13
Tiêu Cẩn Du đứng phía trước, nhìn thấy giáo chủ đang kề thanh kiếm vào cổ ta, hắn hơi nhíu mày.
Theo lý mà nói, hẳn ta mới là người phải cau mày lúc này mới đúng chứ.
“Ngươi nghĩ ngươi chỉ dùng một thái giám cỏn con làm con tin, là có thể chạy thoát được sao?” Tiêu Cẩn Du nhìn ta, rồi nhìn về phía giáo chủ hỏi.
Mặc dù hiện tại lòng ta như tro tàn, nhưng vẫn phải công nhận những gì hắn nói vô cùng có lý.
Giáo chủ chính là người đứng đầu trong mon phái, hiển nhiên cũng đã nghĩ tới điều này, nên kiếm của gã càng để sát đến cổ ta thêm một chút nữa.
Chỉ trong nháy mắt, ta cảm thấy rằng nếu Tiêu Cẩn Du không để gã đi, ta sẽ táng mệnh ngay tại nơi này.
Chỉ là không biết Tiêu Cẩn Du có phát chút thiện tâm nào mà chôn ta hay không.
Hay là vẫn giống như chín thái giám trước đây, ném thẳng đến bãi tha ma.
“Nghe nói Hoàng thượng rất sủng ái thái giám này.” Giáo chủ vẫn còn giãy dụa muốn tranh thủ thêm chút cơ hội cuối cùng.
Ta có thể nhìn ra được gã thực sự không muốn chết.
“Đúng vậy.” Tiêu Cẩn Du như phát điên, thẳng thắn công nhận.
Đến khi ta ngoan ngoãn đi đến bên người Tiêu Cẩn Du, sau đó nhìn thấy giáo chủ nhún người nhảy lên nóc nhà bay đi.
Ta cũng điên rồi.
Ta nhìn Tiêu Cẩn Du, mắt nhìn chằm chằm hắn, căn bản không thể tin nổi những chuyện vừa xảy ra.
Tiêu Cẩn Du lại bởi vì ta, mà thả đi một kẻ muốn giết chết hắn.
“Phía Cố Bạch đang mai phục ở ngoài kia có thể bắt lại được rồi.” Tiêu Cẩn Du nói với một thị vệ ở đằng sau lưng.
Tuy rằng ta không hiểu rõ ý của hắn, nhưng ta vẫn cảm giác rằng giáo chủ cũng không thể trốn thoát.
Ta biết ngay mà, làm sao hắn có thể bởi vì một thái giám mà buông tha cho một kẻ muốn hành thích mình được.
Nghĩ như vậy, ta ngược lại lại thấy yên tâm hơn.
“Ngươi khóc lóc gì thế?” Tiêu Cẩn Du nhìn ta cau mày hỏi: “Tên đó làm ngươi bị thương à?”
Ta có khóc à?
Ta tiện tay sờ thử trên mặt, quả nhiên nó đang ướt.
Chỉ là ta đã lớn đến chừng này rồi, mà chưa từng có người nào có thể đối xử với ta như thế cả.
Ngay cả sư phụ ta, nếu giáo chủ muốn, người cũng sẽ không ngăn cản dù chỉ một chút.
Ta cười với Tiêu Cẩn Du: “Không có đâu ạ, chỉ là có mấy hạt bụi rơi vào mắt nô tài thôi.”
Tiêu Cẩn Du đưa tay lên, ngón tay lạnh lẽo xẹt qua mặt của ta, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên mặt.
Tất cả mọi người rút lui về sau, Tiêu Cẩn Du mới nhìn vào gói giấy trong tay ta, nhướng mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Ta phản ứng lại, nhìn gói độc dược mình đang cầm trong tay.
Đến thời điểm này, ta còn có gan nói dối sao?
“Đây là thích khách vừa mới đưa cho nô tài, bảo nô tài bỏ vào trong đồ ăn của bệ hạ, nô tài nói không muốn nhưng người đó vẫn nhét vào tay nô tài.”
Ta vội vàng đem củ khoai lang nóng bỏng tay dâng lên: “Nô tài đối với bệ hạ là tuyệt đối trung thành và tận tâm, tuyệt đối không hai lòng, đến chết cũng không đổi!”
Tiêu Cẩn Du vươn tay tiếp lấy gói giấy đó, cười hỏi: “Phải vậy không?”
Trước kia không phải, nhưng sau này là phải.
Giáo chủ, người mà ta luôn coi là anh hùng, lại không phân rõ trắng đen mà muốn giết ta, trong khi bạo quân, người mà ta muốn giết, lại cứu ta.
Cho dù biết hắn mười phần nắm chắc có thể bắt giáo chủ trở lại nên mới làm như vậy, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy mà đồng ý điều kiện của giáo chủ, ta đã cảm thấy được hắn là người tốt rồi.
Thật sự rất tốt.
Lần này Tiêu Cẩn Du yêu cầu ta hầu hạ hắn đi ngủ.
Toàn công công cũng không biết đã đi đâu.
Ta nhìn thấy trung y của hắn có vết máu, sợ hãi kêu lên: “Bệ hạ.”
Tiêu Cẩn Du theo ánh mắt của ta nhìn về trung y của mình, trên mặt hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào.
“Vết thương lần trước bị nứt ra thôi.”
Ta thả quần áo trong tay xuống, vội vàng la lên: “Để nô tài đi truyền thái y.”
Vừa chuẩn bị đi, Tiêu Cẩn Du đã nắm lấy tay ta.
“Không cần, ngươi tới bôi thuốc cho trẫm là được.” Hắn không muốn cho người khác biết mình bị thương.
Chắc là vết thương lần trước còn chưa khỏi hoàn toàn, Tiêu Cẩn Du đã quay lại xử lý chính sự làm cho vết thương dễ dàng bị nứt ra hơn.
Tiêu Cẩn Du cởi áo, ta thấy được những vết sẹo khủng khiếp ở trên lưng hắn.
Không phải ai cũng nói, long thể không thể bị tổn hại sao?
Vậy thì tại sao hắn thân ở ngôi cửu ngũ chí tôn, mà lưng lại có nhiều vết thương chằng chịt đến như vậy?
Giống như vô số con kiến đang lít nha lít nhít bò đầy trong lòng ta, khiến cho tay như run rẩy khi bôi thuốc cho hắn.
Hắn một đường đi đến đây có vẻ như quá vất vả.
“Bệ hạ, nếu đau ngài cứ nói ra.” Ta nhìn vết thương đang chảy máu, có chút khổ sở.
Tiêu Cẩn Du ngẩng đầu nhìn ta, cười nói: “Là trẫm đau, ngươi đỏ mắt cái gì?”
Hắn cười lên thật sự rất đẹp mắt, giống như vầng trăng lạnh đang treo trên bầu trời kia.
Ta có một chút, chỉ một chút đau lòng.
Đến khi ta từ tẩm điện Tiêu Cẩn Du đi ra, mới thấy Toàn công công vội vàng chạy tới bên này.
“Bệ hạ ngủ rồi à?” Toàn công công đứng trước mặt ta hỏi.
Ta gật đầu nhìn gã: “Toàn công công có việc phải đi ra ngoài hả?”
Người này không ở trước mặt Tiêu Cẩn Du, đã thấy hơi kỳ quái.
Đến khi nghĩ về những hành động của gã từ trước đến nay.
Lại nghĩ đến lời nói của Thái hậu.
Toàn công công chính là người của Thái hậu!
Người kề cận hầu hạ bên người Tiêu Cẩn Du, thực ra lại là người của Thái hậu, người luôn muốn giết hắn!
Toàn công công giật giật khóe miệng, cười nói: “Ta có chút việc.”
Ta còn chưa kịp hỏi thêm điều gì đã bị Toàn công công đuổi về chỗ ở của mình.
Tiểu Hổ đang ngồi trước bàn, nhìn thấy ta trở về mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ta mới tỉnh lại thấy ngươi vẫn chưa về, tưởng ngươi lại làm sai chuyện gì, làm ta sợ muốn chết.” Hắn ta đi đến bên giường của mình ngồi xuống.
Tiều Hổ đối với ta càng ngày càng tốt, không hề giống như lúc mới bắt đầu, thỉnh thoảng thốt ra hai câu làm ta sợ muốn rớt tim ra ngoài.
Ta đã có lúc cảm thấy, nếu như hắn ta không phải là thái giám, về sau ta gả cho hắn ta cũng có thể sống một cuộc sống yên ổn qua ngày.
Ta cũng ngồi vào giường của mình, bắt đầu kể cho Tiểu Hổ những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Cho dù ta không nói, ngày mai trong cung cũng sẽ truyền đi thôi.
Ta quá rõ ràng cái bản chất của hoàng cung này.
Chính là một nơi chuyên chế tạo tin đồn.
Bởi vì trong đầu ta còn mãi suy nghĩ về chuyện của Toàn công công, nên đến tận khuya ta mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Đang lúc mơ mơ màng màng, ta nhìn thấy Tiểu Hổ đang lấy dưới gầm giường ra một cái gì đó, rồi bước ra ngoài.
Nhưng vì quá buồn ngủ, ta chỉ hơi trằn trọc một chút rồi chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau tỉnh dậy ta bị gọi đi hầu hạ Tiêu Cẩn Du, chưa kịp hỏi Tiểu Hổ xem thử tối hôm qua hắn ta làm cái gì.
Quả nhiên chuyện ngày hôm qua đã truyền khắp hoàng cung, ta nghe được hai tin tức.
Tin thứ nhất chính là người luôn giết người không chớp mắt Tiêu Cẩn Du, vì cứu ta mà buông tha thích khách định hành thích mình.
Nhóm cung nhân khi nhìn đến ta ánh mắt đều thay đổi.
Nếu như người trong lời đồn không phải là thái giám như ta, hẳn bọn họ đã quỳ xuống gọi nương nương luôn rồi.
Tin thứ hai đương nhiên chính là giáo chủ bị Cố Bạch bắt được và tra khảo.
Cái này là do Cố Bạch nói cho Tiêu Cẩn Du.
Mà lại rất kỳ quái.
Cố Bạch rất kỳ quái.
Gã lại một lần nữa nhìn lén ta.
Nhìn ta đến mức ta sợ đến dựng tóc gáy, bàn tay đang mài mực cho Tiêu Cẩn Du cũng bắt đầu run rẩy.
“Toàn bộ dư nghiệt của Thanh Long giáo, lần này thần cũng một lưới bắt hết.” Giọng nói Cố Bạch nói năng hùng hồn.
Rắc một tiếng, thanh mực gãy đôi.
Tiêu Cẩn Du và Cố Bạch đồng loạt nhìn về phía ta.
Ta vội vàng quỳ xuống: “Bệ hạ thứ tội!”
“Loại mực này rất quý hiếm.” Tiêu Cẩn Du nhìn ta, thản nhiên lên tiếng.
Dù có quý hiếm đến đâu, sao có thể bằng mạng của ta được?