“Chào cô, phóng viên Tiểu Hồ.” Miêu Luân bưng một đĩa hoa quả nhỏ, vô cùng tự nhiên đặt mấy tờ khăn giấy đã được gấp gọn vào trong tay Tế Tế.
“Chào anh chào anh, anh cũng tới sao.” Gặp lại Miêu Luân, Tế Tế cũng tự trở nên chân chó. Nếu nhìn kĩ một chút thì thật ra dáng dấp của Miêu Luân cũng có vài ba phần tương tự với Giang Túy Mặc, chỉ là vì đeo kính cho nên có thêm đôi chút vẻ thư sinh, cũng giống như những lần gặp trước kia, anh ta không hề lộ ra vẻ kiêu căng khó gần, vẫn là thái độ lịch sự tao nhã. Tế Tế dùng khăn giấy lau miệng, thấy Giang Túy Mặc vừa rồi mới bị cô đẩy đi lấy đồ uống đã bưng ly nước chanh đi tới, hai anh em cùng mẹ khác cha gặp nhau thì vẫn chỉ nói với nhau vài ba câu như thường lệ.
Có vẻ như Miêu Luân không phải là người thích tò mò, đối với chuyện Tế Tế và Giang Túy Mặc ở bên nhau, thái độ của anh ta rất bình tĩnh, dù rằng Lý Duyên Trân đã nghe được chuyện Giang Túy Mặc và phóng viên Tiểu Hồ qua lại với nhau từ trong miệng anh ta. Hai anh em đứng cạnh nhau thật đúng là đẹp mắt, Tế Tế không khỏi nhìn thêm mấy lần, sau đó mới quay trở lại ngồi xuống chiếc ghế sofa dài bọc nhung, xem các nghệ sĩ hát múa trên sân khấu.
Giang Túy Mặc ngồi xuống bên cạnh Tế Tế, yên lặng dời mấy đĩa đựng đầy bánh su kem, bánh ngọt và hải sản, thịt quay đi chỗ khác, chỉ chừa lại một đĩa hoa quả ở trước mặt cô.
“Hoa quả là để ăn sau khi ăn xong.” Tế Tế không vui, vươn tay với lấy mấy cái đĩa bị đẩy ra xa nhưng lại bị Giang Túy Mặc ngăn lại.
“Nghe theo đề nghị đầy thiện ý của anh, hình như em đã gầy đi năm cân.” Giang Túy Mặc tỏ vẻ khẳng định đối với thành tích bỏ bữa khuya của cô.
“Anh vì cái gọi là xúc cảm mà lại lần nữa ngăn cản khát vọng của em đối với đồ ăn, hành vi này hết sức ích kỷ, em muốn kháng nghị.” Tế Tế lại vươn bàn tay hữu nghị ra trước thịt quay.
“Anh cho rằng năm cân đó là tiêu hao vào một loại chuyện khác.” Giang Túy Mặc nói đầy ẩn ý.
Trong đầu Tế Tế đột nhiên hiện lên một số hình ảnh cấm trẻ em, cũng phải, thời gian vừa rồi “lượng vận động” của mình tăng vọt, chẳng lẽ năm cân đó thật sự tiêu hao ở chỗ này? Tế Tế nuốt nước miếng một cái, ánh mắt dời lên vòng eo thon gọn của Giang Túy Mặc, trời mới biết vòng eo của anh hoàn mỹ cỡ nào, lại còn có cái mà người ta gọi là đường nhân ngư, lúc cái chân to đùng của cô gác lên vai anh, mắt còn có thể thoáng nhìn thấy eo anh lắc lư đụng vào cô, thỉnh thoảng cô nũng nịu quấn lấy eo anh như gấu koala thì cũng có thể cảm giác được nơi đó rất có xúc cảm đầy vị đàn ông. Còn anh thì sao? Rõ ràng eo cô mềm mại như vậy, thế mà tại sao anh cứ nhéo eo cô, cứ như muốn nhét cả người cô vào trong cơ thể anh vậy…
“Em đang nhìn cái gì đấy?”
“Á, không có gì.” Tế Tế hoàn hồn, hai má đỏ ửng lên: “Em… em chỉ đang thưởng thức… à… màn ảo thuật, trên sân khấu.”
“Thế sao?” Giang Túy Mặc trêu chọc cô, đột nhiên ghé sát tới.
Tế Tế mới phát hiện ra màn biểu diễn ảo thuật đã kết thúc từ lâu, đang chột dạ muốn đẩy anh ra thì lại nghe thấy giọng điệu hốt hoảng của Tử An: “Nhân Nhân!! Nhân Nhân!!” Tế Tế vội đứng lên tìm Tử An, thấy ở một hàng ghế sofa khác, Tử An đang ôm Nhân Nhân vừa vỗ vừa gọi.
“Có chuyện gì thế!” Rất nhiều người đi tới, Tế Tế vừa chen lên trước vừa lớn tiếng hỏi. Phía sau có một đôi tay vươn tới, đẩy đám đông ra giúp cô, lại nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô để cô đứng vững, đồng thời nhanh chân chen lên trước cô, ngăn cản động tác vỗ lưng Nhân Nhân của Tử An.
“Giao đứa bé cho tôi!” Giang Túy Mặc không cần nghĩ ngợi đã vươn tay ra, ôm đứa con gái tám tháng tuổi của Tử An vào trong lòng mình, có lẽ là Tử An đang quá mức lo lắng nên vừa chảy nước mắt vừa muốn cướp đứa bé về. Lúc này Tế Tế đã chen lên, tới bên cạnh Tử An, dùng sức giữ tay cô nàng lại, lớn tiếng nhắc nhở cô nàng: “Giao cho anh ấy đi, anh ấy là bác sĩ!”
Tiếng bàn tán xì xào của người xung quanh liên tục bên tai. “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì?” “Đứa bé bị sặc, mặt mũi tím ngắt luôn rồi.” “Ôi chao… Không xong rồi, hình như không động đậy nữa rồi, có thể nào đã…” “Làm mẹ cái kiểu gì vậy, trông con cũng không trông cho đàng hoàng…”
Đốc Thu và Giản Kỳ nghe tiếng cũng tiến lại gần, thấy mặt mũi Nhân Nhân đã tím bầm thì giật nảy mình.
“Cô đút cho nó ăn cái gì?” Giang Túy Mặc vừa nghiêng ngược người Nhân Nhân vừa nghiêm nghị chất vấn Tử An.
Hay rồi, anh lại khôi phục thành thầy Giang mặt lạnh trong bệnh viện rồi, vẫn cứ đáng sợ như vậy, thảo nào đám sinh viên thực tập đều sợ anh muốn chết. Tế Tế hoảng tới mức tay đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không quên ôm Tử An đang run lẩy bẩy bên cạnh.
Tử An chỉ vào bình sữa bên trong chiếc xe đẩy, khóc lóc nói: “Tôi chỉ cho con bé uống mấy ngụm nước trái cây thôi… Nó mới uống được vài hớp đã sặc thành như vậy, ngay cả ho khan cũng không ho được…”
Giang Túy Mặc vỗ sau lưng Nhân Nhân mấy cái, sắc mặt Nhân Nhân vẫn tím tái, thậm chí còn bắt đầu co quắp, giãy giụa, anh đột nhiên nhướng mày: “Không phải là sặc chất lỏng.” Nói xong, anh lập tức đặt Nhân Nhân xuôi trở lại, hai tay chồng lên nhau đặt lên trước bụng cô bé, dùng sức ép lên đó, miệng Nhân Nhân há ra mấy cái, đột nhiên ho một tiếng, sau đó nôn ra trên tay Giang Túy Mặc.
Tế Tế sợ tới nỗi chân mềm nhũn, không biết nôn ra thế này là ổn hay không ổn, Tử An thì đã khóc tới nỗi gần như ngất xỉu trong lòng Tế Tế. Giang Túy Mặc không ngại ngần gì, lấy ra một viên kẹo bọc chocolate giữa cái mớ mà Nhân Nhân nôn ra. Lớp chocolate bên ngoài đã tan ra, chỉ còn sót lại một hạt lạc trơn bóng.
Nhân Nhân khóc lớn tiếng.
“Có thể khóc tức là không sao nữa rồi. Túy Mặc, may mà có anh.” Miêu Luân vừa rồi vẫn đứng vây xem cùng mọi người lên tiếng tán thưởng.
“Hứ, có chuyện xui xẻo gì cũng thấy anh ta, đồ sao chổi. Này, anh ta còn quen bạn trai cậu đấy à?” Giản Kỳ bực bội hỏi Tế Tế.
“Há… ừ.” Tế Tế vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
Giang Túy Mặc vừa lau tay vừa nói với Tử An: “Thứ này không thể đút cho con nít ăn được.”
Tử An khóc lóc thút thít: “Không phải tôi đút… Ngay cả cơm tôi còn không dám đút cho Nhân Nhân ăn, sao có thể cho con bé ăn thứ cứng như thế này chứ… Vừa rồi tôi ngồi đây xem ảo thuật, Nhân Nhân tự cầm bình sữa uống nước trái cây… Chỉ trách tôi xem ảo thuật quá mê mẩn, tới lúc nhớ ra phải xem xem con bé đã uống hết nước trái cây chưa thì phát hiện ra con bé bị sặc tới nỗi mặt đỏ lựng như thế rồi… Trong nước trái cây sao có thể có kẹo chocolate chứ… Có phải là có ai đã đút cho Nhân Nhân nhà tôi…”
“Ai mà lại đi đút kẹo chocolate cho một đứa bé nhỏ như vậy chứ?” Đốc Thu ôm lấy Nhân Nhân dỗ dành, nhìn xung quanh một chút: “Vừa rồi ai đã đút đồ ăn cho Nhân Nhân?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Tử An tự trách nói: “Vừa rồi tôi có rời đi một lúc để lấy nước trái cây, có phải ai đó đã đút kẹo chocolate cho con gái tôi vào lúc đó không?”
“Là ai thế? Ai mà vô lương tâm thế hả?” Tế Tế kêu lên.
Sóng gió chìm xuống, Tử An còn chưa kịp bình tĩnh lại và Đốc Thu vây quanh Nhân Nhân, không dám rời mắt đi. Tế Tế và Giản Kỳ ngồi bên cạnh, Giang Túy Mặc đi rửa tay xong quay lại, gọi Tế Tế sang một bên: “Con nít bảy, tám tháng mới bắt đầu mọc răng, cho dù là bất cứ ai, chỉ cần có chút kiến thức thì đều biết không thể cho con bé ăn thứ cần phải cắn và nhai như thế này.”
Giản Kỳ thính tai, nhích lại gần xen miệng vào: “Tôi đã thấy kỳ lạ rồi mà, nhân lúc Tử An không ở đó, lén lút đút kẹo chocolate cho một đứa con nít, đây rõ ràng là cố ý. Tiếc là bên trong hội trường không có camera…”
“Tôi cũng nghiêng về khả năng có người có ý xấu đối với con bé.” Giang Túy Mặc tiếp lời.
“Chẳng lẽ là Lộ Dương?!” Tế Tế hoảng hốt: “Ngay cả con mình mà anh ta cũng không buông tha sao…”
“Lộ Dương vốn không hề tới cậu có hiểu không hả? Đồ ngốc!” Giản Kỳ đáp lại.
“Anh ta cần gì phải tự mình tới? Cậu mới ngốc ấy.” Tế Tế cãi lại.
“Hơn nữa, bây giờ mà đi hại chết con mình thì có lợi lộc gì với anh ta chứ, hôn cũng đã ly rồi. Hổ dữ cũng đâu có ăn thịt con.”
“Từ lúc nào mà cậu thành người ủng hộ Lộ Dương rồi hả? Cậu nhìn trúng anh ta hả?”
“Bây giờ cậu còn để ý tôi nhìn trúng ai sao?”
Giang Túy Mặc đầy hứng thú nhìn Tế Tế và Giản Kỳ anh một câu tôi một câu đấu võ mồm không ngừng.
Giản Kỳ léo nhéo một hồi, đột nhiên mỉm cười với Giang Túy Mặc: “À, vẫn chưa kịp giới thiệu, tôi là Giản Kỳ, bạn trai cũ kiêm bạn tốt của Tế Tế.”
Vẻ mặt Giang Túy Mặc tối sầm đi.
Tế Tế thực sự muốn vả vào miệng Giản Kỳ một cái.
“Chào anh.” Giang Túy Mặc gật đầu đáp lại, sau đó liếc mắt nhìn Tế Tế một cái.
“Đâu có, anh còn tốt hơn.” Giản Kỳ trả lời, cười cợt nhả xoay người đi, còn không quên quay đầu nhướng mày khiêu khích Tế Tế.
* Giản Kỳ cố ý hiểu câu chào của Giang Túy Mặc thành “anh tốt”.
Tế Tế thấy Giang Túy Mặc nhìn theo bóng lưng Giản Kỳ mãi tới khi cậu ta hoàn toàn biến mất giữa đám người. Cô đang định lên tiếng thì Giang Túy Mặc quay đầu nhìn cô: “Hình như em rất hay nhắc tới cái tên Giản Kỳ này.”
“Ha ha, đúng vậy.” Tế Tế giả vờ điềm tĩnh đáp.
“Nhưng hình như em không nói với anh, anh ta là…”
Tế Tế nhìn về phương xa, trên mặt đầy vẻ tang thương: “Đi ra xã hội, ai mà không có quá khứ… Lẽ nào anh không có bạn gái cũ?”
“Anh có.”
“Vậy chẳng phải là huề nhau sao.”
“Không huề được.” Giang Túy Mặc cười nhạt.
“Tại sao?”
“Anh không phải là “bạn tốt” của bạn gái cũ.”
Tế Tế đã ngửi được mùi nguy hiểm: “Bởi vì lòng dạ của anh không lớn, em có 80C, anh có không?”
“Anh chả cần có, chỉ cần nhào nặn.” Chữ cuối cùng, Giang Túy Mặc hạ giọng xuống.
Tế Tế đột nhiên như phát hiện ra lục địa mới, kích động chớp mắt mấy cái, hỏi: “Này, anh đang ghen đúng không?”
Giang Túy Mặc nhéo khuôn mặt cười tới mức vặn vẹo của cô, trả lời: “Em hiểu lầm rồi.”
Nhưng mà Tế Tế đã cầm điện thoại lên đăng một trạng thái mới lên Weibo: “Oa oa, nam thần của tôi ăn giấm chua! Cái cảm giác chua chua này thật là thoải mái, thật không dám tin!”
☆☆☆
Xem Giang Túy Mặc bình tĩnh cứu đứa bé xong, Miêu Luân dùng bao nilon đựng một ít cá còn dư lại, đi vòng tới bãi đất trống phía sau khách sạn, chẳng bao lâu sau, ba con mèo hoang ở cạnh đó chậm rãi đi tới, dè dặt thử tới gần.
Miêu Luân ngồi xổm một bên, móc từ trong túi ra một viên kẹo chocolate, hừ lạnh một tiếng, ném cao lên rồi dùng miệng tiếp, vừa nhai vừa híp mắt nhìn về phía trước, thấy mấy con mèo đều đã ngồi xuống thì lấy cá từ trong bao ra đặt ở trước mặt chúng. Mấy con mèo thấy vậy thì đều nhanh chóng ngậm lấy rồi ăn hết miếng này tới miếng khác.
Giản Kỳ đùa giỡn xong thì cũng đi ra tản bộ, thấy Miêu Luân ngồi xổm ở đó, lúc đầu còn hơi ghét, sau đó lại nhìn ra, không ngờ anh ta lại đưa đồ ăn thừa ra cho mèo hoang ăn, trong lòng hơi kinh ngạc.
Miêu Luân nhìn thấy Giản Kỳ thì hơi sửng sốt, sau đó hơi mất tự nhiên đứng lên, mãi hồi lâu sau mới lên tiếng: “Chuyện lần trước tôi thực sự rất xin lỗi, nếu hôm nay đã gặp anh thì vẫn nên đích thân nói với anh một câu xin lỗi.”
Giản Kỳ mím môi, yên lặng một hồi lâu, nhìn Miêu Luân, lại nhìn mấy con mèo hoang đang ăn cá, cuối cùng nói: “Đã qua cả rồi, hy vọng lần sau anh lái xe nhớ để ý nhìn đường.”
Miêu Luân gật đầu.
Giản Kỳ cũng chẳng muốn nói nhiều với anh ta, quay người trở vào trong khách sạn.
Miêu Luân lại ngồi xổm xuống, lấy hết số cá còn lại trong bao ra chia cho mèo ăn, vẻ mặt trở nên rất dịu dàng. Anh ta yên lặng ngồi bên cạnh mấy con mèo nhìn chúng ăn, như thể đang nghĩ tới chuyện gì đó, vẻ mặt có đôi phần bi thương.
Một lúc sau, cá đã bị mấy con mèo ăn hết sạch, một con mèo đi tới muốn nhìn xem trong bao có còn không, Miêu Luân mới hoàn hồn, mở túi ra, nói: “Đã ăn sạch rồi…” Lúc này, con mèo hoang tưởng là Miêu Luân muốn lấy đồ ăn đi, theo bản năng vươn móng vuốt ra cào lên tay anh ta một cái, mặc dù không đau, nhưng anh ta vẫn cảm giác được móng vuốt sắc nhọn lướt qua tay mình.
Miêu Luân đứng lên, đột nhiên vươn chân đá bay con mèo đang lục lọi cái bao tìm đồ ăn, khiến mấy con mèo còn lại cũng bị dọa chạy. Vẻ mặt anh ta trở nên dữ tợn đáng sợ, anh ta nghiến răng, nhả ra một câu: “Thấy bọn mày cũng cô đơn đáng thương như tao năm đó nên tao mới đút cho bọn mày ăn, thế mà bọn mày còn vong ơn phụ nghĩa… Đáng chết…”
Dứt lời, anh ta lại đá phăng cái bao nilon đi, quay trở lại hội trường khách sạn, cũng không quay đầu lại.