8.
Hai mươi phút trước khi hết giờ, tôi đã hoàn thành xong bài thi, vừa uống nước, vừa nhàn nhã kiểm tra lại.
Đột nhiên, một mẩu giấy dúm dó rơi xuống bàn tôi. Là chữ viết tay của Hứa Kiều Kiều.
Có thể cảm nhận được cô ta đang vô cùng lo lắng, khẩn trương, mẩu giấy thấm đẫm mồ hôi.
Trên đó viết:
【 Chép cho tao một bản đáp án của mày. Còn nữa, mày đừng quên giao kèo giữa chúng ta!】
Buồn cười thật, cô ta không làm được bài mà vẫn không quên khích tôi trượt môn.
Tôi lập tức giơ tay gọi giám thị tới.
Để không ảnh hưởng các bạn khác làm bài, tôi cũng không có lên tiếng, chỉ đưa mẩu giấy đó cho giám thị.
Hứa Kiều Kiều sợ hãi, hít một hơi thật sâu.
Tuy nhiên, ngoài ý muốn, giám thị chỉ cầm mẩu giấy, không có bất cứ hành động nào.
Lúc này tôi nghe được tiếng lòng của Hứa Kiều Kiều:
【 Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, mình phải dùng gần hết điểm tích lũy để giám thị không truy cứu chuyện này. Chúc Khanh Khanh, tao thực sự muốn giết mày ngay lập tức!】
Tôi cau mày, tròng mắt của giám thị tối hơn bình thường rất nhiều, thầy ấy giống như một con rối đi đến bên cửa sổ. Xé nát mẩu giấy trong tay, sau đó vứt ra ngoài cửa sổ.
Tôi im lặng nhìn những vụn giấy như những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, giống như ước mơ trong tôi đang dần tan vỡ.
Có lẽ trong mắt Hứa Kiều Kiều, tôi là nữ chính của thế giới này, đương nhiên tôi được hưởng những may mắn mà người bình thường không bao giờ có được.
Nhưng đó là kết quả của quá trình nỗ lực hàng chục năm của tôi, thậm chí ngay cả khi mọi người đang vui mừng đón giao thừa, tôi vẫn đang điên cuồng học tập.
Hứa Kiều Kiều vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được những điều này.
Cô ta chẳng qua là cảm thấy ấm ức, không cam lòng, không ngần ngại dùng mọi cách để thay thế tôi, như thể những thành tựu đó sẽ thuộc về cô ta.
9.
Khi nộp bài, tôi cố ý sửa đáp án từ lựa chọn một thành lựa chọn nhiều đáp án.
Cố ý sai câu hỏi này không phải là vì Hứa Kiều Kiều. Hiện tại, tôi không muốn thu hút sự chú ý của nam chính thế giới này.
Duyên phận giữa chúng tôi hãy để nói sau đi.
Tôi nghĩ vậy, đứng lên nộp bài sớm.
Khi đứng dậy, tôi nhìn thoáng qua chàng trai ở phía sau lưng mình——
Thế mà anh ấy vẫn đang vùi đầu ngủ!
Quý Như Thanh gối đầu lên cánh tay, hô hấp đều đều, rõ ràng đã ngủ được một lúc.
Đậu phộng!
Anh ơi, đây là kì thi chính thức đó!
Anh cứ thế này mà ngủ các bạn xung quanh sẽ nghĩ thế nào?!
Có lẽ hành động của tôi đã đánh thức anh ấy, chàng trai mơ màng dụi dụi mắt ngẩng đầu, anh ấy thế mà mỉm cười với tôi.
Trong giây tiếp theo, có vẻ như tôi đã nghe anh ấy hỏi "Mấy giờ rồi?".
Đầu tôi ong ong, vội vã ra khỏi phòng thi.
Nhưng mà chàng trai đã tỉnh táo lại, nộp bài và theo tôi ra ngoài.