Mấy người đàn ông xung quanh sờ sờ mũi, có vài suy nghĩ không đứng đắn đối với đàn ông bình thường mà nói thì không có vấn đề gì, thế nhưng Lục đội trưởng tuổi còn trẻ lại khoẻ mạnh, tố chất thân thể vô cùng tốt, quả thực có thể dẫn đến tinh lực tràn đầy, không có cách nào giải toả, liền có thể dễ dàng chảy máu mũi.
Minh Chúc cúi đầu, cô còn lâu mới hỏi Lục Trác Phong vấn đề ngu xuẩn này.
Khương đạo che tay lên miệng, ho khan:
“Đã không thể huấn luyện, vậy cậu cũng không thể nghỉ ngơi sao?”
“Tôi vẫn muốn tiếp tục tập luyện, khảo sát mỗi năm chỉ có một lần, năm ngoái tôi kiểm tra không đạt chuẩn, không vào được Đội đột kích, vốn dĩ cho rằng năm nay tập luyện nhiều hơn một chút thì có thể đạt tiêu chuẩn, không thể tham gia huấn luyện lần này ảnh hưởng rất lớn ….” Trương Vũ Lâm có chút uể oải nói, lại cười cười, tự an ủi chính mình,
“Cũng chưa nói trước được.”
Đồng loạt từng tiếng bước chân vang lên từ xa tới gần, dưới lầu bắt đầu ồn ào hẳn lên, nghe kĩ còn có người hô Triệu đội, Lục đội.
Hẳn là Lục Trác Phong bọn họ đã trở về.
Quả nhiên, không đến một phút sau, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, Trương Vũ Lâm cười cười:
“Bọn họ về rồi.”
Một đám binh sĩ mặc đồng phục huấn luyện bước qua cửa sổ, một nhóm người đi vào phòng ký túc xá, người nào người nấy đầy bụi đất, toàn thân bẩn thỉu, Tào Minh đi đầu, nhìn thấy bọn họ, cười ha ha vài tiếng:
“Minh tiểu thư, Khương đạo, mọi người đều ở đây nha.”
Minh Chúc ừ một tiếng, vừa nhấc mắt lên, đã nhìn thấy Lục Trác Phong đứng ở cửa.
Triệu Xa từ đằng sau đi lên, cười nhìn bọn họ:
“Các vị ngày mai cũng rời đi phải không?”
Khương đạo nói:
“Cùng Lục đội bọn họ đi biên cương.”
Biên cương là tiền tuyến của việc chống khủng bố, hằng năm Lục Trác Phong đều dẫn đội tham gia tập huấn và diễn tập, đoàn làm phim quay bộ phim
<<Chống Khủng Bố>> này, xác định là phải đi biên cương xa xôi ngây ngốc một lần, chính mình cảm nhận một phen cho biết.
Triệu Xa cười:
“Các vị quay phim điện ảnh cũng thật không dễ dàng gì, thế nhưng cấp trên đã ủng hộ, vậy chắc chắn là một bộ phim điện ảnh đáng giá, không uống công Lục đội và Hàn đội của chúng tôi quan tâm nhiều như vậy, sau khi phim công chiếu, cũng để cho các binh sĩ xem thử xem.”
Anh ta vỗ vỗ bả vai của Lục Trác Phong, lại nhìn về phía Minh Chúc với ánh mắt sâu xa*.
*đây vốn dĩ là một câu thành ngữ (意味深长) dịch ra tiếng hán việt là “ý vị thâm trường” có ý nghĩa là có ý tứ sâu xa.
Lục Trác Phong xoa xoa tay, nhàn nhạt lên tiếng:
“Mọi người tắm xong, thì đi nhà ăn ăn cơm, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt.”
“Rõ!”
Các binh sĩ đều hô lên, từng người từng người vội vã đi tằm rửa, cũng đói đến sắp xỉu, muốn tranh thủ thời gian tắm xong còn đi ăn cơm.
Minh Chúc cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, nhìn về phía Trương Vũ Lâm,
“Vậy chúng tôi đi trước, cậu cũng nghĩ ngơi thật tốt đi nhé.”
Minh Chúc bước ngang qua Lục Trác Phong mà rời đi, Lục Trác Phong nhìn cô thêm vài lần, Hàn Tĩnh từ phía sau vỗ vai anh,
“Không đi tắm một cái sao?”
Lục Trác Phong ừ một tiếng, cô gái kia đã lên tới trên lầu.
Anh nhíu nhíu mày, cũng bước về phòng ký túc.
Đoàn làm phim ở phòng ký túc của Khương đạo ở cuộc họp, Khương đạo ngồi bên giường hỏi:
“Minh Chúc kịch bản viết thế nào rồi?”
Minh Chúc ngồi trên ghế đặt bên cửa sổ, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, cô nâng mắt nhìn Đỗ Hồng,
“Tôi cùng với Đỗ Hồng đã thương lượng qua, phim sẽ mở đầu từ trong quân khu, Đỗ Hồng hẳn là cũng đã bàn qua với chú, chú cảm thấy thế nào?”
Khương đạo cười cười:
“Trở về cô cho tôi xem một chút.”
Minh Chúc:
“Được.”
Khoảng hơn một tiếng sau, cuộc họp kết thúc.
Minh Chúc cùng với Đường Hinh và Lâm Tử Du trở về phòng ký túc, Minh Chúc rửa mặt xong, bò lên giường.
Trong ấm nước không có nước nóng, Đường Hinh đem ấm nước ra ngoài lấy thêm nước, đụng phải Lục Trác Phong trên hành lang. Lục Trác Phong đã thay bộ đồ rằn ri sạch sẽ, một thân nhẹ nhàng khoan khái, hướng mắt nhìn về cửa ký túc xá của các cô,
“Minh Chúc không khoẻ sao?”
“Vâng.”
Đường Hinh gật đầu, “
Đi theo các anh vào nơi thâm sơn cùng cốc học tập mấy ngày nên mệt mỏi.”
Đừng nói là Minh Chúc, nếu như là cô và Lâm Tử Du có bà dì đến thăm, đoán chừng cũng không khá hơn là bao.
Lục Trác Phong liếm môi, buồn bực nói:
“Quả thực là đã làm khổ cô ấy, mấy ngày nay đi theo mọi người huấn luyện, không biết ngày đêm.” Anh lại nâng mắt nhìn về phía cửa,
“Cô đi gọi cô ấy ra đây đi, tôi dẫn cô ấy đến Hàn quân y khám xem sao.”
Đường Hinh còn tính nói không cần, lời sắp lên đến miệng, bỗng nhiên thay đổi ý định, cười híp mắt:
“Được.”
“Anh chờ một chút.”
Đường Hinh quay người trở về phòng ký túc.
Minh Chúc nhớ đến có món đồ muốn gửi, lại ngồi dậy, bật máy tính lên, vừa kết nối hotspot* xong thì Đường Hinh đem ấm nước để xuống, bò lên giường của cô, nhìn cô nhíu mày:
“Lục Trác Phong đợi cậu ở bên ngoài.”
*là một dạng wifi cá nhân phát từ 4G của điện thoại di động.
Minh Chúc sửng sốt một hồi,
“Anh ấy tìm tớ?”
“Đúng vậy, mau đi đi.”
Minh Chúc đặt máy tính qua một bên, leo xuống giường, nhanh chóng mang dép đi ra ngoài.
Ánh trăng trầm lắng, gió đêm hây hây thổi.
Cô mặc chiếc váy cotton dài qua gối, đi ra cửa phòng ký túc, lập tức nhìn thấy Lục Trác Phong đang dựa lên lan can đầu cầu thang, anh quay đầu nhìn cô, đứng thẳng người lên, chờ cô đi đến trước mắt, quan sát cô cẩn thận tỉ mỉ, có phần nhíu mày, nói:
“Sắc mặt kém như vậy, em không thoải mái sao lại không nói sớm?”
Minh Chúc chọc chọc mũi chân,
“Không có chuyện gì đâu.”
Lục Trác Phong đứng thẳng, đút tay vào túi quần,
“Đi thôi, dẫn em sang Hàn quân y khám một chút.”
Minh Chúc: ….
Cô chỉ là đau bụng kinh, không cần đi khám quân y mà.
“Không cần đâu, em nghỉ ngơi một đêm là được rồi.”
Sắc mặt Lục Trác Phong chuyển lạnh:
“Sao em lại giống như trước đây vậy, có bệnh đều là trốn tránh, không chịu đi khám bác sĩ.”
Trước kia đúng là Minh Chúc không thích đi bệnh viện, cũng không thích uống thuốc, bà ngoại cô và bà Từ đều khuyên nhủ cô, nhiều tới nỗi, Lục Trác Phong không biết cũng phải biết.
Thật ra, Lục Trác Phong đã biết được từ lâu, là do Từ Duệ nói với anh.
Anh hiểu rõ sở thích của cô hơn cô tưởng tượng rất nhiều, có đôi khi anh biểu hiện tốt quá mức cần thiết, cô gái nhỏ sẽ vô cùng kinh ngạc hỏi:
“Làm sao anh biết? Hình như em chưa hề nói qua với anh.” Hoặc là,
“Anh làm sao lại biết được?”
Lục Trác Phong đương nhiên sẽ không nói là Từ Duệ nói cho anh biết, nói một lần anh liền nhớ kỹ, anh cười trêu cô:
“Đoán thôi.”
Do thời gian hai người gặp mặt không nhiều, đây là lần đầu tiên anh thấy cô lúc cơ thể không thoải mái.
Thế nên, thái độ có chút hung dữ lẫn ép buộc.
Nắm lấy tay của cô, kéo xuống dưới lầu.
Lúc này Hàn quân y vẫn đang ở trong phòng y tế, cùng với quân y của bộ đội biên phòng, những chiến sĩ bị thương trong lúc huấn luyện đang được kiểm tra băng bó, đều chỉ là vết thương nhẹ, thế nhưng người cũng rất nhiều, đứng xếp hàng ra tới bên kia.
Lục Trác Phong quay đầu,
“Cậy mạnh sao?”
Minh Chúc nhìn anh, sắc mặc vô cùng bực bội:
“Em là đang đau bụng kinh, không cần làm phiền tới quân y.”
“…”
Lục Trác Phong sửng sốt, anh từ trước đến nay chưa từng thấy qua dáng vẻ cô bị đau bụng kinh, có thể lúc hai người gặp nhau vừa đúng không phải những ngày đó, cũng không biết lúc cô bị đau sắc mặt khó coi như vậy, còn những người phụ nữ khác anh càng không chú ý tới. Vì thế, lúc sập tối vừa trở về, nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ cô đi theo huấn luyện đến kiệt sức rồi, dù sao mấy ngày nay ngủ cũng không đủ, điều kiện gian khổ, lượng vận động lại lớn, còn bị dính mưa, đừng nói là mấy cô gái, đám tân binh kia còn có phần chịu không nổi nữa là.
Anh buông tay cô ra, sờ sờ chóp mũi:
“Thật là không cần quân y khám?”
Minh Chúc nhẫn nhịn hỏi anh:
“Anh chảy máu mũi cũng cần quân y khám sao?”
Lục Trác Phong: …
Chừng khoảng một giây cả hai người đều không nói chuyện, không khí có phần xấu hổ, Minh Chúc cũng không biết mình bị làm sao, nhất thời buột miệng nói ra, có chút hối hận, quay người muốn rời đi.
Một giây sau, tay lại bị ai đó nắm chặt.
Sức lực anh hơi lớn, bàn chân cô đứng không vững, dép lê bước đến bên bậc thang, lập tức từ trên chân rớt ra, lăn xuống dưới.
Người đứng sau lưng lại cười nhẹ:
“Sao em biết được anh bị chảy máu mũi?”
Sắc mặt Minh Chúc đỏ lên, quay người lại,
“Tiểu đội trưởng nói.”
Lục Trác Phong đứng ở bậc thang thấp hơn, ánh mắt khẽ nhướng nhiền, đối diện với ánh mắt cô, cười nhẹ thành tiếng:
“Cậu ta nói thế nào?”
Minh Chúc quay mặt đi chỗ khác, nhón mũi chân, hướng mắt nhìn bậc thang phía dưới.
Chiếc dép lê lẻ loi trơ trọi nằm đó.
Lục Trác Phong vịn cô, xoay người đem đôi dép lê kia nhặt về, ngồi xuống trước mặt cô, nắm chặt mắt cá chân tinh tế của cô, tim Minh Chúc đập mạnh một nhịp, chân theo bản năng rụt lại phía sau, có chút khẩn trương: …..
“Em tự mình làm được rồi!”
Lục Trác Phong đem chiếc dép lê mang lên chân cô, ánh mắt lướt qua bàn chân nhỏ gầy trơn nhẵn của cô, ngón chân trắng nõn mịn màng, có chút co lại, khoe môi anh cong lên. Vừa định buông tay, chợt phát hiện gót chân cô có dán hai miếng băng cá nhân màu hồng, cả hai chân đều dán.
Ngón tay người đàn ông vuốt ve miếng băng cá nhân trên chân cô, có chút nhíu mày:
“Chân bị mài trầy da sao?”
Minh Chúc đỏ mặt rút chân lại, lùi về sau một bước, hai ngày trước chân bị rộp lên, nổi bóng nước, sau đó bể ra nên phải dán băng cá nhân lại, cố chịu đau, cũng không nói với ai, chỉ có Đường Hinh biết được, băng cá nhân cũng là Đường Hinh cho cô.
Lục Trác Phong ngồi dậy, cúi đầu liếc cô, thở dài,
“Lần sau có bị thương chỗ nào thì sớm nói với anh.”
Anh kéo người xuống lầu.
Minh Chúc đạp lên đôi dép lê đi theo phía sau anh,
“Đi đâu vậy?”
“Đi tìm Hàn quân y.”
“Không phải em đã nói là không cần rồi sao?”
“Đi khám một chút, coi như là đi tản bộ đi.”
Hiện giờ vẫn chưa đến chín giờ, vừa kết thúc bảy ngày huấn luyện nên các đội viên cũng không cần tập luyện, người đến người đi tấp nập, vừa đến tới dưới lầu, Lục Trác Phong liền thả tay cô ra, đút tay vào trong túi quần, quay đầu đưa mắt nhìn, thấy cô vẫn ngoan ngoãn chạy theo thì cúi đầu cười cười.
Về chuyện chảy máu mũi kia, là chuyện của năm ngoái rồi.
Anh dẫn đội đi huấn luyện sinh tồn dã ngoại, không biết có phải ăn trúng thứ gì bậy bạ hay không, đêm hôm đó quay về, Vương Quốc Dương tổ chức một bữa tiệc, gọi anh và Hàn Tĩnh đến, uống vài chén rượu.
Lúc trở về ký túc xá, nằm trên giường, cảm giác cả người đều đang phát nhiệt, khí huyết tăng cao, thật ra loại tình huống này cũng không phải xa lạ gì, độ tuổi sinh lực tràn trề, lâu lâu bị xúc động là rất bình thường.
Nhưng là người làm lính, tự chủ so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, bình thường nếu thật sự xúc động, làm mấy trăm cái chống đẩy, xong tắm nước lạnh, cũng đè ép được, số lần bản thân tự giải quyết tính ra rất hiếm.
Hàn Tĩnh lúc đó cũng được trong nhà giới thiệu bạn gái cho, thừa dịp bữa tiệc đêm đó kết thúc, cũng gặp mặt cô gái kia một lần, lúc trở về ký túc xá, lôi kéo anh tán gẫu, nghĩ trăm phương ngàn kế đào mộ chuyện tình cảm của anh:
“Haizz, kể về bạn gái cậu đi?”
Lục Trác Phong cầm hộp thuốc lá của anh ta, rút ra một cây, châm lửa. Dựa vào khung cửa, cúi đầu trầm mặc rít một hơi, không nói chuyện.
Nói đến chuyện này, chỉ là khoảng thời gian đó thôi.
Cũng chỉ có duy nhất một người.
Hàn Tĩnh ngồi ở ngưỡng cửa, vừa hút thuốc vừa thở dài:
“Cậu nhìn xem, những người tham gia quân ngũ giống như chúng ta, cả ngày đều du ngoạn bên bờ vực sinh tử, cũng không biết ngày nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn là không còn nữa, điều kiện của cô gái kia không tệ, tớ thật sự sợ làm chậm trễ người ta, lúc đầu cũng đã nghĩ đến chuyện chia tay. Không nghĩ tới cô gái kia trước kia xuống xe, đột nhiên hôn tớ một cái, hù doạ tớ một lúc lâu.”
Lục Trác Phong kẹp điếu thuốc trong tay, bực bội rít một hơi, bỗng nhiên sững người, khi không lại nhớ đến Minh Chúc.
Cũng nhớ tới nụ hôn duy nhất của hai người.
- Hết Chương 30-