Minh Chúc đứng yên tại chỗ, mọi người vẫn đi về phía trước, nhìn về phía Đường Hinh đang đứng trước mặt,
“Cậu trốn cái gì, cậu không phải là thích tiền của anh ta sao? Tại sao ngay cả mặt anh ta cũng không dám nhìn?”
Đường Hinh có chút không biết phải làm sao, nói ra tầng tầng đạo lý:
“Anh ta cứ đi bên cạnh cậu hoài à, tâm tớ vẫn chưa ngỏm củ tỏi đâu, tớ cũng không thể kè kè bên cạnh, đúng không? Dù sao, có vết xe đổ của cậu và Lục Trác Phong, tớ vẫn cảm thấy không nên quá chủ động thì hơn.”
“
Cậu nói đúng, thế nhưng cậu ngay cả mặt anh ta cũng không dám nhìn, làm sao để anh ta chủ động?”
“…”
Nói về so sánh lòng người, Đường Hinh vĩnh viễn vẫn kém hơn Minh Chúc.
Minh Chúc cười cười, kéo cánh tay của cô,
“Đi thôi, vở kịch sắp bắt đầu rồi.”
Hai người đi vào nhà hát lớn, ánh đèn sân khấu đang được kiểm tra, mọi người đều ăn ý chọn lấy hai hàng đầu tiên mà ngồi, chính là vị trí đối diện chính giữa sân khấu, trên hàng đầu tiên, Khương đạo và Tô Viên đang ngồi kế bên nhau, trò chuyện vui vẻ.
Hàng thứ hai, Lâm Tử Du cùng Tuần Tĩnh và Đỗ Thiệu An ngồi chung một chỗ, Đường Vực ngồi cách bọn họ hai ghế, một thân một mình, chân bắt chéo dựa vào ghế.
Đường Hinh do dự một chút, bước qua, cách một ghế, ngồi bên cạnh Đường Vực.
Đường Vực nghiêng đầu, đưa mắt nhìn về phía bên này.
Đường Hinh quay đầu trừng anh, dữ dằn:
“Nhìn cái gì mà nhìn.”
Đường Vực cảm thấy Đường Hinh thực sự có bệnh, nén cười, chậm rãi ung dung nói:
“Tôi không nhìn cô.”
Đường Hinh cười híp mắt ôm lấy Minh Chúc, hất hất cằm, cũng không sợ mất mặt anh ta, ngang nhiên chồm qua, thấp giọng nói: “
Càng không cho phép nhìn Minh Chúc, cô ấy đã có bạn trai rồi.”
“….”
Đường Vực liếc cô ấy, liếm liếm môi mình, ánh mắt cũng từ từ trở nên lạnh lẽo, Đường Hinh cứ tưởng rằng anh ta sắp mắng chửi mình, có chút sợ hãi, nhanh chóng rụt đầu về, một giây sau, giống như bé thỏ trắng bị đánh bại, cúi thấp đầu sụt sùi.
Minh Chúc bị kẹp ở giữa, có hơi xấu hổ, lúc này cô thật hi vọng EQ của mình thấp một chút, cái gì cũng nhìn không ra.
Đường Hinh tiến đến bên tai, thấp giọng nói:
“Tớ biết cậu muốn nói cái gì, tớ chính là muốn để anh ta mau hết hi vọng, có đôi khi đàn ông càng không có được thì càng không cam tâm, tớ không biết Đường Vực có phải là dạng người này hay không ….”
“Anh ta sẽ không.”
Minh Chúc trấn an cô, cô biết Đường Vực thích cô, nhưng tuyệt đối không tới mức không phải cô là không được, từ ánh mắt nhìn là biết ngay.
Hàng ghế phía trước, Khương đạo đang nói với Tô Viên: “
Tôi chính là muốn quay một bộ phim có thể thể hiện tinh thần của quân nhân Trung Quốc, để toàn thế giới đều biết, quân nhân Trung Quốc của chúng ta rất vĩ đại, không thể thay đổi.”
Quân nhân Trung Quốc.
Hốc mắt Minh Chúc đột nhiên nóng lên, hầu như trong nháy mắt liền nghĩ đến Lục Trác Phong.
Cô đột nhiên có chút hối hận, đêm đó hẳn là nên đáp ứng anh.
Ánh đèn sân khấu tối xuống.
Vở kịch bắt đầu.
Sau một tiếng đồng hồi, tiếng nhạc ồn ã du dương vang lên tô điểm hồi cuối, mọi người đỏ cả mắt, nhao nhao đứng lên vỗ tay.
Khương đạo kích động ôm lấy Tô Viên, không tiếc lời tán thưởng:
“Quá tuyệt, xem hết vở kịch, cảm giác hình tượng về bộ phim <<Chống Khủng Bố>> trong đầu tôi càng rõ ràng, cám ơn mọi người đã làm ra một tiết mục xuất sắc đến vậy.”
Tô Viên cười cười vỗ vỗ sau lưng ông,
“Đương nhiên, giúp đỡ được mọi người thì không còn gì tốt hơn, sau này có cần gì thì có thể trực tiếp liên lạc với tôi.”
“Cám ơn.”
“Tôi cũng cảm ơn mọi người đã vì nền điện ảnh của Trung Quốc mà cống hiến, sau khi phim công chiếu, tôi sẽ bao hết mọi người đi coi.” Tô Viên vỗ ngực, cười ha ha.
Buổi tối Đoàn văn công còn có tiết mục biểu diễn, Tô Viên mời mọi người lưu lại quan sát, mọi người cũng không khách sáo, cười đồng ý. Anh ta lại dẫn mọi người vào phía sau hậu trường tham quan, vừa mới đi đến phía sau rèm vải, một cô gái nhỏ nôn nôn nóng nóng đụng vào người, Tô Viên bị đụng đến đau, anh ta gằn giọng:
“Tiểu An cô làm gì vậy! Vội vã đi đầu thai à?”
Cô gái gọi là Tiểu An đang mặc trang phục biểu diễn, dáng người mảnh mai tinh tế, trang điểm trên mặt tẩy được một nửa, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, nhìn thấy bọn họ còn chưa đi, trong mắt lại sáng lên, lại lùi về sau mấy bước, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên người bọn họ.
Hai giây sau, ánh mắt rơi vào trên người Minh Chúc đang mặc sườn xám màu trắng.
Mấy cô đó nói, cô gái lần trước đi cùng Lục Trác Phong, mặc sườn xám cách tân, khí chất trong sáng, đặc biệt, là kiểu người xinh đẹp đến mức chỉ nhìn một chút liền không thể quên được.
“Không có gì, tôi chỉ là muốn đi xem một chút.”
An Tình nhìn chằm chằm Minh Chúc, thấy Minh Chúc có chút không hiểu.
Tô Viên khoát khoát tay về phía cô:
“Không có việc gì thì về tẩy trang đi, nhìn cô một bên lông mày đậm một bên lông mày nhạt, nhìn nhiều cũng không dám.”
An Tình bĩu môi, không chịu đi, trực tiếp hỏi:
“Bọn họ là?”
Tô Viên không biết cô muốn làm gì, có chút khó xử giới thiệu:
“Nhân viên của Đoàn làm phim, đây là Khương đạo, đây mà biên kịch Minh Chúc, biên kịch Đỗ Hồng ….” Anh dựa theo thứ tự mà giới thiệu, cuối cùng mới nhìn về phía Đường vực,
“Đây là Tổng giám đốc Truyền hình Điện ảnh Tập Duệ, Đường Vực.”
Vừa dứt lời, điện thoại Đường Vực liền vang lên, anh cầm điện thoại đi ra ngoài.
Ánh mắt An Tình như có như không nhìn về phía Minh Chúc, cười thật ngọt ngào:
“Chào mọi người, tôi tên là An Tình, nghe nói lần trước Lục … Lục đội có dẫn mọi người đến đây rồi, tôi chỉ là tò mò đến xem xem. Mọi người cứ từ từ trò chuyện, tôi đi vào tẩy trang, lát nữa còn có tiết mục khác.”
Nói xong liền chạy mất.
Minh Chúc nhìn chằm chằm bóng lưng của cô nàng, đây không phải là một bông hoa đào của Lục Trác Phong nữa đấy chứ?
Bác sĩ còn chưa đủ, giờ còn trêu ghẹo đến Đoàn văn công sao?
Lần trước lúc cô đến cùng Lục Trác Phong, không có gặp An Tình, đoàn người tiếp tục đi lên phía trước, chờ tới khi không có ai chú ý, cô thấp giọng hỏi Đường Hinh:
“Vừa rồi cái người tên An Tình kia, có phải là có chút kỳ quái hay không?”
Đường Hinh vừa nãy ánh mắt chỉ lo nhìn theo bóng lưng của Đường Vực, căn bản là không có để ý An Tình, có chút không yên lòng nói:
“Có cái gì kỳ quái?”
“Vừa nãy cô ấy hình như cứ nhìn chằm chằm vào tớ.”
“Có gì đâu mà kỳ quái, người đẹp nhìn thấy người đẹp hơn thì sẽ nhìn nhiều hơn vài lần, sau đó so sánh trong lòng, là mình xinh đẹp hay cô ta xinh đẹp? Dáng người mình đẹp hay dáng người cô ta đẹp? Cứ cho rằng người khác có xinh đẹp hơn, cũng sẽ tự an ủi chính mình, xinh đẹp như vậy coi chừng là đồ giả cả đấy.”
“….”
Minh Chúc cũng lười nói chuyện với cô.
Wechat nhóm vang lên tin nhắn.
Đường Vực: Có việc, đi trước.
Đường Hinh nhìn thoáng qua, khẽ hừ nhẹ, chậm rãi khôi phục tinh thần, quan tâm nói một câu:
“Không phải cậu nói số Lục Trác Phong câu dẫn nữ bác sĩ sao? Hẳn là tai hoạ sẽ không đến Đoàn văn công đâu, yên tâm đi.”
Biểu cảm của Minh Chúc có vẻ như một chút cũng không yên tâm nổi.
Mười giờ tối, tiết mục biểu diễn kết thúc.
Một đoàn người của Đoàn làm phim đi về phía bãi đậu xe, Minh Chúc đang cùng Khương đạo và Đỗ Hồng bàn bạc về việc sửa chữa kịch bản, chủ yếu là Khương đạo nói, cô và Đỗ Hồng lắng nghe, đến bãi đậu xe, Khương đạo đứng đằng trước xe,
“Còn có vấn đề gì thì đợi cuộc họp ngày mai rồi nói, hôm nay tất cả mọi người đã mệt mỏi rồi, sớm về nghỉ ngơi đi.”
Xe của Minh Chúc đậu ở đằng sau, lúc gần tới nơi, Đường Hinh bỗng nhiên kéo cô, chỉ chỉ bóng người loáng tháng bên trong khu rừng nhỏ, cô nhìn chăm chú một lát, mới nhìn thấy có một cô gái đang đưa lưng về phía các cô, ngồi xổm dưới gốc cây già cành lá um tùm nói chuyện điện thoại, nghe giọng nói có chút quen thuộc.
Là An Tình lúc chiều có gặp qua.
An Tình cũng không nhỏ giọng mà hướng điện thoại hô:
“Anh nói em nghe thử xem, anh Lục có phải thích cô gái tên là Minh Chúc kia không?”
Giọng nói cô trong trẻo, nghe có vẻ nũng nịu.
Minh Chúc vô thức dừng lại, sự khó chịu trong lòng ngày càng lớn, nghĩ lại thấy nghe lén cũng không tốt, vừa tính sải bước đi qua, lại nghe thấy An Tình nói:
“Nói thế nào em cũng là … là con dâu nuôi từ bé của anh ấy mà, em hỏi một chút cũng không được sao?”
Trong lòng Minh Chúc khẩn trương hồi hộp, ngơ ngác đứng tại chỗ.
An Tình:
“Còn không phải sao? Lúc anh học cấp ba còn nói em là con dâu nuôi từ bé của anh ấy đấy thôi! Đừng có mà chối!”
Minh Chúc nhìn cô gái đang ngồi xổm dưới gốc cây kia, cảm giác không thoải mái trong lòng càng lúc càng lớn.
Đường Hinh đã kịp phản ứng, quay đầu nhìn Minh Chúc, nhẹ nhàng kéo cô, nhỏ giọng nói:
“Cô ấy chỉ nói anh Lục, cũng không nói là Lục Trác Phong, cậu đừng có đoán mò, Lục Trác Phong không đến mức … Chắc là có hiểu lầm gì đó?”
Minh Chúc chậm rãi quay đầu, trên mặt cũng không có biểu cảm,
“Không có gì đâu, đi về thôi.”
Đi đến trước xe, mở cửa ngồi vào trong ghế lái.
Đường Hinh bám lấy cửa sổ xe của cô, có chút không yên lòng,
“Cậu thật sự không sao đấy chứ?”
Minh Chúc cười nhẹ:
“Không có việc gì, cậu cũng nói có thể là hiểu lầm mà.”
Cái này là trong bông có kim, còn nói là không có việc gì … ai mà tin chứ! Đường Hinh có chút quan tâm nhìn cô, rốt cuộc cũng không vạch trần,
“Thật sự không sao?”
“Không sao, cậu mau đi về đi.”
Minh Chúc khởi động máy xe, lên tiếng đuổi người.
Đường Hinh cũng không còn cách nào khác, quay người, đi lên xe của mình, lại quay đầu la lớn:
“Ngày mai gặp ở công ty.”
Minh Chúc gật đầu.
Trước khi kéo cửa sổ lên, lại nghe thấy tiếng An Tình la lớn:
“Nói em nghe một chút thì chết à!”
Cô mặt không đổi sắc đạp mạnh chân ga, lái xe ra ngoài.
An Tình quay đầu đưa mắt nhìn, nhìn thấy một chiếc xe Macan* màu trắng chạy ra ngoài, trong điện thoại di động truyền đến một giọng nói lạnh lùng cảnh cáo:
“Nếu em còn dám nói hươu nói vượn, nói cái gì mà con dâu nuôi từ bé, anh Lục không mắng em, anh cũng sẽ bóp chết em.”
*một dòng xe của hãng xe hơi cao cấp Porsche của Ý. Giá khởi điểm khoảng $50000. Hình minh hoạ ở cuối chương.
———————-
Đoàn làm phim
<<Chống Khủng Bố>> thông qua quân đội sưu tầm được tài liệu, phỏng vấn quân nhân tham gia hành động cứu viện, sau vài tháng tiến hành giai đoạn chuẩn bị cho công việc bếp núc, hiện tại bắt đầu đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc sáng tác kịch bản, bắt đầu bế quan viết kịch bản.
Sáng sớm bảy giờ, Minh Chúc đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Cô tắt chuông báo thức, nhìn đồng hồ, ngày 20 tháng 9.
Đã hơn một tháng trôi qua, Lục Trác Phong vẫn còn chưa trở về, hôm nay là sinh nhật anh, sinh nhật ba mươi tuổi.
Minh Chúc mở điện thoại, cũng biết rõ điện thoại của anh sẽ không mở máy, thế nhưng vẫn gọi đi một cuộc, cuối cùng nghĩ lại, nhắn qua một cái tin nhắn, tháng sau anh về hẳn là có thể xem được.
Bò xuống giường, rửa mặt, thay quần áo, xuống lầu ăn điểm tâm.
Hiện giờ Đoàn làm phim đang ở tại ký túc xá tập thể do công ty cung cấp, tiện cho việc thảo luận và sáng tác kịch bản, Minh Chúc đi vào phòng họp, Khương đạo và Đỗ Hồng cùng nhìn về phía cô.
“Đường Hinh lại ngủ nướng sao?”
“Lâm Tử Du cũng không đến, hai cô này càng lúc càng lười.”
Minh Chúc cười cười, giải vây cho hai cô ấy:
“Không sao đâu, nhiệm vụ của các cô ấy ít, để các cô ấy ngủ đi.” Cô dừng một chút, nhìn về phía Khương đạo,
“Khương đạo, chiều nay tôi có việc bận, phải đi ra ngoài một chuyến, ngày mai lại tới.”
Khương đạo nghĩ nghĩ, khoát khoát tay,
“Không có việc gì, cô có việc bận thì đi thôi, sáng sớm ngày mai lại tới.”
“Vâng.”
Buổi chiều, Minh Chúc kéo lấy Đường Hinh cùng đi, cô cũng không có về nhà, kéo lấy Đường Hinh đi dạo đến tối mịt.
Đường Hinh nhìn cô mua một đống đồ cho Lục Trác Phong, lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua tin tức ngầm mình tìm hiểu được, cũng không đành lòng nói cho Minh Chúc biết, cô nàng An Tình kia, hình như thật sự là con dâu nuôi từ bé của Lục Trác Phong.
Nghĩ lại, thể loại con dâu nuôi từ bé thế này, có đôi khi chỉ là đời trước thuận miệng nói, cũng không thể xem là thật.
Đi dạo phố xong, Minh Chúc đem một đống túi mua sắm nhét vào ghế sau, hẹn thêm Vưu Hoan ra ngoài.
Trong nhà hàng, Đường Hinh nhìn về phía Minh Chúc đang lật menu, thực sự không nhịn được hỏi:
“Cậu có phải là bị kịch bản giày vò đến sắp điên rồi không, nên phải đi mua sắm giảm căng thẳng? Nhưng cậu chỉ mua toàn quần áo nam làm gì, trang phục mùa thu kiểu mới đưa ra thị trường thì không nhìn?”
Vưu Hoan nhớ hình như sinh nhật Lục Trác Phong là vào tháng chín, cô nhìn về phía Minh Chúc:
“Hôm nay là sinh nhật Lục Trác Phong sao?”
Minh Chúc gật đầu:
“Ừ, các cậu gọi đồ ăn nhanh lên.”
Đường Hinh không biết nói sao nhìn cô,
“Cho nên, đây là cách cậu mừng sinh nhật anh ấy sao?”
Minh Chúc cầm lấy ly nước trái cây, lạnh nhạt nói:
“Không phải, tớ đang bị kịch bản tra tấn đến điên rồi, phải mua sắm giảm căng thẳng.”
Đường Hinh: ….
“Tớ thấy là cậu nhớ Lục Trác Phong muốn điên rồi thì có.”
Minh Chúc cúi đầu, không nói chuyện.
Cô là thật sự nhớ anh.
Mấy ngày trước bà ngoại gọi điện thoại cho cô, nói bóng nói gió hỏi cô hiện giờ có bạn trai chưa? Hồi tháng tư cô có đồng ý với bà ngoại, trong năm nay sẽ tìm bạn trai, bà ngoại thế mà vẫn nhớ trong lòng.
Cô hù bà ngoại:
“Sắp, nói không chừng tháng sau là có.”
“Một tháng này con đi đâu tìm bạn trai chứ? Làm gì có nhanh như vậy.” Bà ngoại thở dài, rõ ràng là không tin, nhưng cũng không giục cô, chỉ nói cô ăn uống đầy đủ, đừng thức khuya, còn nói,
“Có thời gian thì nhớ về thăm cha mẹ con.”
Minh Chúc không muốn trở về, đồng ý qua loa,
“Vâng, tháng sau có thời gian con sẽ trở về thăm mọi người.”
Phóng túng một ngày.
Minh Chúc lại vùi đầu sáng tác kịch bản.
Thời gian nhanh như đưa thoi, đảo mắt đã đến cuối tháng 10, từ mùa hè đến cuối mùa thu, cũng chỉ trong một cái chớp mắt.
Kịch bản
<<Chống Khủng Bố>> mới ngày nào còn chuẩn bị bắt đầu, sau gần một năm, kịch bản chính thức đang nhanh chóng được hoàn thành.
Hôm nay Đường Vực đến thám ban*, đã thế còn đặt đồ ăn ngoài, Minh Chúc còn đang cùng Khương đạo thảo luận kịch bản, Đường Hinh phụ giúp đem hộp thức ăn tinh xảo ra đặt lên bàn, cô cầm lấy chén, lần lượt xới cơm cho mọi người.
*đến tham quan, khảo sát đoàn làm phim.
Bụp —
Đường Hinh đem một chén cơm đặt trước mặt Đường Vực,
“Đường tổng, cơm của anh.”
Khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Đường Vực sẽ đến thám ban, Minh Chúc luôn luôn giữ khoảng cách với anh, nhìn thấy anh thì vẫn luôn lạnh nhạt chào một câu Đường tổng, rồi lại cúi đầu tiếp tục viết kịch bản, thậm chí còn ôm máy tính tránh về phòng.
Đường Vực cảm thấy thất bại, cũng không biết phải làm sao, anh cũng không biết làm sao theo đuổi được một cô gái không hề có tình cảm gì với mình, cứ thế này làm cho anh có cảm giác rất xa cách, càng xa cách hơn là, ngay cả Đường Hinh cũng bắt đầu tỏ thái độ đối với anh.
Anh hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn cô, đè thấp giọng nói:
“Đường Hinh, cô tạo phản à?”
Đường Hinh cười híp mắt: “
Đúng vậy, Minh Chúc đã ở cùng một chỗ với Lục Trác Phong, tôi còn theo phe anh thì không được thông minh cho lắm.”
Đường Vực híp mắt, đã chạm đến cảnh giới sắp bộc phát.
Đường Hinh ngồi bên cạnh anh, hướng mắt nhìn về phía bàn làm việc bên kia, không ai chú ý đến bên này, cô tiếp tục cười híp mắt nói:
“Lúc đầu tôi cũng không muốn theo phe anh, là anh lợi dụng chức vụ để ép tôi.”
Đường Vực quay đầu nhìn cô, cười nhạo lên tiếng:
“Nói nghe như tôi dùng quy tắc ngầm với cô vậy.”
“….”
Mặt Đường Hinh đỏ lên.
Đường Vực nhìn thấy tai cô chầm chậm nhuộm đỏ, sửng sốt một chút, cười nhẹ nói:
“Đường Hinh, không phải cô thích tôi đấy chứ.”
Đường Hinh lập tức xù lông, thẹn quá hoá giận:
“C*t chó!”
Minh Chúc nói được nửa câu, giương mắt nhìn sang.
Những người khác đều bị hù doạ, Đường Hinh mắng ai đấy?
Đường Hinh túng quẫn không biết phải làm sao, nhìn về phía Minh Chúc.
Minh Chúc nhận được tín hiệu xin giúp đỡ của cô, nhìn về phía Khương đạo:
“Chúng ta ăn cơm trước đi.”
Khương đạo ho khan:
“Được được, ăn cơm trước đi.”
Mọi người nhìn mặt Đường Vực đen hết một nửa, vừa nãy Đường Hinh là mắng Đường tổng sao?
Một bữa cơm lúng túng cũng ăn xong, mọi người đem hộp thức ăn thu dọn, rồi lại tiếp tục bận bịu công việc, Đường Vực ngồi nghe chỉ trong chốc lát, nhìn Đường Hinh một cái,
“Đường Hinh, cô đi với tôi ra đây một chút.”
Đường Hinh ôm lấy máy tính không buông:
“Tôi còn phải làm việc.”
Đường Vực cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Đường Hinh thở ra một hơi thật dài, ngồi phịch lên trên ghế dựa.
Minh Chúc cầm bút chỉ vào trán cô, cười trêu ghẹo:
“Có tiền đồ.”
Đường Hinh thở dài, nằm bẹp xuống mặt bàn,
“Anh ta là ông chủ nha, là người nắm tiền lương của tớ.”
Minh Chúc cũng úp sấp trên bàn, mặt đối mặt với Đường Hinh,
“Vừa rồi anh ta đã nói gì với cậu mà cậu kích động đến vậy.”
“
Anh ta hỏi tới, có phải thích anh ta hay không?” Đường Hinh đang xem vòng bạn bè, hơi nghi ngờ một chút,
“Tớ biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”
Minh Chúc nhìn cô,
“Cũng tạm, tớ có thể nhìn ra được.”
Đường Hinh đột nhiên trừng to mắt:
“!!!!”
Minh Chúc không hiểu cho lắm,
“Cậu đây là biểu cảm gì vậy?”
Đường Hinh há to miệng run rẩy đem tấm ảnh vòng bạn bè chụp phóng to lên, giơ lên trước mặt cô, “
Tớ sợ mắt của tớ không tốt, cậu nhìn một chút xem, đây là …. Lục Trác Phong sao? Anh ấy về rồi?”
Minh Chúc lập tức nhìn sang, bên trong tấm ảnh là một người đàn ông mặc một thân quân trang, nghiêm nghị anh tuấn, đang cúi đầu, lông mày cau lại, chăm chú nhìn điện thoại trong tay, người kia không phải Lục Trác Phong thì là ai nữa? Người đang ngồi bên trái anh là Hàn Tĩnh, bên phải là An Tình.
An Tình dựa vào rất gần, ngón tay còn đang chỉ lên trên màn hình điện thoại di động của anh, dáng vẻ thân mật.
Cái điện thoại kia đúng là màu hồng, mặt sau còn viết ba chữ ‘Ăn không mập,’ vừa khéo, Đường Hinh cũng xài một cái điện thoại y chang vậy,
Đầu Minh Chúc ong ong, trống rỗng.
Lục Trác Phong về từ lúc nào?
Vì sao lại không gọi cho cô?
Đường Hinh biết Lục Trác Phong có nhiệm vụ phải ra nước ngoài, chuyến này vừa đi là đi liền ba tháng, thật vất vả mới về được, thế mà lại không liên lạc với bạn gái, ngược lại còn xuất hiện bên trong vòng bạn bè của người khác.
Thế giới này có chút hỗn loạn.
Minh Chúc run lên mấy giây, mới hỏi:
“Đây là vòng bạn bè của ai?”
Đường Hinh nhìn cô, nói sự thật:
“Là em họ tớ, xem ra là đang tham dự lễ cưới chăng, chú rể là một quân nhân.”
Cô mở ra, viết trên vòng bạn bè của em họ chính là – Quả nhiên, dáng dấp đẹp trai đều bị quốc gia lấy đi mất.
Chín tấm ảnh chụp, mỗi một tấm đều là những người đàn ông mặc quân trang, bao gồm cả Lục Trác Phong.
Minh Chúc nhìn chằm chằm tấm hình kia, cả nửa ngày mới nói với Đường Hinh:
“Cậu gửi tấm ảnh kia cho tớ đi.”
Đường Hinh đoán không nổi thái độ của cô, chợt nhìn có vẻ như là thương tâm, nhưng thật ra lại rất tỉnh táo,
“Cậu muốn làm gì?”
“Đừng hỏi, cứ gửi cho tớ đi.”
Đường Hinh lưu ảnh chụp rồi gửi cho cô,
“Trước tiên cậu đừng có suy nghĩ nhiều, tớ cảm thấy Lục Trác Phong có thể tin tưởng được.”
Không phải Minh Chúc hoài nghi Lục Trác Phong chuyện gì, cô cũng tin tưởng anh, nhưng hiện giờ cô nghĩ không thông, vì sao anh lại xuất hiện bên trên vòng bạn bè của người khác, còn ở cùng một chỗ với An Tình?
Cô cầm lấy máy tính,
“Tớ về phòng trước, cậu đi ngủ sớm một chút đi.”
Đường Hinh gục xuống bàn, thở dài.
Minh Chúc vừa về đến phòng, điện thoại liền vang lên, là cô bé phục vụ khách hàng gọi tới, cô đặt máy tính lên bàn, bắt điện thoại.
“
Chị Minh Chúc, em nhắn tin Wechat cho chị chị không thấy sao? Đồ cưới đã có người muốn mua rồi, anh ta hỏi em khi nào thì có thể giao hàng, em nói trong vòng ba ngày, bộ đồ cưới kia ở chỗ chị phải không? Chị nhớ giao hàng nha.”
Minh Chúc vịn thành ghế, đột nhiên trừng to mắt, kinh ngạc không thôi:
“Có người mua rồi?”
Cô bé nhân viên vô cùng vui mừng:
“Vâng! Treo gần nửa năm! Rốt cuộc cũng bán được!”
Minh Chúc sửng sốt một hồi lâu, lấy lại tinh thần, vội vàng bật máy tính lên, ấn mở trang chủ Taobao,
“Mua lúc nào?”
“Khoảng hơn một tiếng trước.”
Minh Chúc nhìn thoáng qua, quả thật là có người mua.
Cô xuất thần suy nghĩ mấy giây, nhẹ nhàng nói:
“Em nói với anh ta là không bán nữa, đền tiền cho anh ta đi.”
“Hả?”
“Không bán nữa, giải thích với anh ta một chút, đền bù cho anh ta, đền nhiều một chút cũng không sao.”
…. “Vâng.”
Minh Chúc cúp điện thoại, nhìn thoáng qua địa chỉ người nhận, người nhận: Từ Kính Dư.
Tên gọi này có chút quen thuộc.
Ngay sau đó, cô bé nhân viên phục vụ khách hàng nhắn tin tới:
“Chị Minh Chúc, người khách kia không thèm để ý đến em, làm sao bây giờ?”
Minh Chúc cũng không nghĩ tới, đồ cưới treo nửa năm, đột nhiên có người tới cửa tìm mua.
Minh Chúc thử nhắn tin cho người mua, đợi mười mấy phút, cũng không có ai nhắn lại. Cô dựa lên trên ghế, cúi đầu mở ra nhìn tấm hình vừa nãy, mấy phút sau, trả lời cô bé nhân viên:
“Quên đi, em đừng quan tâm đến nó nữa, không cần bận bịu nữa đâu.”
——–
Ba tiếng trước.
Lục Trác Phong dẫn đội quay trở lại quân phân khu, cùng tham gia diễn tập lần này có người sĩ quan Trung uý nào đó máy bay trực thăng vừa đáp, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, liền thẳng tiến đến khách sạn tham gia hôn lễ của chính mình. Vương Quốc Dương có lời, để mọi người cùng tham dự, mấy người Đội trưởng và đội viên Đội đột kích một thân quân trang, thanh to thế lớn chạy đến.
Lúc đến khách sạn, đã bảy giờ rưỡi.
Tân lang đến trễ, bị phạt uống rượu, không chỉ phạt một mình chú rể, ngay cả một đám sĩ quan mặc quân trang như bọn họ cũng bị phạt chung.
Lục Trác Phong có uống vài ly, vừa mới quay người, đã nghe thấy có người hô lên:
“Anh Lục.”
Nghe thấy vậy, anh quay người.
An Tình kéo Hạ Trình cười cười với anh vẫy vẫy tay gọi,
“Đến bên này ngồi đi.”
Lục Trác Phong cười trừ, đi qua, Hàn Tĩnh từ phía sau đụng vào vai anh,
“Tớ ngồi cùng với cậu đi.”
Nhân viên phục vụ của khách sạn đã bắt đầu dọn thức ăn lên.
Lục Trác Phong đi đến trước bàn, cũng không lập tức ngồi xuống, hất hất cằm về phía Hạ Trình nói:
“Cho tớ mượn điện thoại của cậu, tớ gọi điện thoại.”
Hạ Trình lấy điện thoại di động ra đưa cho anh.
An Tình ngẩng đầu nhìn anh, cười khẽ một tiếng:
“Gọi cho Minh Chúc sao?”
Lục Trác Phong liếc cô một cái, cũng không lộ ra biểu cảm gì hỏi:
“Làm sao em biết?”
An Tình hừ một tiếng:
“Hồi cuối tháng tám em có gặp qua cô ấy một lần, cô ấy dẫn người của Đoàn làm phim đến xem buổi tập của vở kịch, ai bảo anh trước đó đến cũng không nói cho em biết, sau này em mới nghe các cô ấy nói anh dẫn bạn gái đến, em tò mò chứ, cô ấy thật sự là bạn gái anh sao?”
Lục Trác Phong ừ, quay người muốn đi, Hàn Tĩnh vội vươn chân đá đá anh:
“Không cần gọi điện thoại gấp như vậy chứ? Không ăn cơm trước sao?”
“Mọi người ăn trước đi, tớ không đói.”
“Mười tiếng đồng hồ không ăn gì, còn không đói bụng?”
Lục Trác Phong cũng không trả lời anh ta, cầm theo điện thoại di động, đi được một nữa, chợt nhớ tới một việc, cúi đầu nhìn điện thoại của Hạ Trình, so với điện thoại của Hàn Tĩnh đang nằm trên mặt bàn, sạch sẽ giống nhau.
Anh quay trở lại, kéo cái ghế ngồi xuống.
Mấy người ngồi xung quanh đều nhìn về phía anh, Lục Trác Phong cúi đầu mở điện thoại di động, tay Hạ Trình khoát lên vai An Tình, nhắc nhở một câu:
“Đừng có mở album ảnh nhé, có một số ảnh liên quan đến chuyện riêng tư của tớ và An Tình đấy.”
An Tình đỏ mặt: …..
“Đừng nghe anh ấy nói nhảm, cái gì cũng không có!”
Lục Trác Phong đã rất nhiều năm rồi không chơi điện thoại di động, càng không có chuyện lên mạng mua đồ, ngay cả tài khoản Taobao cũng không có, anh nhíu mày tìm tìm, hoang mang không tìm được cách lên Taobao.
An Tình sợ Hạ Trình thật sự giấu mấy cái ảnh cấm trẻ em trong điện thoại, nhanh chóng sáp lại nhìn. Lục Trác Phong mở trang trình duyệt tìm một chút, rốt cuộc cũng tìm được cách vào Taobao, anh bấm vào, An Tình hết hồn:
“Anh Lục, anh thích đi dạo trên Taobao từ khi nào vậy?”
Lục Trác Phong cũng không đáp lời.
An Tình yên tĩnh chẳng được mấy giây, nhịn không được hiếu kỳ hỏi:
“Anh muốn mua cái gì? Anh có tài khoản để thanh toán sao?”
Lục Trác Phong chê cô phiền phức, cũng không ngẩng đầu, lạnh giọng:
“Đừng làm loạn.”
“Anh chắc chắn không có.”
Cô líu ríu mãi không ngừng, bị Hạ Trình dùng một tay bịt miệng, khó khăn lắm mới ngậm miệng được.
Lúc Lục Trác Phong học cấp ba và đại học lúc ấy, mua bán trên mạng vẫn chưa phổ biến như bây giờ, anh muốn mua gì đều là trực tiếp đi đến tiệm mua, hầu như chưa hề xài qua cái gì gọi là trang mạng Taobao. Mấy năm trước, Minh Chúc cho Lục Trác Phong xem qua trang Taobao của cửa hàng, nói cho anh biết công việc làm ăn của cửa hàng trên Taobao rất tốt, cô có thể dựa vào chút tiền lời của cửa hàng trên Taobao này kiếm tiền sinh hoạt, tên tiệm là – Tiểu Chủ.
Anh vẫn còn nhớ.
Điện thoại di động này anh dùng không quen, đánh chữ cũng có chút chậm, nửa phút sau, anh ở cột tìm kiếm đánh vào hai chữ Tiểu Chủ.
Tốc độ đường truyền có hơi chậm, đợi khoảng nửa phút, mới tìm ra được.
Anh hơi híp mắt, bấm vào trang chủ, ngón tay thon dài có hơi chút cứng nhắc kéo xuống, mấy giây sau, đột nhiên dừng lại, trong một loạt tinh phẩm, lẫn vào một bức thêu vụng về mà lạc lõng.
Một bức đồ cưới, ai thích thì mua.
Lục Trác Phong như vừa bị sét đánh, đầu óc trong nháy mắt đột nhiên trống rỗng, hàm dưới nhanh chóng bị kéo căng, môi mím thành một đường, đoán được là một chuyện, thật sự nhìn thấy là một chuyện khác.
*hình xe Porsche Macan