Rất nhiều đàn ông không biết là xuất phát từ tâm lý gì hay căn cứ vào chỉ số IQ nào đó mà cho rằng cái gọi là “lần cuối cùng gặp mặt” bạn gái cũ là để giải quyết vấn đề gì, thực ra chỉ cần là người có chút đầu óc thì đều biết rằng, hành vi thế này chỉ càng tạo thêm vấn đề. Một đôi nam nữ đã không còn bất cứ tình cảm gì với nhau thì sẽ không lãng phí thời gian cho những cuộc gặp chỉ khiến mỗi người thêm lúng túng, tất cả những cuộc gặp đội cái mũ đường hoàng chỉ là mượn cớ cho việc lên giường với nhau hoặc là tro tàn cháy lại mà thôi.
Giang Túy Mặc luôn lý trí.
Tờ báo chiều vẫn đặt ở trên bàn trong phòng khám bệnh của Giang Túy Mặc, gần kết thúc giờ làm buổi sáng, Giang Túy Mặc đang xem ảnh chụp X quang cản quang của bệnh nhân cuối cùng thì quầy tiếp tân bên dưới gọi lên tìm anh. Anh gật đầu xin lỗi bệnh nhân và tiếp cuộc gọi nội tuyến.
“Thầy Giang, có một vị tiểu thư họ Lăng tìm anh, không biết anh có thời gian rảnh không?”
“Khám bệnh xong tôi còn sáu bài tổng kết thực tập cần phải kiểm tra xét duyệt, chừng một rưỡi chủ nhiệm các phòng sẽ tiến hành phân tích các ca bệnh nghiêm trọng, cần phải chuẩn bị tài liệu, hội nghị này kéo dài tới ba giờ chiều, sau ba giờ tôi còn phải khám bệnh một buổi. Cô biết phải nói thế nào rồi đấy.” Dứt lời, Giang Túy Mặc cúp điện thoại, tiếp tục thảo luận với bệnh nhân về bệnh tình và một số phương án điều trị.
Cô gái ở quầy tiếp tân áy náy cúi người nói với Lăng Lam Phù: “Thật ngại quá, hôm nay thầy Giang rất bận, không có thời gian tiếp khách.”
Lăng Lam Phù sững sờ, đờ đẫn nhìn quyển sổ trên quầy tiếp tân một lúc lâu, sau đó mỉm cười, xoay người ra về. Ha ha, đâu chỉ mỗi hôm nay là anh bận, từ lúc đi học cho đến lúc trở thành bác sĩ, đâu có ngày nào mà anh không bận. Người thông minh như cô ta đương nhiên phải biết “bận rộn” chỉ là cái cớ từ chối khéo của đàn ông mà thôi.
Lăng Lam Phù lái xe về chưa được bao lâu thì một chiếc F0 lái vào bãi đậu xe, Tế Tế vừa đi vừa ngâm nga, tâm trạng rất tốt, lôi hai phần cà ri gà đóng hộp từ hàng ghế sau ra, lắc lư đi tới phòng làm việc của Giang Túy Mặc.
44.1
Lúc cô gõ cửa đi vào thì vừa đúng lúc bệnh nhân cuối cùng đi ra.
Giang Túy Mặc nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc thì ngước mắt nhìn ra cửa một cái, lập tức đứng lên nhận lấy túi nilon trong tay Tế Tế, động tác thuần thục không chê đi đâu được.
Tế Tế vẫn cứ chân chó như lúc trước, bắt đầu líu lo kể hôm nay mình đã đi những đâu, phỏng vấn những chủ quán nào, tại sao lại phải mua cà ri gà về. Cô nhảy tới nhảy lui khắp trong phòng y như con khỉ, Giang Túy Mặc cũng vẫn kiên nhẫn lắng nghe như trước kia, cởi áo blouse ra, đứng bên bồn rửa cẩn thận rửa tay. Tế Tế nhớ lại thời điểm này năm ngoái chính là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, bây giờ đã một năm đi qua, nhìn thấy anh mặc quân trang, trái tim cô vẫn rung động như vậy.
“Em không hiểu nổi tại sao bác sĩ bọn anh đều có cái tật rửa tay cứ thích rửa nhiều lần như vậy.” Tế Tế nhìn tay anh, những ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay cắt gọn, không hề có chút vết bẩn nào.
“Bởi vì anh không biết bao giờ thì em lại nổi hứng ngậm lấy ngón tay anh mà liếm.” Giang Túy Mặc nhanh chóng trả lời.
Tế Tế ra vẻ ghét bỏ: “Từ sau khi anh nói tới chuyện anh từng làm lúc trực ở nam khoa thì em không còn loại hứng thú đó nữa.”
“Giống em thôi, anh cũng có thói quen nghề nghiệp.” Giang Túy Mặc ngồi bên cạnh Tế Tế, ghé lại gần một chút đã đoán được ngay là trưa nay cô lại lén ăn món gì.
Tế Tế nhướng mày lên: “Em có thói quen nghề nghiệp gì chứ?”
“Đậu phụ thối của cùng một quán, em ăn suốt mấy ngày liên tục.” Giang Túy Mặc gập ngón trỏ lại, gõ lên đầu Tế Tế như thể trừng phạt.
Tế Tế che miệng lại, ủ rũ yên lặng. Đột nhiên, mắt cô lóe lên, cầm lấy tờ báo trên bàn: “Anh cũng đọc báo chiều sao? Là cố ý muốn đọc văn chương của em sao?”
Cô không nhắc tới chuyện này thì thôi… Giang Túy Mặc nhìn cô, cuối cùng mở tờ báo ra, ngón tay gõ lên ảnh chụp Lăng Lam Phù.
Tế Tế lại lần nữa nhìn anh đầy vẻ ghét bỏ.
Giang Túy Mặc lướt tay trên điện thoại một lúc, cho Tế Tế xem hai tin nhắn đến từ cùng một dãy số lạ. Tế Tế là một cô gái nhạy cảm chừng nào, chỉ nhìn thoáng qua một cái đã biết ngay là không ổn, giọng điệu thế này, thái độ mập mờ thế này, rõ ràng chính là…
“Bạn! Gái! Cũ!” Tế Tế sợ hãi hét lên, nhảy bật lên khỏi ghế, ngón tay chỉ vào màn hình điện thoại, vẻ mặt như gặp ma.
Tử An từng nói, nếu yêu đương là một game thì bạn gái cũ chính là boss cuối cùng, nếu như tình yêu là một ván cược thì bạn gái cũ chính là kẻ quyết định kết quả cuối cùng. Một đôi trai gái phải bước qua cửa ải cuối cùng là bạn gái cũ thì mới có thể bước vào nấm mồ hôn nhân.
Bạn gái cũ… cuối cùng, cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao??
Tế Tế vô cùng căng thẳng, quanh cô có rất nhiều người bạn giới tính nữ đã phải chia tay chỉ vì bạn gái cũ! Cách đây không lâu cô mới nghe nói cô bạn cùng phòng thời đại học Tiểu Diên được chàng trai mà cô nàng thầm mến tỏ tình trong ngày lễ tình nhân của năm nào đó, nhưng cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống chưa được mấy ngày thì lại phát hiện ra đây chỉ là thủ đoạn của anh chàng kia để kích thích bạn gái cũ, cuối cùng khi cô bạn gái cũ khóc lóc sướt mướt xuất hiện thì Tiểu Diên đã bị anh chàng cặn bã kia bỏ rơi ngay lập tức, trơ mắt nhìn hai người bọn họ lại trở về bên nhau. Đương nhiên càng khỏi phải nhắc tới chuyện ly hôn của Tử An, chuyện tình của Tô Mã Lệ, mặc dù bản thân Tế Tế chưa gặp phải cửa ải mang tên bạn gái cũ, nhưng cô đã vô cùng rõ ràng về loài sinh vật đáng sợ này.
Cô cảm thấy rất bực bội, không ngờ cuối cùng mình cũng bước tới bước này.
Sau đó nữa, cô nhìn theo ngón tay Giang Túy Mặc đang chỉ vào bức ảnh trên báo.
Nhìn tin nhắn, lại nhìn ảnh — Có lẽ nào?! Tế Tế hít sâu một hơi: “Người gửi tin nhắn này cho anh, là cô ấy?!!”
Trong đầu cô hiện ra khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng thon gầy lả lướt của Lăng Lam Phù, mà còn quan trọng hơn nữa chính là tài năng cùng tài sản được bao nhiêu người tán thưởng của cô ấy.
Nữ thần và nữ điếu ti*. Yểu điệu thục nữ và béo mập. Tinh anh giới kinh doanh và kẻ tham ăn.
* Điếu ti là từ lóng chỉ những người có ngoại hình và địa vị xã hội hết sức tầm thường
Chỉ có mỹ thực và yêu là không thể phụ lòng.
Tế Tế rưng rưng nước mắt nhìn tiêu đề do chính mình viết, lại nhìn Giang Túy Mặc tuấn tú phong độ trong bộ quân trang, chỉ hận không thể kéo rách cái miệng mình.
Phải làm sao đây.
Tế Tế lúng ta lúng túng nhìn Giang Túy Mặc, cái cảm giác kiểu “có thể sắp mất anh ấy rồi” đúng là khó chịu chết đi được.
Cô đã tưởng tượng ra cảnh Lăng Lam Phù khóc lóc nỉ non những lúc Giang Túy Mặc nhíu chặt mày, tưởng tượng ra cảnh bọn họ tay trong tay ân ân ái ái đi tới trước mặt cô nói với cô rằng bọn họ muốn trở lại với nhau, tưởng tượng ra cảnh bản thân cô đau đến mức tan nát cõi lòng.
Cô cảm thấy một loạt chuyện phiền lòng đang chuẩn bị nối đuôi nhau mà tới rồi.
Nào ngờ Giang Túy Mặc tắt điện thoại đi, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, mở hộp đồ ăn ngoài mà cô mang tới, vừa ăn vừa xem bài tổng kết của mấy bác sĩ thực tập. Những điều anh nói vừa nãy không phải giả, quả thật hôm nay anh có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng cho dù bận rộn thì anh vẫn bằng lòng rút ra chút thời gian cho Tế Tế.
“Anh không có gì muốn nói với em sao?” Tế Tế dè dặt hỏi.
“Anh không đi gặp cô ấy, cũng không có ý định gặp.” Giang Túy Mặc nói tóm gọn trong một câu, dùng ngón tay chỉ chỉ hộp đồ ăn còn lại.
Chỉ có loại đàn ông cặn bã mới để cho bạn gái hiện tại của mình phải chịu khảo nghiệm khi bạn gái cũ xuất hiện.
Tế Tế hơi ngây ra, tình huống này không giống với những gì cô tưởng tượng trong đầu, đáng lẽ anh phải rối rắm hồi lâu, gặp được Lăng Lam Phù rồi thì mất hồn mất vía, đau đầu cân nhắc người này người kia, khổ sở cầu thần khấn phật xem rốt cuộc thì nên chọn ai mới đúng chứ. Một cô bạn gái cũ xinh đẹp giỏi giang từ nước ngoài trở về với một cô bạn gái tham ăn béo mập, hai người này ai hơn ai kém nhìn qua là biết.
“Tại… tại sao?” Tế Tế ngây ngô hỏi.
“Với anh thì bạn gái cũ xuất hiện không đủ để tạo nên tình tiết gì.” Giang Túy Mặc nói ngắn gọn.
“Nhưng không phải cô ấy muốn gặp anh sao.” Vẫn tiếp tục ngây ra.
“Trái Đất này không quay quanh cô ấy.”
“Cũng đúng.” Tế Tế hơi lơ mơ, nhớ đến những lời Lăng Lam Phù nói với cô, dường như cô ấy rất vương vấn Giang Túy Mặc. Giang Túy Mặc là kiểu đàn ông mà bạn gái vừa đi du học nước ngoài là đã không chịu nổi cô đơn nên bỏ rơi người ta sao? Tế Tế cầm lấy tờ báo, chỉ vào một đoạn trong đó: “Anh đã đọc hết bài chưa? Đoạn này có nhắc tới tình cảm mong nhớ của cô ấy dành cho người bạn trai cũ đã chia tay nhiều năm trước, có nhớ nhung, tiếc nuối và…”
“Áy náy.” Giang Túy Mặc không đọc báo nhưng lại có thể chỉ ra một cách chính xác từ còn thiếu.
“Giữa hai người…” Tế Tế hơi ngạc nhiên.
“Anh không thành bạn bè với bạn gái cũ được.” Giang Túy Mặc lườm cô: “Điểm này không giống với ai đó đâu.”
Tế Tế xanh mặt, bật thốt lên: “Vốn dĩ không giống như anh nghĩ!”
“Thương hiệu bếp Sa Phất.” Giang Túy Mặc hừ lạnh, có vẻ châm biếm: “Giáo sư Schaffer.”
“Vẻ mặt anh bây giờ đầy vẻ ghen tuông.” Tế Tế nghiêm túc vạch trần. Giang Túy Mặc liếc cô một cái, cô lập tức cười hơ hớ.
Yên lặng một lát, Giang Túy Mặc nói: “Mặc dù cô ấy và giáo sư Schaffer bề ngoài có vẻ chỉ là một đôi thầy trò khá tôn kính lẫn nhau, nhưng thực tế… nếu như lúc đó Schaffer mà chưa kết hôn thì chỉ sợ hiện giờ bọn họ đã là một đôi vợ chồng ân ái.”
Lượng tin tức trong mấy câu này quá nhiều, đầu óc Tế Tế phải vòng mấy vòng mới hiểu ra được năm đó đã xảy ra những chuyện gì. Thế cho nên, người không chịu nổi cô đơn sau khi ra nước ngoài du học không phải là Giang Túy Mặc mà là Lăng Lam Phù? Hơn nữa, cô ấy lại còn yêu một người thầy đã có vợ?!
Đến giờ Lăng Lam Phù vẫn còn độc thân, chứng tỏ cô ấy và giáo sư Schaffer cũng không ở bên nhau, hoặc là nói, giáo sư Schaffer không vì cô ấy mà ly hôn.
“Dù cô ấy vì lý do gì mà muốn gặp anh, dù cho cô ấy muốn nói gì thì anh vẫn cho rằng, bây giờ những điều này cũng không liên quan gì tới anh. Tất cả mọi chuyện năm đó đều không cần phải truy cứu nữa, còn về phần tiếc nuối hay áy náy mà cô ấy nói thì bây giờ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nếu như đến giờ mà anh còn rối rắm với chuyện đúng sai năm đó thì chứng tỏ anh vẫn còn tình cảm với cô ấy, nếu vậy thì cho dù cô ấy không tới tìm anh thì anh cũng sẽ đi tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng, tiếc là đến cả một chút hứng thú anh cũng không còn nữa.” Giang Túy Mặc cho Tế Tế đọc xong tin nhắn thì xóa đi: “Một số người sẽ coi một cuộc hẹn chẳng có ý nghĩa gì như thế này là một sự kiện trọng đại trong đời, nhưng mà anh thì sẽ thẳng thừng từ chối, cũng chả cần phải cân nhắc.”
“Không gặp — Chỉ đơn giản vậy thôi sao?” Tế Tế vẫn cảm thấy vô cùng khó tin, một boss lớn khiến bao nhiêu người khổ sở như bạn gái cũ, thế mà ở đây lại dễ dàng mất mạng như vậy?
Giang Túy Mặc không đáp phải hay không, chỉ tập trung ăn cơm và xem báo cáo.
Chỉ có thể nói, quân y đại nhân một tay cầm đũa một tay cầm bút rất là đẹp trai.
“Chẳng lẽ không có cái gì có thể làm dao động tình cảm của anh đối với em sao?” Tế Tế cười lớn chạy tới, ôm lấy cổ anh từ phía sau.
“Có.”
“Là cái gì là cái gì?” Tế Tế ghé sát tới mặt anh, hỏi.
Giang Túy Mặc quay đầu sang: “Đậu phụ thối.”
Cũng không biết Tế Tế nghĩ thế nào mà che miệng lại, mập mờ hỏi anh: “Vậy nếu như sau này em không ăn đậu phụ thối nữa thì anh sẽ đi đăng ký kết hôn với em chứ!”