Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 45




Quân phân khu.

Lục Trác Phong cùng Hàn Tĩnh từ văn phòng đi xuống lầu, Hàn Tĩnh nói:

“Tình hình của Đỗ Nhất Minh đã khá hơn nhiều rồi, thế nhưng vẫn còn chưa khỏi hẳn, tớ đã hỏi qua Đông Giai, hai ngày nữa cô ấy sẽ về thành Bắc, cô ấy tình nguyện đến quân khu, tiếp tục hỗ trợ mọi người cũng tiếp tục mở toạ đàm tâm lý, Đỗ Nhất Minh bên kia cô ấy cũng sẽ tiếp tục phụ trách.”

“Thật vậy sao?” Lục Trác Phong liếc nhìn anh một cái,

“Lãnh đạo đồng ý rồi sao?”

Trong đội bọn họ đã có bác sĩ tâm lý, Đông Giai tới, vậy là đồng nghĩa với việc bác sĩ tâm lý hiện giờ phải chuyển đi.

Hàn Tĩnh sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng nói:

“Tớ đây không phải là đang nói trước với cậu sao? Sẵn đang nói đến chuyện này, Đông Giai là tự nguyện đến, với lại bác sĩ Hứa là đàn chị khoá trên của cô ấy, đàn chị cô ấy hình như không muốn ở lại quân khu cho lắm, vừa đúng lúc bổ sung vào chỗ khuyết.”

Hàn Tĩnh gần đây đang theo đuổi Đông Giai, trong phân đội đang nổi lên tin đồn, Lục Trác Phong cũng đã sớm nhìn ra được, anh cúi đầu cười cười:

“Được thôi.”

Chưa nói đến bác sĩ tâm lý, trước đó tuỳ hành quân y Mạnh Quân bị chẩn đoán ung thư phổi, cũng may là giai đoạn đầu, còn có thể chữa trị được, thế nhưng chữa bệnh thì phải cần thời gian, cũng không biết lúc nào mới có thể quay lại đơn vị, tuỳ hành quân y đã cũng sẽ phải sắp xếp lại một lần nữa.

Hàn Tĩnh vỗ vỗ vai anh cười nói:

“Tôi sẽ nói cho mọi người biết trước, nếu Đông Giai thật sự đến đội, cậu cũng tránh được dị nghị, mặc dù đám nhóc trong đội sẽ không dám nhiều lời, nhưng tớ sợ cô ấy xấu hổ.”

Lục Trác Phong liếc nhìn anh một cái, nhớ lại lần trước Minh Chúc nói số anh thu hút bác sĩ, cúi đầu cười mắng:

“Cậu yên tâm, tớ cầu còn không được.” Chuyện thu hút bác sĩ thật sự không thể trách anh, vốn sĩ cơ hội cho quân nhân tiếp xúc với người khác phái rất ít, bác sĩ chính là một nhóm trong số ít đó.

Đi đến dưới lầu ký túc xá.

“Cậu ngày mai nghỉ phép sao?”

Hàn Tĩnh hỏi.

“Ừ.”

“Hẹn với Minh tiểu thư?”

Lục Trác Phong đút tay vào túi quần, vui vẻ thừa nhận:

“Ừ, làm sao?”

Hàn Tĩnh lắc đầu cười, lấy ra hộp thuốc lá đưa cho anh một cây, Lục Trác Phong vừa định cầm, lại rút tay về, sau cùng còn vỗ mạnh vai anh, “

Cậu bớt bớt hút một chút đi, giống như thằng nghiện thuốc vậy, coi chừng quay qua quay lại lại bị ung thư phổi giống Mạnh Quân.”

“Đừng có nói tớ, gần đây không phải cậu cũng hút rất sung sao?”

“Sau này sẽ ít hút.”

Lúc đầu Lục Trác Phong cũng không có nghiện thuốc gì mấy, bình thường thuốc lá cũng rất ít khi mua, khoảng thời gian gần đây hút đến nhiều phần lớn là do có một số việc không quyết định được, trong lòng có chút nóng nảy, hút đến nghiện. Những ngày nay đã suy nghĩ thông suốt, hút thuốc cũng ít đi, huống hồ hút thuốc lá thật sự có hại cho sức khoẻ.

Hàn Tĩnh cười cười, vẫn đưa cho anh, nói đùa một câu:

“Đợi gần kết hôn sinh con rồi bỏ.”

Lục Trác Phong nghe vậy, nhìn anh một cái, chợt nhớ tới gì đó, cười nhẹ cầm lấy điếu thuốc lá.

Ngày hôm sau, Lục Trác Phong đi lấy điện thoại, điện thoại di động của anh vẫn là cái mà quân khu cấp, chỉ có thể dùng gọi điện thoại nhắn tin, mạng internet cũng không lên được, điện thoại pixel loại đơn giản nhất. Sau này chính sách được nới lỏng, anh cũng thăng cấp lên thượng uý, đã sớm được phép xài smartphone, thế nhưng số lần anh dùng điện thoại ít đến đáng thương, vậy nên vẫn không đổi.

Cầm trong tay cái điện thoại đi động này, vẫn giống như trước kia, cũng không khác cục gạch là mấy, bên trong cục gạch có mấy tấm hình chụp, trong đó có một tấm hình của Minh Chúc, là tấm hình anh chụp lén lúc cô ăn cơm.

Vương Quốc Dương dựa vào ghế, cười hỏi:

“Nghe nói cậu đang theo đuổi Minh Chúc của đoàn làm phim?”

Lục Trác Phong cất di động vào túi, cong cong khoé miệng cười nhẹ,

“Ừ, đều đã truyền đến lỗ tai chú rồi.”

Vương Quốc Dương trực tiếp hừ anh một tiếng, ngồi thẳng dậy, hai tay đặt lên bàn, nghiêm mặt nói: “

Cậu có biết gia cảnh cô ấy không?”

“Biết.”

Làm sao có thể không biết.

Vương Quốc Dương cúi đầu suy nghĩ mấy giây, khoát khoát tay với anh:

“Vậy đi, tôi biết rồi, cậu nên làm cái gì thì làm cái đó đi, gần đây nếu tôi có gặp mặt Minh Thành Quân ăn cơm thì sẽ đánh tiếng trước, nếu như ông ấy đồng ý thì cậu có thể chuẩn bị báo cáo kết hôn được rồi.”

Lục Trác Phong sửng sốt một chút, cúi đầu sờ sờ chóp mũi, cười dạ

Vừa bước ra tới cửa, lại bị gọi lại:

“Đợi đã.”

Lục Trác Phong quay đầu,

“Lãnh đạo, còn chuyện gì sao?”

“Tôi chỉ muốn nói cục gạch kia của cậu nên đổi cái khác đi, nếu không muốn tự mình đi mua, để tôi sai người đi mua rồi mang về cho.”

“Không cần đâu, cái này cũng rất tốt.”

Lục Trác Phong cười trừ, quay người đi.

Lái xe vào nội thành, Lục Trác Phong gọi điện thoại cho Minh Chúc, nói cho cô biết nửa tiếng nữa anh đến.

Minh Chúc vội vàng từ trước bàn máy tính đứng lên, lại liếc nhìn bên dưới góc phải của màn hình máy tính, cười nhẹ nói,

“Mới mười giờ rưỡi à, không phải anh nói mười hai giờ sao?”

Lục Trác Phong một tay vịn vô lăng, một tay cầm điện thoại, hướng mắt về phía kính chiếu hậu, cười nhẹ nói:

“Còn chưa thay quần áo trang điểm sao? Không có việc gì, anh có thể đợi.”

“Không cần đợi, em xong nhanh thôi.”

Minh Chúc cúp điện thoại, vội vàng tắt máy vi tính, thay bộ sườn xám cách tân đã chọn kĩ lưỡng từ tối hôm qua mặc vào, lại vào phòng tắm rửa mặt, trang điểm đơn giản, mới đó đã hết 25 phút, kiểm tra lại túi xách rồi điện thoại, kiểm tra đồng hồ cách thời gian hẹn cũng không sai biệt lắm, nhanh chóng xuống lầu.

Vừa xuống tới dưới lầu đã nhìn thấy xe Lục Trác Phong, vẫn là chiếc xe mang biển số quân đội lần trước.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông mạnh mẽ khuôn mặt anh tuấn xuất hiện trước mắt, Minh Chúc mím mím môi, bước qua, mở cửa xe ngồi lên, lúc cúi đầu thắt dây an toàn, Lục Trác Phong nghiêng người, nhìn xem cô, hững hờ cười:

“Đây là Toà nhà 7 sao?”

Minh Chúc có chút mờ mịt không hiểu, chợt nhớ tới lần trước cô nói với anh cô ở Toà nhà 7.

Mặt cô nóng lên, nhỏ giọng nói:

“Toà nhà 16.” Nghĩ lại mới cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn anh,

“Làm sao anh biết em ở Toà nhà 16?”

“Thừa nhận mình gạt người?” Lục Trác Phong như cười như không nhìn cô.

“….”

Lục Trác Phong nhìn cô không nói lời nào, đưa tay vuốt vuốt mi tâm,

“Đã quên trước đó lúc em gửi đồ cưới là anh cầm hộp giùm em?”

Sớm biết như vậy, thì lần trước nên đi thẳng về nhà ngay từ đầu luôn cho rồi.

Minh Chúc sửng sốt một chút, lúc đầu khi cô điền địa chỉ trên tờ đơn chuyển phát nhanh Lục Trác Phong cũng không có nhìn cô, lúc đưa cho nhân viên chuyển phát nhanh, anh hình như đã nhìn lướt qua, chỉ vậy thôi mà đã nhớ kỹ?

Lời nói dối bị vạch trần, mặt Minh Chúc ửng đỏ, bào chữa cho mình:

“Lúc đó em không có ý muốn nói cho anh, lừa anh một chút thì đã sao?”

Lục Trác Phong có chút khó xử cười cười, híp mắt nhìn cô:

“Vậy chuyện vứt đồ cưới cũng là gạt anh?”

Minh Chúc cố gắng giả bộ bình tĩnh, đối mặt với anh,

“Không có, đấy là sự thật.”

Lục Trác Phong nhàn nhạt ừ, lái xe ra ngoài, lúc đó Minh Chúc mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ nghe thấy anh hững hờ nói một câu:

“Nếu thật sự là gạt anh, anh sẽ cho em biết tay.”

Minh Chúc: …..

Cô bực bội, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ,

“Anh có thể đánh em được sao?”

Lục Trác Phong cười cười, cũng không có đáp lời cô.

Xe lái ra khỏi cư xá, thời gian vẫn còn sớm, mới hơn mười một giờ, Lục Trác Phong hỏi:

“Em muốn ăn gì?”

Minh Chúc quay đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói:

“Ăn bò bít tết.”

Cô cũng không quá thích ăn thịt, thịt gà vịt heo đều không thích ăn, chỉ thích ăn cá và thịt bò, với lại lúc trước lần duy nhất hai người từng hẹn hò, chính là đi ăn bò bít tết.

Lục Trác Phong cười cười:

“Được, muốn ăn nhà hàng nào?”

Minh Chúc nói ra một địa chỉ, Lục Trác Phong liền chạy xe đến đó.

Đến dưới lầu nhà hàng, Lục Trác Phong tìm được chỗ dừng xe xong, hai người cùng nhau xuống xe, Minh Chúc quay đầu nhìn anh một cái, luôn cảm thấy cảm giác này có phần không chân thực, quá hư ảo. Lục Trác Phong đút tay vào trong túi quần, thấy cô ngây người bất động đứng đó, lại rút tay ra xoa nhẹ trên đầu cô,

“Đi thôi.”

Minh Chúc gật đầu, đi cùng với anh lên lầu.

Nhà hàng này là nhà hàng Tây giá cả rất cao, so với quán ăn ở gần trường học của Minh Chúc lúc trước thì hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều, hai người tới sớm, chọn một vị trí ở gần cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh đường phố từ trên cao.

Lục Trác Phong hướng mắt nhìn về phía đối điện, cúi đầu cười cười:

“Nếu sớm biết em muốn ăn bò bít tết thì nên đi buổi tối, có không khí hơn nhiều.”

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, người giữa trưa đi ăn bò bít tết tương đối ít, thời gian cũng còn sớm, toàn bộ nhà hàng chỉ có lẻ tẻ mấy bàn khách ngồi ăn, cô vô thức nói:

“Như hiện giờ cùng rất tốt.”

“Lần sau được nghỉ lại dẫn em tới, chiều nay đưa em tới nơi này chút.”

Lục Trác Phong cứ thế đem chuyện ngày hôm nay sắp xếp xong tất cả.

Lần sau …

Cứ như lần sau cô chắc chắn sẽ đến cùng anh vậy?

Minh Chúc cúi đầu, chăm chú nhìn menu, cũng không có phản đối lời anh nói, hai phút sau, cô hỏi anh:

“Anh muốn ăn cái gì?”

Lục Trác Phong dựa trên ghế sa lon,

“Em ăn gì thì anh ăn cái đó.”

Minh Chúc có chút hối hận vì đã đề nghị ăn bò bít tết, dựa theo sức ăn của anh, ăn bò bít tết không dễ gì no được, nhân viên phục vụ an tĩnh chờ ở bên cạnh, mấy phút sau, Minh Chúc đã gọi món xong, trả menu lại.

Cô hỏi:

“Chiều nay anh muốn dẫn em đi đâu?”

Lục Trác Phong cười:

“Nhà anh, muốn đi không?”

Trước đây, Minh Chúc rất ít khi hỏi việc nhà của Lục Trác Phong, chỉ biết mẹ anh đã qua đời từ rất sớm, sau đó ba anh lại tái hôn, anh vẫn luôn ở cùng với ông nội mà lớn lên, về phần nhà anh ở đâu, cô càng không biết.

Lục Trác Phong là dạng đàn ông như vậy, tâm tư ẩn giấu rất sâu, chút chuyện nhà như thế này anh sẽ càng không chủ động đề cập đến, Minh Chúc là thật sự không biết nhà anh ở đâu, như thế nào.

Lúc này, nhân viên phục vụ đem món ngọt khai vị lên.

Minh Chúc dùng muỗng ăn ăn bánh pudding nhỏ,

“Vậy ba anh đâu?”

“Ông ấy đã tái hôn với … à gọi là dì đi, rất tốt, em trai em gái đều có.” Lục Trác Phong đối với những sự việc kia đã không quá để ý đến nữa, nở nụ cười,

“Vậy, không phải đi nhà anh đâu, hù em chơi thôi.”

Minh Chúc cúi đầu,

“À.”

“Nếu em muốn đi, cùng có thể đi, thế nhưng trong nhà đã rất lâu không có quét dọn, hoàn cảnh không tốt.”

“Không muốn, cám ơn.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Lục Trác Phong liền vang lên, Minh Chúc nhìn thấy anh nhận điện thoại, nghe anh nói cái gì đó hai giờ chiều sẽ đến bên kia. Thế nhưng sự chú ý của cô đều đặt trên cái điện thoại di động của anh, điện thoại của anh vẫn là cái cũ mấy năm trước kia, Wechat và Taobao cũng không thể lên nhỉ?

Lục Trác Phong ừ, cúp điện thoại, thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại của mình, nhíu mày cười:

“Sao vậy?”

Minh Chúc buông muỗng nhỏ xuống, nhớ tới cái gì đó, hỏi:

“Điện thoại di động của anh có thể lên được Wechat sao?”

Lục Trác Phong:

“Không thể, sao vậy?”

Cô mở nhóm chat Wechat ra, cô nhớ rõ Khương đạo đã tạo một nhóm, nói trong nhóm có Lục Trác Phong, là Khương đạo nhớ nhầm sao?

Minh Chúc lắc đầu:

“Không có gì, chẳng qua chỉ cảm thấy anh nên đổi điện thoại đi động đi.”

Lục Trác Phong đưa mắt nhìn cái điện thoại như cục gạch kia, cười khẽ thành tiếng:

“Không cần, điện thoại cũng không thường dùng, đổi cũng như không.” Anh dừng lại một chút, lại sửa lại lời nói,

“Hôm nay không có thời gian, lần sau được nghỉ sẽ đi mua.”

- Hết Chương 45-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.