*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Kỳ nghe Tử An nói Tế Tế và Giang Túy Mặc rốt cuộc cũng “người có tình sẽ thành thân thuộc” thì tỏ vẻ vô cùng lạnh nhạt: “Tôi đã biết là kiểu gì cũng sẽ như vậy mà, bây giờ hai người bọn họ là một người muốn đánh còn một người lại sẵn lòng bị đánh, sớm muộn gì cũng thành đôi thôi. Tế Mập là một người yêu hận rõ ràng, may mà sau khi bọn tôi chia tay cậu ấy không ngu ngốc tới nỗi ghi hận tôi, cho dù là làm bạn thân thì tôi cũng bằng lòng làm cả đời, làm gì có ai treo cổ trên một cái cây mãi chứ? Được rồi, tôi lại có bạn gái mới rồi, là một cô gái rất xinh đẹp, bao giờ cậu có thời gian thì cùng nhau ra ngoài ăn một bữa chứ?”
“Tôi thực sự phục cậu đấy.” Tử An cũng phải quỳ, tại sao cô nàng toàn gặp phải mấy kẻ lạ lùng thế chứ?
Trở lại chuyện chính, nếu đã yêu đương thì cũng phải cho ra dáng yêu đương. Tế Tế đã lên kế hoạch đầy đủ, hẹn hò, ăn uống, xem phim, đi chơi, không thể thiếu cái nào hết. Cũng may là Giang Túy Mặc hết sức phối hợp, có đôi lúc chẳng cần tới Tế Tế mở miệng, chỉ cần rảnh rỗi, anh đều sẽ dành phần lớn thời gian cho cô. Chỉ có một cái không tốt là thời gian tan làm của anh không cố định, Tế Tế thường phải ngồi xe buýt tới bệnh viện chờ anh.
Chẳng qua là, có một anh bạn trai như vậy, đương nhiên Tế Tế cũng chẳng ngại mệt.
Thậm chí cô còn nhớ lại thời cấp hai, tan học không về nhà ngay mà núp trong góc chờ anh chàng lớp trên mà cô thầm mến, sau đó theo đuôi người ta về tới tận nhà, hệt như một tên biến thái. Một hôm nào đó chả hiểu dây thần kinh bị chập hay là làm sao mà cô đột nhiên nổi hứng, theo tới dưới nhà người ta thì chặn người ta lại thổ lộ, sau khi bị anh chàng kia chê bai tàn nhẫn thì cô vừa đánh anh ta vừa hỏi tại sao anh ta không chịu nhận lời, anh ta sưng mặt sưng mũi đưa ra đáp án là “Mẹ tôi không cho tôi yêu đương”. Sau đó, Tế Tế cụp đuôi chạy mất dép trong tiếng mắng chửi của mẹ anh chàng kia.
Nếu so sánh thì Giang Túy Mặc ưu tú hơn anh chàng kia rất nhiều, ít nhất thì chuyện anh có yêu đương hay không cũng chẳng liên quan gì tới mẹ anh. (Sao cô biết là không liên quan chứ?)
Vì thế, Tế Tế – vốn bị ám ảnh trong lòng – rất nghiêm túc hỏi Giang Túy Mặc: “Mẹ anh làm nghề gì?”
Giang Túy Mặc nghĩ ngợi một hồi lâu mới nói, bà ấy là nhân viên công vụ.
Tế Tế nghĩ, giác ngộ của nhân viên công vụ khá là cao, hẳn là sẽ không can thiệp vào chuyện yêu đương của con cái. (Sao cô biết là Lý Duyên Trân có cái giác ngộ này chứ?)
Mặc dù đã hết giờ hành chính nhưng Giang Túy Mặc vẫn đang bận rộn. Lúc Tế Tế tới bệnh viện Bát Nhất thì bệnh viện đang mở một buổi giảng về “bệnh ho khan mãn tính, hen suyễn và trào ngược dạ dày thực quản”, bệnh nhân và người nhà ngồi thành hàng quanh bục giảng, Giang Túy Mặc vẫn khoác chiếc áo blouse trắng phẳng phiu như thường lệ, đứng trên bục giảng vừa chiếu PPT vừa trầm tĩnh giảng giải. Lúc anh giải thích về những kiến thức kia, trên mặt đều không hề có biểu cảm gì, những lúc anh không cười, Tế Tế đều cảm thấy anh hơi nghiêm túc quá, dù rằng… vẻ bề ngoài đẹp trai đủ để bù đắp cái tính khiến người ta khó lòng ưu nổi này. Tế Tế cảm thấy anh không thích hợp với việc giảng bài cho lắm, bởi vì nếu so sánh với mấy giảng viên tẩy não trong tổ chức bán hàng đa cấp thì anh chẳng hề khiến người ta say mê hay kích động chút nào.
Nhưng bạn thử nghĩ mà xem, nếu để Giang Túy Mặc dùng giọng điệu của mấy giảng viên trong tổ chức bán hàng đa cấp để giải thích các kiến thức y học, lại phối hợp thêm vài động tác khoa tay múa chân thì có vẻ như không phù hợp lắm với hình tượng của anh trong câu chuyện này.
Chừng nửa tiếng sau thì tiết giảng kia mới chấm dứt.
Giang Túy Mặc thu dọn sơ qua, thay một bộ quần áo khác, Tế Tế thấy anh đi tới thì lập tức chạy đến, theo như lời kể của mấy cô y tá chứng kiến được cảnh này thì Tế Tế rất giống một con chó khổng lồ, phía sau còn có một cái đuôi không ngừng vẫy vẫy.
Nhưng mà sự nhiệt tình của Tế Tế đã hoàn toàn dập tắt trong buổi hòa nhạc sau bữa ăn.
Cũng không biết là cô nghĩ ngợi thế nào mà cả ngày cứ muốn hướng mình tới hình tượng thanh lịch tao nhã, trước đây lúc đi xem triển lãm nghệ thuật cũng vậy, bây giờ chẳng biết lấy đâu ra hai tấm vé tham dự buổi hòa nhạc của KN cũng thế. Lúc đầu còn chảy nước miếng trước mấy soái ca violin tóc vàng, nhưng mà chẳng bao lâu đã nhanh chóng ngả đầu tiến vào mộng đẹp.
Muốn dỗ Tế Tế ngủ nói khó cũng khó, nhưng nói dễ cũng dễ. Lúc học đại học cũng chỉ có hai môn học khiến cô không thể tránh khỏi cảnh gật gù, một là môn Tiếng Anh, hai là môn tự chọn, cũng chính là môn Âm nhạc. Thế mà dù biết rõ điểm yếu của mình, cô lại vẫn cứ muốn giả vờ thanh nhã đòi đi nghe hòa nhạc.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Tế Tế vừa dụi mắt vừa ưỡn lưng duỗi người, ngạc nhiên phát hiện ra Giang Túy Mặc… còn đang ngủ.
Té ra Giang Túy Mặc của chúng ta cũng không chống chọi lại được sức mạnh của âm nhạc.
Tế Tế ngồi ngẩn người, thản nhiên đón nhận ánh mắt khinh thường của hàng loạt khán giả đang lục tục ra về, đồng thời lại cảm thấy năm tháng thật an nhiên – hai người cùng ngủ say giữa buổi hòa nhạc, lãng phí hai tấm vé.
Tới lúc Giang Túy Mặc tỉnh dậy thì khán giả đều đã ra về gần hết, Tế Tế hỏi thăm mới biết, đêm qua người này thức cả đêm tham gia một cuộc hội chẩn khẩn cấp, hôm nay lại nhiều bệnh nhân tới khám, đừng nói là ngủ, ngay cả cơm trưa còn chưa kịp ăn.
Cô đau lòng một cách sâu sắc, nhịn không được đưa ra một lời đề nghị: “Chi bằng chúng ta đi ăn khuya, coi như bù cho bữa trưa của anh, được không?”
“Thay vì bữa khuya thì anh lại muốn…” Giang Túy Mặc hơi dừng một chút, nhìn Tế Tế đầy ẩn ý.
Tế Tế ngượng nghịu, chà xát hai tay, hai vai cứng ngắc: “Thật ra thì em cũng không phải người tùy tiện… Nhưng mà anh đã nói như vậy…”
“Nghe hòa nhạc một lần nữa hơn.” Giang Túy Mặc nói tiếp, nhắm hai mắt lại, có vẻ như rất buồn ngủ.
Mặt Tế Tế cứng đờ, cô lúng túng đứng lên, giả bộ cười cười: “Ha ha ha ~ Sau này chúng ta đừng đi nghe hòa nhạc nữa, ngủ một giấc còn phải tốn hơn 400 tệ, đúng là phí tiền, đi thuê một căn phòng hạng sang chẳng phải tốt hơn sao?”
“Hơn nữa ngoài ngủ ra thì còn có thể làm chuyện khác nữa.” Giang Túy Mặc lập tức đứng lên, kéo Tế Tế ra về.
Tế Tế ngẫm nghĩ, cảm thấy lời này của anh có ý tứ rất là sâu xa.
Cô chậm rãi đi theo phía sau anh, nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay cô. Từ mấy ngày trước, sau khi gỡ bỏ tình trạng thờ ơ lạnh nhạt trước đó, thái độ của anh thay đổi hẳn, mặc dù vẫn thường xuyên châm chọc cô nhưng đối xử với cô thì đã tốt hơn rất nhiều. Anh sẽ nắm lấy tay cô, lúc đường phố đông người hay là tới ngã tư đèn đỏ, đôi lúc anh sẽ ôm ngang eo cô, dù rằng anh vẫn hết sức hoài nghi cô có eo hay không; anh sẽ kiểm soát những thứ cô ăn, sẽ kiên trì dùng những lời rất tàn nhẫn để nói cho cô biết cái gì ăn được, cái gì không ăn được, dù Tế Tế vì vậy mà rất hối hận tại sao mình lại tìm bạn trai là một bác sĩ cơ chứ, nhưng ở phương diện này, anh cẩn thận kĩ càng chả khác nào Bao Thanh Thiên.
“Vậy còn bữa khuya…” Tế Tế ngồi ở ghế phụ lái, thăm dò.
“Bỏ ngay ý nghĩ này đi.” Giang Túy Mặc nói rất kiên định: “Trừ phi ở cữ, còn không em hãy bỏ cái suy nghĩ mỗi ngày năm bữa, mỗi bữa đều ăn no đi.”
“Anh tàn nhẫn với em như vậy, em thật sự nghi ngờ không biết mình có thể sống sót cho tới lúc ở cữ hay không đấy.” Tế Tế ủ rũ, vươn ngón tay chĩa vào anh: “Giảm lượng thức ăn của em như vậy, bộ ngực của em sẽ vì không đủ chất mà xệ xuống!”
“Thứ nhất, bộ ngực của nữ giới nhô lên là vì mỡ tích tụ, thứ to ra hoặc nhô lên nhờ được cung cấp thức ăn là dạ dày của em; thứ hai, em đã qua độ tuổi phát dục, hấp thụ quá nhiều calorie có thể khiến ngực em to ra, nhưng to ra cùng ngực còn có cả vòng eo và mông; thứ ba…”
“Van anh đừng có nói nữa!”
“Thứ ba,” Giang Túy Mặc sẽ không vì một câu van nài của cô mà buông tha cho lời đã ra tới khóe miệng, anh liếc ngực Tế Tế: “Trải qua sự kiểm chứng của bản thân anh, bộ ngực của em đã xệ xuống.”
“Á á á –” Tế Tế che mặt, kêu mấy tiếng, cảm thấy vị trí che không đúng, lại dành ra một tay để che trước ngực.
Giang Túy Mặc đợi cho cô hét xong mới nói tiếp: “Cái này là do sức hút Trái Đất, tất cả nữ giới đều không thể tránh được.”
Tế Tế tuyệt vọng quay đầu lại nhìn anh chằm chằm.
Bạn trai là bác sĩ thật đáng sợ.
“Tóm lại, điều này chẳng hề liên quan gì tới chuyện em có ăn khuya hay không.” Giang Túy Mặc nói xong, lùi xe lại một cách hoàn mỹ, nhẹ nhàng cho xe rời khỏi bãi đậu xe ngầm.
Trên đường, đi ngang qua quán hàu nướng bằng than củi mà cô thích nhất, cô thở dài một tiếng, đi ngang qua quán mì vằn thắn kiểu Quảng mà cô thích nhất, cô nuốt nước miếng ba lần, đi ngang qua quán há cảo thịt bò mà cô thích nhất, cô phát ra tiếng sụt sịt, đi ngang qua quán vịt quay mà cô thích nhất, cô đột nhiên cởi mấy khuya áo bên trên, còn kéo cổ áo lệch đi, lộ ra một bên vai.
Giang Túy Mặc tập trung lái xe, chỉ nhìn thoáng qua một cái: “Điều hòa không đủ mát sao?”
“Cầu mang thai, cầu ở cữ!!” Tế Tế gào khóc.
“Sắc dụ không có tác dụng gì với anh đâu.” Giang Túy Mặc vẫn chỉ nhìn đường.
Lúc đi ngang qua quán mực xào cay, Tế Tế căm phẫn nghĩ, đến lúc bà đây ở cữ sẽ là chuỗi ngày Giang Túy Mặc anh bị chỉnh chết, bà đây mà không bắt anh đi xếp hàng mua đủ hết các món mỹ thực đang hot khắp đông tây nam bắc thành phố N tới nỗi gãy chân thì bà đây không phải họ Hồ!
Tế Tế à, cô thật sự yêu người ta như cô vẫn nói sao?
“Nếu em có thể nhịn ăn khuya bảy ngày liên tục, anh sẽ thưởng cho em một bữa tôm hùm ngũ vị hương siêu cay.” Tới nhà của Tế Tế, lúc đậu xe lại, Giang Túy Mặc đột nhiên đưa ra một đề xuất rất mê người.
“Là tôm hùm của cửa tiệm không có biển hiệu sao?”
“Phải.”
“Năm cân chứ?”
“… Để nói sau.”
Tế Tế âm thầm tính toán một phen, nếu tan làm xong anh đi xếp hàng ngay, vậy thì cũng phải xếp hàng ít nhất từ nửa tiếng tới hai tiếng mới có thể mua được. Nếu tự anh đã đưa ra đề xuất như vậy thì cô cũng không tiện từ chối. Vì vậy, Tế Tế gật đầu như giã tỏi: “Em cam đoan với anh.”
“Được, vậy thì bảy ngày sau, anh sẽ lấy tôm hùm ngũ vị hương siêu cay đợi em.” Giang Túy Mặc đặt tay lên gáy cô, nhẹ nhàng cào cào. Gần đây anh rất hay có cái hành động vô cùng thân mật này, Tế Tế bị anh cào một cái, híp mắt lại như một con mèo.
Giang Túy Mặc cúi người, ghé môi tới gần cô.
Đột nhiên, cô mở mắt ra, hỏi: “Đúng rồi, tại sao lại là bảy ngày?” Tế Tế là một đứa bé lanh trí, đột nhiên ngửi được mùi âm mưu ở đây.
“Bảy ngày là thời gian để hình thành một thói quen nào đó.” Giang Túy Mặc dừng lại hành động tiếp theo, trả lời một cách chuyên nghiệp, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
“Thói quen gì cơ?”
“Thói quen không ăn bữa khuya.”
“Thói quen này ảnh hưởng gì tới anh sao?”
“Ảnh hưởng tới xúc cảm.”
Tế Tế trợn to mắt lên, vẻ mặt sửng sốt: “Xúc… Xúc cảm gì chứ!”
“Anh tưởng là vừa nãy anh đã giải thích rồi mà.”
“Em đã nói là em không bị xệ!” Tế Tế ưỡn ngực hóp bụng!
“Anh nói là hấp thụ calorie ảnh hưởng tới tổng thể ba vòng.”
Tế Tế hờn tủi: “Anh… Anh chê em mập hu hu hu!!”
“Em chưa từng thử thì sao biết anh mặn?”
Tế Tế quên cả giả khóc, vất vả ngẫm nghĩ một hồi lâu mới đột nhiên ngộ ra, nói chuyện với anh thật là phí đầu óc.
Bác sĩ à anh cũng thật là… không có giới hạn.
Tế Tế che mặt xuống xe, quay người lại nhìn Land Rover chuẩn bị rời đi, cô lại chạy tới ngăn lại, mở cửa bên ghế lái, ôm lấy cổ Giang Túy Mặc chu môi ra hôn môi anh, rống lên một câu: “Trong lòng em anh là ngũ vị hương! Không hề mặn chút nào!” Sau đó mới thở hổn hển chạy đi.
Giang Túy Mặc nhìn theo bóng lưng cô, mỉm cười lắc đầu.
Thật đúng là đáng yêu.
“Anh ta làm thế là đang cải tạo cậu.” Tử An nghe cô oán thán xong thì đưa ra kết luận như vậy: “Nhưng anh ta cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, bởi vì tớ cũng cảm thấy… thói quen này không tốt lắm.”
Tế Tế lập tức cảm thấy, ngay cả Tử An cũng đứng về phía Giang Túy Mặc, cuộc đời như thế này còn có ý nghĩa gì nữa, chỉ ước gì có năm cân tôm hùm ngũ vị hương siêu cay để ăn no chết luôn!