Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 19: Quyển 2: Nơi con tim hướng về




Mọi thứ đã được chỉnh sửa tốt, chuẩn bị đăng lên, bày lên kệ.

Minh Chúc ấn mở trang chủ nhìn thoáng qua bộ đồ cưới hồi môn thô kệch vụng về, tự hỏi không biết có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng không?

Hiện tại vẫn chưa tới mười giờ, nhân viên phục vụ khách hàng còn chưa hết giờ làm việc, nhìn thấy trong tiệm đột nhiên chưng lên một bức thêu kỳ quái, lại nhìn thấy Minh Chúc đang tăng thêm tài khoản online, bận bịu chỉnh sửa hình ảnh bức thêu tải lên, hỏi:

“Chị Minh Chúc, đây là chị đăng lên sao?”

Minh Chúc đáp:

“Ừ.”

Cô bé nhân viên phục vụ khách hàng một đầu toàn dấu chấm hỏi, lọc cọc gõ chữ:

“Một bộ đồ cưới hồi môn? Chị Minh Chúc chị đang nghiêm túc đó chứ? Đây là ai thêu vậy? Không phải là quá xấu sao? Không xứng với những bức thêu trong tiệm của chúng ta nha!”

Cô bé nhân viên phục vụ khách hàng rất nghi ngờ Minh Chúc đã bị trộm tài khoản, cái này là cái quỷ gì vậy?

Minh Chúc trầm mặc một hồi, hỏi:

“Thật sự xấu lắm sao?”

Cô bé nhân viên phục vụ khách hàng:

“Thật….”

So sánh với những sản phẩm thêu khác trong tiệm, quả thực rất xấu.

Minh Chúc tự giễu cười cười, dặn dò vài câu:

“Nếu có người mua, báo cho chị biết một tiếng.”

Cô bé nhân viên phục vụ khách hàng mặc dù rất muốn nói hai trăm tệ có khả năng là không bán được, những vẫn kiềm lại. Trong tiệm bán đều là tinh phẩm, một bức thêu nhỏ treo tường rẻ nhất đã ba ngàn tệ, khách hàng đến tiệm mua đồ chắc chắn sẽ không mua một bức thêu thấp kém như thế này, treo lên cũng không được lấy xuống cũng không xong, lãng phí hai trăm tệ.

Cô bé ngoan ngoãn đáp lời:

“Vâng.”

Minh Chúc nhìn chằm chằm trang chủ cửa hàng một hồi, đóng trang web lại, mở ra văn kiện, bắt đầu viết kịch bản.

Vừa mới bắt đầu, điện thoại lập tức vang lên.

Đường Hinh gọi tới.

Minh Chúc liếc mắt nhìn, nhận máy, Đường Hinh hỏi ở đầu bên kia điện thoại:

“Tớ gửi tin nhắn Wechat cho cậu, sao cậu lại không trả lời?”

Bởi vì lúc nãy cô đang bận bán đồ cưới ….

“Tớ không để ý.”

Đường Hinh vừa về đến nhà, đá đôi giày ra ngồi phịch xuống ghế salon,

“Tớ xác định giúp cậu, bác sĩ Bành kia chỉ một thân sốt ruột đơn phương, Lục Trác Phong đối với cô ta không có ý gì cả. Trước đó ở trên bàn cơm, viện trưởng Bành nói để Lục Trác Phong về nhà ăn cơm, Lục Trác Phong thẳng thừng từ chối. Cho nên, cậu cũng đừng buồn bực nữa.”

Minh Chúc nhớ đến đồ cưới vừa đăng bán, trong lòng có chút buồn bực vu vơ, cũng có chút buông xuôi, cô cúi đầu cười cười:

“Tớ không buồn bực gì hết.”

“Cậu biết Lục Trác Phong làm cách nào cự tuyệt không?”

“Cậu vẫn là đừng nên nói cho tớ biết thì hơn.”

Minh Chúc không dám nghĩ quá nhiều, cô sợ nghe Đường Hinh nói xong sẽ hối hận vừa rồi đem đồ cưới đăng bán trên Taobao.

———————

Trước đó ở trên bàn cơm, viện trưởng Bành đau lòng con gái, tưởng là Lục Trác Phong không muốn kết giao với con gái mình là do chính mình ngày trước đã phản đối, liền cười cười mời một câu:

“Tiểu Lục mấy ngày tới được nghỉ, đến nhà chúng tôi ăn bữa cơm chứ nhỉ?”

Mọi người ở đó đều sửng sốt, chuyện này …. Là cha mẹ chấp thuận sao?

Bành Hảo Ni có chút xấu hổ, trừng mắt nhìn ba mình:

“Ba, ba nói cái gì đó.”

Vương Quốc Dương cười rót cho ông chén rượu, vỗ vỗ vai ông, quay qua bày ra vẻ mặt với Lục Trác Phong.

Lục Trác Phong đối với loại chuyện này rất đau đầu, anh cũng không phải đồ ngốc, có thể nhìn ra được Bành Hảo Ni thích anh, ngoại trừ vài lần cộng tác trong công việc không thể tránh khỏi, anh cũng đã hết sức giữ khoảng cách. Huống hồ Bành Hảo Ni cho tới bây giờ vẫn chưa tỏ tình với anh hay nói thẳng cái gì, anh cũng không có cách nào thẳng thắn từ chối, nếu không thì rất có vẻ không được phong độ.

Bành Hảo Ni là một cô gái thông minh, những điều này cô ấy nên hiểu.

Lục Trác Phong nhìn cô một cái, nhìn qua hướng viện trưởng Bành:

“Viện trưởng Bành, ngài cũng biết mấy năm trước cháu nằm trong bệnh viện trải qua mấy lần thập tử nhất sinh, bác sĩ Bành phẫu thuật cho cháu, cháu rất tôn trọng cô ấy. Thật ra chúng cháu đã nói chuyện rõ ràng, có thể cô ấy chưa kịp nói cho ngài biết, chúng cháu chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi.”

Lời vừa nói ra, cũng giữ lại mặt mũi cho Bành Hảo Ni.

Nếu như cô đủ thông minh, sẽ tự tìm lối thoát cho mình.

Sắc mặt Bành Hảo Ni biến hoá, nhếch môi nhìn Lục Trác Phong một chút, Lục Trác Phong bình tĩnh nhìn lại cô.

Bành Hảo Ni miễn cưỡng cười cười, nhìn về phía ba mình:

“Đúng vậy, con cũng đã nói qua với Lục đội trưởng. Người này tính tình cứng rắn, cũng không lãng mạn gì cả, con cũng đã muốn thôi đi, chỉ là chưa kịp nói cho ba với chú Vương biết, để hai người phí công quan tâm rồi.”

Bữa tiệc kết thúc, mới vừa đi tới trước cửa xe, Lục Trác Phong liền bị Vương Quốc Dương mắng cho một trận:

“Cậu thật sự là muốn làm lưu manh cả đời sao? Tiểu Bành tốt như vậy cậu còn không muốn, qua thôn này thì không còn tiệm nào nữa đâu*!”

*kiểu như đánh mất cơ hội thì không có cái tốt hơn ấy

Lục Trác Phong đứng thẳng, nghiêm túc nói:

“Cháu đã nói cháu cùng với bác sĩ Bành không thể nào, là sự thật.”

Vương Quốc Dương và viện trưởng Bành có bao nhiêu năm giao tình, Bành Hảo Ni cũng là một cô gái tốt khó tìm, mọi thứ không có gì để chê, ông cũng nhìn trúng Lục Trác Phong, những năm gần đây nhìn thấy anh gần gũi được với cô gái nào, dĩ nhiên sẽ nghĩ nên tác hợp một chút.

Ông tức giận đến dựng râu trợn mắt:

“Vậy cậu với ai thì mới có khả năng? Cậu nói cậu đã có người thích, tôi đây ngay cả cái bóng cũng không thấy được!”

Lục Trác Phong liếm môi, giọng nói trầm thấp:

“Chú đã gặp qua.”

Vương Quốc Dương hiện đang nổi nóng, điện thoại vừa đúng lúc vang lên, cũng không nghe rõ được anh vừa nói cái gì, lấy điện thoại di động ra nghe máy.

Lục Trác Phong đứng bên cạnh, chờ ông nói chuyện điện thoại xong.

Mấy phút sau, Vương Quốc Dương cúp điện thoại, chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép* liếc anh một cái:

“Tôi hôm nay lười nói cậu, lo mà biết thân biết phận một chút.”

*như câu “đàn gảy tai trâu” của tiếng Việt mình.

Lục Trác Phong gật đầu:

“Vâng.”

Tiễn Vương Quốc Dương xong, Hàn Tĩnh và Trần Dự đều đi tới, Hàn Tĩnh có chút hiếu kỳ:

“Cậu thật sự đã nói rõ ràng với bác sĩ Bành?”

Lục Trác Phong liếc nhìn anh một cái:

“Rõ ràng.”

Từ nay về sau, chuyện gì cũng đã nói rõ ràng.

Hàn Tĩnh cười cười nhìn anh,

“Thật ra bác sĩ Bành cũng rất tốt, ngoại hình xinh đẹp, trình độ học vấn cao, cặp với những người tham gia quân ngũ như chúng ta, tớ cũng cảm thấy có lỗi với con gái nhà người ta.”

Lục Trác Phong cười lạnh:

“Cậu thích thì theo đuổi đi.”

Hàn Tĩnh đẩy anh một cái,

“Thằng nhóc cậu, có phải là đối với bạn gái cũ tình cảm khó quên hay không?”

Lục Trác Phong im lặng không nói, quay người lên xe.

Lần trước phỏng vấn Trần Dự phải làm nhiệm vụ, không có mặt, vẻ mặt kinh ngạc chỉ chỉ ghế tài xế,

“Cậu ta có bạn gái cũ sao?”

Hàn Tĩnh:

“Đúng vậy.”

“Ai vậy?”

Hàn Tĩnh vừa muốn kể chuyện, Lục Trác Phong từ cửa sổ xe nhìn ra, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Còn không lên xe thì hai người các cậu tối nay ngủ ở đây đi.”

Thèm vào.

———–

Ngày hôm sau Minh Chúc không có đi đến quân khu, lại đến công ty một chuyến, Đỗ Hồng đem vật chứng cùng với đoạn ghi âm phỏng vấn thu thập được bên phía Đường Hải Trình giao cho cô, tất cả mọi người sau khi xem thì sẽ cũng nhau họp lại bàn luận.

“Đúng rồi, nghe nói trước đây có lưu lại một số cuộc phỏng vấn, video, và hình ảnh v.v Không biết bên phía quân đội có thể cho chúng ta xem được hay không?”

“Chuyện này chắc phải là Đường tổng ra mặt rồi?”

Bọn họ cũng không có mặt mũi lớn đến thế, ngược lại Minh Chúc có thể, gia đình cô có một số mối quan hệ. Thế nhưng phim này là do Tập Duệ đầu tư, dĩ nhiên Đường Vực ra mặt tương đối là hợp lý, mối quan hệ giữa gia đình bọn họ cũng không hề đơn giản.

Đường Vực hai ngày nay bận rộn, cũng không có thời gian đến họp cùng bọn họ.

Khương đạo nói:

“Đến lúc đó tôi sẽ nói với Đường tổng một tiếng.”

Minh Chúc một bên tai phải đeo tai nghe, nghe ghi âm của Đường Hải Trình, một bên phân tâm nghe bọn họ họp bàn.

“Hành động cứu viện của chúng tôi đương nhiên là tận lực cứu được càng nhiều người càng tốt, thế nhưng trong một số thời điểm đặc biệt cũng không thể cưỡng cầu. Lúc đó hai mẹ con mặc sườn xám bị kẹt trong xe buýt, trên xe có bom, muốn cứu hai người ra thật sự khó khăn vô cùng. Viện binh còn chưa tới nơi, nếu như chúng tôi kiên trì xông lên, rất có thể đều bị nổ chết, đã vậy chúng tôi cứu được con tin ra cũng không có ai bảo vệ họ, những người đó cũng không sống được, chỉ có để bỏ mặc hai mẹ con kia. Nhưng mà thằng nhóc Lục Trác Phong lúc đó như bị điên, không nghe theo mệnh lệnh của tôi, lẻn đến trước xe, bà mẹ kia liều mạng đem hết sức lực sau cuối ném cô bé ra ngoài xe, Lục Trác Phong chụp được cô bé gái bảo vệ trong lòng, bay nhào một cái, sau lưng lập tức nổ tung. Cậu ta bảo vệ cô bé ở dưới thân mình, trên lưng cậu ấy, toàn là vết thương ……”

Một đoạn này, Lục Trác Phong chưa hề nói.

Anh đối với thương tổn của mình đều là ngắn gọn lướt qua.

Minh Chúc không hiểu là do anh cố ý giấu diếm, hay là do góc độ tư duy khác biệt, anh nói phần lớn là Đường đội trưởng quả quyết ra lệnh, hợp tác cùng với các đội viên của đoàn đội khác.

Anh chưa từng nói qua, anh vì cứu một bé gái, vì bảo vệ quốc gia này, bảo vệ nhân dân, thiếu chút nữa là đã mất đi tính mạng.

“Minh Chúc cô có muốn bổ sung gì không?”

Khương đạo gọi cô một tiếng.

Minh Chúc phản ứng chậm một nhịp, ngẩng đầu nhìn về phía Khương đạo,

“Không có.”

Khương đạo gật đầu:

“Vừa rồi tôi nói chuyện với Đường tổng qua điện thoại, qua vài ngày nữa cậu ta và Đường đội trưởng sẽ đi quân khu cùng với chúng ta, đến lúc đó có gì nói thì bàn tiếp. Về phía kịch bản, Minh Chúc cô cùng với Đỗ Hồng lại nghiên cứu và thảo luận một chút, nắm chắc thời gian viết ra bản thảo đầu tiên trước đã.”

“Được.”

“Không thành vấn đề.”

Mấy ngày sau đó, Minh Chúc đều cắm cọc trong nhà viết kịch bản, ngay cả cửa cũng không đi ra tới.

Cho đến khi Khương đạo thông báo trong nhóm chat:

“Ngày mai Đường tổng và Đường đội trưởng sẽ đi quân khu cùng với chúng ta, mọi người chuẩn bị một chút, lần này đi tạm thời ở lại vài ngày.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Minh Chúc lái xe đến Truyền hình điện ảnh Tập Duệ, tất cả mọi người đều đã có mặt.

Đường Vực mặc một thân trang phục thường ngày màu đen, dáng người anh tuấn cao lớn, bước nhanh về phía cô, xách xuống hành lý trên tay cô, nụ cười ôn hoà:

“Đến đây, hôm nay chỉ có ba chiếc xe, em ngồi xe của anh đi.”

Minh Chúc hướng mắt nhìn về phía bên kia, cô tới hơi trễ, mọi người cơ bản đều đã sắp xếp chỗ ngồi xong xuôi.

Cô cũng không có thời gian mà ý kiến, gật đầu:

“Được.”

Đường Vực hôm nay không tự mình lái xe, là tài xế lái, ngồi bên ghế lái phụ chính là Đường Hải Trình, vừa lên xe, Minh Chúc liền cùng anh ta chào hỏi:

“Đường đội trưởng.”

Đường Hải Trình quay đầu cười cười:

“Ầy Minh tiểu thư.”

Minh Chúc cười cười:

“Cháu có mấy vấn đề muốn hỏi chú.”

“Là sự tình trong kịch bản phải không?”

“Đúng ạ.”

“Cháu hỏi đi.”

Đường Vực nhìn xem hai người nói chuyện, hơi có chút phiền muộn, anh ta lừa người lên trên xe, là muốn tranh thủ thời gian thăng tiến tình cảm, hiện giờ ngay cả nói chuyện cũng không nói được lời nào.

Anh nhíu mày, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới bản ghi âm trước đó Lâm Tử Du gửi cho anh còn chưa có nghe,

Mượn tai nghe của Đường Hải Trình ở phía trước đưa cho anh, đeo tai nghe lên bắt đầu nghe.

Trong tai nghe âm thanh đầu tiên là giọng nói của Minh Chúc.

Cô hỏi:

“Lục đội trưởng có bạn gái không?”

Anh sửng sốt mất một giây, vô thức nhìn về phía Minh Chúc.

Minh Chúc thành thành thật thật dựa vào ghế, mắt nhìn ngoài cửa sổ, cùng nói chuyện với Đường Hải Trình, có chút hững hờ.

Đường Vực chằm chằm nhìn vào cô, cho đến khi Minh Chúc quay đầu lại,

“Sao vậy?”

Đường Vực nghe trong tai nghe được hai giọng nói, một mềm mại một cứng rắn, giọng nói mềm mại kia từng bước ép sát, cho đến khi đối phương không còn có thể chống cự được nữa. Anh thật sự chưa bao giờ nghĩ tới Minh Chúc còn có một mặt như thế này, anh còn tưởng rằng Minh Chúc là người con gái Giang Nam dịu dàng, tính cách cũng dễ chịu.

Anh không phủ nhận, ban đầu Minh Chúc rất hấp dẫn đối với anh, trên người cô gái này có một khí chất đặc biệt. Dĩ nhiên, cô cũng rất xinh đẹp, là nét đẹp rất ít khi thấy được, chủ yếu là khí chất tạo nên con người, không ai lại không thích mỹ nhân.

Nhưng bây giờ, anh có thể xác định.

Lục Trác Phong thật sự con mẹ nó là bạn trai cũ của cô.

- Hết Chương 19-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.