Lòng hiếu kì của Đường Hinh tăng mạnh, đi đến bên cạnh bọn họ hỏi:
“Các cậu nhiều chuyện vụ gì vậy?”
Trương Vũ Lâm đưa mắt nhìn về phía sau, nhác thấy Lục Trác Phong đang chạy đến bên cạnh Minh Chúc, cách bọn họ không xa, cậu không dám nói lại phải nói, sợ bị nghe thấy, chỉ có thể bày ra vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ:
“Cô trước hết đừng hỏi nữa, nếu như bị Lục đội nghe thấy, lại bắt tôi chạy thêm mười cây số thì làm sao bây giờ?”
Đường Hinh nhìn về phía Tào Minh.
Tào Minh càng lắc đầu tợn, đừng nhìn cậu, cậu càng sợ hơn đấy chứ!
“Được thôi!”
Đường Hinh định ngày mai tìm cơ hội sẽ hỏi lại, quay đầu tìm Minh Chúc, nhìn thấy Lục Trác Phong đang cúi đầu nói nói gì đó với cô ấy, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định không đi quấy rầy, tiện thể thúc giục bọn Tào Minh đi nhanh lên một chút.
Một đám binh lính đều mệt mỏi sắp đổ đến nơi, ai ai cũng gấp gáp trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Bọn họ đồng bộ nhấc chân bước nhanh đến cửa ký túc xá, lúc này quay đầu mới phát hiện Lục đội cùng với Minh tiểu thư hình như không thấy đâu.
“Lục đội đâu?”
“Cũng không thấy Minh tiểu thư…..”
Đường Hinh không kiềm chế được mà vui vẻ, cảm thấy những tân binh này tràn đầy sức sống lại ngây thơ, cô cười thành tiếng:
“Bọn họ có chuyện cần nói, các cậu lại nhiều chuyện, không sợ bị phạt nữa sao?”
Tào Minh vội vàng lắc đầu:
“Không dám không dám.”
Đường Hinh vỗ vai cậu ta,
“Haizz, nói cho tôi biết đi, lúc nãy các cậu buôn chuyện gì mà bị phạt thế?”
Trương Vũ Lâm cúi đầu nói:
“Chúng tôi lúc đó đang bàn xem có phải Lục đội và bác sĩ Bành đã gặp người lớn trong nhà…”
Đường Hinh liếc mắt:
“Đội trưởng các cậu không có giải thích gì sao?”
Mấy người cùng nghĩ nghĩ, chuyên chú nhất là Tào Minh, chủ yếu là cậu rất thích Bành Hảo Ni, cảm thấy cô ta xinh đẹp lại giỏi giang, còn là người đặc biệt tốt, giúp cậu giấu diếm vết thương, thì rất hi vọng cô và Lục đội có thể hẹn hò, cho nên người buôn chuyện tích cực nhất cũng là cậu ta.
Đầu óc cậu ta đột nhiên loé sáng, chợt nhớ tới mấy lần trước bị phạt không rõ lý do, cậu gật đầu, xấu hổ muốn chết:
“Có nói qua, nhưng cấp trên không phải muốn tác hợp bọn họ sao, tất cả mọi người đều cảm thấy việc này có thể thành, cho nên tôi mới …”
Đường Hinh chỉ có thể câm nín:
“Các cậu thật là ….”
Bị phạt là đáng đời.
Hàn Tĩnh cười cười:
“Bọn họ mỗi ngày huấn luyện, ban đêm buôn chút chuyện giải buồn, đúng là nhàm chán, nghe một lần rồi thôi.”
Về phần Lục Trác Phong và Bành Hảo Ni, Lục Trác Phong đã sớm nói là không thể, chỉ là Bành Hảo Ni thường xuyên tới quân khu gặp mặt các đội viện, lại làm kiểm tra sức khoẻ cho bọn họ, còn là phụ nữ, lời nói không thể quá đáng, cũng nên cho cô ấy một chút thể diện.
Chỉ là đám Trương Vũ Lâm có chút kì lạ, chứ mấy đội khác cũng không dám bàn tán gì.
Bất quá, hôm nay toàn bộ ký túc xá bị phạt tập thể, về sau hẳn là sẽ không có ai dám bàn luận gì nữa.
——-
Bóng đêm trầm tĩnh phủ xuống, quân khu về đêm yên tĩnh đến lạ thường.
Minh Chúc ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn người đàn ông chắn ngang trước mắt cô, cong khoé môi:
“Lục đội, có việc gì sao?”
Lục Trác Phong mặc thường phục huấn luyện, một bộ áo thun đen, quần lính, quần áo bó sát người, có thể thấy rõ những đường cong nam tính ở cơ ngực cùng với phần bụng lộ ra từng múi cơ bắp, cả người cao lớn vững chãi, lại thon dài cân xứng.
Trước kia, cô đã sờ qua cơ bắp trên người anh.
Là lần hôn trước đây, tay cô chống ở ngực anh, lúc anh hôn sâu, cầm lấy tay cô kéo xuống sau thắt lưng mình. Đó là lần hai người thân mật nhất, tim cô tuy đập rộn ràng, thế nhưng tay lại tranh thủ cơ hội sờ soạng eo anh một lần.
Cô nghĩ, người đàn ông này so với mình tưởng tượng không sai lệch một ly, toàn thân mạnh mẽ rắn rỏi.
Tính cách cũng y hệt.
Lục Trác Phong rủ mắt xuống nhìn cô, có cảm giác toàn thân cô hiện giờ đều là gai nhọn, đụng vào cũng không được, nói miệng cũng không xong.
Phải dỗ dành.
Anh thật ra cũng không dám chắc chắn, tình cảm của Minh Chúc hiện giờ đối với anh thuộc về loại nào, lần trước về trên trấn, anh biết cô vẫn còn độc thân. Hiện giờ, cô là đã quên rồi ….. hay vẫn còn thích anh? Bộ đồ cưới kia là vì anh mà thêu, cô vẫn còn giữ, có phải nói lên rằng, cô vẫn chưa quên được anh?
Lục Trác Phong thực sự đã nghĩ tới rất nhiều câu nói để bắt chuyện với cô, nghĩ tới phải giải thích thế nào. Thế nhưng, anh nhận ra hai người xa cách mấy năm không gặp mặt dù trước kia cũng coi như là … đã hẹn hò, thực sự vội vàng và ngắn ngủi. Anh cảm thấy bản thân mình thực ra cũng không thể hiểu được cô của hiện tại. Trước đây, Minh Chúc còn nhỏ tuổi, rất nhiều cảm xúc không thể giấu được, quan sát một chút là có thể biết được ngay.
Còn bây giờ, cô ở trước mặt anh hầu hết thời gian đều là một bộ dáng, cười.
“Vẫn còn tức giận sao?” Anh thấp giọng hỏi.
“Không có.”
Minh Chúc vẫn cho rằng anh đang nói sự việc xảy ra ở nhà ăn lần trước.
Lục Trác Phong nở nụ cười, tay đút trong túi quần đụng đến hộp thuốc lá.
Từ sau khi cô đến quân khu, số lần anh hút thuốc tăng đáng kể, bọn Hàn Tĩnh đều nói anh, có phải là do gần đây anh quá sung sức, không có chỗ phát tiết nên chỉ có thể hút thuốc hay không. Đúng thật là có chút ngột ngạt, không có chỗ thoát, nhưng đó là phần tình cảm bên trên, dằn xuống đáy lòng đã quá lâu, hiện tại mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người, sự bình tĩnh và kiềm chế lại càng không đủ dùng.
Anh móc ra hộp thuốc lá, tuỳ tiện lấy ra một cây, nắm ở trong tay cúi đầu nhìn cô,
“Anh đang nói bữa tiệc ngày hôm đó.”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh một chút, nhẹ nhàng nói:
“Không có.”
Ánh mắt cô đen nhánh trong suốt, lúc cô không cười thì có chút trống rỗng.
“Không có?” Lục Trác Phong cúi đầu xuống một chút, tò mò nghiên cứu đôi mắt cô, cũng không quan tâm có giận hay không giận, thấp giọng giải thích,
“Anh và bác sĩ Bành không có việc gì cả, trước kia là cô ấy làm phẫu thuật cho anh, hiện giờ thì kiểm tra sức khoẻ cho đội viên trong đội, chỉ có mối liên quan như vậy, không có gì khác.”
Gió đêm thổi qua, hương thơm dâng trào, hai người lại đứng rất gần nhau, Lục Trác Phong rất mẫn cảm với âm thanh và mùi hương liền biết ngay đây là mùi nước hoa trên người cô, mùi hương rất trầm rất nhẹ. Trước kia cô không xịt nước hoa, trên người cũng có mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu, khẽ dựa lại gần là có thể ngửi thấy, thậm chí có nhiều lúc anh cũng không dám đứng quá gần cô.
Minh Chúc cong lên khoé miệng, cười đến cực kỳ đẹp đẽ:
“Không có là không có, đó là việc của anh.”
Lục Trác Phong sửng sốt một chút, cũng không thể nói hiện giờ cô cười có thật lòng hay không.
Cô bước qua anh, đi thẳng đến cửa ký túc xá.
Khi vừa bước đi, đôi chân thon dài thẳng tắp như ẩn như hiện ở đường xẻ tà của sườn xám, lộ ra gần hết dưới ánh trăng, lấp lấp loé loé phát sáng trong bóng đêm.
Lục Trác Phong liếm môi một cái, hơi hơi đảo mắt, bước hai bước đến bên cạnh cô, nhắc nhở một câu:
“Ngày mai đừng mặc sườn xám, cũng đừng mặc váy, máy bay trực thăng hạ cánh gió sẽ rất lớn.”
Minh Chúc khựng lại một giây, nghĩ đến hình ảnh lúc máy bay hạ cánh, ngẩng đầu nhìn anh,
“Được.”
Chuyện này Khương đạo chưa từng nói qua, lên thẳng trượt không*, hẳn là cảnh này sẽ được quay lại, cô chỉ từng nhìn thấy lính nhảy dù nhảy dù, chưa thấy qua máy bay trực thăng trượt không hạ cánh nên cũng rất muốn đi nhìn thử xem.
*trạng thái cất cánh và hạ cánh trước và sau khi phi hành.
Bước nhanh đến cửa ký túc xá, Lục Trác Phong đột nhiên hỏi một câu,
‘’Đồ cưới, vẫn còn giữ chứ?”
Minh Chúc cúi đầu,
“Vẫn còn.”
Đăng lên Taobao đã hơn một tuần, cũng không thấy ai hỏi thăm.
Ngược lại có rất nhiều mối khách cũ đến hỏi cô bé nhân viên phục vụ khách hàng:
“Bức đồ cưới kia là cái gì vậy? Ai thích thì mua?”
Cô bé nhân viên vạn phần khó xử giải thích:
“Chính là ….. là một người thân của bà chủ tiệm chúng tôi, cô gái nhỏ mới thêu lần đầu, thêu không tốt lắm nên cứ treo ở trong tiệm, ai thích thì cứ mua.” Hoàn tất giai đoạn chào bán một cách lịch sự, “
Ngài có thích không?”
Mối khách cũ: ………. “
Không có không có, tôi đã chọn xong đơn hàng rồi.”
Những lời kia là do cô bé phục vụ khách hàng tự biên tự diễn, cũng đã báo cáo qua với Minh Chúc, Minh Chúc ngầm cho phép cô nàng ba hoa, nói chung cứ xem như thành phẩm thêu lần đầu của cô vậy.
Cô bé nhân viên phục vụ khách hàng vẫn cảm thấy bức đồ cưới kia làm ảnh hưởng hình tượng tổng quan của cửa hàng, đã không dưới một lần xin chỉ thị, có thể hạ giá bức đồ cưới kia hay không, Minh Chúc nói không thể.
Cô bé nhân viên còn nói: ……
“Nếu không thì em mua nhé?”
Thật quá ảnh hưởng hình tượng mà! Cô tình nguyện khấu trừ tiền lương của mình 200 tệ cho bà chủ còn hơn.
Minh Chúc:
“Không bán cho em, cứ chưng vậy đi, không cần quan tâm đến nó, nếu có khách muốn mua thì báo lại cho chị.”
————
Đáy lòng Lục Trác Phong buông lỏng, vậy cũng tốt, anh cúi đầu cười:
“Tốt.”
Minh Chúc ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn anh:
“Đó là vì em, chứ không phải vì anh.”
Cô quay người, bước chân nhẹ nhàng, mái tóc dài đen nhánh mềm mại đung đưa bên hông, vòng eo tinh tế, bờ mông cong ưỡn lên ngạo nghễ, bắp chân mảnh khảnh mà cân xứng, bóng lưng yểu điệu thướt tha.
Lục Trác Phong nhìn chằm chằm bóng lưng cô đang biến mất vào bóng đêm, đến khi quản lý ký túc xá gọi một câu:
“Lục đội, còn chưa nghỉ ngơi?”
Lục Trác Phong lấy lại tinh thần, đem điếu thuốc lá đang nắm trong tay đưa lên miệng, đáp,
“Hút điếu thuốc.”
Sờ túi quần một cái, không tìm được bật lửa, hỏi quản lý ký túc xá mượn cái bật lửa, rồi dựa vào cổng dùng sức rít hai hơi, lại an tĩnh phun ra một vòng khói, khói mù lượn lờ, anh híp híp mắt, cúi đầu tự giểu, cười ra tiếng.
Không phải vì anh.
Vậy phải theo đuổi lại từ đầu thôi.
———–
Sáng ngày hôm sau, Minh Chúc nhìn thấy Lâm Tử Du mặc váy, nhắc nhở:
“Đừng mặc váy, đổi bộ khác đi.”
Lâm Tử Du nhìn cô,
“Sao thế? Hôm qua cậu cũng mặc đó thôi!”
Minh Chúc hôm nay mặc áo thun màu xám cùng quần jeans, cúi đầu mang giày thể thao,
“À, hôm nay bọn họ biểu diễn máy bay lên thẳng, gió rất lớn, nếu cậu muốn thể hiện thì mặc quần an toàn vào.”
Lâm Tử Du:
“Làm sao cậu biết?”
“Lục đội nói.”
Minh Chúc cột tóc bằng cái nơ bướm xinh đẹp, đứng lên, cầm ba lô lên, bên trong đựng máy tính và bản bút ký cùng các đồ vật linh tinh khác. Cô nhìn Lâm Tử Du cười cười, rồi cùng với Đường Hinh thẳng tiến nhà ăn ăn sáng.
Vừa vào nhà ăn thì nhìn thấy Đường Vực cùng với Đường Hải Trình đang ngồi bên trong, Đường Vực cười cười, hất cằm về phía bên cạnh, trên bàn có sẵn mấy phần điểm tâm, là đồ anh mua bên ngoài mang vào.
Đường Hinh nhìn thấy có loại bánh bao chiên mình thích, vui vẻ cười với anh ta:
“Cám ơn Đường tổng.”
Đường Vực cong cong khoé miệng, nhìn về phía Minh Chúc,
“Không biết em thích ăn cái gì, nên mua mỗi thứ một ít.”
Minh Chúc chân thành nhìn anh:
“Cám ơn.”
Đường Hinh miệng cắn bánh bao, hướng Đường Vực nhíu mày:
“Hỏi tôi nè, tôi biết.”
Đường Vực cũng không giấu giếm, cười thoải mái:
“Được.”
Minh Chúc nhàn nhạt quét mắt nhìn Đường Hinh một cái.
Đường Hinh ho khan, cúi đầu giả bộ không thấy, gần đây cô càng ngày càng sợ ánh mắt sắc như dao của Minh Chúc. Trước đây thì không cảm thấy gì, từ sau khi đến quân khu, chiêu thức kia càng ngày càng gia tăng công lực mãnh liệt, so với ánh mắt sắc bén cũa Lục Trác Phong thì không giống, nhưng hiệu quả cũng không kém là bao.
Ăn sáng xong, một đám người đi đến sân huấn luyện.
Vừa bước vào đã nhìn thấy vài chiếc máy bay bay lên không trung, mỗi một máy bay đều buông thõng một sợi dây thừng, cánh quạt chuyển động nhanh chóng, gió lớn quét qua, âm thanh vang rền như sấm.
Minh Chúc không kiềm chế được nắm tay che lại trước mắt, bụi bay nhiều.
Đường Hinh ngửa đầu nhìn, có chút kinh hãi:
“Thật sự là trực tiếp nhảy xuống? Thế này không phải là quá cao đi! Nhìn thấy thật đáng sợ.”
Không có một biện pháp bảo hộ nào, lỡ như tuột tay thì sao? Mười tám mét đấy!
Gió quá lớn, Minh Chúc loáng thoáng nghe thấy, gật gật đầu, không nói chuyện.
Đường Vực không nói lời nào đi đến bên cạnh Minh Chúc, chắn cho cô chút gió. Đường Hinh lấy dây cột tóc từ trong túi ra, đem tóc bay toán loạn tuỳ tiện cột lại, Lâm Tử Du trước khi ra khỏi cửa cũng đã đổi bộ váy, nhưng không mang theo thun cột tóc, chìa tay tới,
“Cho tớ một cái.”
Đường Hinh cảm thấy Lâm Tử Du thật sự rất phiền phức, liếc cô nàng một cái, lại cúi đầu mò mẫm trong túi xách, mò cả nửa ngày vẫn không kiếm thấy.
Minh Chúc kéo khoá kéo phía bên phải ba lô, lấy ra một cọng thun cột tóc đưa cho Lâm Tử Du.
Lẫn trong tiếng gió thét gào, loáng thoáng nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh của một người đàn ông.
“Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, từng người một, không được phép do dự.”
“Trương Vũ Lâm, xuống.”
Từ trên không trung, Trương Vũ Lâm mặc đồng phục chiến huấn hai tay nắm lấy dây thừng, trượt từ trên không đáp xuống mặt đất.
Một người, hai người, ba người, bốn người ……
Có hơi lạnh lùng, giọng nói giận dữ của người đàn ông đặc biệt rõ ràng:
“Nhảy xuống!”
Minh Chúc lại ngẩng đầu lên nhìn.
Chờ cho tất cả mọi người xuống hết, Lục Trác Phong mặc đồng phục chiến huấn từ cửa cabin dứt khoát nhảy xuống, vỏn vẹn có hai giây, người đã thẳng tắp vững chãi đứng tên mặt đất, đón cuồng phong, từng bước từng bước một đi về phía mọi người.
Minh Chúc kinh ngạc nhìn anh, nhắm mắt mở mắt một cái.
Đường Hinh nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía, cũng kích động vô cùng, không thể không thừa nhận Lục Trác Phong quả thực rất mạnh mẽ, có sức hấp dẫn, vóc người đẹp, khuôn mặt lại đẹp trai.
Một màn biểu diễn “hạ cánh tự sát” không một chút sợ hãi vừa rồi có thể bừa bãi kích động trái tim của các chị em phụ nữ.
Cô kéo kéo Minh Chúc, nói bên tai cô nàng:
“Thật ra tớ có thể hiểu lý do vì sao cậu thích Lục Trác Phong đến như vậy.”
Minh Chúc quay đầu:
“Ừ?”
Cô có chút nghe không rõ.
Đường Hinh nhìn thấy mọi người đều đứng khá xa, giọng nói cũng lớn hơn mấy phần:
“Tớ nói, Lục Trác Phong vóc dáng đẹp, có thể thấy sức bền tuyệt đối không tệ, tớ có thể hiểu cậu vì sao lại thích anh ấy, đàn ông như vậy … chung sống hẳn là rất tốt?”
Minh Chúc: …..
Lần này cô đã nghe rõ, đỏ mặt cúi thấp đầu.
Cô lại chưa ngủ qua, làm sao biết anh có được hay không ….
Đường Hinh ho khan, ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy ánh mắt của Đường Vực. Đường Vực là đang hững hờ nhìn cô, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh như có như không.
Đường Hinh: …..
Tiêu đời rồi, Đường tổng hình như đã nghe thấy được.
- Hết Chương 21-