*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng có lẽ là bởi vì ngồi đối diện với Giang Túy Mặc nên Tế Tế viết bản thảo rất tập trung và trôi chảy, mãi cho tới khi Giang Túy Mặc đặt một tách trà xuống cạnh tay cô thì cô mới ngước mắt lên nói “Cảm ơn”. Nâng tách trà lên, bên trong thơm lừng, là trà Phổ Nhị hoa hồng. Sau đó Giang Túy Mặc kéo cái ghế tới, ngồi xuống bên cạnh Tế Tế, nhân lúc cô nghỉ ngơi uống trà thì anh xem bản thảo cô vừa viết.
Tế Tế vừa uống tách trà Phổ Nhị nóng hổi vừa liếc mắt nhìn Giang Túy Mặc. Anh khoanh tay, ngón tay trỏ gập lại đặt lên môi dưới, mày hơi nhíu lại, nghiêm túc đọc bản thảo. Tế Tế nhìn môi anh, cánh môi anh hơi bạc, khóe môi hình cung, trong mắt một kẻ háo sắc như cô thì như vậy là hết sức đẹp mắt. Thậm chí Tế Tế còn bất giác liếm liếm môi mình, khát nước sao? (Tôi thấy là đói khát mới đúng)
Lúc Giang Túy Mặc đọc xong chữ cuối cùng, đột nhiên quay đầu sang nhìn cô thì cô còn chưa kịp dời ánh mắt rình coi đi chỗ khác, căng thẳng như kẻ trộm bị bắt quả tang tại chỗ, cô vội uống một ngụm trà, bạn biết đấy, trà đang rất nóng, Tế Tế uống một hơi như vậy, nóng từ cổ họng nóng xuống tận lồng ngực.
Tế Tế vỗ ngực, lúc nhìn về phía Giang Túy Mặc thì phát hiện ra bọn họ đang ngồi rất gần nhau, anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm khiến cô hơi rụt người về phía sau, nhưng anh lại không hề chùn bước, thậm chí còn khoát một tay lên tay vịn của cái ghế mà Tế Tế đang ngồi, sau đó đột nhiên nghiêng người về phía cô.
Ông trời của tôi ơi!! Nhịp tim Tế Tế chẳng biết đã tăng lên bao nhiêu lần, nhìn thấy khuôn mặt Giang Túy Mặc càng lúc càng gần, cô hơi há miệng ra theo bản năng, như thể muốn đón nhận nụ hôn của Giang Túy Mặc trong tưởng tượng của cô.
Nhưng mà anh thì không làm theo những gì cô tưởng tượng, chỉ nghiêng người rút hai tờ khăn giấy ở phía sau lưng Tế Tế, đặt vào trong tay cô, đột nhiên phát hiện ra cô đang hơi chu môi lên thì còn nhìn cô tỏ vẻ khinh thường: “Cô đang giả vờ tỏ vẻ đáng yêu đấy à? Rất tiếc phải nói với cô rằng, cô thất bại rồi.”
Tế Tế cười hớ hớ lấp liếm, dùng khăn giấy che miệng.
Dáng vẻ lúc anh không cười khiến người ta cảm thấy cao không với tới — Tế Tế nhìn bóng lưng Giang Túy Mặc, trên mặt có vẻ nhát gan và buồn bã, cô có thể cười đùa châm chọc với anh, nhưng tầng cửa sổ này… Anh khiến cô không dám tùy tiện vươn tay ra chọc thủng. (=_= vậy thì chờ người ta chọc thủng cô đi)
Giang Túy Mặc photo xong bản phân tích bệnh lý, cẩn thận bỏ mấy tờ giấy vào trong một cái phong bì lớn, tiện thể cũng sao chép cho Tế Tế một phần để cô mang đi.
Trên đường quay trở lại tòa soạn báo, Tế Tế sinh ra một loại nhận thức hoàn toàn mới về “yêu nhau là một chuyện vô cùng xa xỉ”.
Đâu chỉ xa xỉ thôi chứ — quả thật là hành vi kiểu dùng cả nấm tùng nhung, nấm cục, gan ngỗng và trứng cá muối Nga làm đồ ăn sáng đấy các bạn có hiểu không?
Buổi tối tan làm về nhà, Tế Tế ngả bài với ba mẹ: “Ba mẹ, ngày mai con tới thành phố H công tác, tiện thể đi thăm ông bà ngoại.”
Vẻ mặt của mẹ Tế Tế trở nên rất mất tự nhiên, úp úp mở mở một hồi lâu, cuối cùng đành phải nói: “Tế Tế à, mẹ có chuyện muốn nhắc nhở con một chút… Là thế này… Cách đây không lâu ông ngoại con mới ngã bệnh, có làm một cuộc phẫu thuật nho nhỏ, có thể sẽ hơi gầy hơn một chút, con gặp đừng ngạc nhiên quá.”
“Bệnh gì ạ?” Tế Tế bình tĩnh nhìn mẹ mình.
“Loét dạ dày.”
Nếu không phải hôm đó Giản Kỳ lỡ miệng thì bọn họ sẽ còn giấu cô tới lúc nào nữa. Tế Tế cố nén cảm giác buồn bã và phẫn nộ trong đầu xuống, giọng hơi run run: “Có nghiêm trọng không ạ?”
“Cũng khá là nghiêm trọng, nhưng mà phẫu thuật xong đã ổn rồi, bây giờ tinh thần vẫn tốt như trước.”
“Vâng, con biết rồi ạ.” Tế Tế gật đầu: “Con đi tắm đây.” Nói xong thì chạy tới tủ quần áo trong phòng ngủ lấy quần áo, trốn vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra, lại ngồi trong đó khóc lóc nức nở.
Mẹ Tế Tế rất là rầu rĩ, bà biết chắc chắn là Tế Tế rất khó chịu, cũng trách bà không kịp báo cho con gái biết sớm, nhưng mà chuyện này, mẹ Tế Tế và cậu Tế Tế đều đã bàn bạc xong xuôi, trong nhà có hai đứa nhỏ nhất là Tế Tế và em họ, không nói cho đứa nào biết hết, tại sao chứ, vì sợ Tế Tế không yên tâm công tác, còn em họ Bối Bối thì không yên tâm ôn tập để thi đại học.
Không ai hiểu con bằng mẹ, đêm đó mẹ Tế Tế gọi ngay cho em trai, cũng chính là cậu của Tế Tế để dặn dò: “Giấu bệnh án cho kĩ, đừng để Tế Tế nhìn thấy, bình thường con bé cứ cười ha ha trông ngô ngố như thế nhưng thực ra lại nhanh trí lắm đấy, lỡ như không giấu được nó, nó làm ầm lên ba mẹ lại lo, như vậy sẽ không tốt.”
Ngày hôm sau, Tế Tế quay trở lại cố hương – thành phố H, lên xe khách theo tuyến chạy về vùng ngoại thành Võ Trấn, tới cửa nhà ông bà ngoại.
Ông bà ngoại của Tế Tế ở tầng một của khu phúc lợi dành cho công nhân viên chức trường trung học Võ Trấn, dãy nhà trệt ở đối diện thì được cư dân dùng làm nhà bếp. Lúc Tế Tế đến thì bà ngoại đang hầm canh bồ câu cho ông ngoại ở trong bếp, nghe thấy giọng Tế Tế từ xa, vui mừng chạy ra đón, trên người còn mặc tạp dề: “Tế Tế tới rồi đấy à? Mau vào đây.”
Tế Tế cẩn thận quan sát sắc mặt bà ngoại, nhận thấy trong nụ cười của bà không có vẻ bi thương thì mới yên tâm lại: “Ông ngoại con đâu?”
“Đang ngồi khoác lác với mấy lão già ngoài cổng nhà trẻ ấy, con ra đó gọi ông ấy về đi.” Bà ngoại chỉ chỉ tới một chỗ cách đó không xa.
Tế Tế buông hành lý ra, lúc chạy tới đó, nhìn thấy ông ngoại ngồi giữa mấy ông già thì không khỏi giật nảy mình. Các bạn biết không, ông ngoại Tế Tế vốn có cái bụng bia to như phụ nữ mang thai mười tháng ấy, trước đây Tế Tế còn nói đùa là ông giống y hệt huấn luyện viên Anzai trong Slam Dunk, nhưng mà bây giờ thì sao? Cô không nhận ra nổi, từ lúc nào mà huấn luyện viên Anzai đã biến thành Luffy rồi?
Cái bụng bia không còn, khuôn mặt to tròn biến thành hình trái xoan, mặc dù đây là hình ảnh so sánh sinh động nhất cho một quá trình giảm béo thành công nhưng ông gầy tới mức này vẫn khiến Tế Tế chua xót trong lòng. Cô không biết lúc ông ngoại nằm trên bàn mổ là như thế nào, cũng không biết trong khoảng thời gian nằm viện sau khi mổ thì ông đã vượt qua mấy ngày truyền dịch ra sao, cô chỉ vô thức chạy ngay về phía ông ngoại, vừa chạy vừa rơi nước mắt.
Cô nhớ tới những lúc ông ngoại chơi cờ tướng với cô thì thường cố ý thua cô, nhớ tới lúc ông ngoại dạy cô viết chữ thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới những lần sinh nhật cô, ông ngoại tan làm sớm vào thành phố mua bánh ga tô cho cô…
“Ông biết là con sẽ thế này nên mới không cho bọn nó nói cho con biết mà. Già rồi còn gầy được thế này, ngàn vàng chưa chắc đã mua được! Đi, chúng ta về nhà nào. Đứng đây khóc mất mặt lắm.” Ông ngoại kéo Tế Tế đang khóc lóc sướt mướt về nhà, tinh thần ông cụ vẫn chẳng hề thua kém lúc trước, chỉ là bước chân đã chậm hơn rất nhiều.
“Ông vẫn ổn cả, con xem con khóc nức na nức nở thế này, người ta nhìn lại tưởng ông ở trên tường rồi đấy.” Sau khi về đến nhà, ông ngoại vừa nửa cười nửa mếu đưa khăn cho Tế Tế lau mặt, vừa châm trà cho cô: “Già rồi ai mà chẳng sinh bệnh này bệnh nọ, không được khóc nữa.”
Tế Tế thấy tinh thần ông ngoại tốt như vậy thì cuối cùng cũng ngừng khóc, cũng dùng cái cớ “già rồi có dùng ngàn vàng cũng chưa chắc đã gầy được” để tự an ủi mình. Nhưng mà cô vẫn còn chưa quên, nhân lúc ông bà ngoại đang bận rộn trong nhà bếp thì cô chạy vào nhà họ lục tung lên, công phu không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng tìm thấy mấy quyển bệnh án và phim chụp X quang cản quang.
Cô y như kẻ trộm, lật xem mấy quyển bệnh án này, có cái là của bà ngoại, phần lớn là mấy bệnh vặt như đau chân, đau răng, có mấy cái là của ông ngoại, Tế Tế vô cùng cẩn thận đọc cái gần nhất, chữ viết trong đó quả thực là nét chữ nguệch ngoạc y như tất cả các bác sĩ trên đời, nhưng quả thật viết rõ là loét dạ dày.
Phim chụp X quang cản quang thì Tế Tế xem không hiểu, nhưng cô biết ai có thể xem hiểu được. Vì vậy cô dùng điện thoại chụp lại mấy tờ phim X quang, gửi qua Wechat cho Giang Túy Mặc: “Anh xem giúp tôi một chút xem đây là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?” Một tiếng đồng hồ sau Giang Túy Mặc mới nhắn lại: “Nhìn không rõ, cô mang tới bệnh viện đi.” Nửa đêm Tế Tế lại lén lút đi trộm phim chụp X quang, giấu vào trong hành lý của mình.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, Tế Tế phải ngồi tàu hỏa xuyên đêm thì ngày hôm sau mới có thể kịp về thành phố N đi làm. Tế Tế nói, Tết âm lịch con sẽ lại về thăm ông bà. Trước đây lúc đi không hề để ý tới nét mặt ông ngoại như vậy, bây giờ cô mới chợt phát hiện ra, ông ngoại lén lút nhìn cô với ánh mắt vô cùng lưu luyến lại vô cùng chuyên chú, ánh mắt này khiến trái tim Tế Tế hơi nhói lên, lần đầu tiên cô nhìn thấy ông ngoại vẫn luôn kiên cường và lạc quan lại lộ ra ánh mắt ngây thơ lưu luyến như vậy.
“Con cũng không còn nhỏ nữa, cũng phải tìm bạn trai đi. Lúc bà ngoại bằng con bây giờ thì mẹ con đã năm tuổi rồi.” Ông ngoại càm ràm.
“Được được, con tìm được rồi nhất định sẽ đưa về cho ông coi.” Tế Tế cam đoan.
Đi tàu về là vé giường nằm, Tế Tế lạ giường, không ngủ được, hơn nữa dọc đường tàu hỏa cứ kêu xình xịch, cô chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi mà thôi. Đêm nay, cô nghĩ ngợi rất nhiều, đời người luôn có rất nhiều chuyện mình không làm chủ được, vận mệnh cũng thường xuyên thay đổi bất ngờ, nếu như không cố gắng nhanh chóng làm chuyện mình muốn làm, yêu người mình muốn yêu, chờ tới khi vật đổi sao dời mới hối hận thì có phải là đáng đời không.
☆☆☆
Công việc của phóng viên mảng xã hội rất bận rộn và vất vả, trong vòng một tuần mà Tế Tế đã chạy tới một hiện trường hỏa hoạn, năm hiện trường tai nạn giao thông, hai hiện trường tệ nạn xã hội và một hiện trường phá hủy hang ổ sản xuất hàng giả.
Nghe nói gần đây bên mảng mỹ thực đang định phỏng vấn bà chủ của thương hiệu đồ ngọt “O&Sweet”, Tế Tế không quan tâm cô nàng 9X kia đã gây dựng sự nghiệp thế nào, đã gặp bao nhiêu khó khăn và thất bại, cô chỉ ghen tị với Tiểu Dư và thực tập sinh mới tới vì bọn họ có thể nếm thử tất cả các sản phẩm như bánh sầu riêng, dâu tây ngàn tầng, sầu riêng ngàn tầng, brownie của cửa hàng nổi tiếng kia!
Tế Tế thật sự muốn khóc! Tại sao lúc cô còn ở bên đó thì không có chuyện tốt như vậy chứ? Các bạn nhìn xem gần đây tình hình Tế Tế bi thảm thế nào — hiện trường tai nạn giao thông là để cho người nhìn sao? Xe thì biến dạng, mặt đường thì đầm đìa máu me, nạn nhân thì máu thịt be bét bị đưa lên xe cấp cứu… Lần đầu tiên Tế Tế đi tới hiện trường thảm hại như vậy, sợ đến mức cả đêm nuốt không trôi thứ gì lại còn gặp ác mộng.
Chờ mãi mới tới ngày nghỉ, Tế Tế gọi điện thoại hỏi Giang Túy Mặc có ở bệnh viện hay không, sau khi nhận được câu trả lời có thì cô mang theo phim chụp X quang cản quang của ông ngoại tới.
Hôm nay người tới khám vẫn đông như trước, Tế Tế ngồi ngoài hành lang chờ một tiếng vẫn chưa thấy Giang Túy Mặc hết bận, thậm chí ngay cả thời gian uống nước cũng không có. Mãi cho tới khi tan làm, khám cho bệnh nhân cuối cùng xong, anh mới đứng dậy, đổ cốc nước đã nguội lạnh đi, rót một cốc nước ấm quay lại.
Tế Tế bám lấy cửa, thò đầu vào thăm dò, ánh mắt nhìn anh đầy mong đợi, chờ được anh gọi vào. Mấy sinh viên thực tập của anh còn chưa đi, người thì sắp xếp lại bệnh án, người thì viết luận văn. Mấy người tinh mắt phát hiện ra cô thì đưa mắt ra hiệu cho nhau đầy ẩn ý, do dự không biết nên mượn cớ đi ra hay là nên ở lại tiếp tục làm việc.
“Lại đang giả vờ đáng yêu đấy à?” Giang Túy Mặc liếc mắt nhìn cô, mở đèn để đọc phim X quang lên, xem ra anh vẫn còn nhớ rõ chuyện hôm ấy cô nói.
Tế Tế rất là phiền não, từ lần trước cô còn chưa rõ thế nào đã tưởng là anh muốn hôn cô nên chu môi ra thì tất cả mọi hành vi sau này của cô đều bị Giang Túy Mặc hiểu thành cô đang giả vờ tỏ vẻ đáng yêu. Nhưng mà điều kiện tiên quyết để có thể tỏ vẻ đáng yêu là bạn phải đáng yêu cái đã.
“Này.” Tế Tế đưa phim chụp X quang cản quang cho Giang Túy Mặc: “Anh xem một chút xem, thế này… có nghiêm trọng không?”
Giang Túy Mặc đặt hai tấm phim lên bảng đọc, phim chụp lập tức được tự động kẹp lại. Anh yên lặng xem, bạn sẽ không thể tìm được nét nào trên mặt anh cho thấy bệnh có nghiêm trọng hay không, đây là khả năng gặp biến không sợ được luyện thành từ bao nhiêu năm khám bệnh sao? Tế Tế không biết.