Đường Hinh nói xong câu nói kia, bỗng nhiên nhớ lại lần trước chính mình đá một gối lên chỗ kia, không phải lần trước bị cô phá hỏng rồi đấy chứ?
Hay là ngày hôm qua bị chuyện của Đoàn làm phim tinh thần căng thẳng cả ngày, làm lụng vất vả quá mức, quá mệt mỏi? Cho nên lần đầu tiên đã vô cùng nhanh chóng?
Cô suy nghĩ ...
Đường Vực hít một hơi thật sâu.
Đẹp chứ không xài được.
Những lời này đối với đàn ông mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã, mặt Đường Vực đen như đáy nồi, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm Đường Hinh, nhìn đến mức Đường Hinh phải run lên, hối hận trong nháy mắt: Xong rồi xong rồi, nói sai lời rồi ...
Đều do đám cư dân mạng trên Douban nói quá nhiều, làm cô bị nhiễm.
Đường Vực bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Em nói cái gì?"
Đường Hinh giả lả cười cười một chút, muốn bổ sung, "Em ... chưa nói gì hết!"
"Hả? Nói lại lần nữa xem."
Đường Hinh lại run lên, chậm rãi lùi ra đằng sau, đầu 'bụp' một tiếng, đụng phải đầu giường, cô ôm đầu, vội vàng lắc: "Thật sự là cái gì cũng chưa nói, anh nghe lầm rồi, anh..."
Đường Vực trầm mặt đè eo cô lại, kéo người trở về, đè ở dưới thân, nắm cằm cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đẹp chứ không xài được?"
Đường Hinh thét chói tai, cảm giác được Đường Vực muốn baọ lực gia đình, "Em thật sự chưa nói gì hết! Anh bị ảo giác, ảo giác rồi!" Cô múa máy tay chân giãy giụa, Đường Vực đè tay cô lại, kéo lên đỉnh đầu, Đường Hinh cọ quậy vài cái, muốn nhích cũng không nhích được, cô gấp gáp, vặn vẹo cả người, sắp khóc tới nơi, "Đường Vực anh mau thả em ra .... Nếu anh dám khi dễ em, em ... em nhất định sẽ mang thù!"
Cô còn muốn báo thù!
"Tiểu bá vương chưa bao giờ chịu thiệt? Hửm?" Đường Vực hít một hơi thật sâu, hai người không mảnh vải che thân, cô nằm dưới thân anh vặn vẹo như rắn nước, da thịt non mịn trơn trượt cọ trên người anh, bộ ngực mềm mại run loạn cả lên, anh nhìn xem chằm chằm, từ từ, cơn tức giận đã thay đổi mùi vị.
Anh ... lại suy nghĩ.
Đường Hinh còn chưa nhận ra, còn đang cựa quậy, lại vô cùng sợ hãi mà nói: "Còn chưa sợ sao, nếu mà anh dám khi dễ em, em..."
"Em thế nào?" Đường Vực nhấc chân, phòng ngừa cô đá chân lung tung.
Như vầy, cả người đều bị Đường Vực chặn ngang, không thể động đậy, chỉ có thể giương mắt trừng anh.
Sắc mặt Đường Vực ửng đỏ, ánh mắt nhìn cô cũng đã thay đổi, Đường Hinh trừng mắt nhìn một chút, đột nhiên cảm giác được có cái gì đó không đúng, cúi đầu đưa mắt nhìn, lại cọ cọ vài cái, sau đó, có chút không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn anh: "..."
Nhanh như vậy sao?
Đường Vực hừ nhẹ một tiếng, rũ mắt nhìn cô, như cười như không: "Thử lại lần nữa, nhìn xem rốt cuộc có phải là đẹp chứ không được hay không!"
Vẻ mặt Đường Hinh kinh hoảng, "Không cần ... Em còn đau đấy!"
"Làm nhiều thêm vài lần sẽ không đau nữa." Đường Vực cúi đầu cắn môi cô, đầu lưỡi chui vào, Đường Hinh nức nở giãy giụa vài cái, lại bị kỹ thuật hôn thuần thục của anh chinh phục, mềm thành nước ở dưới thân anh, cánh tay ôm lấy cổ anh, hôn đáp lại anh.
Trong căn phòng tối, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn vào nhau, khiến người nghe được mặt đỏ tim đập.
Đường Hinh đỏ mặt, nhìn người đàn ông đang trầm mệ trong dục vọng đè trên người mình, cảm thấy giờ phút này Được Vực vô cùng dụ hoặc, cô nhịn không được duỗi tay vuốt ve mặt anh, nhỏ giọng nói: "Đường Vực, anh thật là đẹp trai ..."
Đầu gối Đường Vực chặn giữa hai chân cô, chống tay bên người cô, ôm eo rồi cười nhạt bên tai cô: "Anh không chỉ đẹp, còn xài tốt nữa."
Đường Hinh: ".... Em thu hồi câu nói kia còn chưa được sao?"
"Không được."
Giây tiếp theo, liền trực tiếp đi vào.
Đường Hinh không thoải mái mà lầm bầm, Đường Vực lấp kín miệng cô, lúc nãy quả thật là dốc toàn lực, không thèm quan tâm cô có khóc lóc xin tha cũng không ngừng lại, còn vừa làm vừa hỏi: "Có sử dụng tốt không?"
Vừa mới bắt đầu Đường Hinh còn có thể đấu với anh: "Không ..."
Đến sau cùng, chỉ còn có thể xin tha mạng.
Lăn qua lộn lại hai lần, Đường Hinh bị chỉnh tới mức những lời không muốn nói đều nói ra hết cả.
Đường Vực nếu không phải thấy vệt máu dính trên ga giường, nảy sinh đau lòng, còn muốn thêm lần nữa.
Đường Vực ôm người đi vào phòng tắm rửa sạch, lại ôm về trên giường, đi ra phòng bếp uống ly nước, rồi lại cầm ly đi vào phòng ngủ, đi đến mép giường, Đường Hinh đã nhắm mắt ngủ rồi. Anh kéo người cô ôm lên, để cô dựa vào trong lồng ngực, thấp giọng gọi cô, "Uống chút nước rồi ngủ tiếp."
Đường Hinh bị đánh thức, có chút phiền toái, lẩm bẩm nói: "Không uống."
Vặn người, liền muốn bỏ lên trở lại trên giường.
Đường Vực nắm cằm cô, đưa ly đến sát môi cô, cười khẽ: "Không uống sao? Mới vừa nãy chảy nhiều nước như vậy, uống chút đi."
Trong nháy mắt đã đâm trúng điểm yếu của tiểu bá vương: "...."
Mặt cô đỏ lựng, nhắm mắt lại cắn cái ly, hàm răng cắn trên gốm sứ, vang lên lách cách.
Đường Vực chính là loại lưu manh ngầm, ngày thường mang bộ dáng tổng giám đốc cao cao tại thượng, cởi quần áo chính là đại lưu manh!!
Cô uống nước xong, xoay người bò lên trên giường.
Đường Vực nhướng mày, xoa xoa đầu cô, đặt cái ly lên trên tủ đầu giường, xốc tấm chắn mỏng lên, ôm lấy cô từ phía sau.
Đường Hinh mơ mơ màng màng, nằm cọ cọ trong lồng ngực anh, tìm được vị trí thoải mái, liền yên tâm ngủ.
Đã nhiều năm như vậy, đã có người ngủ chung.
Vẫn là người đàn ông cô thích.
Thật tốt.
.......
Giữa trưa ngày hôm sau, lúc Đường Hinh tỉnh lại, Đường Vực đã sớm không còn ở đây nữa.
Cô cầm điện thoại di động quá, nhìn đến Wechat lại có 99 cái bao lì xì [anh thích em], cùng với mấy tin nhắn.
7:00: Anh đến công ty, mấy ngày nay sẽ rất bận, buổi tối và buổi trưa chắc là không thể ăn cơm cùng với em, nếu em quá buồn chán, có thể tới văn phòng của anh.
7:01: Hành lý của em anh đã mang về nhà rồi, chìa khoá nhà anh để ở trên bàn trà trong phòng khách.
7:04: Anh biết ba mẹ em thỉnh thoảng sẽ đến đây, cho nên, cũng không cần em dọn qua hoàn toàn, còn cần mang cái gì thì tranh thủ thu dọn một chút, buổi tối anh đến đón em.
10:50: Hiện giờ có chút việc, ngày mai anh phải đi công tác một chuyến.
11:40: Ặc, tiểu phú bà còn ngủ sao? Nên thu bao lì xì rồi.
Đường Hinh: "...."
Nhìn một loạt bao lì xì và tin nhắn kia, có chút câm nín, nhịn không được hừ một tiếng: "Đường Vực đại móng heo này, dựa vào cái gì mà tự tiện quyết định chuyện sống chung chứ! Em có nói đồng ý rồi sao? Nói rồi sao? Đừng tưởng rằng cứ phát bao lì xì cho em là được."
Đường Hinh trực tiếp xem nhẹ 99 cái bao lì xì.
Lúc này mà còn thu bao lì xì, liền cảm thấy chính mình như bị Đường vực mua chuộc vậy.
Cô nghĩ nghĩ, ngồi xếp bằng ở đầu giường, bắt đầu phát bao lì xì cho Đường Vực.
....
Đường Vực đặt điện thoại di động lên bàn, trợ lý Cao đang báo cáo tiến triển công việc, di động đột nhiên điên cuồng rung lên, tiếng nói của trợ lý Cao đột ngột khựng lại, yên lặng nhìn thoáng qua. Đường Vực liếc mắt, cầm lấy di động "Tiếp tục nói."
Trợ lý Cao: "Bị thương nghiêm trọng nhất chính là chú nhỏ của ngài, chân của ông ấy có thể phải cắt chi lần thứ hai. Có một người nhiếp ảnh gia bị chấn động não, hiện giờ vẫn còn đang theo dõi ..."
Đường Vực vừa nghe, vừa mở khung chat Wechat.
Đường Hinh vẫn còn đang tiếp tục phát bao lì xì.
Anh: "..."
Tiểu phú bà đây là bị làm sao?
Đường Vực nhíu mày, đánh một chuỗi dấu chấm hỏi: ?????
Tốc đột tay của Đường Hinh quá nhanh, say mê phát bao lì xì, vốn dĩ là vẫn không nhìn thấy, hoặc là thấy, cũng không thèm quan tâm.
Trợ lý Cao nhìn sắc mặt của Đường Vực, báo cáo cũng trở nên chậm rãi hơn, còn muốn cậu tiếp tục nói sao? Đường Vực buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn cậu, "Tiếp tục nói, thất thần làm gì?"
Trợ lý Cao lập tức ngẩng đầu, "Vâng."
Chờ sau khi trợ lý Cao đi khỏi, Đường Vực trực tiếp gọi điện thoại qua.
Đường Hinh đang đánh răng, cô nhận điện thoại, nói chuyện có chút không rõ ràng: "Anh nhớ thu bao lì xì nha, phí phục vụ tối hôm qua ..."
Đường Vực hừ lạnh: "Phí phục vụ?"
Đường Hinh phun ra một ngụm bọt, súc một ngụm nước rồi nhổ ra, nói chuyện rõ ràng, "Đúng vậy, không phải anh cũng đã phát cho em rồi sao? Có qua có lại."
Đường Vực: "..."
Anh hít một hơi thật sâu, tối hôm qua không nên buông tha cho cô.
Người phụ nữ này, chính là thiếu đòn mà.
Anh phát bao lì xì là muốn phát, thích phát, thích nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cô khi thu bao lì xì.
Có thể giống nhau được sao?
Đường Vực vô cùng rõ ràng giờ phút này Đường Hinh đang suy nghĩ cái gì, cũng bởi vì quá rõ ràng, cho nên mới tức giận.
Đường Hinh đợi một hồi lâu không đợi anh trả lời, đi đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy trên mặt bàn có một chùm chìa khoá, cô cầm lấy chùm chìa khoá, nhiều chìa khoá như vậy ... Đường Vực là đem tất cả chìa khoá của mấy căn nhà anh sở hữu đưa cho cô sao?
Nhà của Đường Vực địa chỉ ở đâu?
Cô hừ một tiếng: "Còn nữa, em chưa hề nói muốn dọn qua nhà anh ở đâu."
Đường Vực cười, "Nếu không thì anh dọn qua?"
Đường Hinh: ".... Da mặt anh sao càng ngày càng dày!"
Đường Vực tựa lưng vào ghế ngồi, sờ đến hộp thuốc, rút ra một điếu châm lửa, cúi đầu hút một hơi, làm bộ làm tịch mà thở dài: "Không còn cách nào khác, bạn gái da mặt vừa dày vừa bá đạo, da mặt anh nếu mà không dày một chút, sẽ bị ăn hiếp, đàn ông mà, uy nghiêm để đâu chứ."
Đường Hinh bị anh chọc cười, nhịn không được cười thành tiếng: "Uy nghiêm của đàn ông không phải từ trên giường mà ra sao?"
Đường Vực liếm môi, giọng điệu nhàn nhạt: "Đường Hinh, anh thấy em là chưa bị dạy dỗ đủ đâu."
Đường Hinh lập tức ngậm miệng.
"Thật không muốn ở cùng anh sao?" Đường Vực gảy gảy tàn thuốc, lười nhác dựa vào trên ghế, có chút không để ý, "Em không phải nói rồi sao? Không cần lãng phí cuộc sống cùng thời gian làm ra vẻ, nếu chúng ta đã ở bên nhau, làm cũng đã làm rồi, ở cùng nhau là chuyện thuận theo tự nhiên, cũng là chuyện sớm hay muộn, vì cái gì mà phải một hai đợi đến sau này?"
Cái official Weibo kia ...
Cứ như là một cục đá lớn.
Đường Hinh có cảm giác cứ như có tảng đá lớn Ngũ Hành Sơn đè trên người mình, ngay cả cơ hội xoay người cũng không có, thế mà cô cũng cám thấy Đường Vực nói rất có đạo lý, đúng vậy, vì cái gì phải đợi về sau? Dù sao ... Cũng là chuyện sớm hay muộn.
"Buổi tối anh đi đón em? Nhé?" Đường Vực dịu dàng nói.
"...."
"Cứ như vậy đi." Đường Vực cười cười, "Đem đồ đạc thu dọn tốt đi, chờ anh."
Đường Hinh vội vàng nói: "Vẫn là chờ anh đi công tác trở về đi, anh xem anh đi công tác để em một mình ở lại bên kia, vừa xa vừa cô đơn vừa bất lực, em sẽ rất sợ!"
Đường Vực nghĩ nghĩ, cũng đúng, cúi người dập tắt điếu thuốc, giọng điệu tự nhiên mà nói: "Được, vậy tối anh anh qua chỗ em."
Lại tới?
Đường Hinh trợn trắng mắt, nũng nịu mà nói: "Đường Vực, tối nay để em ngủ ngon một bữa được chưa? Thả lỏng tinh thần chờ anh trở về!"
Đường Vực: " ... Cùng nhau nói chuyện."
Đường Hinh: "Tối nay anh nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai phải đi công tác, đừng để mệt nhọc quá."
Đường Vực cười khẽ thành tiếng: "Quên đi, chờ anh đi công tác trở về rồi đi đón em."
"Vâng...."
Cúp máy điện thoại.
Cơm hộp Đường Hinh đặt cũng tới rồi, cô ngồi trên thảm trong phòng khách, vừa xem phim lướt di động vừa ăn cơm, cô nhấn mở Douban.
Các phản hồi của đám cư dân mạng cô cũng chưa xem, trực tiếp đánh chữ: Tôi đả ngủ với người đàn ông mình thích rồi, đến chuyện có xái được không ... Cái này có hơi khó nói, bởi vì lần đâu tiên anh ấy rất mau, chừng năm phút đồng hồ?
Sau đó thì đều không muốn nói, quá thảm.
.....
Đám cư dân mạng quả nhiên rất rảnh.
Ngay lập tức liền có phản hồi.
Cư dân mạng 1: Woah woah woah woah woah woah woah! Nhanh chóng như vậy sao? Tối hôm qua vừa mới nói ở bên nhau, tối hôm liền ngủ xong rồi, có thể so với 419 nha!
Cư dân mạng 2: A a a a a a a a a nhanh chóng thực sự! Không biết vì sao lại vô cùng vui vẻ! Có cảm giác chính mình có thể tin tưởng vào tình yêu!
Cư dân mạng 3: Xài được hay không còn không biết sao? Chứ này là kiểu gì đây? Vậy có được ... cao trào hay không?
Cư dân mạng 4: Tôi thấy cần phải phân tích chín kí tự "Sau đó thì đều không muốn nói, quá thảm" này, cảm thấy chủ thớt đang khoe khoang trá hình, lần đầu tiên năm phút đồng hồ hơn phân nửa là trai tân, tới năm nay rồi là chủ thớt còn tìm được trai tân chất lượng tốt như vậy sao?
Đường Hinh lướt lướt bình luận, đột nhiên bừng tỉnh đại ngột, trai ... tân ...!!!!!
Sao từ trước đến nay không nghĩ đến vấn đề này?
Đường Vực đây là lần đầu tiên sao?
Vậy kỹ thuật hôn siêu việt của anh là từ đâu mà có?
Đường Hinh có nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, muốn hỏi Đường Vực một chút, lại không dám hỏi, người đàn ông này mà tức lên, thì còn ghê gớm hơn cả cô.
Không dám chọc không dám chọc.
....
Buổi tối, nhận được điện thoại của Minh Chúc.
Đường Hinh và Vưu Hoan đều rất vui vẻ, liền chờ cô nàng trở vể.
Mặt khác, mấy trăm nhân viên trong Đoàn làm phim cũng đang được sắp xếp trở về, lần này Đoàn làm phim xảy ra chuyện, bên cạnh việc cổ phiếu của công ty bị trượt dốc, có có vấn đề xảy ra bên phía phân chia hợp đồng, lần này Đường Vực đi công tác chính là vì chuyện này.
Đường Hinh đối với những điều này không hiểu rõ lắm, chỉ biết anh rất bận, hai người chỉ có thể đợi buổi tối trò chuyện được chốc lát.
Bốn ngày sau, Minh Chúc đã trở lại.
Đường hinh cùng bà ngoại và Thẩm Mạn đi đón Minh Chúc, chủ yếu là muốn gặp cô ấy một chút, gặp được Minh Chúc, hai người chỉ lo ôm rồi nói chuyện phiếm. Hơn nữa bà ngoại và Thẩm Mạn cũng ở đó, cô có nhiều lời muốn nói đều không tiện nói, cũng có rất nhiều lời muốn nói, cũng có rất nhiều chuyện muốn kể cho ấy biết.
Còn muốn hỏi cô ấy, chuyện ở Ca Lợi Á.
Đều chỉ có thể chịu đựng.
Buổi tối, ba người hàn huyện trên nhóm chat Wechat được chốc lát, bởi vì Tiểu đội trưởng đã hy sinh, Đường Hinh và Minh Chúc đều không mấy vui vẻ, cả hai người đều rất khổ sở.
Đường Hinh còn nhớ rõ bộ dáng thật thà mà đẹp trai của Tiểu đội trưởng, như thế nào nói không còn liền không còn được chứ?
Vừa nãy Minh Chúc hỏi cô: "Cậu nói xem, Lâm Tử Du có hối hận hay không?" Không đợi cô trả lời, Minh Chúc lại nói một câu: "Sẽ có đi."
Đường Hinh nhớ tới Lâm Tử Du, cô không biết Lâm Tử Du sau này có thực sự hối hận hay không ... Nhưng nếu là cô, cô chắc chắn sẽ hối hận.
Không chỉ có hối hận, còn rất khổ sở nữa.
Không thể nào tưởng tượng nổi.
Cô cũng không phải là Lâm Tử Du, không cách nào hiểu được cảm giác của cô ấy.
Chỉ là đột nhiên nảy sinh đồng cảm, cũng đột nhiên rất nhớ Đường Vực.
Cô nhắn tin nhắn Wechat cho Đường Vực: "Đường Vực, em thích anh, chúng ta cùng ở bên nhau thật hạnh phúc đi."
Đường Vực vừa mới trở lại khách sạn, nhìn thấy tin nhắn Wechat này, sửng sốt một chút, cười.
[chúng ta không phải vẫn luôn hạnh phúc bên nhau sao?]
[đúng vậy, sau này càng phải tốt hơn mới được.]
[Ừ, tiểu bá vương]
[ngoan, bá vương long.]
Chiều ngày hôm sau, Đường Hinh thu dọn hành lý gọn gàng, cô cũng không mang quá nhiều đồ đạc, bởi vì thỉnh thoảng vẫn phải về nhà ở, cho nên mang trước một số đồ đạc cần dùng qua bên Đường Vực.
Cô đẩy một va li hành lý lớn, dọn lên xe, tự mình lái đến nhà Đường Vực.
Đường Vực ở trong một tiểu khu rất xa hoa, loại mà vừa nhìn liền biết được chỉ có người giàu có mới ở nổi.
Đường Hinh đậu xe trong gara tầng hầm, lên lầu, lấy chìa khoá ra mở cửa, Đường Vực thật là, đưa cho cô cả chùm chìa khoá, cô cũng không biết cái nào là cái nào đành thử một phen, thử hai phút sau mới mở được cửa.
Nhà của người giàu có thật là lớn, trang trí đơn gian mà tinh xảo.
Đường Hinh cảm thấy chính mình được hời, ở nơi này không lo thiếu thốn gì đâu!
Cô đẩy mạnh va li hành lý, tìm được phòng ngủ chính, đứng ở cửa, nhìn cái giườn lớn dài hai mét kia, mặt lặng lẽ đỏ lên, giường của nhà tư bản thật lớn mà! Có thể tuỳ tiện quay cuồng.
Đường Hinh tìm được phỏng để quần áo, tìm được va li hành lý của mình bị Đường Vực đem đi hôm bữa, cái tên này ... Ngay cả phòng để quần áo cũng đã dọn dẹp cho cô, để lại phần lớn không gian dành cho cô. Đồ đạc trong va li hành lý cũng bị anh dọn ra hết, quần áo đã xếp gọn gàng, những đồ vật khác thì đặt ở một góc.
Cũng rất biết chăm sóc đấy nhỉ.
Đường Hinh cười thành tiếng, mở va li hành lý ra bắt đầu dọn dẹp lại hành lý.
Thu dọn xong đâu đấy, Đường Hinh chụp một tấm ảnh, gửi cho Đường Vực.
Anh tối nay sẽ về tới.
Đường Vực vừa đến sân bay, đang chờ lên máy bay, điện thoại di động run lên.
Mở Wechar ra, liền thấy thấy tấm ảnh chụp của Đường Hinh, khoé miệng cong lên, tối hôm qua vừa mới nói phải ở bên nhau thật hạnh phúc, hôm nay liền cực ký nghe lời, anh cười thành tiếng, hỏi: "Tự mình đến sao? Nghe lời như vậy à?"
Đường Hinh trả lời anh: "Hừ."
Đường Vực gọi điện thoại qua cho cô, sau khi kết nối, cười nhẹ thành tiếng: "Anh phải lên máy bay rồi, em ở nhà chờ anh."
.....
Ba tiếng sau.
Đường Vực mở cửa nhà ra, thấy Đường Hinh ngồi trên thảm xem phim, di động không rời tay, đang nói chuyện đến say sưa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại nhìn thoáng quá, ngọt ngào cười: "Đường tổng, vất vả rồi! Hoan nghênh về nhà!" Nói xong, lại quay đầu đi xem TV.
Đường Vực: "...."
Có kiểu hoan nghênh như vậy sao?
Tốt xấu gì cũng là giai đoạn yêu đường cuồng nhiệt, không nên nhào tới ôm một chút à?
Đường Vực bất mãn, ném hành lý sang một bên, bước qua, kéo người ôm lên, Đường Hinh đang nói chuyện phiếm cùng với Minh Chúc và Vưu Hoan, ba người nói đến say mê ..., hơn nữa ... còn là đề tài không nên.
Cô chột dạ mà nhìn anh.
Đường Vực dựa vào sô pha, đôi chân dài tuỳ ý duỗi ra, hất cằm về phía cô chỉ chỉ, "Đi rót cho anh ly nước đi."
Đường Hinh hừ một tiếng, "Ngày đầu tiên ở chung liền sai bảo người ta."
Nói xong thở hổn hà hổn hển chạy đi phòng bếp rót nước cho anh, còn không quên mang theo điện thoại.
Đường Vực cười thành tiếng, đưa mắt nhìn iPad của cô, cô đã thay đổi bộ phim rồi, anh quay đầu nhìn về phía phòng bếp, Đường Hinh vừa cầm điện thoại di động đánh chữ, vừa kiếm cái ly.
Nói chuyện phiếm với ai mà vui vẻ dữ vậy?
Đường Vực đi qua, Đường Hinh đưa lưng về phía anh, cúi đầu đánh chữ nhanh như gió, vừa đánh chữ vừa cười, "Lần trước tớ không nên cười nhạo Lục Trác Phong, tớ nói cho các cậu biết ... Đường Vực rất có thể là trai tân! Lần đầu tiên của anh ấy chỉ có năm phút đồng hồ! Hoan Hoan, có phải lần đầu tiên rất nhanh liền có thể giám định là trai tân đúng không?"
Đường Vực nhẹ bước chân, đi đường không hề có tiếng động.
Cô căn bản là không nghe thấy.
Đang say mê nói chuyện trên trời dưới đất.
Đường Vực nhìn cái cổ trắng nõn của cô, khoé miệng nhếch lên một cái, bước qua hai bước, kêu một tiếng "Tiểu phú bà," rồi ôm lấy cô từ phía sau.
Đường Hinh hoảng sợ, sợ hãi kêu thành tiếng: "Á!"
Cùng lúc đó.
Bụp –
Điện thoại di động rơi trên mặt đất, màn hình nứt ra một đường.
Đường Vực: "..."
Tiểu bá vương dễ bị giật mình như vậy sao?
Động tác của hai người đồng loạt nhìn về phía màn hình di động, Đường Hinh ra sức vặn vẹo thân mình muốn đi nhặt điện thoại di động lên, vốn là không rảnh để đau lòng điện thoại di động của chính mình, chỉ lo Đường Vưc nhìn thấy lịch sử trò chuyện.
"Mua cho em cái ..."
Thị lực của Đường Vực 10/10, màn hình di động của Đường Hinh cũng đủ lớn, anh chỉ cần cúi đầu một chút, liếc mắt một cái, liền nhìn thấy một loạt ký tự cô vừa mới gửi đi, giọng nói dừng lại.
Giây tiếp theo.
Lại nhảy ra một loạt chữ khác, quả thực là đổ dầu vào lửa.
Vưu tiểu Hoan: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Năm phút đồng hồ? Lần đầu tiên của Đường tổng nhà cậu thật sự chỉ có năm phút đồng hồ sao???
Đường Vực: "..."
Sắc mặt anh hoàn toàn đen, bên tai ửng đỏ.
Dẹp con mẹ nó chứ .... Năm phút đồng hồ!
Cả người Đường Hinh cứng đờ, muốn nhặt điện thoại di động lên, bị Đường Vực gắt gao ôm chặt, tay người đàn ông thật sự có lực, ngay cả khi không quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được anh đang tức giận.
Đường Hinh mặc niệm trong lòng: Cái này là thật sự xong rồi xong rồi.
Trên màn hình –
Minh tiểu chủ: Năm phút đồng hồ? Rất nhanh, so với Lục Trác Phong còn nhanh hơn, hẳn là tân.
Vưu tiểu Hoan: Ha ha ha ha ha ha! Đường tiểu Hinh đâu? Mau tới nói xem, rốt cuộc là thận hư hay là trai tân? Đừng có đẹp chứ không xài được nhé!
Đường tiểu Hinh: "..."
Cô muốn đấm chết Vưu tiểu Hoan, vì cái gì mà phải nói những lời này chứ! Lần trước bởi vì cô nói câu kia mà phải trả giá đắt rồi!
Cô không chút do dự, lập tức dùng chân giẫm lên điện thoại di động của chính mình, cáo trạng người làm sai trước: "Đường Vực, anh phải đền di động cho em! Em muốn kiểu mới nhất!"
Đường Vực cười lạnh: "Năm phút đồng hồ? Thận hư? Đẹp chứ không xài được? Đường tiểu Hinh, không chừng là em muốn bị anh giết chết phải không?"
Đường tiểu Hinh: ".... Em không có, chúng em chỉ là, tuỳ tiện tâm sự."
Đường Vực ôm người đi qua, dùng sức đặt lên kệ bếp, nhéo cằm cô nâng lên, nửa híp mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật không? Nói cái gì mà nói đến chuyện năm phút đồng hồ? Có có thể tới chuyện đẹp chứ không xài được?"
Quả thực là ....
Moá nó!
Đường Vực muốn mắng người.
Đường Hinh tỏ vẻ đáng thương, cũng là sợ thật, ngẩng đầu, dè dặt mà nói: "Đường Vực ... Đường tổng .. Em sai rồi ... Sau này không bao giờ nói nữa!"
Sắc mặt Đường Vực âm trầm mà nhìn cô.
'Lạch cạch' một tiếng.
Âm thanh mở thắt lưng.
Anh vẫn cười lạnh như cũ: "Kêu Đường ba ba cũng vô dụng, không làm em phục thì không được rồi."
Đường Hinh run bần bật: "...."
Cứu mạng!!!!!
-Hết Chương 100-