Chỉ Có Thể Là Em

Chương 18: Anh Giúp Em Nhé!




Ngày hôm sau tôi dậy thật sớm, mặc đồ bộ đồ thể thao rồi lại xe đến khu chung cư mà Dạ Ái đang ở.

Tôi đậu xe rồi bước vào công viên duy nhất gần đó chờ nàng.

Lúc tôi thấy nàng từ xa, tôi giả vờ tập một vài động tác khởi động, vừa tập vừa nhìn xem nàng sẽ chạy theo hướng nào.

Phát hiện nàng đang chạy hướng này, tôi cũng bắt đầu chạy rồi ngồi xuống như là đang buộc giây giày, khi nàng chạy lướt qua tôi mà không thèm nhìn, tôi hơi thất vọng rồi cũng chạy theo nàng chào hỏi: “Chào em, em cũng tập thể dục ở đây sao?”Dạ Ái lúc này ngạc nhiên nhìn tôi rồi tháo tai nghe xuống, chạy chậm hơn hỏi: “Sao anh lại ở đây?”Tôi không biết dùng lý do gì cho đúng nên đành nói dối: “Anh mới dọn về gần đây, mà xung quanh khu này không còn công viên nào khác nên cũng vào đây tập.

Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”“Dạ, em chạy ở đây mỗi sáng.” Giọng nàng lạnh nhạt, nàng tiếp tục gắn tai nghe lên, gật đầu chào tôi rồi tăng tốc chạy qua tôi mà không thèm nói nhiều hơn.Tôi chạy theo, ra hiệu cho nàng tháo tai nghe xuống.

Nàng dừng lại nhìn tôi một cách phiền chán hỏi: “Anh muốn nói gì?”“Anh chỉ muốn giải thích với em là anh chưa có bạn gái.

Em là cô gái đầu tiên anh thích và theo đuổi.” Trong lúc gấp gáp tôi đã tỏ tình một cách hời hợt như vậy, sau này nghĩ lại tôi còn muốn vả vào mặt mình mà tự hỏi vì sao thời điểm quan trọng nói ra lời của trái tim thì lại làm qua loa như vậy chứ.Nàng bất giác đỏ mặt, nhưng rất nhanh nàng lấy lại thái độ lạnh nhạt mà nói: “Mấy tháng trước bạn gái anh tìm đến em.

Cô ấy nói em không xứng với anh.

Em đâu có ý định tranh giành bạn trai với ai mà nói đến xứng với không xứng?”Tôi thật sự tức giận cô em gái nuôi này, tôi vội vã giải thích: “Đó là em gái nuôi của anh.

Anh cũng chỉ mới biết ngày hôm qua rằng cô ta đi tìm em.

Vốn dĩ cô ta sống ở Canada với ba mẹ anh nhưng mấy tháng trước lại đột nhiên về Việt Nam một mình.

Anh không hề biết cô ta về nước, cô ta cũng không liên lạc với anh sớm nên… Anh xin lỗi.”“Anh nên giải quyết chuyện của gia đình anh trước thì hơn.

Chào anh.” Lần này nàng chạy nhanh một mạch vào chung cư bỏ lại tôi đứng ở công viên.Lần này tôi không thể bỏ qua cho Bạch Đan được, tôi gọi điện cho ba mẹ tôi để họ dạy lại đứa con gái nuôi của họ.

Sau vài hồi chuông mẹ tôi bắt máy: “Con trai, hôm nay sao con gọi cho mẹ sớm vậy? Chuyện giúp công ty Dạ Quân ba mẹ đã sắp xếp gần xong rồi…”Tôi cắt ngang lời mẹ vì không còn đủ kiên nhẫn nói qua những chuyện khác nữa: “Mẹ, con không gọi để nói chuyện đó.

Mẹ bảo Bạch Đan về đi.

Mẹ có biết nó làm gì ở Việt Nam không?”Ba mẹ tôi là hai đấng sinh thành tuyệt vời nhất mà tôi biết.

Nói vậy không phải bởi vì họ là ba mẹ của tôi, mà vì họ rất tốt, thật sự tốt.

Tôi chưa bao giờ thấy họ chê bai hoàn cảnh xuất thân của bất cứ người nào.

Họ làm từ thiện mà không cần để lại danh tính rất nhiều lần, họ giúp người không bao giờ mong muốn được trả ơn.

Ngoài ra họ cũng rất yêu thương tôi, họ luôn mong tôi sớm tìm được hạnh phúc.

Nhiều lần họ giục tôi tìm bạn gái, nhưng lần nào tôi cũng thoái thác vì chưa có đối tượng phù hợp.

Khó khăn lắm tôi mới tìm được người con gái mình thích, nên tôi cũng đủ tự tin nói rõ cho ba mẹ tôi biết, để họ quản cô em gái nuôi Bạch Đan cho tốt.Mẹ tôi lúc này như nhận ra được gì đó, giọng nghiêm túc hỏi tôi: “Bạch Đan lại quấy rối con sao?”Mẹ tôi là người phụ nữ nhạy bén nên cũng đã sớm nhận ra vì sao tôi lựa chọn du học ở nước khác, rồi lại trở về Việt Nam một mình lập nghiệp.

Tôi không giấu mẹ nữa mà nói thẳng: “Lần này Bạch Đan muốn phá hoại hạnh phúc của con.

Cô ta nói cô ta là bạn gái của con với người con gái mà con đang theo đuổi.”“Con nói cái gì?” Giọng nói không giấu nỗi sự vui mừng mà hét luôn trong điện thoại, sau đó lại tức giận mà nói, “Hừm… được rồi.

Mẹ phải bắt con bé này dạy cho nó thế nào là phải trái… Nhưng con trai à, con vừa mới nói là con đang theo đuổi con gái nhà người ta sao? Con phải kể cho mẹ nghe nhiều hơn về cô bé ấy đi.”Tôi giật giật môi, mẹ tôi đúng là không thể bỏ qua mọi từ mà tôi nói mà.

“Mẹ cứ giải quyết giúp con chuyện Bạch Đan đi đã rồi con sẽ kể cho mẹ nghe về cô bé ấy.” Tôi nói tránh để cho qua chuyện.

Không phải tôi không muốn kể về nàng, mà là tôi chưa biết phải kể như thế nào với mẹ tôi.Mẹ cũng hiểu tính tôi nên cũng không ráng nói gì thêm, chỉ đồng ý gọi Bạch Đan về Canada nhanh chóng rồi dạy điều phải trái cho cô ta hiểu.Hai tuần sau đó tôi lại có dịp nói chuyện với nàng.

Trong hai tuần đó, ngày nào tôi cũng thức dậy sớm đến công viên gần nơi nàng sống, lần nào cũng nhìn thấy nàng chạy bộ, nhưng mỗi lần nàng đều chạy chung với một người phụ nữ nên tôi vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với nàng.

Hôm đó trời âm u, có vẻ như sẽ mưa bất cứ lúc nào, tôi vẫn như thường lái xe đến công viên sớm chờ nàng.

Lần này có thể vì thời tiết nên rất ít người chạy bộ, bên cạnh nàng cũng không có ai.Khi Dạ Ái chạy ngang qua, tôi cũng cất bước chạy theo nàng mà không nói gì, vì nàng đang nói chuyện điện thoại với ai đó bằng tiếng Anh.

Tôi chạy cũng không gần nàng lắm, nên cũng chẳng nghe được nội dung cuộc trò chuyện.

Chỉ nghe văng vẳng âm thanh ngọt ngào, mềm mại cất lên mà nói chuyện với người bên kia làm cho mắt tôi nổi lửa vì ghen.

Không biết nàng đang nói chuyện với ai, không biết người kia là nam hay nữ, có quan hệ gì với nàng.

Mãi đang suy nghĩ nên tôi cũng không để ý đến hành động dừng lại đột ngột của nàng, khi tôi nhận ra nàng đang đứng lại nhìn tôi thì cũng sửng sốt vội nói: “Anh không phải đang nghe lén cuộc trò chuyện của em đâu.

Anh chạy với khoảng cách này nên không nghe thấy gì hết.”Tôi lại sửng sốt một lần nữa khi nhận ra nàng cười, đây là lần đầu tiên nàng cười với tôi.

Nụ cười nàng thật đẹp, tôi nhận thấy tim mình đập liên hồi.

Nàng nói với tôi: “Em không hề nói anh nghe lén điện thoại mà.

Anh làm sao mà lại giật mình như vậy chứ?”Tôi thở hắt ra nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn còn đập nhanh, mắt không thể dời khỏi nụ cười hiếm hoi của nàng mà nói: “Dạ Ái, em cười thật sự rất xinh đẹp.”Dạ Ái thu lại nụ cười của mình rất nhanh, nhưng trong ánh mắt vẫn không lộ vẻ lạnh nhạt thường thấy nữa, nàng nói: “Em có chuyện muốn nhờ anh giúp.

Sếp của em có một đối tác là người Nhật.

Ông người Nhật này muốn qua Việt Nam sống một thời gian, mà vẫn chưa chọn được nơi ở phù hợp.

Ông ta muốn sếp em chọn nhà và bố trí nhà giúp ông ta.

Sếp của em thì giao công việc này cho em, nếu lần này em làm tốt thì sau này ra trường em có thể ký hợp đồng lao động chính thức với công ty.

Anh giúp em nhé!”Tôi chăm chú nghe cho đến câu cuối cùng thì muốn nhảy lên mà đồng ý ngay lập tức, nhưng tôi chưa kịp nói gì thì nàng lại lên tiếng: “Nếu không tiện thì xem như em chưa nói gì.

Em biết anh rất bận.

Chỉ là…anh là kiến trúc sư nổi tiếng duy nhất mà em quen nên em mới mạo muội nhờ vả anh.”“Được mà, anh đồng ý.

Anh không bận lắm đâu.” Tôi lại nói dối với nàng.

Mặc dù mỗi ngày cứ tới công ty tôi lại bị cuốn vào công việc cho đến tối muộn, nhưng với yêu cầu của nàng thì làm sao tôi từ chối với lí do bận bịu được chứ? Công việc có thể làm bổ sung, nhưng chuyện theo đuổi nàng thì đang cấp bách ưu tiên mà.

“Em muốn anh làm gì? Tìm nhà cho ông người Nhật sao?”Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi rồi lại ban cho tôi một nụ cười duyên dáng: “Em muốn anh thiết kế cho ông ta một căn nhà mà khi ông ta nhìn vào không thể không ở.

Địa điểm thì em đã chọn xong rồi.

Sở thích, và thói quen của ông ta em sẽ email cho anh trong hôm nay.

Buổi sáng em còn có tiết học, buổi trưa em sẽ soạn ra cẩn thận rồi gửi cho anh được không?”“Được chứ.” Tôi hạnh phúc mà đáp lại nàng bằng một nụ cười tươi như thằng ngốc.

“Vậy hôm nay em đi ăn sáng với anh nhé!” Tôi vòi vĩnh không kiêng dè gì nữa.“Ngày mai được không? Em sẽ mời anh ăn sáng.

Hôm nay em lỡ hẹn với nhóm Hoa Hạ đi ăn sáng cùng ở trường rồi.” Nàng áy náy mà nói.“Được.

Vậy mai anh chờ em…Anh có thể điện thoại cho em không?”“Dạ, được.

Vậy em đi trước nhé.” Nàng vẫy vẫy tay rồi đi thẳng vào chung cư.Còn tôi đứng một mình ở công viên, mà lần này cảm giác tôi lại khác hẳn.

Tôi đánh nắm đấm vào không trung thể hiện vui mừng vì hạnh phúc cuối cùng cũng tìm đến tôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.