“
Cháu … Cháu lần sau gặp được chị Minh Chúc, cháu muốn nói cho chị ấy biết!”
Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, rất lâu sau mới phản ứng được, la lên một câu như vậy.
Lục Trác Phong quay đầu lại, khoé mệng cong lên, vỗ vỗ đầu cô bé,
“Không cần cháu nói, chính chú sẽ nói.” Anh kéo cô bé đứng dậy, nhìn về phía đống bom được tìm thấy trong sơn động đã được cái đội viên vô hiệu hoá,
“Giữ lại hai người ở đây, những người khác cùng tôi xuống núi.”
Anh đưa mắt nhìn cô gái nhìn, cô bé bị bọn tội phạm bắt đi hơn mười ngày, ăn không ngon, ngủ không yên, thỉnh thoảng còn bị bọn chúng đánh chửi, hiện giờ cả người ỉu xìu như bông hoa héo, nhìn qua vô cùng đáng thương.
“Lương Tuấn, cõng cô bé đi.”
Lương Tuấn đeo khẩu súng nghiêm chỉnh đằng trước ngực, đi đến trước người cô gái nhỏ ngồi xuống, cô gái nhỏ ngoan ngoãn leo lên, vẫn không quên nói cám ơn.
Trên đường đi, Lục Trác Phong hỏi tên của cô bé, địa chỉ cụ thể, rồi lại làm sao mà bị bắt, trên đường đi đã trải qua chuyện gì, toàn bộ đều hỏi rõ ràng. Đến chân núi, Bành Đức đem hai tên tội phạm bắt được đẩy lên phía trước, hai tên kia đều trúng đạn trên đùi, ngay cả đứng cũng đứng không được, nằm trên mặt đất rên rỉ.
Những người khác đã bị bắn chết, Lục Trác Phong đếm số người, nhíu mày liếc nhìn Bành Đức, sắc mặt Bành Đức xem ra rất khó nhìn:
“Có một tên chạy qua biên giới, không thể nổ súng được.”
Cho nên, để cho hắn chạy mất.
Lục Trác Phong sầm mặt, môi mím lại thành một đường thẳng.
Triệu Xa đi tới, tay chống ở thắt lưng, nhìn về phía đường biên giới, có chút khó xử nói:
“Làm sao bây giờ?”
Lục Trác Phong trầm mặc mấy giây,
“Để người của anh lên núi rà soát lại một lần, xem có bỏ sót bom mìn hay không, loại bỏ sạch sẽ trước khi cư dân phụ cận lên núi.”
“Được, cậu yên tâm đi.”
Triệu Xa phân công nhiệm vụ xong xuôi đâu đó, Lục Trác Phong còn nhìn xem phía bên kia biên giới, anh xoa xoa mặt,
“Cậu khi nào thì trở về.”
Lục Trác Phong quay đầu lại,
“Ngày mốt.”
Hai tên tội phạm sống sót bị mang về thẩm vấn, mới đầu hai tên đó sống chết cũng không chịu mở miệng, Lục Trác Phong liếc nhìn vết thương chưa được xử lý của hai người, đạn còn bị kẹt trong thịt, máu vẫn đang chảy, anh cười lạnh:
“Trong vòng nửa tiếng nữa, chân này của mày cũng phải phế đi đấy.”
Tên kia gắt gao cắn chặt răng.
Lục Trác Phong:
“Cái người chạy mất kia chính là cầm đầu của bọn bây nhỉ?”
Không ai trả lời.
Lục Trác Phong:
“Bọn mày đã ủ mưu bao lâu?”
Tên kia thở hổn hển nói:
“Cho dù tao có nói tao cũng không sống nổi, tao sẽ không nói.”
Lục Trác Phong cười lạnh:
“Chuyện đó vẫn chưa biết được, nếu như tội của mày không đáng phải chết, lại thiếu đi nửa cái chân, không phải là rất thua thiệt sao?”
Cứ như vậy giằng co.
“Mày còn mười phút.”
Lục Trác Phong đứng lên, hướng về phía cửa phòng thẩm vấn.
“Tao, tao nói!”
Mười giờ đêm, Lục Trác Phong từ phỏng thẩm vấn đi ra, Triệu Xa đưa cho anh điếu thuốc, Lục Trác Phong nhận lấy đưa lên miệng, lại sờ tới sờ lui tìm bật lửa nhóm lửa, ra sức hút.
Triệu Xa cười nhìn anh:
“Tớ nghe người trong đội nói cậu có bạn gái rồi, theo đuổi được Minh tiểu thư rồi?”
Lục Trác Phong dựa trên hàng rào, cúi đầu phun ra một vòng khói, nói thật:
“Còn chưa có.”
Triệu Xa cũng không nể mặt mũi anh mà cười to, vỗ vỗ vai anh,
“Vậy mà cậu còn nói sức lực cái gì, con mẹ nó chứ còn tưởng rằng cậu đã theo đuổi thành công rồi, còn mắc công tớ ghen tị một hồi.”
Lục Trác Phong cười trừ, nhìn về phía Triệu Xa,
“Bây giờ cậu ghen tị thì cũng không lỗ đâu.”
Triệu Xa không tin:
“Ha ha, đừng có lừa người.”
Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, cũng không đáp lời, vỗ vỗ vai của anh ta,
“Đi.”
———
Trước diễn tập một đêm, Minh Chúc cùng đoàn làm phim mở cuộc họp nghiên cứu kịch bản ở văn phòng, mãi đến chín giờ rưỡi mới kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc về ký túc xá, dưới lầu gặp phải Hàn Tĩnh, Minh Chúc nhìn về phía anh,
“Lục Trác Phong còn chưa trở lại sao?”
Hàn Tĩnh nhìn cô một cái, cười,
“Còn chưa đâu, cũng không biết có đuổi theo kịp không.”
Minh Chúc trầm mặc một hồi, lại hỏi:
“Nhiệm vụ của anh ấy kết thúc rồi à?”
“Ừ.” Hàn Tĩnh cũng không nói cho cô biết, có một tên chạy trốn, việc này có chút phiền phức, nếu không tối hôm qua đã về tới rồi.
Minh Chúc nhẹ nhàng thở phào.
Hàn Tinh cười cười, nhìn về phía bọn họ,
“Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn có diễn tập.”
Cấp trên phê chuẩn cho đoàn làm phim lấy thân phận con tin tham dự lần diễn tập này, ngoại trừ Minh Chúc, bởi vì vết thương ở chân của cô vẫn chưa khỏi hẳn hoàn toàn. Hôm qua cô gái này bởi vì chuyện này mới đặc biệt đi tìm anh, hỏi anh vì sao mà cô không thể tham gia, anh không nói cho cô biết, đây là chủ ý của Lục Trác Phong, thế nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý để cho cô tham dự.
Ngày hôm sau, Hàn Tĩnh dẫn đội cùng với bộ đội tiền tuyến chống khủng bố ở biên giới tiến hành diễn tập thực chiến chống khủng bố, diễn tập được sắp xếp ở vùng ngoại ô.
Bởi vì Minh Chúc bị thương ở chân, cho nên được xem như con tin đặc biệt được sắp xếp ở tại một gian phòng trên lầu năm, tầng tầng lớp lớp canh giữ, muốn xâm nhập mang cô đi cũng thập phần khó khăn, lúc cứu được cô đi, cũng là lúc kết thúc diễn tập.
Buổi chiều đầu tiên, Minh Chúc vượt qua một mình bên trong căn phòng.
Đêm khuya hôm thứ hai, Minh Chúc vẫn không được cứu đi, chỉ nghe thấy bên ngoài tiếng súng nổ không ngừng, cô có chút hồi hộp, nếu như trước ba giờ chiều ngày mai, cô vẫn còn không được cứu ra thì đội Hàn Tĩnh liền thua.
Hàn Tĩnh đã nói qua, thời gian hành động tốt nhất là đêm nay.
Cô ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ, lúc sau có chút buồn ngủ, dựa vào ghế ngủ được mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe thấy một tiếng vang trầm thấp, giống như là tiếng nắm đấm đánh vào trong thịt,
Ngay sau đó, nghe thấy có người nhỏ giọng cầu xin tha thứ:
“Lục đội, đừng đánh nữa, tôi đã chết rồi …”
Lục đội?
Minh Chúc giật nảy mình, bị đánh thức, vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy người đàn ông mặc đồng phục chiến huấn đưa lưng về phía cô, đẩy người trên tay ra xa, quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt mềm mại mỉm cười.
Cô ngẩn ngơ, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trời âm u sắp sáng.
Lục Trác Phong đi qua, từng bước từng bước một lại gần cửa sổ, hình dáng dần dần rõ ràng, anh rũ mắt xuống liếc nhìn cô, đem người từ trên ghế kéo dậy, thấp giọng cười:
“Tỉnh ngủ chưa?”
Minh Chúc đột nhiên đứng lên, hai người cách nhau rất gần, gương mặt tuấn tú của người đàn ông gần ngày trước mắt, cô ngửa mặt lên, trong giọng nói tràn đầy bất ngờ vui vẻ:
“Anh vào bằng cách nào?”
“Nơi này.” Anh chỉ chỉ cửa sổ.
“Vậy người trông coi kia đâu?”
Lục Trác Phong nắm tay cô đi tới cửa, quay đầu nhìn cô một cái, hạ giọng nói:
“Bí mật săn giết.”
Là danh từ chuyên nghiệp lần trước anh sửa lại trên bản bút ký của cô.
Minh Chúc cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi:
“Vậy anh trở về từ lúc nào?”
“Đêm khuya hôm trước.”
Sau khi trở về liền cùng Hàn Tĩnh bàn bạc chiến thuật một chút, sáng sớm hôm nay mới đi triển khai, cô thì bị xem như con tin đặc biệt đưa đến nơi này, hai người thật ra ba ngày nay đều ở cùng một chỗ, chỉ là không gặp mặt nhau.
Cô còn muốn hỏi thêm gì đó, Lục Trác Phong quay đầu nhìn cô, ra hiệu cho cô đừng nói chuyện, Minh Chúc ngậm miệng, cô bây giờ còn đang ở địa bàn của quân địch, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Ở cửa sổ lại xông vài thêm mấy người, Tào Minh và mấy cậu chiến sĩ nhỏ đi theo đến, nhỏ giọng báo cáo:
“Lục đội, người dưới lầu đã được xử lý sạch sẽ.” Cậu vừa nói xong, đã nhìn thấy đội trưởng nhà mình nắm tay Minh Chúc, con mắt ngay lập tức trừng lớn lên.
Lục Trác Phong gật đầu, hất hất cằm, ra hiệu cho bọn họ xem xét tình hình ngoài cửa.
Tào Minh tranh thủ thời gian thu lại tâm tư, chậm rãi mở cửa.
Khá lắm, người ngoài cửa thật không ít.
Minh Chúc có chút hồi hộp, không biết bọn họ sẽ giải quyết như thế nào, Lục Trác Phong quay đầu nhìn cô, cúi xuống, dường như là dán ở lỗ tai của cô nói một câu:
“Ở chỗ này chờ anh.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, cũng cảm thấy vừa rồi anh hình như hơi thân mật với cô.
Một giây sau, người đàn ông đã ngẩng đầu lên, luồng nhiệt nóng bỏng này cũng tản ra, là ảo giác của cô sao?
Lục Trác Phong nhanh chóng rút súng, mở cửa ra, đem theo Tào Minh và mấy tân binh phá vây ra ngoài.
Minh Chúc trốn ở phía sau cánh cửa, nghe tiếng súng và âm thanh giao đấu, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy có người cầu xin tha thứ, Lục Trác Phong đi tới, cúi đầu nhìn cô, trực tiếp kéo tay của cô,
“Đi thôi.”
Một đường bí mật săn giết, thẳng đến lầu một.
Ra khỏi toà nhà, lợi dụng hàng rào bằng thép yểm hộ, Minh Chúc toàn bộ hành trình đều được Lục Trác Phong che chở ở sau lưng, từ bên trong mưa bom bão đạn chạy ra khỏi nơi giam giữ con tin.
“Mẹ nó! Người của chúng ta đâu?”
“Đều chết hết rồi sao?”
“Vâng, thưa đội trưởng… Chúng ta thua rồi, ai mà biết Lục đội lại nhanh như vậy đâu, từ lầu một đến lầu năm, trong nháy mắt đã xâm nhập vào, tốc độ quá nhanh, đều không ai phát hiện được, toàn bộ đều bị bí mật xử lý hết, cứu binh theo vào cũng chung số phận.”
Đội trưởng bộ đội biên cương vỗ lên đầu cậu tân binh một cái, mang theo người đi tới, người nào người nấy đầy bụi đất, sắc mặt cũng không quá dễ nhìn dù, dù sao cũng đã chiến bại.
Hàn Tĩnh mang binh từ một bên khác đi ra, đi theo phía sau là những người nhân viên khác trong đoàn làm phim, bọn họ cũng đã được cứu ra.
Hàn Tĩnh và Lục Trác Phong phối hợp, giương đông kích tây, một trận chiến này đánh đến rất là đẹp mắt.
Đội trưởng bộ đội biên cương thua tâm phục khẩu phục, nhìn về phía Lục Trác Phong, thở dài:
“Còn tưởng cậu đuổi theo không kịp, tôi còn có thể thắng một lần, ai mà ngờ được.”
Hàn Tĩnh trả khẩu súng lại, nhìn về phía Lục Trác Phong một chút, cười trêu ghẹo:
“Nếu là anh giam giữ người khác, nói không chừng kết cục sẽ không giống lần này, hết lần này đến lần khác đều là Minh tiểu thư, Lục đội có liều cái mạng cũng phải cướp về.”
Mặt Minh Chúc đỏ lên, cúi đầu xuống.
Lục Trác Phong trực tiếp đá cậu ta một cước, lấy mũ xuống, cào cào mái tóc, đưa mắt nhìn Minh Chúc,
“Trở về đi.”
Sau khi diễn tập kết thúc, đoàn làm phim đi theo quân đội trở lại quân khu, thu xếp nghỉ ngơi một đêm, ngày mai trở về thành Bắc.
Buổi tối, đoàn văn công đến biểu diễn văn nghệ.
Minh Chúc sau khi tắm xong nghĩ nghĩ, thay một bộ sườn xám cách tân, màu trắng gạo, không tay, váy dài đến mắt cá chân, tóc dài rối tung đến thắt lưng, giống như người từ trong tranh vẽ bước ra.
Đường Hinh liếc cô nhíu mày:
“Mặc vậy cho ai nhìn đây?”
Minh Chúc mặt không đổi sắc nói:
“Không phải tớ vẫn thường hay mặc như vầy sao?”
“Đã thật lâu rồi cậu không có mặc như thế này.”
“Phải vậy không?”
Minh Chúc nhớ lại một chút, hình như đúng là như vậy, cô ngẩng đầu cười cười:
“Đó là bởi vì chân tớ bị thương.”
Đường Hinh: ….
Lừa gạt ai chứ!
Đường Hinh cũng mặc một bộ váy dài, tóc cô nàng chỉ đến ngang đầu vai, cười lên bên má phải có lúm đồng tiền, chợt nhớ tới chuyện gì đó, liền hỏi:
“Lâm Tử Du đâu?”
Minh Chúc thu lại ý cười, đưa mắt nhìn giường chiếu trống không của Lâm Tử Du,
“Không biết … Thế nhưng cậu có để ý không gần đây Lâm Tử Du không hề đề cập đến Lục Trác Phong này nọ.”
Đường Hinh hình như có cùng suy nghĩ gật đầu:
“Hình như là vậy, tớ nhớ ra rồi, chiều hôm qua còn thấy cô ấy từ lầu hai đi lên …”
Trương Vũ Lâm vẫn chưa khôi phục sức khoẻ, vẫn luôn ở lại ký túc xá dưỡng thương.
Sẽ không thật sự nên chuyện với Trương Vũ Lâm đấy chứ?
Minh Chúc thay xong giày, nhìn cô một cái,
“Đây là chuyện của cô ấy, đi thôi.”
Đường Hinh cười cười:
“Nói cũng đúng, nhưng mà …. Mong là cô ấy nghiêm túc một chút, Trương Vũ Lâm là người thật thà.”
Hai người đi đến dưới lầu ký túc xá, Lục Trác Phong đang đứng ở ngoài cửa hút thuốc, anh mặc thường phục, một tay đút túi quần, ánh mắt rơi vào trên người Minh Chúc, giống như là đang chờ cô.
- Hết Chương 41-