Chỉ Có Thể Là Em

Chương 6: Chúng Ta Đã Hứa Rồi




“Trong hai năm em hôn mê, anh cứ như vậy chờ em sao? Lỡ đâu em không thức dậy nữa thì anh sẽ như thế nào?”Quân Minh nói: “Lúc anh cầu hôn em, chúng ta đã hứa rằng sẽ luôn tin tưởng và chờ đợi nhau…Bây giờ em không nhớ, nhưng sau này em nhớ lại thì em sẽ tin anh thôi.”Dạ Ái nhìn Quân Minh rồi cụp mắt xuống nói nhỏ: “Anh cũng biết là em không thể nhớ, nếu lỡ như em không bao giờ phục hồi lại ký ức thì làm sao? Em không muốn làm lỡ thời gian của anh.”Quân Minh đặt cánh tay lên vai nàng, rồi từ từ kéo nàng vào lòng anh thì thầm: “Anh nói rồi, anh sẽ làm cho em yêu anh thêm một lần nữa.

Chúng ta đã hứa rồi…”Nàng xúc động im lặng đứng yên dựa vào lồng ngực anh, nghe tiếng nhịp tim đập của anh, nhịp tim đập rất nhanh, lòng anh rất ấm áp, và thoải mái.

Nàng đang rất rối bời, từ trước đến nay đối với chuyện tình cảm nàng rất quyết đoán, nếu như đã không thích người ta thì sẽ nói rõ để người đó không có cơ hội lần hai.

Hiện giờ nàng không có ký ức về Quân Minh, cũng có nghĩa là nàng không yêu anh, như vậy chẳng khác nào vừa ép buộc mình, vừa làm khổ anh.

Nhưng nếu đúng như lời anh nói, họ đã có đính ước, lại thêm lời hứa sẽ chờ nhau, tin tưởng nhau thì nàng cũng không thể phụ lòng anh.

Vấn đề này, nàng chỉ mong muốn anh là người chủ động chấm dứt thì tốt nhất.

Nhưng cho đến bây giờ anh dường như vẫn không có ý định đó, càng nghĩ càng đau đầu nên nàng tạm thời bỏ qua, chỉ là không biết sẽ bỏ qua đến bao giờ cho nên nàng quyết đinh sẽ nói thẳng với anh: “Chuyện này thì chúng ta không thể chắc chắn, em thật sự cũng không muốn ép buộc bản thân mình yêu anh chỉ vì anh là chồng sắp cưới của em, và em cũng không muốn anh chờ em chỉ vì lời hứa đó.

Nếu anh cảm thấy có ai đó tốt, anh nên mở lòng với người ta…”Quân Minh buông nàng ra rồi quay mặt đi chỗ khác, anh kìm nén sự tức giận, đau khổ trong giọng nói: “Anh sẽ không mở lòng với ai khác, kể cả khi em không còn trên đời này nữa.” Nói rồi anh quay bước xuống lầu, để lại nàng đứng ở đó một mình sững sờ, cảm giác hối hận vì đã nói ra những lời tàn nhẫn đó.

Nhìn bóng lưng cô đơn của anh mà tim nàng như có một mũi kim đâm vào, nàng không biết là do mình quá vô tình hay vì anh là chồng sắp cưới của nàng.Dạ Ái đứng một lúc lâu trong phòng làm việc của nàng, rồi cũng đi xuống lầu.

Nàng gặp Quân Minh ở trong phòng bếp, anh đang chuẩn bị bữa cơm tối, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy hốc mắt anh vẫn còn đỏ, mày nhíu lại, gương mặt u ám, anh đang giận, rất giận, nhưng anh không thể trút giận.

Khi anh nhìn thấy Dạ Ái bước vào mới thả lỏng gương mặt nói với nàng: “Em có đặc biệt muốn ăn món gì bây giờ không? Anh đang chuẩn bị những món thanh đạm cho em, thời gian này chế độ dinh dưỡng và chế độ ăn uống rất quan trọng.

Nhưng nếu như em thích món nào khác thì anh sẽ làm một ít cho em.” Nàng nhìn người đàn ông gần như hoàn hảo trước mặt rồi nhỏ giọng: “Anh cũng sẽ ở đây sao?”Anh dừng con dao ở đang thái cà chua lại ngước lên nhìn nàng: “Em rất muốn anh đi sao?”“Không phải, chỉ là em sợ làm phiền…”Quân Minh cắt ngang lời nàng, giọng có một chút giận dỗi: “Anh không thấy phiền.”“Vậy thì được… anh làm gì em ăn đó, giờ em vẫn chưa có cảm giác thèm ăn lắm.” Nàng nhìn ra vẻ mặt buồn bã đau lòng của Quân Minh rồi nói sang chuyện khác: “Ăn cơm xong anh có thể chỉ cho em trang web em đăng truyện không? Em muốn biết cuộc sống của mình như thế nào sau khi tốt nghiệp đại học nữa.” Quân Minh hòa hoãn ánh mắt, giọng ôn nhu trả lời nàng: “Được.”“Còn nữa, ngày mai em muốn về thăm ba mẹ Dạ.

Anh có đi cùng em không?”Quân Minh ngập ngừng: “Chuyện này, sau bữa cơm tối anh sẽ nói với em một vài chuyện về ba mẹ Dạ rồi ngày mai anh sẽ đưa em đi thăm họ.

Được không?”“Dạ.

Cảm ơn anh...!Em ra ngoài đợi anh.” Nghĩ đến mai có thể gặp ba mẹ Dạ nàng cũng có chút vui vẻ bước ra ngoài nhìn mảnh sân vườn nhỏ xinh.Quân Minh lại lần nữa bối rối nhìn theo bóng lưng mảnh mai của nàng, anh thở dài một hơi ngắn, nếu như nàng không mất trí nhớ thì nhìn thấy anh nấu cơm nàng sẽ không bước ra ngoài mà một mực vẫn đứng ở đó ngắm anh.

Lại nghĩ đến chuyện phải nói về ba mẹ Dạ với nàng, anh không khỏi không nhíu mày thật sâu.

Chuyện của ba mẹ Dạ anh không đành lòng để cho nàng lại chịu đựng thêm lần nào nữa, nàng đã trải qua chuyện này một lần rồi, nếu bây giờ nàng biết thêm về cái chết của họ thì là lần thứ hai nàng sẽ phải đối mặt.

Quân Minh không mong muốn lại nhìn thấy nàng sốc đến nỗi ngất xỉu, rồi lại lần nữa đối mặt với việc nàng quên mất sự tồn tại của người chồng sắp cưới là anh.Sau lần đầu tiên biết được hung tin về ba mẹ Dạ, nàng đã ngất xỉu đến hai ngày mới tỉnh, sau khi tỉnh dậy nàng đề nghị được tham dự liệu pháp trị liệu bằng việc thôi miên để lấy lại ký ức.

Nhưng không ngờ việc thôi miên lại không đem lại kết quả gì, lại làm cho nàng hôn mê một thời gian dài, rồi bây giờ nàng quên mất anh, người mà đã yêu thương nàng hơn chính bản thân mình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.