Lục Trác Phong nhìn thấy bộ sườn xám trên người cô, đáy lòng bỗng nhiên ngứa ngáy như bị ai cào, đã thật lâu không thấy cô mặc như vậy, lúc cô vừa đến quân khu, anh nói cô mặc như vậy ảnh hưởng sĩ khí, sau này thì cô giận anh, tiếp theo lại đi huấn luyện với đội, cũng không mặc như thế này nữa.
Thật ra, làm gì có chuyện ảnh hưởng sĩ khí, chỉ là anh có chút tư tâm thôi. Trước kia anh khen cô một câu mặc sườn xám nhìn đẹp mắt, thành ra ngày nào cô cũng mặc sườn xám lên người đi qua đi lại trước mắt anh, tự cho là đã giấu rất kĩ rồi, thế nhưng cô vẫn không biết, thích một người, căn bản là không thể giấu được.
Minh Chúc của ngày trước sống nội tâm và nhút nhát, nhưng cũng rất thẳng thắn nhiệt tình, càng có một phần nhu tình chạm đến tim anh, nắm lấy sinh mệnh của anh, nhiều năm như vậy vẫn không có cách nào quên được.
Đường Hinh ho khan, đang suy nghĩ xem có nên đi trước hay không, để cho bọn họ có thời gian riêng tư thì Lục Trác Phong đã rút tay ra khỏi túi, mở miệng nói:
“Đi thôi, sắp bắt đầu rồi.”
Ba người cùng đi đến hội trường.
Những cô gái trong đoàn văn công phần lớn là người dân tộc thiểu số, đường nét gương mặt chia làm năm phần rõ ràng, xinh đẹp lại quyến rũ, người nào cũng có thể hát có thể nhảy, những tiết mục biểu diễn tự nhiên mà đẹp mắt, người của đoàn làm phim cũng xem như được ké chút hào quang, cùng nhau xem một đêm biểu diễn văn nghệ, rất vừa lòng thoả ý.
Minh Chúc ngồi bên cạnh Lục Trác Phong, cảm giác rất chân thật, nhân lúc những cô gái trong đoàn văn công chuẩn bị cho tiết mục cuối cùng, Chỉ đạo Lý và Khương đạo đang ngồi hàng phía trước cũng nói chuyện phiếm vài câu:
“Phim này của các vị khi nào thì khởi quay?”
Khuấy động quần chúng cùng phối hợp viết kịch bản như vậy đã thành công khơi gơi sự tò mò của những người làm lính bọn họ, mọi người đối với bộ phim này thật sự hiếu kỳ, càng hiếu kỳ hơn là, cô gái Minh Chúc dịu dàng yếu đuối này có thể viết ra một kịch bản chân thực nhiệt huyết như vậy sao?
Thật lòng mà nói, rất nhiều người ở nơi này, đều không tin.
Thế nhưng, nếu như cô và Lục Trác Phong thật sự cùng nhau hẹn hò, chuyện kia cũng không phải là không thể …
Đối với bộ phim này, Khương đạo tràn đầy nhiệt tình cùng lòng tin, cười nói:
“Xem xét tiến độ kịch bản và các công tác chuẩn bị khác, nếu kịp thì tháng 1, trễ nhất là cuối tháng 2, dù sao phim nhất định sẽ chiếu trong năm sau.”
Chỉ đạo Lý lại hỏi:
“Nhân vật nam chính là ai đóng vậy?”
Kịch bản vẫn còn đang sáng tác, thế nhưng nam chính đã tiếp xúc với đoàn làm phim, trên cơ bản thì cũng sẽ không có thay đổi gì lớn nữa, nhưng vẫn được xem là thông tin kín, Khương đạo nghĩ nghĩ, vẫn nói ra:
“Quý Đông Dương.”
“A, tôi biết anh ta, Ảnh đế đấy, lúc trước đóng phim lẻ <<Đen Trắng>>, đóng vô cùng tốt.”
“Nghe nói cậu ấy vì vai diễn mà đến quân đội huấn luyện chuyên môn mấy lần, nếu như là cậu ta diễn nhân vật nam chính thì bộ phim này rất đáng mong đợi rồi, kỹ năng diễn xuất tốt, dáng dấp đẹp trai, hình tượng cũng rất chính nghĩa.”
Khương đạo mỉm cười:
“Đúng vậy, Quý Đông Dương là một diễn viên giỏi, chờ cho phim công chiếu, tôi nhất định sẽ gửi cho quân khu một đĩa Blu-ray.”
Chỉ đạo Lý cười nói cám ơn:
“Được, vậy chúng tôi mỏi mắt mong chờ.”
Tào Minh và Trương Vũ Lâm bị xếp ngồi đằng trước, nhịn không được quay đầu về phía Minh Chúc, hỏi:
“Minh tiểu thư, có phải là lần này sau khi trở về, mọi người sẽ không đến quân khu nữa sao?”
“Vẫn sẽ đến.” Minh Chúc cảm giác được có một ánh mắt thâm trầm rơi trên gương mặt cô, cong lên khoé miệng, nói,
“Kịch bản viết xong phải đưa cho Thủ trưởng của các cậu và mấy người lãnh đạo nhìn qua, nghe nhận xét đánh giá cũng như tiếp thu ý kiến của bọn họ, rồi lại tiến hành sửa chữa sâu hơn, còn có rất nhiều công việc phải làm.”
Không chỉ có thế, kịch bản sau khi hoàn thành còn phải nộp lên SARFT*, Tổng Cục Phim Ảnh, và lãnh đạo Uỷ ban Quân sự, chắc chắn nhận được sự đồng ý và ủng hộ của bọn họ thì mới tiến hành khởi quay, tránh cho sau này lại bị sờ gáy.
*SARFT: viết tắt của từ Tiếng anh State Adminstration of Radio, Film, and Television – Cục Quản lý Nhà nước về Phát thanh, Điện ảnh, và Truyền hình của Trung Quốc.
Lúc này, tiết mục cuối cùng cũng vừa kết thúc, âm nhạc xung quanh dần dần nhỏ lại.
Chỗ Tào Minh ngồi trước mặt là một loạt đội viên của Đội đột kích, sau khi Đội đột kích hoàn thành nhiệm vụ cũng cùng theo tới đây, Bành Đức ôm lấy cổ Mạnh Hằng quay đầu lại, cười trêu chọc:
“Vậy không cho Đội trưởng của chúng tôi xem sao? Đội trưởng của chúng tôi cũng bỏ ra không ít sức lực đấy chứ?”
Bành Đức cùng Mạnh Hằng bọn họ đi theo bên người Lục Trác Phong mười mấy năm, là thủ hạ, cũng là chiến hữu ăn ý. Bình thường nói đùa vài câu không ảnh hưởng đến chuyện lớn thì Lục Trác Phong cũng không xét nét với bọn họ làm gì, lâu lâu còn hùa theo vài câu.
Minh Chúc liếc mắt, nhìn về phía Lục Trác Phong, “
Cho chứ.”
“Chị dâu, chị có biết không? Hôm đó chúng tôi cứu được một cô bé ở cùng một trấn với chị, cô gái nhỏ biết chị cũng ở đây, đã nhờ chúng tôi chào hỏi chị dùm.” Người cõng cô bé xuống núi hôm đó Lương Tuấn nói.
Minh Chúc ngây người, có chút không chắc chắn hỏi:
“Cậu gọi tôi là gì?”
Bành Đức: “
Chị dâu ấy.”
Minh Chúc: ……
Lục Trác Phong thấp giọng ho khan, quét mắt qua, Bành Đức rất nhạy cảm, lập tức ý thức được mình có khả năng nói nhảm, ngượng ngùng quay đầu lại, nghĩ nghĩ lại cảm thấy có gì đó không đúng, cái này không phải mẹ nó chính đội trưởng đã thừa nhận là nghĩ về bạn gái sao?
Minh Chúc đưa mắt nhìn Lục Trác Phong, chợt nhận thấy ánh mắt mọi người đồng loạt rơi trên người cô, rất có không khí của bức cung, nhìn xem là cô gật đầu hay lắc đầu, nói có hay là không …
Cô và Lục Trác Phong sẽ không có hẹn hò, nhưng lại không muốn ở trước mặt thuộc hạ của anh làm anh khó xử….
Trong nháy mắt, đâm lao đành phải theo lao.
“Còn chưa có theo đuổi được, các cậu đừng có kêu loạn.”
Lục Trác Phong có chút túng quẫn cười cười, nhìn cô một cái.
Hàn Tĩnh ho khan, vỗ vỗ bờ vai của anh, ý nói là:
“Người anh em, cố lên.”
Những người khác càng lúng túng hơn, nhất là một đám tân binh, vò đầu vò đầu, nhìn trời nhìn đất, chí có Bành Đức là không nể chút mặt mũi nào co bả vai lại cười trộm, đây là lần đầu tiên thấy được Lục đội ngượng ngập, có thể không vui được sao?
Mặt Minh Chúc đỏ lên trong nháy mắt, cũng may là ánh sáng yếu, không nhìn ra.
Chỉ đạo Lý đau lòng đưa mắt nhìn Đông Giai đang ngồi bên cạnh Hàn Tĩnh, cô gái kia cúi đầu không nói lời nào, Hàn Tĩnh cũng không nhìn nổi dáng vẻ buồn đau xuân thu của cô, gần đây mỗi ngày anh đều đưa cô về, cũng thân quen hơn rất nhiều, trực tiếp đưa tay vuốt vuốt đầu cô, ở bên tai cô nói:
“Muốn mọi người gọi em là chị dâu sao? Vậy để người trong đội của anh gọi em có được hay không?”
Mặt Đông Giai đỏ lên, vỗ tay anh xuống nói:
“Đừng có đem em ra làm trò đùa.”
Hàn Tĩnh có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, mất tự nhiên ho khan.
Lục Trác Phong bình chân như vại nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt.
Buổi biểu diễn kết thúc, mọi người chậm chạp giải tán, chuẩn bị trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Minh Chúc cùng Đường Hinh đi theo dòng người chảy về ký túc xá, đi qua khu văn phòng, Đường Hinh nói muốn đi nhà vệ sinh một lúc, Minh Chúc ở ngoài hành lang đợi cô. Lục Trác Phong cùng Chỉ đạo Lý đang trò chuyện từ phía sau đi tới, bước chân anh hơi khựng lại, quay đầu nói với Chỉ đạo Lý:
“Cậu về nghỉ ngơi trước đi.”
Chỉ đạo Lý đưa mắt nhìn Minh Chúc, như đã hiểu rõ cười cười, rời đi.
Lục Trác Phong đút tay vào túi quần, đi đến bên cạnh cô, hờ hững hỏi:
“Đường Hinh về rồi à?”
Minh Chúc cúi đầu nói:
“Đi nhà vệ sinh.”
“Ừ.”
Anh đứng bên cạnh cô, cùng chờ với cô.
Lục tục ngo ngoe có vài đội viên đi qua, chưa đến năm phút, đều đã đi hết sạch, trên hành lang một bóng người cũng không có. Minh Chúc nghỉ đến lời Lương Tuấn nói lúc này, nhịn không được hỏi:
“Con tin mà các anh cứu biết em sao?”
Lục Trác Phong ừ:
“Tạ Tư Điềm, học cấp hai, cô bé ấy biết em.”
Minh Chúc kinh ngạc một lúc, vội vàng hỏi:
“Cô bé không sao chứ? Làm sao lại bị bắt đi làm con tin?”
Tạ Tư Điềm năm nay mười bốn tuổi, mẹ của cô bé trước đây là học trò của bà ngoại, đi theo bà ngoại học Tô Tú, sau này tự mình mở tú phường, nhưng vẫn không quên ân sư, ngày lễ ngày tết đều mang quà sang thăm tặng, lâu lâu còn đến ăn chung một bữa cơm.
Lục Trác Phong giải thích ngắn gọn hai ba câu cho cô nghe, Minh Chúc nghe xong nhẹ nhàng thở ra,
“Cám ơn anh.”
“Cám ơn anh cái gì?” Anh cúi đầu liếc cô, giọng điệu không quá tự nhiên,
“Đây là công việc của anh.”
Minh Chúc mím mím môi, cũng không có nói tiếp.
Lục Trác Phong hai tay để trong túi quần, ủng chiến trên chân lại hướng mặt đất dậm dậm, nhắm mắt lại, hững hờ hỏi cô:
“Lời anh nói lần trước, còn nhớ chứ?”
Minh Chúc giật mình một cái, mặt có hơi nóng, giả ngu,
“Không nhớ rõ.”
Lục Trác Phong hừ cười, nhắc nhở cô:
“Anh nói, chuyện bộ đồ cười, chờ anh trở lại từ từ tính.”
Mấy con muỗi ong ong bay xung quanh chân Minh Chúc, cô xoa xoa hai cánh tay trắng nõn non mịn của mình, lâu lâu còn phải đung đưa đôi chân, di chuyển qua lại để tránh mấy con muỗi, còn quay đầu đưa mắt nhìn cửa nhà vệ sinh, Đường Hinh đi vệ sinh sao lại lâu như vậy?
Lúc này, Đường Hinh đang đứng bên cạnh bồn rửa tay nói chuyện điện thoại với một người em họ bà con xa, em họ hỏi cô:
“Mấy ngày nữa em và bạn trai cùng về nhà dự sinh nhật bà nội anh ấy, chị nói xem em nên mang lễ vật thế nào mới tốt?”
Đường Hinh tận chức tận trách nghĩ kế cho cô bé, đưa ra mấy cái mấy ý kiến đều bị bác bỏ. Rốt cuộc, cô nói:
“Nếu không thì tặng đồ thủ công mỹ nghệ được không? Trước đây chị đã nói qua với em, bạn của chị, Minh Chúc, có mở một cửa hàng trên Taobao, bán Tô Tú.”
Em họ: “
Chị gửi địa chỉ cửa hàng cho em đi, để em xem một chút.”
Đường Hinh ấn mở ứng dụng Taobao, vào cửa hàng, chia sẽ đường link qua cho em họ:
“Em cứ từ từ chọn.”
Xem như đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Đường Hinh rửa tay xong, cúi đầu đi ra khỏi nhà vệ sinh, điện thoại lại vang lên.
Cô ấn mở tin nhắn.
Em họ gửi một cái hình screenshot cho cô:
“????”
Đường Hinh phóng lớn hình lên, nhìn cho rõ bức thêu phẩm vụng về kia, bỗng dưng trừng to mắt, cũng mặc kệ em họ, cầm điện thoại đi ra ngoài la lớn:
“Má ơi! Minh Chúc, cậu thật sự làm vậy sao! Bộ đồ cưới đó không phải là bảo bối của cậu sao? Thật sự rao ….”
Lời nói lập tức im bặt, cô nhìn thấy Minh Chúc đang đứng bên cạnh Lục Trác Phong.
Người đàn ông trị giá 200 tệ.
Cô dừng bước lại, vẻ mặt tràn đầy thương hại nhìn Lục Trác Phong một chút, lần trước cô còn nói với Lục Trác Phong, anh biết Minh Chúc lúc 18 tuổi đã vì anh mà thêu một bức đồ cưới không? Lục Trác Phong biết, nhưng chắc chắn anh ta không biết bức đồ cưới kia đã bị rao bán trên Taobao! Cũng không biết Minh Chúc rao lên từ lúc nào ….
Minh Chúc vừa rồi xém chút nữa đã xông qua bịt miệng Đường Hinh lại, may là cô nàng vẫn chưa nói xong.
Lục Trác Phong nheo nheo mắt, cúi đầu nhìn cô.
Minh Chúc đừng mở mắt, đừng nhìn anh ấy.
Tốt lắm.
Lục Trác Phong nhìn về phía Đường Hinh, mặt không đổi sắc hỏi:
“Đồ cưới của cô ấy làm sao?”
Đường Hinh bị ánh mắt lạnh lẽo cũng với giọng điệu kinh ngạc của anh tra hỏi, đưa mắt nhìn Minh Chúc, ấp úng nói:
“À đồ cưới ….”
“Em nói em vứt đi rồi.” Minh Chúc bất thình lình nói.
Đường Hinh im lặng nhìn nhìn, Minh Chúc thật đúng là lâm nguy không sợ, nếu như là Lục Trác Phong ép hỏi cô như thế, cô chắc chắn sẽ chịu không được mà khai hết, thật sự là đã xem thường Minh Chúc, cô yên lặng nhìn Lục Trác Phong chuẩn bị đốt nến*.
*ở đây là Đường Hinh chơi chữ với tên của Minh Chúc. Chữ Chúc “烛” trong tên của Minh Chúc còn có nghĩa là cây nến. Ý của Đường Hinh trong câu này là Lục Trác Phong chuẩn bị xử Minh Chúc.
Lục Trác Phong nhíu mày, sắc mặt thay đổi so với lúc nãy vô cùng khó coi.
Đường Hinh cẩn thận từng li từng tí nhìn anh, lại nhìn xem Minh Chúc, cũng không biết mình có nên ở lại nơi này hay không.
Anh trầm mặt, giọng điệu cũng lạnh hẳn,
“Vứt đi nơi nào rồi?”
Minh Chúc quay đầu, nhìn anh cười cong cả khoé mắt:
“Anh hỏi chuyện này làm gì, chẳng lẽ anh còn muốn đi kiếm về sao?”
Lục Trác Phong cười lạnh, hỏi lại:
“Không lẽ không được?”
Minh Chúc: ….
Đường Hinh: …
Lục Trác Phong nhìn về phía Đường Hinh, không biểu cảm nói:
“Cô đi về trước đi, tôi còn có lời muốn nói với cô ấy.”
Đường Hinh lo lắng nhìn về phía Minh Chúc một cái, cắn cắn môi:
“Được …”
Minh Chúc trong lòng đột nhiên vang lên báo động, trực giác mách bảo lần tính sổ này là không xong rồi, lại lập tức không muốn thua anh, bước qua phía Đường Hinh,
“Tớ với cậu cùng về.”
Vừa bước đi một bước, trên thắt lưng đã xuất hiện một cánh tay, cánh tay người đàn ông mạnh mẽ đem cả người cô kéo trở về, đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh, giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu cô:
“Muốn đi đâu? Chuyện này còn chưa nói cho rõ ràng.”
Minh Chúc giãy giụa, trong lòng đã gấp muốn chết,
“Có chuyện gì để nói, vật kia cũng phải hiếm lạ gì với anh đâu?”
Lục Trác Phong:
“Hiếm có.”
Đường Hinh nghẹn họng nhìn xem trân trối, nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù cảm thấy làm như vậy có chút không tử tế, nhưng trong lòng cũng biết Lục Trác Phong sẽ không làm khó Minh Chúc, cô nghĩ nghĩ, nói:
“Tớ, tớ đi về trước nha.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Sau lưng, Minh Chúc hoảng hốt la lên một tiếng:
“Anh làm gì vậy! Thả em xuống!”
“Tính sổ.”
Đường Hinh không nhịn được quay đầu đưa mắt nhìn, nhìn thấy Minh Chúc bị Lục Trác Phong ôm bằng một tay, hướng về phía văn phòng trên lầu hai, Minh Chúc túng quẫn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, tay không ngừng đập lên vai anh.
…… Đây là dự định bức cung sao? Quá kích thích rồi.
- Hết Chương 42-