Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 3




Năm đó lúc Minh Chúc thêu bộ đồ cưới này, Lục Trác Phong có thấy qua.

Phường thêu Hán Quân cùng với nhà bà Từ là sát vách song song với nhau. Phòng của Minh Chúc nằm hướng nam, anh ở Từ gia lại ở gian phòng hướng bắc, đối diện với phòng của cô.

Cô gái nhỏ mặc sườn xám xinh đẹp, chụm chân ngồi trước khung thêu được kéo căng, ngón tay nhẹ nhàng tỉ mỉ xuyên qua khung thêu trên trên dưới dưới, linh động như cánh bướm. Thần sắc cô tập trung chuyên chú, mắt nhìn xuống, lông tơ nhỏ bé trên mặt dường như phát sáng dưới ánh mặt trời, toàn thân trở nên mềm mại đến khó tin. Có người nói con gái Giang Nam làm từ nước, anh lúc ấy đã cảm thấy cô gái kia mềm mại như nước không chút sai lệch.

Minh Chúc cúi đầu thêu một hồi lâu, lúc ngẩng lên hoạt động gân cốt, bỗng nhiên phát hiện đối diện có một người đàn ông điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, dựa vào hàng rào bình bình thản thản mà nhìn cô, cũng không biết đã nhìn bao lâu. Mặt cô bỗng nhiên đỏ lên, là do ngượng ngùng mà đỏ, giống như là bị người khác nhìn ra tâm sự, là cô thích anh.

Minh Chúc liền đứng lên muốn kéo màn cửa, mới kéo được một nửa thì Lục Trác Phong khom lưng, cúi người lên trên hàng rào, rũ tay gõ xuống tàn thuốc, cười gọi cô:

“Cũng rất ra dáng đấy, anh cứ tưởng em sẽ không biết thêu mấy thứ này.”

Cả con đường này đều là phường thêu, tập hợp hơn mấy ngàn vạn tú nương, anh có thấy nhiều cũng không có gì kì lạ. Bà ngoại cô là lão tú nương nổi danh cấp đại sư, giá cả thành phẩm của đồ thêu đều không cần phải nói, rất quý. Anh chưa từng thấy Minh Chúc loay hoay với những thứ này, vốn cho rằng cô sẽ không học được tay nghề, hoá ra là cô vẫn biết làm.

Minh Chúc mặt mũi đỏ bừng, cứng cổ nói:

“Đương nhiên là biết làm.”

Anh cười, cúi đầu dập thuốc, cằm nhếch lên:

“Đi thôi, dẫn em đi ăn chút gì đó.”

Minh Chúc mừng thầm, vui vẻ cười nói:

“Được thôi.”

Hai người đi tới một cửa hàng đồ ăn vặt có tiếng lâu năm ở trấn trên, Minh Chúc lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh, nhẹ nói:

“Bà ngoại thường nói với em, Tô Tú* là của hồi hôi môn theo phong tục cưới hỏi cũ của chúng ta. Về sau nếu em lập gia đình, bà cũng phải chuẩn bị cho em một bộ.”

*một phương pháp thêu thùa của người Tô Châu

Thật ra lúc ấy bà ngoại đã tự chuẩn bị cho cô. Sau mười tám tuổi, chiều cao cùng dáng người sẽ không thay đổi quá lớn, bà ngoại liền bắt tay vào chuẩn bị áo cưới cho cháu gái, nói là sợ về già mắt nhìn không tốt, ngón tay cũng không đủ linh hoạt nữa.

Lục Trác Phong nhíu mày:

“Cho nên em hiện tại là đang thêu đồ cưới hồi môn?”

Minh Chúc cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất gạch xanh, cứng rắn thừa nhận:

“Đúng vậy.”

“Lúc kết hôn sẽ mặc nó?”

“Vâng.”

Suy cho cùng, cô gái nào đó tuổi vẫn còn nhỏ. Lúc nói lên những điều này, từ mặt đến tai đều nhuộm đến đỏ hồng.

Lục Trác Phong đút tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô cả nửa ngày, cười khẽ một tiếng:

“Có người trong lòng rồi?”

Tim Minh Chúc đập điên cuồng, dường như muốn đập thủng lồng ngực mà nhảy ra, cô cắn môi, mềm mại nói một tiếng:

“Có rồi.”

“Mau mau hỏi em thích ai đi?”

Nội tâm của cô gào thét mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Lục Trác Phong đưa tay, xoa xoa đầu, đi bước qua cô.

Để lại Minh Chúc đứng yên tại chỗ, tay chân luống cuống, tâm tư rối loạn, nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh, xém chút nữa kêu ra:

“Người em thích, chính là anh đó!”

——

Lục Trác Phong chưa từng thấy qua bộ đồ cưới thành phẩm kia.

Đối với ánh mắt nghiêm túc cuả cô, lập tức cảm thấy thùng giấy cầm trên tay như có nhiệt, trở nên nặng nề.

Lục Trác Phong nhìn cô một hồi lâu, cúi đầu tự giễu một tiếng:

“Đồ cưới? Ý em là anh không thể đụng vào?”

Minh Chúc nhìn thẳng vào anh, giọng nói mềm mại:

“Em không có ý như vậy.”

Anh đương nhiên là có thế đụng, tốt nhất là có thể mang theo luôn.

Đến khi năm hai cô lên đại học, Lục Trác Phong mới biết cô thêu đồ cưới này là vì mình. Vừa rồi anh còn tưởng tú nương trong phường thêu cần gửi đồ, cũng không nghĩ đến đồ muốn gửi là đồ cưới. Anh đứng yên không nhúc nhích, liếm môi một cái, trầm giọng hỏi:

“Gửi đi nơi nào?”

Minh Chúc ngược lại không nói dối anh:

“Gửi đi thành Bắc.”

Anh ừ một tiếng, mang theo thùng giấy bước lên phía trước.

Minh Chúc nhìn thoáng qua, cất bước theo sau.

Hai người một trước một sao đi vào công ty chuyển phát nhanh. Minh Chúc nhận tờ đơn chuyển phát nhanh từ một nữ nhân viên rồi cúi đầu điền vào.

Lục Trác Phong nhờ cậu nhân viên chuyển phát nhanh đưa giấy xác nhận và băng dán cho mình, nhanh nhẹn đóng gói một cách gọn gàng, làm cậu nhân viên trợn mắt há mồm mà nhìn, “

cái này….. so với mình còn chuyên nghiệp hơn, tốc độ vừa nhanh vừa gọn.”

Cậu nhân viên giơ ngón cái tán thưởng về phía Lục Trác Phong:

“Anh trai, hẳn là có tập luyện qua sao?”

Lục Trác Phong đem cái thùng đứng ở bên canh, liếc mắt cười cười:

“Là có luyện qua.”

Bà Từ cùng với Lưu Hán Quân giống nhau, đều là lão tú nương, chỉ khác ở chỗ bà Từ không có mở phường thêu, lâu lâu ngẫu nhiên thêu để giết thời gian. Trước kia bán hàng trực tuyến Taobao cũng không phổ biến như bây giờ, nhưng cũng có thể coi là được biết đến. Minh Chúc nghỉ hè lớp mười hai cùng bạn bè thử mở cửa hàng kinh doanh trên Taobao, bán Tô Tú.

Ban đầu chủ yếu là giúp quảng cáo cho phường thêu Hán Quân, sau buôn bán cũng không tệ. Hồi đó Lục Trác Phong được nghỉ phép còn phải giúp cô gói hàng. Anh vốn dĩ đã mạnh mẽ, nhanh nhẹn, đóng gói những món hàng nhỏ nhỏ cũng không tính là gì, có nhanh cũng là chuyện bình thường.

Minh Chúc để bút xuống, Lục Trác Phong đi đến bên cạnh cô, rũ mắt xuống liếc nhanh qua tờ hoá đơn.

Người nhận: Minh Chúc

Số điện thoại liên lạc: 139xxxxxxx

Minh Chúc đưa tờ hoá đơn cho nhân viên chuyển phát nhanh:

“Xong rồi.”

“Được, gửi đến thành Bắc ạ. Chắc khoảng ngày mai có thể tới nơi.”

Nhân viên chuyển phát nhanh vừa thuận miệng nói vừa dán số thứ tự vào gói hàng, rút ra tờ hoá đơn đưa cho cô.

Minh Chúc nhận lấy, gấp đôi lại cầm trên tay, ngẩng đầu nhìn Lục Trác Phong.

Lục Trác Phong giữ vẻ mặt tự nhiên thu hồi ánh mặt, tay đút túi quần nói với cô:

“Đi thôi.”

Hai người một trước một sao đi ra khỏi công ty chuyển phát nhanh, Minh Chúc cũng không hỏi anh đi đâu, nghĩ rằng cả hai đều cùng trở về nên xoay người đi hướng bên trái. Vừa đi được mấy bước, tay bỗng nhiên bị túm lại, kéo về phía sau.

Lục Trác Phong vừa đi mấy bước liền phát hiện cô gái nhỏ đi ngược chiều với mình, không chút suy nghĩ đem con gái nhà người ta kéo trở lại. Anh khẽ cúi đầu, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, thấp giọng hỏi:

“Em tính đi đâu đấy?”

Bàn tay của người đàn ông vừa thon dài vừa rộng, mang theo chút thô ráp, cọ xát làn da non mịn của cô.

Minh Chúc sửng sốt một chút, độ ấm từ lòng bàn tay anh giống như trực tiếp chạm vào đáy lòng cô, vừa nóng vừa bỏng, làm cho cô có chút hoa mắt.

“Về nhà.” Cô nói.

Lục Trác Phong buông cô ra, tay lại đút vào túi quần, hất cằm về phía trước nói:

“Đi nào, đi theo giúp anh mua hai chậu hoa.”

Trong nhà bà Từ có hai chậu hoa lớn bị nứt ra, nói mãi vẫn không chịu đổi. Lục Trác Phong ngày mai phải đi rồi, muốn giúp bà đem vật hư hao trong nhà chỉnh sửa, mua mới cho tốt. Tránh cho lần sau không biết khi nào mới có thể quay trở lại.

Kết quả là vừa đi ra cửa sân, đã nhìn thấy cô gái nào đó ôm thùng giấy đi phía trước.

Ra là đi mua chậu hoa, Minh Chúc

“à” một tiếng:

“Đi thôi.”

Nơi bán bồn hoa ở địa phương nằm trong hẻm nhỏ ở phía đối, phải đi qua cầu Thuỷ, còn phải đi thêm mấy trăm mét nữa.

Ở vùng sông nước Giang Nam này, phụ nữ mặc sườn xám cũng không phải hiếm lạ gì, hàng ngàn hàng vạn tú nương nên có rất nhiều phụ nữ mặc sườn xám. Minh Chúc dáng người cao gầy, eo nhỏ chân dài, ngũ quan cân xứng, hiếm có người nào có thể mặc sườn xám đẹp mắt lại có thi vị như vậy. Hơn nữa đi bên cạnh người đàn ông cao lớn đĩnh đạc, đẹp trai cường tráng. Hai người đi trên cầu Thuỷ giống như một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ, khiến cho người ngoài phải quay đầu ngước nhìn, thì thầm bàn tán.

Người trong cuộc thì lại không để tâm.

Lục Trác Phong liếc mắt nhìn thuyền gỗ đi trên mặt nước, nhớ tới ngày trước cô đứng trên cầu chỉ vào bờ sông Hạ Du nói cho anh biết, lúc cô bảy tuổi đã mém chết đuối, ánh mắt quay trở lại nhìn cô:

“Em đã biết bơi chưa?”

Minh Chúc lắc đầu:

“Chưa biết.”

“Vẫn còn sợ nước?”

……

“Vâng”

Năm Minh Chúc bảy tuổi, trấn trên bị lũ lụt, ngày đó bà ngoại chưa kịp đi đón, cô và Từ Duệ liền cùng nhau về nhà. Đi đến mép nước bên bờ sông, một cỗ xe chạy ngang qua toé nước lên cao. Minh Chúc nhỏ bị toé nước lên mặt, nhắm mắt lại hướng về phía bên cạnh né tránh, không ngờ lại bị trượt chân xuống nước, cả người chìm trong nước lũ…..

Từ Duệ phản ứng nhanh mau chóng kéo tay cô lại, mặc dù lớn hơn cô bốn tuổi, cũng cao hơn một cái đầu, nhưng nói cho cùng thì vẫn là hai đứa trẻ, một chút cũng không kéo cô lên được, cả hai cùng nhau ngã xuống dòng sông đang chảy siết. Hai đứa trẻ bị sặc rất nhiều nước, bị nước cuốn ra ngoài đến mấy mét, hai đứa trẻ có lẽ sắp không xong … Đúng lúc này, một người đàn ông mặc bộ đồ rằn ri vừa khớp đi ngang qua, hít một hơi sâu nhảy vào dòng sông, cứu hai đứa trẻ đã sặc đến cạn khí lên bờ.

Tiểu Minh Chúc sặc nước quá nhiều đã sớm không có ý thức, Từ Duệ còn có chút thanh tỉnh.

Tiểu Minh Chúc phải nằm viện hơn một tuần lễ do viêm phổi. Từ đó về sau, Minh Chúc rất sợ nước. Bà ngoại lòng vẫn còn sợ hãi nói người cứu bọn họ ngày đó là quân nhân, đang trên đường về trấn trên thăm người thân, vừa đúng lúc tới cứu mạng bọn họ. Còn nói bọn họ số mạng lớn, về sau còn cùng bà Từ dẫn theo hai đứa trẻ đến nhà nói lời cảm tạ.

Từ Duệ sau khi nghe xong thì đặc biêt sinh lòng sùng bái quân nhân. Anh nói trưởng thành phải đi nhập ngũ, bảo vệ Minh Chúc.

Về sau, anh đi thật.

Thời điểm Từ Duệ mới nhập ngũ, đối với nước cũng có chút ám ảnh, cứ như vịt mắc cạn, không dám xuống nước nửa bước. Đội trưởng lúc ấy của bọn họ là Đường Hải Trình chỉ vào Lục Trác Phong bực tức ra lệnh:

“Dìm cậu ta xuống nước cho tôi.”

Lục Trác Phong không cần nói lời thứ hai liền bước lên đem người nhấn vào trong nước. Từ Duệ xém chút muốn chửi bậy, lại ngại có đội trưởng ở đây, chỉ có thể chửi thầm trong lòng. Nhân lúc nghỉ ngơi, Lục Trác Phong nhìn mặt mũi cậu trắng bệch, có chút im lặng:

“Đã sợ nước sao còn nhập ngũ?”

Từ Duệ trợn trắng mắt:

“Đó là khi cậu còn bé không có xém bị chết đuối.”

Lục Trác Phong cười nhạo:

“Đây không phải là chưa chết sao? Chưa chết thì không phải sợ, chết rồi càng không phải sợ.”

Từ Duệ vò đầu cười cười:

“Haha, đúng thế thật.”

Trải qua mấy ngày, Từ Duệ đã học được bơi lặn.

Lúc ấy, ở trong bộ đội, quan hệ của Từ Duệ và Lục Trác Phong có thể nói là tốt nhất, cậu cùng Lục Trác Phong nói về sự cố bị dìm nước hồi còn nhỏ, hiện giờ nhắc lại vẫn còn hơi sợ.

Lục Trác Phong hỏi:

“Sợ cái gì?”

Từ Duệ:

“Do cậu không biết, lúc đó tớ thiếu chút nữa đã không bắt được Minh Chúc.”

Sau khi Từ Duệ hi sinh, lần đầu tiên Lục Trác Phong mang theo di vật của Từ Duệ đến trấn trên, nhìn thấy cô gái sợ nước, còn xém chết đuối ngồi bên trên bệ cửa, ngước đôi mắt ướt sũng ngẩng đầu lên nhìn mình, khóc đến là yên tĩnh.

Năm đó Minh Chúc nghỉ hè năm nhất đại học, vì cùng Lục Trác Phong sớm chiều ở chung, liền nói muốn đi học bơi, đòi Lục Trác Phong dạy cho.

Lúc ấy Lục Trác Phong nhìn cô gái nhỏ đứng ở bể bơi, chậm chạp không dám xuống nước, xụ mặt răn dạy:

“Bước xuống, không xuống nước làm sao học bơi?”

Minh Chúc đứng trên bờ, mũi chân bị kéo căng, hơi run run thăm dò mấy lần, căn bản là vẫn không dám xuống, quay đầu nhìn anh với ánh mắt tội nghiệp:

“Em không dám….”

Lục Trác Phong mím chặt môi, bước qua, ôm eo của cô muốn mang cô cùng nhảy xuống. Cô gái nhỏ lại gắt gao ôm lấy anh, hai mắt nhắm tịt, lớn tiếng hét:

“Lục Trác Phong, không muốn mà! Em …. Em không học được ….”

Cô gái trong ngực mềm mại như nước, cứ như không có xương quấn quanh trên người anh. Lục Trác Phong toàn thân căng cứng, cắn răng chịu đựng, giằng co một phút, ngạc nhiên là anh không đủ nhẫn tâm đem cô nhấn xuống nước, dán lại bên tai cô, thấp giọng hỏi:

“Thật sự không học được?”

“Không….”

“Không học, vậy thì buông tay ra.”

——

“Còn muốn ôm tới khi nào?”

Minh Chúc mặt mũi đỏ bừng, lập tức buông anh ra, lại như được đại xá, vội vội vàng vàng chạy đi thay quần áo. Lúc rời khỏi bể bơi, cô lại cảm thấy có chút ảo não:

“Em có chút hối hận, nếu vừa rồi xuống được nước, nói không chừng có thể học được.”

Anh cười nhạo lắc đầu:

“Để lần sau đi.”

Cũng không ai biết lần sau là lúc nào.

Minh Chúc bĩu môi:

“Lần sau nhất định em sẽ học bơi được.”

Anh bề bộn nhiều việc, nên ngày nghỉ cũng không còn nhiều, mỗi lần có thể về trấn trên dạo chơi thời gian cũng rất ngắn. Có khi anh về, cũng không nhất định là mùa hè, hai người không quay lại bể bơi nên cũng không có lần sau.

Cho tới bây giờ, Minh Chúc vẫn chưa biết bơi.

Lục Trác Phong cũng đã đoán được sự tình là như thế này, thu hồi ánh mắt nhưng cũng không tỏ thái độ gì, trầm giọng nói:

“Vẫn là nên học đi, dùng để phòng thân.”

Minh Chúc quay đầu nhìn mặt sông, không đáp.

Tầm mười phút sau, hai người đã đứng ngoài cửa tiệm bán hoa, Lục Trác Phong nhìn về phía chậu hoa lớn có đường kính hơn ba mươi centimet, nói với cô:

“Chọn hai cái lớn như thế.”

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh một chút, cuối cùng vẫn là không nói gì, đi vào phía trong nghiêm túc lựa chọn bồn hoa.

Chọn bồn hoa xong, cô lại chọn cho bà ngoại mấy cây thực vật tươi tốt. Lục Trác Phong đứng ngoài cửa, lấy một điếu thuốc ra châm lửa, tầm mắt lại quấn lấy cô gái nào đó đang ngồi xổm, mắt hơi híp lại, sườn xám xẻ tà có phải hơi cao không?

Sặc, chân đều lộ ra hết.

Anh không kiềm chế được, bước qua, một tay kéo cô lên

“Đứng yên, đừng nhúc nhích.”

…..

Vì không biết gì, Minh Chúc cũng không để ý đến anh, lại muốn xoay người chọn thực vật. vừa mới cử động, đã bị anh giữ chặt lấy vai, làm cô muốn cử động đều không cử động được.

“Bảo em đứng im, đừng nhúc nhích.” Giọng điệu của anh trở nên ngột ngạt, mặt không tỏ vẻ gì nhưng lại nói:

“Muốn chọn cái nào? Anh cầm giúp em.”

Minh Chúc kiềm nén cơn bực tức, an tĩnh nhìn anh, mấy giây sau, có vẻ hiểu ra điều gì đó, mặt mày cô tươi hẳn:

“Em đứng đây chọn, được không?”

Lục Trác Phong cũng không có ý kiến gì nữa, hất cằm ra hiệu với cô:

“Chọn đi.”

Minh Chúc rất nhanh đã chọn xong, vừa muốn đi trả tiền, Lục Trác Phong đã đem điếu thuốc ngậm bên miệng, móc bóp ra đưa tiền cho ông chủ. Minh Chúc nhìn anh một cái, cũng không hề nói gì, xoay qua nói với ông chủ:

“Đợi lát nữa, bác giúp cháu đưa tất cả đến phường thêu Hán Quân đi ạ.”

Ông chủ nhận ra Minh Chúc, nhưng lại không biết Lục Trác Phong, cười híp mắt nhìn hai người bọn họ một hồi lâu, hỏi Minh Chúc:

“Dẫn bạn trai về ra mắt à? Bà ngoại cháu sẽ vui lắm cho xem.”

Minh Chúc: ….

Lục Trác Phong: …

Nhất thời, cả hai người đều sửng sốt, không biết trả lời thế nào.

Phải đến nửa ngày, Minh Chúc mới cười cười nói:

“Không phải ạ. Anh ấy không phải bạn trai cháu.”

Ông chủ lúng túng gãi gãi đầu: “

À à, nhìn hai đứa rất xứng đôi, chú còn tưởng là bạn trai cháu.”

Minh Chúc lại phủ nhận lần nữa:

“Không phải đâu ạ.”

Lục Trác Phong rít một hơi cuối cùng hết điếu thuốc, cảm thấy buồn bực trong lòng, dập tắt tàn thuốc, cũng không quay lại xem vẻ mặt của cô, nói:

“Đi thôi.”

Minh Chúc quay đầu chào ông chủ một tiếng rồi đi theo phía sau anh.

Hai người trầm mặc đi chung một đoạn đường, lúc về đến công ty chuyển phát nhanh, Lục Trác Phong cúi đầu nhìn cô, hỏi:

“Gần đây có còn viết kịch bản không?”

Minh Chúc khi lên đại học đã bắt đầu viết kịch bản, việc này anh cũng biết. Cô đa số viết về đề tài quân lữ. Bộ kịch bản thứ nhất liền bán được bản quyền, rất nhanh sau đó đã được khai máy. Lúc đó cô vô cùng hưng phấn gọi điện thoại báo tin cho anh.

Mấy năm nay lúc rảnh rỗi, Lục Trác Phong thỉnh thoảng sẽ mở những phim ảnh hoặc chương trình tivi có cùng đề tài, có tên người biên kịch là cô. Mấy thằng nhóc trong đội nhìn thấy hắn coi những thể loại này còn không dám tin:

“Đội trưởng, anh còn xem mấy thứ này sao?”

Phải hiểu rằng, là binh lính, nhất là những binh lính đặc chủng vào sinh ra tử đặc biệt khinh thường loại phim ảnh này.

Nói đúng là, không phải bọn họ khinh thường biên kịch và đạo diễn, là do phim phim không có sự chuẩn bị tốt. Đa số phim truyền hình điện ảnh đều sai lệch thực tế, xốc nổi. Diễn viên cũng không diễn ra được một chút khí chất quân nhân nào, toàn bộ đều ỏng ỏng ẹo ẹo, ai mà muốn xem chứ.

Lục Trác Phong dựa vào thành ghế, liếc bọn họ một cái:

“Xem thử đi, cũng không tệ lắm.”

Đội trưởng đã nói không tệ, bọn họ tự nhiên cũng phải đứng lên đi xem. Xem một hồi, phát hiện ra thành kiến của bọn họ hơi lớn.

Kịch bản viết cũng không tệ nha.

Quay phim cũng không đến nỗi mà.

Minh Chúc bình thản trả lời:

“Viết chứ, công việc của em là viết kịch bản.”

Lục Trác Phong cười:

“Cũng đúng.”

Nghĩ nghĩ một hồi, Minh Chúc cũng hỏi hắn:

“Anh …. Lúc nào thì về lại đội.”

“Chiều ngày mai.”

“Ồ”

“Còn em?”

Lục Trác Phong cúi đầu liếc nhìn cô một cái.

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh:

“Chiều ngày mai. Em mới mua vé tàu cao tốc.”

Đơn vị bộ đội của Lục Trác Phong cũng ở tại thành Bắc, về chuyện ở quân khu nào, Minh Chúc trước kia đều chưa bao giờ hỏi, cũng chưa bao giờ đi tới đơn vị tìm anh. Nếu như cô muốn biết, thì để cha cô đi hỏi thăm nghe ngóng một chút là có thể biết được. Nhưng cô cũng không có đi tìm hiểu sợ cha cô lại hỏi nhiều.

Lục Trác Phong dường như là biết cô đang muốn hỏi cái gì, nghĩ ngợi một hồi, vẫn nói cho cô biết:

“Ngày mai anh có nhiệm vụ, sẽ không trở về thành Bắc.”

Minh Chúc

“A” một tiếng, rồi im lặng.

Ông chủ bán hoa chỡ xe ba gác chạy qua, dừng ở trước cửa sân, quay đầu về phía bọn họ hô to:

“Này, đồ bác đã đưa đến rồi, có cần mang vào không?”

Lục Trác Phong bước nhanh tới trước:

“Để cháu.”

Anh đem chậu hoa để xuống, rồi đem những chậu cây mà Minh Chúc mua mang vào. Trong viện có mười mấy tú nương đang ngồi xe chỉ luồn kim, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông cao lớn, mấy tú nương trẻ tuổi tay đang cầm kim đều đồng loạt bất động. Vừa đúng lúc bà ngoại ở bên trong đi ra, Minh Chúc nhìn thấy bà, vội nói:

“Lục Trác Phong, anh trở về đi, tự em mang vào là được rồi.”

- Hết Chương 3-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.