Lục Trác Phong thật sự không đi, còn quay trở lại đem chậu cây cuối cùng vào trong viện, nhìn về phía cô, trực tiếp hỏi:
“Muốn để chỗ nào?”
Bà ngoại chạy vào bên trong viện, trông thấy anh liền cười đi tới:
“A Tiểu Lục, sao cháu lại ở đây?”
Minh Chúc nhìn bà ngoại đang ra vẻ, liền biết ngay chuyện hôm qua muốn giới thiệu bạn gái cho Lục Trác Phong không phải là thuận miệng nói suông, bà thật sự nghĩ là giới thiệu. Nếu như cô nhớ không lầm, bà có mấy học trò trẻ tuổi, trong đó có hai người đặc biệt yêu thích quân nhân.
Cô kéo bà ngoại sang một bên giải thích:
“Con mua ít cây và chậu cho bà trồng ở trong viện. Anh Lục chỉ giúp cháu đem vào thôi.”
Lục Trác Phong lườm cô một chút, cúi đầu cười ra tiếng:
“Vâng.”
“Anh để bên kia đi.” Minh Chúc chỉ chỉ cái giá thực vật phía bên cạnh.
Lục Trác Phong đem đồ để xuống, cũng không còn lý do để ở lại bên này, anh chào bà ngoại một tiếng, chuẩn bị quay trở về viện sát vách,
Bà ngoại vừa muốn gọi anh lại, Minh Chúc liền nở nụ cười tươi tắn, ôm lấy bà mềm giọng nũng nịu:
“Bà ngoại, đêm nay con muốn ăn cá kho bà làm, đợi lát nữa con với bà đi chợ mua nguyên liệu có được không?”
“Được được được. Khó có dịp con trở về được một lần, muốn ăn cái gì bà lại không làm cho con?”
Bà ngoại thật vui vẻ nói, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Trác Phong đã đi tới cửa.
Sau lưng, có một cô bé nhẹ giọng hỏi:
“Cô giáo ơi, người kia là Lục đội trưởng mà người nhắc đến sao?”
Bà ngoại mừng rỡ gật đầu:
“Là cậu ấy.”
“Đẹp trai quá, đặc biệt có khí chất.”
“Vóc dáng đó nhìn là biết vô cùng khoẻ mạnh, khẳng định là chỉ có người tham gia quân ngũ mới có thể trạng này.”
“Cô giáo, không phải cô muốn giới thiệu Tiểu Lê cho người đó sao?”
Cô bé được gọi là Tiểu Lê có gương mặt thanh tú, nghe vậy thì mặt hơi đỏ, hiển nhiên rất vừa ý đối với Lục Trác Phong.
Bà ngoại cười cười nói mắng họ mấy câu:
“Vừa nhìn thấy người ta là đã phân tâm à? Yêu cầu của thứ yếu để tạo ra sản phẩm thêu chính là tỉ mỉ và kiên nhẫn. Mấy đứa cố gắng thêu cho tốt đi, xong việc rồi nói sau.”
Minh Chúc cười cười, xoay người đi nhìn mấy chậu cây vừa mới mua về.
Lúc cùng với bà ngoại đi mua đồ ăn, cô đem chuyện này ra nói:
“Bà ngoại, bà cũng đừng tốn công tốn sức nữa. Lục Trác Phong không cần bà giới thiệu bạn gái cho anh ấy đâu. Anh ấy đa số thời gian đều là ở thành Bắc, lúc làm nhiệm vụ lại chạy đi khắp thế giới, vẫn là thôi đi.”
Bà ngoại nói:
“Còn chưa hỏi qua, làm sao con biết?”
Minh Chúc cúi đầu, kiềm chế không được nhếch miệng nói:
“Chiều hôm nay anh ấy đi vào viện nhà chúng ta, trong viện nhiều phụ nữ như vậy, anh ấy cũng không thèm liếc mắt một cái, một chút cũng không để người khác vào trong mắt.”
Bà ngoại nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
“Nghe con bà mới để ý, hình như đúng là như vậy thật.”
Chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Có điều, buổi tối, bà ngoại mời bà Từ cùng Lục Trác Phong sang nhà ăn cơm, hai lão bà lại quan tâm đến hôn nhân đại sự của hai người bọn họ, lại muốn lải nhải một phen.
Minh Chúc liếc nhìn Lục Trác Phong một chút, cô cảm thấy có chút kì quái. Rõ ràng hai người bọn họ ngồi kế bên nhau như vậy, vì sao bà ngoại cùng bà Từ làm như không nhìn thấy hai người vậy? Cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới chuyện tác hợp cho bọn họ thành đôi.
Chắc nguyên nhân là do Từ Duệ rồi.
Bà ngoại và bà Từ đều quá thương cô nên không nỡ đây mà.
Sáng hôm sau, Minh Chúc đi tiệm bánh nổi danh lâu năm ở trấn trên mua bánh ngọt, cô mua rất nhiều loại, chủ yếu là do Lục Trác Phong thích ăn. Lúc đem bánh đến cửa viện sát vách, thì biết được Lục Trác Phong đã đi từ sớm rồi.
Bà Từ nói:
“Buổi sáng tám giờ đã đi rồi, nói là có việc.”
Minh Chúc giật mình, quét mắt qua khoảng sân ngăn nắp sạch sẽ, ngay cả một cây cỏ dại cũng không có, cô thấp giọng nói:
“Đi sớm như vậy ạ..”
Bà Từ thở dài:
“Haizz, đúng vậy..”
Minh Chúc cười nhạt, đặt bánh ngọt lên bàn, ngồi lại nói chuyện với bà Từ một lát.
“Tiểu Lục thực sự rất tốt, mỗi lần tới đều đem công việc lớn nhỏ trong nhà làm cho xong rồi mới đi. Con xem xem, chậu hoa trong sân phía bên kia, đều đã thay mới hết cho bà rồi.”
“Nếu không phải do tham gia quân đội, bà đã nghĩ đến chuyện tác hợp cho các con.Haizz, nó thật sự là cái gì cũng tốt.”
“Đúng vậy, bà ngoại con cũng nghĩ như thế, chính là lo lắng, lỡ nó cũng như Từ Duệ …”
……
Quả nhiên là đúng như vậy thật.
Minh Chúc ôm bà Từ cười nhẹ, cũng không nói lời nào.
…..
Buổi chiều, cô thu xếp hành lý gọn nhẹ, chuẩn bị trở về thành Bắc.
Bộ đồ cưới gửi trước đó ngày thứ hai đã nhận được. Minh Chúc mở hộp chuyển phát nhanh, đem bộ Tô Tú kia treo trong thư phòng.
Ngày 1 tháng 5 là ngày nghỉ, Đường Hinh nhàn rỗi không có chuyện gì làm cũng chạy qua với cô, cả hai cùng nghiên cứu và thảo luận kịch bản. Cô nàng phát hiện bộ Tô Tú mới trong thư phòng, liền mở miệng hỏi:
“Woah, cái này ai thêu thế? Nhìn xấu như vậy.”
Minh Chúc: ….
Cô im lặng không trả lời.
Đường Hinh còn không kịp nhìn phản ứng của cô, tiếp tục chê bai:
“Tớ nói cho cậu biết, thứ này đem bán trên Taobao chưa chắc được hai trăm tệ.”
Minh Chúc: ….
Đường Hinh còn đưa tay sờ lên, càng chê thậm tệ: “
Thật chứ, các mối nối đều thêu không tốt, sờ một cái là biết được ngay. Thật cẩu thả!”
Sau lưng cô nàng một chút cũng không có phản ứng gì, Đường Hinh cảm giác được sự kì quái, quay đầu lại.
Minh Chúc cúi đầu, tập trung trên máy vi tính gõ chữ, tóc đen trải xuống ở đầu vai, mặt mày như vẽ, cái mũi thanh tú, nhìn qua đặc biệt dịu dàng xinh đẹp. Mọi người đều nói phụ nữ Giang Nam như thế này như thế kia, Đường Hinh vẫn cảm thấy Minh Chúc là người phụ nữ mang đậm khí chất Giang Nam nhất mà cô từng gặp.
Đường Hinh bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, gượng gạo chỉ lên bộ Tô Tú kia:
“Cái này, không phải là cậu thêu đó chứ?”
Minh Chúc lúc này mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thừa nhận:
“Đúng vậy.”
Đường Hinh: …
Thật đúng là vậy rồi.
Cô thật sự không nhịn được, không giữ cho bạn mình chút mặt mũi nào cười lớn, bước qua ngồi xuống đối diện với Minh Chúc nói:
“Thì ra trước kia tay nghề của cậu vụng về đến vậy nha. Tớ còn tưởng rằng cậu rất khéo tay, cái gì cũng làm được rất tốt chứ.”
“Ra là cũng có một khoảng quá khức đen tối nhỉ.”
Minh Chúc im lặng, mắt nhìn bộ đồ cưới xấu không thể tả kia, có chút buồn bực khỏi:
“Có thật là xấu đến vậy không?”
Đường Hinh mỉm cười, thật thật giả giả nói: “
Thật ra, nhìn kỹ một chút, thì cũng không đến nỗi.”
Đúng là qua loa.
Minh Chúc lại hỏi:
“Thật sự chỉ có giá hai trăm tệ?”
Đường Hinh khoát khoát tay:
“Cũng không phải là không thể. Dù sao bà ngoại cậu cũng là Lưu Hán Quân đó, phương pháp thêu nhà họ Lưu, nói thế nào cậu cũng là người kế thừa một nửa, dù sao cũng phải bán được một ngàn tệ đó chứ.”
Thật ra, có người chịu mua hay không cũng rất khó nói.
Minh Chúc cười khẽ, biết cô nàng đang an ủi mình, cô thở ra một hơi dài:
“Nếu biết trước thế này sẽ không vội vã thêu rồi.”
Nếu sau này Lục Trác Phong nhìn thấy, cũng cảm thấy quá xấu thì làm sao bây giờ?
Đường Hinh không biết được tâm sự của cô, liền hỏi: “
Đây là bộ đầu tiên cậu thêu à?”
“Ừ.”
“Hèn gì.”
Đường Hinh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vỗ vỗ trán:
“Đợi đã, bộ đầu tiên?”
Minh Chúc gật đầu: “
Ừ, tớ thêu đồ cưới.”
Đường Hinh: …..
Nói đến đồ cưới, cô liền có chút ấn tượng. Lúc trước, sau khi thi đại học xong, Minh Chúc nhất định ở lại trấn trên, mỗi lần cô gọi điện thoại rủ đi chơi, đều không đi, còn nói là đang học thêu đồ cưới với bà ngoại. Nhà Đường Hinh ở trong trung tâm thành phố, cha mẹ đều là quản lí cấp cao, rất ít khi tiếp xúc với những loại hàng thủ công mỹ nghệ, trong nhà cũng không có được cái không khí truyền thống kia. Không giống Minh Chúc, bà ngoại mấy đời đều là tú nương nổi danh, ở trấn trên đã lâu, từ nhỏ đã tiếp xúc với thêu thùa mưa dầm thấm đất, vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất dịu dàng, nhìn qua rất mang dáng vẻ của những tiểu thư khuê các ngày xưa.
Lúc trước khi học cấp ba, Minh Chúc được bọn con trai theo đuổi rất nhiều, tất cả đều rất thích cô như thế.
Cô nói cô đang học thêu đồ cưới hồi môn. Đường Hinh còn không để tâm, chê cười cô:
“Đã là thời đại nào rồi, cậu còn tự mình mình thêu đồ cưới hồi môn.”
Minh Chúc cười:
“Mình thích thế.”
Cũng không ngờ tới, là thật.
Đường Hinh có chút nể phục, nhịn không được cười nói:
“Vậy cậu thật sự định mang theo đồ cưới hồi môn đó đi lấy chồng sao?”
Minh Chúc nghiêm túc gật đầu:
“Ừ, có vần đề gì à?”
Đường Hinh hết sức chân thành mà đề nghị:
“Tớ cảm thấy cậu nên thêu thêm một bộ khác.”
…….
“
Không cần, vậy không giống nhau.” Minh Chúc không cần suy nghĩ, lắc đầu cự tuyệt.
“Cái gì không giống?”
“Chính là không giống thôi.”
……
Minh Chúc cụp mắt, dĩ nhiên là không giống, cảm xúc trong tim cũng không giống nữa rồi.
Rung động đầu đời của tuổi mười bảy, tuổi xuân của thiếu nữ.
Cả đời này chỉ có một lần duy nhất.
……
Ban đêm, sau khi kết thúc công việc, cô chuẩn bị trở về phòng ngủ, ánh mắt nhìn qua bộ đồ cưới kia
“Haizz, thật ra cũng hơi xấu…”
……
Ngày nghỉ 1 tháng 5 qua đi, Khương đạo lập nhóm trên Wechat thông báo cho mọi người biết, giữa tháng này sẽ đi quân khu, trải nghiệm cuộc sống của bộ đội. Ông đã sắp xếp xong với bên kia, nói để mọi người chuẩn bị kĩ một chút.
Đường Hinh đưa ra câu hỏi:
“Chúng tôi cần mang theo cái gì.”
Khương đạo:
“Cô muốn mang cái gì thì cứ mang cái đó.”
Một biên kịch khác tên Đỗ Hồng hỏi:
“Chúng tôi phải ở lại trong bộ đội sao?”
Khương đạo:
“Bây giờ vẫn còn chưa chắn chắn, cứ đi xem trước coi sao, bộ đội là nơi nào mà muốn ở thì ở?”
Mọi người: …..
Minh Chúc:
“Ở quân khu nào?”
Khương đạo: “Quân phân khu.”*
*là một tổ chức quân đội (có thể nói là quân khu) bên dưới chia thành nhiều đơn vị khác nhau, tuỳ theo kĩ năng và tính chất chiến đấu.
Tại quân phân khu.
Lục Trác Phong vừa kết thúc huấn luyện thực chiến, trên người còn mặc nguyên quần áo huấn luyện, thủ tưởng quân khu Vương Quốc Dương gọi anh lại: “
Thằng nhóc kia, đi với tôi một chuyến.”
Lục Trác Phong vỗ vai tân binh bên cạnh:
“Cơm nước xong nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó chạy thêm mười cây số.”
Tân binh lập tức nghiêm chỉnh, lớn tiếng hô:
“Rõ!”
Lục Trác Phong vừa quay người, cậu lính mới kia liền trưng ra bộ mặt đau khổ. Không phải là do vừa rồi hít đất không đủ, thiếu hai cái đó chứ? Có cần phải tàn nhẫn đến thế không?
Vào đến văn phòng, Vương Quốc Dương rót cho anh chén nước, bảo anh ngồi xuống rồi nói chuyện.
Lục Trác Phong cả người đầy mồ hôi, cầm chén nước lên uống một hơi hết sạch, dạng chân ngồi xuống, nhìn về phía Vương Quốc Dương, chờ ông lên tiếng.
Vương Quốc Dương đem một xấp văn kiện đưa cho anh, phân công nhiệm vụ: “
Có đoàn làm phim sắp đến quân khu lưu lại, trải nghiệm cuộc sống, sưu tầm tư liệu. Đến lúc đó cậu đi chào hỏi một chút, có vấn đề gì thì phối hợp sắp xếp cho thoả đáng là được.”
Lục Trác Phong nhíu mày, tiện tay mở xấp văn kiện, nhưng lại không có ý định đọc kĩ, lại thả trở về, không muốn ôm lấy viêc này:
“Nơi này là quân đội, bọn họ tới đây có thể làm cái gì? Xem chúng tôi huấn luyện?”
“Bộ phim này có sự ủng hộ của cấp trên, nhiệm vụ này nhất định phải làm, cũng không phải chuyện gì lớn lao. Nếu cần thiết thì cho bọn họ mặc quân trang, đi theo binh lính của cậu cùng tập luyện, trải nghiệm một chút. Đến lúc đó sẽ có người phỏng vấn cậu cùng mấy thằng nhóc trong đội, cùng giao lưu với các cậu. Lúc hỏi các cậu vấn đề gì, mọi người phối hợp một chút trả lời đại khái là được.”
“Không thể chuyển sang đội khác sao?”
Lục Trác Phong còn đang huấn luyện một đám tân binh, nếu có người bên cạnh hỏi thăm quá nhiều, chỉ sợ là sẽ ảnh hưởng đến công tác huấn luyện. Mà nói đến giao lưu phỏng vấn, thật ra là có rất nhiều vấn đề, chẳng khác nào cố vấn chỉ đạo quân sự.
Vương Quốc Dương một tay ném tập tài liệu kia vào trong ngực anh, ra lệnh:
“Thằng nhóc nhà cậu, nói gì thì cứ nghe đấy, đây cũng là nhiệm vụ, không được phép từ chối.”
Lục Trác Phong cười lạnh:
“Nếu chú đã ra mặt còn có thể từ chối được sao? Cháu nhìn thấy chú chính là không muốn từ chối.”
Vương Quốc Dương ra vẻ giận dữ:
“Có nhận hay không nhận?”
Lục Trác Phong đứng lên, chào một cái theo đúng tiêu chuẩn quân đội, cắn răng nói:
“Rõ.”
- Hết Chương 4-