Chỉ Có Thể Là Em

Chương 29: Tin Tưởng Anh Hai Tuyệt Đối




Bữa ăn diễn ra cũng miễn cưỡng gọi là tốt đẹp hơn lần trước ở nhà hàng Hội An nọ, chỉ có điều không khí ngượng ngùng cũng không phai nhạt là bao, mà chủ yếu là từ phía Dạ Ái.

Từ lúc nàng nói câu “người ưu tú như anh ấy thì có cô gái nào muốn buông ra…” là nàng đã thấy sai sai rồi.

Nhưng lúc đó vì đang bận đối phó với cái người hống hách kia nên nàng cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng mà sau đó nàng lại bị giữ chặt tay bởi Quân Minh, nàng ngạc nhiên là mình không hề khó chịu tí nào, lại thêm cảm giác an toàn nữa.

Có lẽ nàng tin tưởng thần tượng của mình hơn những gì nàng muốn tin.

Nghĩ nghĩ nàng cũng cảm thấy đỏ mặt và máu nóng sôi sục trong người vì cái ý nghĩ chết tiệt đang dần hình thành trong đầu.

Cũng vì muốn che giấu đi cảm giác xấu hổ đó nên nàng đề nghị ăn lẩu, lẩu nóng có thể tự nhiên làm mặt đỏ tim đập là bình thường.Quân Minh không hề biết suy nghĩ của Dạ Ái, anh chỉ câu môi vui vẻ nhớ đến câu nói nàng nói với Bạch Đan.

Anh nghĩ có thể nàng cũng có cảm tình với anh, chỉ là có một vài lí do nào đó mà nàng chưa nhận ra hoặc là luôn trốn tránh mà thôi.Nghĩ đến Bạch Đan, con nhỏ này cứ ba lần bốn lượt sỉ nhục người anh thương là lại chỉ muốn cho nó chết bờ chết bụi ở làng quê lúc nhỏ của nó.

Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mà mấy tuần trước anh cũng đã nghĩ tới, chỉ là do quá bận nên anh tạm thời không điều tra.

Từ đâu mà Bạch Đan biết được Dạ Ái? Nếu cô ta chỉ làm càn một lần thì anh không cần suy nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần tìm hiểu vì sao cô ta có thông tin rồi giải quyết là xong.

Nhưng cô ta vẫn cãi lời mẹ để ở lại Việt Nam để làm gì? Và lại còn người phụ nữ trung niên giàu có kia nữa, nhìn bà ta cũng không phải người tầm thường, mà Bạch Đan từ nhỏ sống ở vùng núi hẻo lánh, rồi bị bắt đến Trung Quốc làm việc, sau đó lại theo ba mẹ sinh sống ở Canada, sao có thể lại trong thời gian ngắn lại quen được người phụ nữ kia? Chuyện này càng nghĩ càng không đơn giản.Kết thúc bữa ăn, Quân Minh nói anh đột nhiên có việc cần về công ty gấp.

Sau đó anh đưa Dạ Ái xuống tầng hầm mở cửa xe đưa cho nàng một bản vẽ thiết kế ngôi nhà phong cách Nhật Bản tinh xảo, anh nói: “Em cầm bản vẽ về nhà xem trước, nếu có cần gì bổ sung cứ nhắn cho anh.

Ngày mai em rảnh đến công ty gặp anh, mình bàn kỹ hơn về hợp đồng làm việc.”Dạ Ái lúc này mới nhớ ra hai tuần trước anh đã công khai toàn trường muốn nàng làm việc với công ty anh, chỉ là nàng không biết mình sẽ làm việc dưới danh nghĩa nào.

Vì đằng nào nàng cũng đang cộng tác với công ty Đinh Hương.Nàng cũng không thắc mắc quá nhiều, với Dạ Ái chuyện nào mà trong thời gian ngắn chắc chắn biết rõ thì nàng cũng không bận tâm mà hỏi quá nhiều.

Thời gian truy hỏi người khác thà rằng về nhà nghiên cứu hội họa còn hơn, vậy nên nàng chỉ vẫy tay chào Quân Minh rồi đợi anh đi lên khuất tầm nhìn nàng cũng quay về chỗ mình đậu chiếc xe máy màu cam chói lọi của mình.Về phần Quân Minh, sau khi ra khỏi trung tâm thương mại thì anh cũng không về công ty mà đi thẳng đến vùng ngoại thành phía Đông.

Trên xe anh bấm số gọi điện cho một người, đợi có người nhận máy anh nói luôn: “Mạnh Dũng có ở nhà không? Nói cậu ta chờ tôi, tôi đang trên đường tới.”Sau một tiếng anh đến nơi cần đến, đang đậu xe thì anh nghe thấy bên ngoài có vài người chạy gấp gáp về hướng này.

Một trong số những người đó cung kính mở cửa cho anh, hô một tiếng: “Anh hai!”Quân Minh bước ra lạnh nhạt gật đầu rồi thẳng hướng ngôi nhà mà mấy người kia vừa rồi chạy ra mà đi.

Dường như anh đến nơi dây rất nhiều lần rồi, những hành động của anh rất tự nhiên như chính nhà của mình.

Người vừa mới nghe điện thoại cũng là người mở cửa xe cho anh đang đứng một bên châm trà cho anh mà không hề lên tiếng hỏi han gì.Vừa uống ngụm trà người đàn ông đưa tới, Quân Minh vừa nhìn một lượt những người đang đứng phía ngoài cửa, anh ra hiệu cho họ tránh đi, rồi nói người đàn ông ngồi xuống, anh lên tiếng: “Cậu điều tra cho tôi về cô gái Bạch Đan này.

Nhớ không được để ba mẹ biết.”Mạnh Dũng ngớ ra vài giây rồi hỏi: “Anh hai, Bạch Đan lại làm phiền anh sao?”Quân Minh im lặng vài giây rồi nói: “Anh cảm thấy Bạch Đan đang che giấu chuyện gì đó.

Anh chưa có chứng cứ xác thực, nhưng những hành động của cô ta làm anh nghi ngờ.

Cậu điều tra về cuộc sống của cô ta trước khi bị bán sang Trung Quốc cho anh.” Quân Minh dừng một lúc rồi lại dặn dò tiếp: “Có bất cứ tin tức dù nhỏ nhất cũng phải báo cho anh kịp thời.”“Dạ, anh hai.” Mạnh Dũng không hề nhiều lời mà đáp ứng ngay.Với anh ta, Quân Minh vừa là anh nuôi vừa là ân nhân mà cả đời này anh ta không bao giờ trả hết.

Vì vậy mọi lời nói mà Quân Minh nói ra đều đúng, không cần giải thích với anh ta quá nhiều.Nhiều năm về trước, Mạnh Dũng theo tàu vượt biên rời Việt Nam đi sang Anh để làm lại cuộc đời.

Không ngờ trên chuyến tàu đó lại là cạm bẫy của những kẻ buôn người lấy nội tạng.

Đáng ra tàu sẽ cập cảng Dunkirk ở Pháp, nhưng không hiểu sao bọn chúng lại thay đổi hành trình, cho tàu cập cảng Rostock ở Đức.

Cho đến khi Mạnh Dũng và nhiều người khác bị trùm cả đầu đem lên một container, lại vô tình nghe được những người đó nói chuyện bằng tiếng Việt thì anh ta mới nhận ra đây là một tổ chức buôn người lấy nội tạng xuyên biên giới.Anh ta cùng một vài người lập kế hoạch chạy trốn, nhưng đến cuối cùng thì chỉ còn lại anh ta.

Không biết tiếng, không có tiền, anh ta lưu lạc một mình trên đất nước xa lạ, thời gian này anh ta chịu biết bao nhiêu cực khổ, nhưng anh ta vẫn cảm thấy may mắn vì không bị giết moi nội tạng.

Mỗi ngày để sống qua ngày anh ta thường đến mấy thùng rác của các nhà hàng tìm thức ăn, cũng có đôi khi có những người qua đường tốt bụng cho anh ta thức ăn thức uống hoặc một vài đồng lẻ.Sống lay lắt như vậy khoảng một tháng thì anh ta gặp được Quân Minh.

Một lần anh ta vì đói quá mà lẻn vào nhà hàng nọ ăn cắp đồ ăn thừa của thực khách để lại thì bị người quản lý bắt gặp la mắng, đánh đập, còn muốn báo cho cảnh sát đến bắt.

Vì không biết tiếng nên anh ta cũng chẳng phản bác gì lại, chỉ nằm im chịu đòn, anh ta cứ nằm đó mãi một lúc thì không còn thấy ai đánh mình nữa mới dám ngẩng đầu lên nhìn.

Anh ta thấy một chàng thanh niên tầm tuổi của mình đang nói gì đó với quản lý nhà hàng, rồi móc ví ra trả tiền, sau đó chàng thanh niên nọ cúi người đỡ anh ta dậy, nói chuyện với anh ta bằng nhiều loại ngôn ngữ khác nhau, tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Trung, đó là sau này anh ta mới biết.

Thấy anh ta không phản ứng thì chàng thanh niên quay sang nói với người bạn đi cùng mình nói bằng tiếng Việt: “Hình như câm.”Lúc này anh ta như với được cây cọc, anh ta mừng rỡ nhìn chàng thanh niên nói: “Tôi không bị câm, tôi là người Việt.”Từ đó về sau anh ta đi theo Quân Minh.

Mà lúc này Quân Minh đang đi dự triển lãm ngành kiến trúc ở Đức lại vô tình gặp được Mạnh Dũng, thấy anh ta là người thật thà thì cũng có ý định giữ anh ta bên mình làm người anh em.

Quân Minh bỏ ra một số tiền không nhỏ lo mọi thủ tục cho anh ta bay về Canada, nói với ba mẹ mình hãy nhận anh ta làm con, rồi làm giấy tờ hợp pháp cho anh ta.

Vì ở Việt Nam, Mạnh Dũng cũng không có họ hàng gì nên anh ta cũng một lòng một dạ đi theo Quân Minh, người đã cho anh ta một cái tên và một cuộc đời hoàn toàn mới, tốt đẹp hơn rất nhiều so với quá khứ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.