Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 39




Sáng ngày hôm sau, Hàn Tĩnh sắp xếp hai chiếc xe đưa đoàn làm phim ra sân bay, cộng thêm xe của Đường Vực chạy tới, tổng cộng là ba chiếc. Minh Chúc chống nạng đi đến trước xe, quay đầu nhìn thoáng qua, rồi mới quay người lên xe.

Đường Hinh đỡ Minh Chúc, hai người ngồi vào ghế sau, lái xe là trợ lý của Đường Vực, Đường Vực mặt không thay đổi ngồi ở vị trí phụ lái cạnh tài xế, sau khi xe khởi động mới quay đầu nhìn Minh Chúc,

“Không quên gì đấy chứ?”

Minh Chúc sửng sốt một chút, lắc đầu nói:

“Không có.”

Đường Vực cong lên khoé miệng:

“Vậy là tốt rồi, lái xe đi.”

Đường Hinh nhíu mày, sát lại gần bên tai Minh Chúc nói một cậu:

“Tớ đoán chừng cái Đường tổng muốn hỏi cậu là – Em không để quên trái tim ở lại đấy chứ.”

Minh Chúc: …..

Loại lời thoại xấu hổ này, vẫn là nên giữ lại trong kịch bản của Đường Hinh thì tốt hơn.

Sau vài lần lên xe xuống xe, rốt cuộc cũng lên máy bay, Minh Chúc sau khi ngồi xuống mới phát hiện ghế bên cạnh mình chính là Đường Vực, cô nhìn về phía người ngồi đối diện lối đi nhỏ là Đường Hinh, Đường Hinh vội vàng lắc đầu, cô … làm gì dám chứ! Vé máy bay là do trợ lý của Đường Vực đặt trước, chắc chắn là đã cố ý sắp xếp.

Minh Chúc cũng không còn cách nào khác, đành phải rút quyển sách từ trong túi ra, cúi đầu đọc.

Đường Vực dựa vào ghế, tay chống cằm nhìn về phía cô,

“Muốn uống chút gì không?”

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh,

“Cà phê đi.”

Một lát sau, tiếp viên hàng không đưa tới một ly cà phê, một ly nước chanh, Minh Chúc vừa tính nói cám ơn, Đường Vực liền đem nước chanh đặt trước mặt cô, cười nói:

“Ban đêm uống cà phê không tốt, nước chanh là của em.”

Minh Chúc nhìn cà phê trước mặt anh, nhịn không được hỏi:

“Vậy sao anh còn uống?”

Đường Vực cười:

“Nam nữ không giống nhau.”

Minh Chúc há to miệng, đành phải nói:

“Cám ơn.”

“Nghe Khương đạo nói, cuối tháng các em còn phải quay lại một chuyến?” Đường Vực hững hờ hỏi.

“Vâng, xem diễn tập.”

Đường Vực cúi đầu cười cười, lựa lời mà nói cho hợp lý,

“Thật xe xem diễn tập rất nguy hiểm, ngay từ đầu anh cũng đã không đồng ý để mấy cô gái các em đi cùng, nếu như em muốn hiểu rõ, anh có thể sắp xếp chú nhỏ nói chuyện cùng các em một chút, chú ấy đã từng tham gia diễn tập, kinh nghiệm thực chiến cũng rất phong phú, với lại, nhiệm vụ hành động cứu viện năm đó đội trưởng dẫn đội là chú ấy.”

Ý là, không cần tìm Lục Trác Phong cũng có thể viết xong kịch bản.

Minh Chúc không ngốc, có thể nghe ra được ý tứ của anh ta, nghĩ nghĩ, mới nói:

“Tận mắt nhìn thấy so với nghe kể sẽ không giống nhau, em vẫn là muốn đi xem một lần.”

Đường Vực nghẹn một hơi, xấu hổ cúi đầu.

Đường Hinh nghe thấy được, lén liếc mắt qua nhìn, sắc mặt vặn vẹo, xém chút nữa là nhịn cười không nổi, thể nhưng vẫn nhịn được, nếu cô mà dám cười, Đường Vực đoán chừng sẽ chỉnh chết cô.

Đường Vực vuốt ve đồng hồ đang đeo trên cổ tay, có chút khó xử cười cười, nhìn về phía cô:

“Mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi chút đi, phải bay đến bốn tiếng đồng hồ lận, đến nơi anh sẽ gọi em.”

Minh Chúc sợ lát nữa anh lại còn nói ra chuyện gì đó khó có thế ứng phó được, gật đầu,

“Được.” Nhét sách vào túi, kéo mền lên, điều chỉnh lại cái bàn nhỏ, mặt quay ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại ngủ.

Đến thành Bắc đã là rạng sáng, Đường Vực đưa Minh Chúc về đến dưới lầu chung cư của cô, cầm hành lý của cô từ trong cốp xe xuống, nhìn về phía cô:

“Chân của em không tiện, anh đưa em lên lầu.”

Minh Chúc nói như thật:

“Em thật sự có thể tự cầm.”

Đường Vực nâng mắt nhìn lên lầu, không để ý đến lời cự tuyệt của cô, mang theo va li hành lý thằng hướng Toà nhà 16,

“Đừng bướng nữa, để anh đưa em đến cửa đi.”

Minh Chúc nhìn theo bóng lưng anh ta, chống cây nạng đi theo sau,

“Cám ơn.”

Đường Vực không nói chuyện, trực tiếp đi vào thang máy, đứng bên cạnh nút ấn, hỏi:

“Lầu mấy?”

“Lầu mười hai.”

Đing đong —

Đến lầu mười hai, Đường Vực đặt va li hành lý của Minh Chúc ở cửa ra vào, Minh Chúc nói:

“Cám ơn.”

Đường Vực cũng không lập tức đi ngay, tay anh đút túi quần, dáng vẻ như đã nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được, liếc cô nói:

“Minh Chúc, nói thật nhé, em khách sáo với anh như vậy làm cho anh có chút khó chịu.”

Anh không trực tiếp bước đến ôm cô, đã là rất cố gắng tỏ ra lịch sự rồi.

Minh Chúc sững sờ, không nói thêm gì nữa.

Đường Vực sờ sờ đến cái bật lửa trong túi, cười trừ,

“Đúng rồi, Đường Hinh nói em rất thông minh, cái gì cũng hiểu, anh cũng không ép em, khoảng thời gian này hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.” Ánh mắt anh rơi vào mắt cá chân đang sưng lên của cô,

“Dưỡng thương cho tốt.”

Minh Chúc muốn nói cám ơn, lại đổi thành câu:

“Được … gặp lại sau.”

Bởi vì chân bị thương, Minh Chúc ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ, thỉnh thoảng Đường Hinh sẽ đến chơi với cô, hai người cùng gọi thức ăn ngoài, viết kịch bản.

Trong khoảng thời gian này, Minh Chúc cũng lên mạng xem tin tức, tên tội phạm duy nhất bị bắt trong trên bạo loạn kia đã cung khai, mọi người đều có lòng tin rằng rất nhanh sẽ có thể bắt được những tên tội phạm khác đang lẩn trốn, đồng thời cũng trấn an dân chúng, không nên hoang mang, ra đường nhớ chú ý an toàn.

Xem xong tin tức, Minh Chúc đi vào phòng bếp rót ly nước, nhịn không được phải nghĩ, không biết Lục Trác Phong bây giờ đang ở đâu, thế nào rồi, có bắt được tội phạm chưa?

Trong thời gian làm nhiệm vụ muốn anh gọi điện thoại cho cô là không thể, trước kia lúc học đại học, thỉnh thoảng cô không nhịn được sẽ gọi điện thoại cho anh, rất nhiều lần không kết nối được, hoặc là không ai bắt máy, chỉ có thể chờ đợi anh gọi điện thoại lại cho cô.

Lần đợi lâu nhất, cũng không kém ba tháng là bao nhiêu.

Vì vậy, năm năm trước, lúc hai người không liên lạc được, lúc đầu cô cũng cho là anh đang đi làm nhiệm vụ, cho nên vẫn kiên nhẫn chờ, anh kiểu gì cũng phải trở về.

Cho đến rất lâu sâu đó, nghe nói anh trở về trên trấn.

Cô mới tỉnh ngộ.

Cô bưng ly nước, cúi đầu cười cười.

Loại tình huống như vậy, có thể xảy ra một lần nữa hay không?

Vài ngày sau, Khương đạo nói muốn đi Quân khu Không quân để phỏng vấn nên hỏi Minh Chúc chân đã lành chưa, có muốn đi cùng không.

Minh Chúc đồng ý, chân của cô cũng đã đỡ nhiều, có thể đi lại, nhưng do bị thương đến dây chằng nên phải cột băng vải cố định ở cổ chân, chỉ cần không nhảy nhót loạn xạ thì sẽ ko sao.

Đường Hinh lái xe tới dưới lầu đón cô, đợi Minh Chúc thắt dây an toàn xong, Đường Hinh nhịn không được hỏi:

“Đường tổng có hẹn cậu đi chơi không?”

“Có, hẹn hai lần.”

“Cậu từ chối rồi?”

“Nếu không thì sao?” Minh Chúc liếc cô nàng một cái, cô cũng không thể thật sự hẹn hò với Đường Vực đấy chứ,

“Tớ nói vết thương của tớ không tiện ra ngoài, mà kịch bản lại tương đối gấp. Đường Vực là người lịch sự, cũng đủ thông minh thành thục, anh ta sẽ không để cho mình không có bậc thang mà bước xuống.”

Đường Hinh nở nụ cười:

“Cậu cũng thật là, thế nhưng … cậu thật sự không cân nhắc tới Đường Vực sao?”

Minh Chúc lại liếc cô một chút, nhẹ nhàng nói:

“Không cần cân nhắc.”

Trong lòng Đường Hinh có hơi rối loạn, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, cười ha ha đổi đề tài:

“Vưu Hoan nói tháng này sẽ trở về.”

Vưu Hoan là bạn cùng chơi trên trấn khi còn bé, quen biết với Minh Chúc từ sớm, ba người học chung lớp những năm cấp ba, đầu năm nay Vưu Hoan ra nước ngoài tu nghiệp, cũng gần nửa năm rồi. Cửa hàng Taobao của Minh Chúc là cùng mở với cô ấy, hiện tại hai người đều rất khi quản lý cửa tiệm kia,

“Thật nhớ cô ấy.”

Đường Hinh chợt nhớ ra một việc,

“Vưu Hoan đã gặp Lục Trác Phong chưa?’

“Có gặp một lần.”

Lúc tốt nghiệp thi đại học xong, vừa đúng lúc Lục Trác Phong đến, anh hình như là cố ý chọn khoảng thời gian đó để nghỉ phép, đến thăm cô sau khi thi đại học, khoảng thời gian đó cô và Vưu Hoan vừa khai trương cửa hàng trên Taobao.

Anh chỉ ngốc ở nhà có hai ngày, đã muốn về quân khu lại.

Vưu Hoan chỉ gặp qua một lần lúc đó.

Đường Hinh bĩu môi, hừ hừ:

“Chỉ có tớ là không biết.”

Minh Chúc cười:

“Không phải bây giờ cậu cũng biết đó thôi?”

Sau khi tập trung ở công ty, một đám người xuất phát đi Quân khu Không quân, thời gian phỏng vấn được sắp xếp vào buổi xế chiều, bên kia cũng đồng ý với bọn họ thời gian vào buổi chiều.

Minh Tranh giống như là biết chắc khoảng thời gian, liền đứng bên cạnh trạm gác chờ.

Minh Chúc từ trên xe bước xuống đã nhìn thấy anh, Minh Tranh nhíu mày. Cô đi qua, gọi một tiếng:

“Anh*.”

*ở đây Minh Chúc gọi Minh Tranh là “哥” có nghĩ là “ca”, anh trai.

Minh Tranh đút tay trong túi quần, hừ nhẹ nói:

“Anh đã tự mình tiếp đón tới cửa, em vẫn cứ thờ ơ như vậy sao? Lâu ngày không gặp, cũng không vui mừng được một chút.”

Minh Chúc nhàn nhạt nói:

“Muốn vui vẻ sao, tìm bạn gái đi.”

Minh Tranh: ….

Anh cười, con nhóc này còn mang thù, còn nhớ đến chuyện lần trước anh đẩy cô ra làm bia đỡ đạn.

Khương đạo bước tới hàn huyên vài câu, Minh Tranh khoát khoát tay,

“Này, các vị không cần khách sáo như vậy, em gái tôi còn đang ở trong đoàn làm phim của mọi người, giúp đỡ một chút là chuyện nên làm.”

Với lại phim này là được quốc gia và quân đội ủng hộ, bọn họ cho dù có bận rộn hơn đi nữa, cũng phải phối hợp.

Khương đạo liền thích kết giao với loại người như vậy, cười nói:

“Vậy, phiền phức cho các cậu.”

“Đi vào trước đi.”

Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, phỏng vấn ngay lập tức được bắt đầu.

Đội trưởng Lữ đoàn không quân, Thiệu đội trưởng nói:

“Lúc trước vừa đúng lúc Đường Hải Trình Đường đội trưởng dẫn đội ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhiệm vụ bên chúng tôi cùng vừa kết thúc, liền lập tức tiếp nhận nhiệm vụ mới. Lúc không quân chúng tôi đuổi tới nơi, hành động cứu viện thật ra đã sớm kết thúc, đội bọn họ bị tổn thất rất nghiêm trọng, những người còn có thể sống sót, đều là mạng lớn…”

Chạng vạng tối thì phỏng vấn kết thúc.

Minh Chúc nhẹ thở ra một hơi, cô không thể không thừa nhận, chuyện liên quan đến trận hành động cứu viện kia, mỗi một lần cô nghe, tim lại đau nhói một lần. Càng không nói tới phải đem những đoạn phỏng vấn này nghe đi nghe lại, đem toàn bộ tất cả chi tiết trộn lẫn, rồi lại sắp xếp lại từ đầu, bắt đầu thêm thắt chi tiết tình cảm, cho ra đời một kịch bản chi tiết có máu thịt có linh hồn.

Bất kể từ trong miệng ai nói ra, trận kia cũng là một trận cứu viện sinh tử.

Lục Trác Phong còn có thể sống sót, là mạng lớn.

Lúc viết kịch bản, đều phải đem mỗi chi tiết gom lại, mỗi một chi tiết đều phải tưởng tượng ra mọi loại khả năng, viết xong kịch bản này, cô có thể không thoát ra được nữa, bên trong kịch bản của cô, từng chi tiết nhỏ đều chịu ảnh hưởng của Lục Trác Phong, khắc sâu đến tận xương.

Minh Tranh đứng dậy đi tới, bàn tay to đặt trên đầu cô vuốt vuốt,

“Sao vậy?”

Minh Chúc lắc đầu,

“Không có việc gì.”

Cô cất bút ghi âm vào trong túi, thu dọn xong đồ đạc, đứng lên. Minh Tranh cúi đầu liếc cô,

“Muốn anh đưa em về không?”

“Không cần đâu, em đi cùng với bọn họ.” Minh Chúc ngẩng đầu lên nhìn anh,

“Anh, em muốn tâm sự với anh một lát.”

Minh Tranh nhíu mày:

“Đi, anh tiễn em đến cửa.”

Hai anh em gặp nhau được hai tiếng đồng hồ đã phải tách ra, thật ra quan hệ của hai người cũng không thể xem là thân thiết, cả hai bước đi trong ánh nắng chiều ra tới cửa, Minh Tranh nhìn thấy băng vải trên chân cô, hỏi:

“Chân em sao vậy?”

Minh Chúc giải thích ngắn ngọn vài câu, Minh Tranh thở dài:

“Cẩn thận một chút.”

“Vâng.” Minh Chúc nhìn về phía anh,

“Anh, anh biết năm đó Lục Trác Phong nằm bệnh viện nào sao?”

Minh Tranh tay đút túi quần, lấy ra hộp thuốc lá, rút ra một điếu, đưa lên miệng nhóm lửa, cười nói:

“Biết, là cùng bệnh viện với anh, sao bây giờ mới hỏi vậy, anh tưởng là em biết lâu rồi.”

Minh Chúc cúi đầu xuống,

“Trước đây không nghĩ tới.”

Cũng không muốn hỏi.

Có đôi khi cô cảm thấy mình như con đà điểu, lá gan rất nhỏ.

Minh Tranh gõ gõ tàn thuốc,

“Sao giờ lại nghĩ đến?”

“Hiện giờ thông minh hơn rồi.”

Minh Tranh buồn cười một tiếng:

“Ừ, trưởng thành hơn.”

Minh Chúc ngẩng đầu, cũng cười theo, nụ cười răng trắng đẹp đẽ, dung nhan dịu dàng động lòng người, hai cậu chiến sĩ nhỏ đi ngang qua không nhịn được nhìn nhiều một chút, có người lớn gan gãi gãi đầu hỏi:

“Minh đội, đây là bạn gái của anh à?”

“Nói nhảm gì đấy, đây là em gái tôi, chưa nghe nói tôi có em gái sao?”

Minh Tranh cười mắng.

“Em gái … ruột sao?”

“Chắc không phải đâu nhỉ?”

Hai cậu chiến sĩ nhỏ vác khuôn mặt xám xịt rời đi.

Minh Tranh cười cười,

“Là hai tân binh, chưa hiểu rõ tình hình cho mấy.”

Trước kia Minh Chúc cũng đã từng đến quân khu sưu tầm tư liệu, rất nhiều người đều đã gặp qua cô, cũng biết Minh Tranh có một cô em gái xinh đẹp dịu dàng, là con gái Giang Nam, mềm mại như nước. Những cậu đội viên trước kia đã gặp qua cô đều bị cô làm cho thần hồn điên đảo, luôn miệng nói rằng chưa từng thấy qua cô gái nào dịu dàng như vậy, so với minh tinh nào nào đó nhìn còn đẹp mắt hơn …

“À.” Minh Chúc không để ý đến, quay trở lại chủ đề Lục Trác Phong lúc này,

“Vậy sao trước đây anh không nói với em?”

“Không phải là em không hỏi sao?”

“….”

Minh Tranh cười, hút xong một điếu thuốc,

“Khoảng thời gian này không có về đại viện?”

Minh Chúc lắc đầu:

“Không có.”

Quan hệ giữa cô và ba mẹ cũng không mặn mà, từ nhỏ đã lớn lên với bà ngoại, quan hệ với bà ngoại mới là sâu sắc nhất.

Hai anh em đi đến cổng quân khu, Minh Tranh cúi đầu hỏi:

“Còn gì muốn hỏi nữa không?”

“Lục Trác Phong … bị thương rất nặng sao?”

“Ừ, người mạng lớn anh cũng đã thấy nhiều, anh cũng chính là một trong số đó, nhưng người may mắn đến mức đó, Lục Trác Phong chính là người đầu tiên.”

Minh Tranh dập tắt điếu thuốc, vỗ vỗ đầu cô,

“Về nhà đi.”

- Hết Chương 39-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.