đến em nữa.”
Minh Chúc sửng sốt một chút, nhỏ giọng thầm thì:
“Anh đây là đang ghen phải không?”
“Không có.” Anh phủ nhận.
“Thật sao?”
Lục Trác Phong không trả lời, đút tay vào trong túi quần, đi về phía trước, đi được vài bước, đột nhiên dừng lại cúi đầu nhìn cô,
“Đường Hinh biết chuyện em bán đồ cưới 200 tệ sao?”
Minh Chúc giật mình, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
“Biết …”
Lục Trác Phong có chút nhớ lại, nhớ đến một đêm kia ở biên cương, anh nhíu mày, trầm thấp hắng giọng, hèn gì hai ngày đó Đường Hinh nhìn anh với ánh mắt như vậy …
Thương hại, có phải là cũng cảm thấy giá cả của anh quá rẻ mạt hay không?
Anh cúi đầu liếm môi, cảm thấy so với việc trên trán mình có dán bảng giá 200 tệ cũng không khác nhau là mấy.
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng an ủi:
“Không có gì đâu, các cô ấy không có cười anh đâu.”
Lục Trác Phong xoa xoa sau đầu cô, hừ nhẹ một tiếng,
“Là không dám cười thì có.” Anh nghiêng người sang, mặt đối mặt với cô, có hơi nhíu mày,
“Sau này đừng làm loại chuyện ngu ngốc thế này nữa, đó là đồ vật em thêu một năm trời, chỉ đáng giá 200 tệ vậy sao?”
“Vậy …. 2000?” Cô nhìn sắc mặt anh, lại đổi giọng,
“20 vạn thì sao?”
Lục Trác Phong vẫn đang nhìn cô, biểu hiện trên mặt đều không thay đổi.
Minh Chúc nghĩ nghĩ, nhỏ giọng thầm thì:
“Cũng không thể bán 200 vạn đấy …”
Lục Trác Phong đột nhiên cười khẽ một tiếng, Minh Chúc ngẩng đầu lên nhìn anh, có hơi không hiểu, anh không vui là chuyện giá bán còn gì, nghĩ nghĩ, nói ra một câu:
“Thế nhưng, nếu quả thật là bán 200 vạn …. Anh cũng không mua nổi đâu ….”
Lục Trác Phong: …….
Anh bật cười, còn có tâm trạng đùa với cô một câu,
“Anh bán nhà bán cửa không được hay sao?”
Minh Chúc: …
“Nhanh nhanh tỉnh táo lại một chút đi.”
Anh để lại một câu nói, quay người rời đi.
Minh Chúc đứng ngây ra tại chổ, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, khẽ hừ nhẹ một tiếng, đi theo sau.
Màn đêm buông xuống, gió thổi qua lạnh lẽo.
Buổi tối bảy giờ, Lục Trác Phong tiễn Minh Chúc đến cổng, Minh Chúc gọi điện thoại Lâm Tử Du, sau khi cúp máy, cất di động vào túi áo khoác, cô đem chiếc áo khoác quân đội đang mặc trên người lấy xuống, đưa cho anh,
“Áo lạnh của anh.”
Lục Trác Phong nhận lấy, xong lại khoác lên người cô, chăm chú nhìn cô một cách cẩn thận, cô gái dáng vẻ nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp, mặc chiếc áo khoác quân đội to lớn trên người, càng làm nổi bật làn da trắng sữa trên mặt cô, cũng là một nét đẹp rất khác, anh kéo chặt cổ áo giúp cô,
“Em mặc đi, đi đêm lạnh.”
“Vậy anh mặc cái gì?”
“Trong đội hàng năm đều phát.”
Cô cũng không từ chối nữa, thành Bắc giống như mới trong một đêm đã vào đông, nhiệt độ bây giờ so với lúc trức bọn họ đến đã giảm mấy chục độ, quả thực là rất lạnh.
Lâm Tử Du nhanh chóng chạy tới, gương mặt đỏ rực, không biết là bị gió thổi hay là vì gì khác. Cô chạy đến trước mặt Minh Chúc, có hơi ngượng ngùng đưa mắt nhìn Lục Trác Phong, nói với Minh Chúc:
“Chúng mình đi thôi.”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn Lục Trác Phong:
“Vậy em về đây.”
Lục Trác Phong nhìn cô, vuốt mặt cô một cái, với tay ra mở cửa xe cho cô, Minh Chúc ngồi vào ghế lái. Lục Trác Phong nhân lúc Lâm Tử Du đi vòng qua đầu xe, cúi đầu hôn lên tai cô một cái, thấp giọng nói:
“Lái xe cẩn thận, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Minh Chúc cong lên khoé miệng,
“Vâng.”
Chiếc xe bình ổn lái đi.
Lâm Tử Du yên lặng một hồi, quay đầu nhìn Minh Chúc,
“Cậu và Lục đội ở cùng một chỗ có cảm thấy vất vả không?”
Minh Chúc nhìn đèn xe phía trước có hơi chói mắt, cũng không trả lời câu hỏi của cô, hỏi ngược lại một câu:
“Cậu cảm thấy hẹn hò với tiểu đội trường rất vất vả?”
“Có một chút, nếu như không phải là đi theo Đoàn làm phim, có khả năng rất lâu mới được gặp nhau một lần ….” Lâm Tử Du cúi đầu, có chút không chắc chắn, cô chưa từng nói với người nhà chuyện của Trương Vũ Lâm, càng chưa từng nói với bạn bè, quan hệ của cô với Minh Chúc và Đường Hinh cũng rất bình thường, nhưng mấy tháng gần đây ở chung nhiều, ba người cũng có thể xem như là thân thiết, cộng thêm mối quan hệ của Minh Chúc và Lục Trác Phong, cô đột nhiên có cảm giác tìm được bạn đồng cảnh ngộ, có thể dốc bầu tâm sự.
“Thật ra tớ cũng không biết tớ có thể kiên trì được bao lâu, bố mẹ tớ chắc chắn sẽ không đồng ý để tớ quen bạn trai tham gia quân ngũ, chưa nói đến một năm gặp mặt rất ít …. Còn về vấn đề môn đăng hộ đối, bố mẹ tớ hi vọng tớ tìm được một người có điều kiện tốt một chút, không cần có nhiều tiền, nhưng ít ra cũng phải có một căn nhà.”
“Nếu như Trương Vũ Lâm hiện giờ được như Lục Trác Phong, là đội tưởng, may ra bọn họ còn có thể đồng ý …” Lâm Tử Du nhìn chằm chằm Minh Chúc, nhận thấy sắc mặt cô có phần lạnh đi, lại thở dài.
“Tớ không phải là muốn bọn họ phải giống nhau, tớ chỉ nói sự thật, sự thật hiển nhiên, tớ biết Trương Vũ Lâm còn trẻ, giống như Đường Hinh nói, biết đâu mấy năm sau cậu ta cũng là đội trưởng? Thế nhưng tớ không biết là chính mình có chờ đợi được hay không, cũng không biết đến lúc đó làm thế nào đối diện với bố mẹ tớ …. Tớ còn có thể tưởng tượng ra được bọn họ mắng tớ thê thảm đến mức nào.”
“Lúc đầu tớ cũng thích, nếu không tính toán, dù sao cũng chỉ vừa mới bắt đầu, tớ cũng đã từng yêu qua vài người rồi, nhưng xưa nay có chưa từng gặp ai chân thành và nghiêm túc như Trương Vũ Lâm, không biết có phải những người làm lính đều là như vậy hay không?”
Minh Chúc yên lặng nghe cô nàng nói xong, cô đưa mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt nói:
“Không phải ai làm lính cũng như vậy, là bởi vì cậu gặp phải người này, vừa đúng lúc là người như vậy.”
- Hết Chương 56-