Chỉ Có Thể Là Em

Chương 16: Tôi Có Bạn Gái Ư




Kể từ ngày nàng trả lại cho tôi bức tranh với tấm note khó hiểu đến nay cũng đã gần ba tháng tôi không có cơ hội gặp nàng.

Mấy lần tôi chờ ở ngoài trường để được gặp nàng nhưng không thể gặp được.

Lúc thì Hoa Hạ nói nàng phải ở lại giúp giáo sư một vài việc, nếu không thì cũng là tan học sớm đi bàn công việc với đối tác.

Có một vài lần tôi cũng đến khu chung cư nơi nàng sống thì chú bảo vệ cũng chỉ nói nàng không về nhà.

Tôi biết nàng đang cố gắng tránh không gặp mặt tôi, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn đợi nàng, muốn hỏi nàng cho rõ ràng về nội dung trên tờ giấy kia.

Chẳng lẽ tôi có cô bạn gái mà chính bản thân mình không hay biết?Một ngày kia, khi tôi đang xử lý công việc bên trong cửa hàng nội thất của mình thì có một chiếc hơi màu trắng sang trọng, bóng loáng dừng lại đỗ đằng trước.

Người đàn ông cầm tay lái xuống xe, bên phía ghế phụ là người phụ nữ cũng mở cửa ra.

Cả hai đều là doanh nhân mà tôi không xa lạ gì nữa, vì có một vài lần tôi cũng đã hợp tác với công ty họ tổ chức một số event nho nhỏ cho mình và đối tác.

Đó là ba mẹ của Dạ Ái.

Họ bước vào cửa hàng nội thất của tôi, lúc đó vì đang xử lý việc dang dở nên tôi cũng chưa vội bước ra tiếp họ, nhưng nhân viên của tôi lại nhanh chóng vào thông báo rằng họ muốn gặp tôi.Tôi dừng việc đang làm, bước nhanh về phía phòng chờ có bộ bàn ghế salon màu cam đỏ bắt mắt, sau khi bắt tay chào hỏi thì chúng tôi ngồi xuống.

Tôi ngồi đối diện họ chưa vội nói chuyện, đợi đến khi nhân viên đưa trà nước lên thì tôi nói: “Không biết hôm nay ông Hiên và bà Bích đến là…?”Ông Hiên định lên tiếng thì bà Bích đã ngăn cản, bà cất giọng nói nhẹ nhàng tao nhã: “Thật ra cũng chỉ là chuyện làm ăn thôi.

Tôi biết cậu Minh đây là con của ông Mạnh Quân Hoa và bà Nguyễn Minh Thư, họ là hai doanh nhân người Việt đang rất thành công ở Canada.

Nói thật là công ty của chúng tôi đang có một dự án lớn ở bên đó, bên phía đối tác đang có những yêu cầu rất khắt khe về thời gian và chất lượng.

Vấn đề của chúng tôi là đang thiếu nguồn nhân lực trọng yếu để làm việc bên đó, nếu bên đối tác cho chúng tôi dài thời gian hơn thì chúng tôi có thể điều động được người, nhưng bây giờ gấp quá nên không biết làm sao… Chúng tôi có thể mạo muội mượn danh nghĩa của cậu để nhờ ba mẹ cậu giúp đỡ chúng tôi mà cho chúng tôi mượn người được không? Dù sao thì…” Bà Bích ngập ngừng dò xét.“Tôi vẫn nhớ là chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác một vài lần trong nước, không lẽ đến đối tác của công ty Dạ Quân mà ông bà cũng điều tra đến gốc gác kỹ càng như vậy sao?” Tôi không khách sáo mà hỏi thẳng, “Có phải ông bà còn điều gì khác muốn nói với tôi?”Lúc này ông Hiên không nhịn được nữa, ông lên tiếng thẳng thắn, mặc kệ vợ mình can ngăn: “Chúng tôi biết cậu có ý với con gái Dạ Ái của chúng tôi.

Mặc dù chúng tôi để con bé ra ngoài sống riêng, nhưng cũng phải nắm rõ tình hình và quan hệ của con bé.

Vì vậy chúng tôi đã có chút điều tra về những anh chàng mà con bé có chút qua lại… Do đó tôi biết cậu là chuyện đương nhiên.”Tôi nhướng mày nói: “Vậy bây giờ ông bà muốn tôi giúp đỡ công việc để được sự đồng ý của ông bà mà theo đuổi Dạ Ái sao?”“Không, không.

Chúng tôi không hề có ý đó… chỉ là nhờ vả thôi.” Bà Bích lên tiếng thanh minh, giọng nói êm tai nhẹ nhàng.

Bà là một người phụ nữ xinh đẹp, đã ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được làn da trắng và mịn, tuy lúc cười cũng có vài nếp nhăn nơi khóe mắt nhưng không hề làm giảm vẻ quý phái của bà.

Có thể thấy đây là một người phụ nữ dịu dàng đúng chỗ, nghiêm khắc đúng nơi.

Nhìn bà tôi thấy được phẩm chất của Dạ Ái phần lớn là từ bà mà ra.Ông Hiên lại lên tiếng một cách nóng nảy, tôi nhận ra được ông không hề thích tôi, nhất là khi nói về việc theo đuổi Dạ Ái: “Dù sao cậu cũng muốn theo đuổi Dạ Ái thuận lợi thì phải lấy lòng ba mẹ của nó trước chứ.”Bà Bích ngồi bên cạnh nhíu mày nhìn sang ông Hiên vẻ trách móc: “Con gái là chúng ta nuôi lớn, nó thương ai, thích ai là việc của nó.

Nếu người mà muốn theo đuổi nó thì phải lấy lòng nó chứ sao lại liên quan đến chúng ta?” Nói rồi bà lại nhìn sang tôi vẻ dịu dàng: “Xin lỗi cậu Minh.

Chúng tôi không muốn lấy Dạ Ái làm cái cớ để đến đây nhờ vả cậu, nhưng vì ngoài cậu ra chúng tôi cũng chưa tìm được cách nào khả thi hơn.

Thật ra thì tôi rất ủng hộ cho cậu và Dạ Ái, con bé có một người trưởng thành, giỏi giang như cậu theo đuổi là phước lớn của nó.”Tôi cũng không muốn làm khó dễ gì với ba mẹ của người con gái tôi yêu nữa, nhất là người phụ nữ tôi hết sức kính nể này nên lên tiếng đồng ý: “Nếu ông bà đã biết được tôi có ý định với con gái ông bà thì tôi xin thay đổi cách xưng hô được không? Chúng ta không nên cứ dùng cách xưng hô cứng nhắc trên thương trường nữa.

Cháu sẽ gọi điện cho ba mẹ cháu ở bên đó để điều người qua sớm.

Chú và cô cứ để lại thông tin, tài liệu về dự án để cháu bàn với họ, trong ngày mai cháu sẽ có câu trả lời cho cô chú.”Nét mặt vui mừng rạng rỡ trên khuôn mặt hai người trung niên, bà Bích nói: “Vậy thì phải cảm ơn cháu nhiều lắm.

Cứ nói với ba mẹ cháu là những chi phí phát sinh cứ để bên Dạ Quân lo hết.

Nếu sau này cháu hay là ba mẹ cháu có cần gì cứ nói với cô chú đây… Còn chuyện của Dạ Ái, con bé có tính tình lãnh đạm ít bộc lộ yêu thương từ hồi còn bé, nhưng tấm lòng nó rất ấm áp, cháu cứ kiên trì một thời gian nó sẽ hiểu ra…” Ông Hiên ngồi bên cạnh nét mặt đang vui vẻ, nghe được những lời này của bà Bích thì đột nhiên gương mặt trầm lại, u ám ngăn cản: “Bà này, chuyện con bé cần bà xen vào quá nhiều vậy sao?”Bà Bích liếc nhìn ông cảnh cáo, tôi có cảm giác họ đang cố che giấu điều gì đó.

Nhưng lúc này tôi cũng không có nhiều thời gian và tâm tư để tìm hiểu về họ nữa.

Điều tôi quan tâm lúc này là Dạ Ái, tôi lên tiếng hỏi một cách thành thật và khiêm tốn nhất với bà Bích: “Hiện nay Dạ Ái có lẽ đang hiểu lầm cháu một vấn đề, nhưng cháu không thể tìm được cô ấy để giải thích rõ ràng.

Cô Bích có thể chỉ dạy cho cháu một cách để Dạ Ái đồng ý gặp cháu không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.