Chỉ Cần Được Ở Phía Sau Anh

Chương 50: Chương 50




" Cô muốn hỏi gì à..?" Thấy Bạch Mai cứ nhìn mình nên cậu lên tiếng

" Tôi......!Tôi chỉ là thắc mắc về dị năng của mình.

Ngoài trồng cây ra tôi lại không làm được gì khác sao..?" Bạch Mai luôn thắc mắc điều này.

" Ừm.....!Khi dị năng cô mạnh, cô có thể điều khiển thực vật, biến chúng thành vũ khí cũng nên.." Từ Anh suy nghĩ một lúc mới nói cậu cũng chưa thấy ai sử dụng dị năng hệ mộc cả.

" Thật sao...?" Bạch Mai vui mừng hỏi

" Nếu đã có thể biến nước thành vũ khí, thì thực vật cũng có thể, chỉ cần dị năng đủ mạnh.

Bởi thế phải siêng năng tập luyện.

Hiểu không..?" Từ Anh khích lệ

" Được....!Được....!Tôi sẽ cố gắng tập luyện.." Bạch Mai quyết tâm

" Cô có muốn uống cà phê không..?" Từ Anh xoay qua hỏi Bạch Mai

" Cà phê lúc này..?" Bạch Mai sửng sốt

" Ừ uống không..?" Từ Anh gật đầu

" Cho tôi một ly...." Bạch Mai mừng rỡ

" Đợi....." Từ Anh bước vào chỗ khuất phía sau, đi vào không gian pha hai ly cà phê mang ra đưa cho Bạch Mai một ly.

" Đã bao lâu rồi tôi mới được uống cà phê.

Cả đội bây giờ chắc ai cũng rất là ghiền.." Bạch Mai ngửi ly cà phê trên mặt hạnh phúc nói

" Tuy là không nhiều nhưng sau này muốn uống cứ việc tìm tôi.

Đáng tiếc chỉ có cà phê hòa tan.." Giọng Từ Anh tiếc nuối

Không khí im lặng một lúc Bạch Mai mới lên tiếng

" TỪ ANH.....!Tôi đại diện cho 5 người vệ sĩ của tiểu thư thật lòng cảm ơn cậu.." Bạch Mai cầm ly cà phê chân thành nói

" Chỉ là ly cà phê cô không cần nghiêm túc như vậy.." Từ Anh mỉm cười lắc đầu

" Cậu thích uống cà phê gì..?" Bạch Mai tò mò

" Lam Sơn nguyên vị..." Từ Anh hồi tưởng

Haizzz.....!

" Có một người cũng thích như vậy.....!Nhưng bây giờ thì....." Bạch Mai nói giọng buồn buồn

" Ai vậy..?" Từ Anh cũng hơi tò mò ai lại có cùng sở thích với mình

" Là tam thiếu gia của chúng tôi.

" Giọng Bạch Mai nghẹn lại

Từ Anh giật mình nghĩ "Năm người vệ sĩ của cậu biết là vì được cậu nói, còn mấy người này làm sao lại biết được?"

" Sao cô biết được? Hình như cô không phải vệ sĩ của cậu ấy.." Từ Anh hỏi

" Không chỉ mình tôi đâu, mà lại tất cả vệ sĩ trong nhà đều biết.." Bạch Mai cười cười nói

"Tất cả..?" Từ Anh hơi bất ngờ

" Ừ đúng vậy..! Vì cậu ấy thích nên lão đại và tiểu thư căn dặn ở đâu có cà phê ngon là phải đem về Bạch Gia.."

Ohhh .....!Từ Anh trong lòng suy nghĩ "trước nay cậu chưa từng biết chuyện này"

" Cậu biết không? Chúng tôi có một thiếu gia nhỏ, với ai cậu ấy cũng lạnh nhạt, chỉ ở bên cạnh người nhà thì mới vui vẻ.

Cậu ấy cứ thích đi du lịch và thám hiểm khắp nơi.

Lần này về nhà chưa được bao lâu, cậu ấy đã gặp chuyện.

Cậu ấy còn rất nhỏ, cười lên lại rất đẹp.

Cậu ấy là bảo bối trong lòng tiểu thư, chỉ cần là cậu ấy muốn lão đại và tiểu thư chưa bao giờ từ chối.

Chuyện hôm ấy xảy ra tiểu thư đã rất đau lòng.

Sau đó chúng tôi chưa thấy tiểu thư vui cười lần nào cho đến khi gặp Cậu.

Xin lỗi cậu !!! Thật lòng, ngay từ đầu chúng tôi không thích Cậu.

Nhưng khi thấy tiểu thư vui vẻ chúng tôi lại suy nghĩ khác, có thể cậu sẽ làm cô ấy quên đi chuyện đau lòng kia.."

Ngừng một lúc Bạch Mai nói tiếp

"" Dù thiếu gia nhỏ đã mất, nhưng trong lòng chúng tôi chưa bao giờ quên cậu ấy.

Có đôi lúc, tôi như thấy hình ảnh cậu ấy qua người cậu.

Cậu xem có phải tôi bị bệnh rồi không.."

Bạch Mai cười buồn

" Biết đâu chết đi lại là một sự giải thoát.." Từ Anh nhẹ nhàng nói

" Cũng có thể...." Bạch Mai nhớ đến tình trạng hôm ấy của Thiên Hạo, nếu mà không tự tử có thể sẽ thành tang thi.

Bạch Gia sẽ không ai có thể xuống tay được với cậu ấy cả.

Có lẽ cậu ấy lựa chọn như thế thế là để bảo vệ người thân tự giải thoát cho mình.

Hai người đồng thời im lặng, như chìm vào suy nghĩ riêng của mình.

Nhiệt độ ban đêm rất lạnh, chỉ có mùi cà phê thoan thoảng, tiếng nổ lách tách của lửa than

Haizzz....!

" Tôi không ngờ có mạt thế xảy ra, cứ tưởng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết...." Bạch Mai tâm trạng như tốt hơn cảm thán

" Còn nhiều chuyện không khoa học hơn cũng có thể xảy ra....." Từ Anh nghĩ đến chuyện của mình nên cũng nói nói

" Có chuyện gì nữa chứ..?" Bạch Mai tò mò

" Thì chúng ta có dị năng đó...." Biết mình lỡ lời, Từ Anh nói chuyện dị năng

" Cũng đúng.....!Ngay cả không gian của cậu cũng không khoa học.

Mà cậu cũng cừ thật, kỹ năng mạnh như thế cậu đã đánh không ít tanh thi phải không..?" Bạch Mai ngưỡng mộ.

" Uh....!Không đến nỗi, cũng suýt chết chết vài lần, cũng có thể là kỳ ngộ đi..." Từ Anh nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

" Mà .....!Tôi muốn hỏi cậu một việc..?" Bạch Mai ngập ngừng

" Có gì cứ nói....!Không cần lại với tôi.." Từ Anh thấy cô do dự nên cười nói rồi cầm ly cà phê lên uống

" Cậu là thích lão đại của chúng tôi phải không..?" Bạch Mai nhìn Cậu hỏi

Từ Anh nhìn Bạch Mai một lúc không biết phải nói gì đây.

Cậu chưa từng che giấu, nhưng đã lộ rõ đến mức này sao

Thấy cậu không nói Bạch Mai cười.....!

" Cậu không cần ngại, chúng tôi ai cũng biết cả.....!Chúng tôi không kỳ thị cậu....!Có điều....!Không biết lão đại như thế nào, cậu đã hỏi qua chưa..?" Bạch Mai bát quái

" Đừng....!Đừng bao giờ nhắc chuyện này trước mặt lão đại." Từ Anh xua tay lắc đầu trong lòng thầm nghĩ "Anh cực kỳ ghét bỏ đồng tính, nói trước mặt anh không chừng anh đuổi cậu ra khỏi căn cứ luôn đấy" cậu không muốn rời khỏi nh, Cha và cả chị nữa

" Tôi biết......!tôi biết....!Cậu yên tâm, tiểu thư đã dặn chúng tôi.

Cậu còn trẻ lo gì không tìm được được người thật lòng với mình.." Bạch Mai an ủi

" Không cần tìm nữa....!Với tôi, như thế là đủ rồi.

Con người cần biết đủ là tốt nhất.." Từ Anh lắc đầu rồi cười nói.

" Cậu đúng là si tình.....!Mới gặp lão đại bao lâu chứ, Ai mà không biết còn tưởng cậu đã yêu thầm lão đại lâu hơn.." Bạch Mai lắc đầu cười

"" Đúng là rất lâu, hai đời người thì đâu phải ít..."" Trong lòng Từ Anh nghĩ.

" Cái này được xem là gì ta...!Là tiếng sét ái tình à..?" Bạch Mai trêu chọc

" Thôi cô đừng nói nữa.

Lão đại rất cảnh giác, để anh ấy nghe được chúng ta chết chắc.." Từ Anh nhắc nhở

Nghe cậu nói Bạch Mai giật mình nhìn về phía xe không thấy động tĩnh mới nhẹ nhàng thở ra một cái....

" May quá....!Tôi chưa muốn chết..." Bạch Mai vuốt vuốt ngực mình.

" Hai người đi ngủ đi, để Tôi gác....." Gần một giờ sau Thiên Tuấn và Bạch Ngôn bước xuống đổi ca

" Được lão đại....." Hai người gật đầu rồi bước lên xe.

" Cho hai người......" Một lúc sau Từ Anh cầm hai ly cà phê mang đến, đưa xong nhanh chóng quay đi

" Ôi trời....!Mấy tháng rồi mới được uống cà phê.." Bạch Ngôn cầm Ly cà phê hòa tan mà cảm thán

"Uh....." Thiên Tuấn không nói gì....

Lúc nãy anh không hề ngủ, nên nghe được hai người nói chuyện, anh biết Từ Anh thích mình, nhưng tâm của anh chỉ trao cho một người.

Anh có thể cho cậu mọi thứ, nhưng tình cảm thì không.

Sau lần này anh sẽ không để cậu ấy ra ngoài làm nhiệm vụ.

Tránh tiếp xúc thân mật.

Có lẽ lâu dần cậu ấy sẽ quên thôi, biết đâu cũng có thể sẽ tìm được người thích hợp hơn.

Cứ như thế thay phiên nhau gác đêm trời cũng dần sáng, mọi người thức dậy chuẩn bị ăn sáng rồi lên đường.

" Hôm nay, chúng ta phải vào được thành phố X sau đó đó sẽ đi đến khu chợ cây cảnh thu toàn bộ hạt giống, rồi sẽ nghỉ ngơi tại chỗ đó.." Thiên Tuấn nói kế hoạch hôm nay.

" Rõ lão đại.."

" Chúng ta xuất phát đi....." Thiên Tuấn gật đầu rồi cho Bạch Ngôn lái xe

" Chúng ta là đi thu hạt giống..?" Do hôm trước cậu lo vận chuyển nước không có tham gia họp nên không biết lần này là thu gom vật tư như thế nào.

Lên xe lại không nói chuyện với anh, nên Từ Anh giờ mới biết

" Chúng ta thu thập mang về cho dị năng mộc thử trồng trọt xem sao, căn cứ quá đông người chúng ta phải nghĩ biện pháp làm ra lương thực không thể cứ thu gom mãi...."Thiên Tuấn giải thích

" Đây là thuận tiện thì thu gom luôn, chứ hiện nay chưa có biện pháp gieo trồng.

Đất có thể đều bị ô nhiễm, thực vật không còn cây nào sống sót, nếu còn thì đã thành tang thi.." Thiên Tuấn bổ sung

" Chúng ta có thể thử phương pháp trồng thủy canh xem sao.." Từ Anh suy nghĩ một lúc rồi nói

" Trồng thủy canh..?" Bạch Long hỏi

" Là phương pháp trồng cây trên nước không cần tới đất trồng, cậu chưa nghe bao giờ à..?" Từ Anh giải thích

" Từ thiếu à...!Tôi là vệ sĩ..." Bạch Long nhăn mặt

" Tôi quên....." Từ Anh cười trừ

" Cậu có phương pháp sao..?" Thiên Tuấn hỏi Từ Anh

" Hình như có một số sách, nhưng có thể có người biết.." Từ Anh suy nghĩ một lúc

" Ai.."? Năm người đều nhìn cậu

" Bạch Thần - Bạch Sa - Bạch Lỗi.." Từ Anh nói ra ba cái tên

" Họ..?" Mọi người nghi ngờ

" Có nhớ họ ôm cái thao nhân sâm chạy đi không..?" Từ Anh nhắc lại

" Cũng có thể.." Mọi người nhớ lại

" Hi vọng thịt con heo kia có thể ăn được.

Bây giờ người dân đã rất khổ, vừa lo giữ mạng sống vừa lo kiếm ăn.

Đây là thế kỷ bao nhiêu rồi mà còn thua thời chiến tranh.." Bạch Mai nhớ tới những gì tên cầm đầu hôm qua nói cô lại đau lòng một trận.

" Đừng vội nói ra...!Sợ là không ăn được đâu....!Bây giờ không có ai có thể xét nghiệm hay nghiên cứu gì cả.

Chúng ta không thể làm bừa, cũng đừng làm cho người dân hi vọng.." Từ Anh bắt đầu nói

" Cũng phải.....!Ăn rồi xảy ra chuyện thì khổ cho người dân.." Bạch Mai thấy cậu nói có lý

" Lấy xong hạt giống chúng ta đi đâu.." Một lúc sau Từ Anh mới hỏi.

" Chúng ta đi ra bến cảng.." Bạch Ngôn vừa lái xe vừa nói

" Ở đó có cái gì à..?" Từ Anh thắc mắc

" Ở bến cảng sẽ có vật tư, nhưng hi vọng là chưa bị lấy đi lần này chủ yếu là tìm xe và phụ tùng xe.

Căn cứ chúng ta quá ít xe, phải đề phòng trường hợp hư hỏng.

Nhân tiện đến đó thu thêm vài thứ khác.." Thiên Tuấn giải thích

" Oh...." Từ Anh gật đầu

" Mà lão đại, cái tin thạch hôm qua chúng ta có hấp thu được không..?" Một lúc sau Bạch Minh nhớ đến đến tinh Thạch hôm qua thu được

" Tôi không biết, khi về căn cứ sẽ nghiên cứu thêm..?" Thiên Tuấn hờ hững nói

" Lão đại có xe đang đuổi theo có nên cắt không..?" Bạch Minh dùng ống nhòm quan sát trước sau rồi nói

" Mặc kệ chúng ta cứ đi mọi người cứ cảm giác là được.." Anh lạnh nhạt trả lời

" Sao bọn họ chạy ngày càng nhanh thế..?" Bạch Minh luôn quan sát thấy tình hình mình có chút không bình thường.

Từ Anh nhanh chóng nhắm mắt dùng tinh thần lực xem phía sau, chừng năm phút sau Cậu hốt hoảng la lên

" Bạch Ngôn tăng tốc....!Phía sau có rất nhiều tang thi đang đuổi đến.." Từ Anh nghiêm trọng

" Chết tiệt....!Mới sáng sớm.." Bạch Long nóng nảy

" Mở bản đồ ra xem có ngã rẽ nào khác không.." Từ Anh vội nói.

" Có nhưng phải qua sông, lại không đi qua được thành phố X.

Chỉ có thể đi đường này.." Thiên Tuấn không cần xem bản đồ trả lời cậu

" Chết thật chứ.." Từ Anh nhíu mày

" Nhiều lắm sao..?" Thấy thế Thiên Tuấn hỏi

" Rất đông....." Từ Anh gật đầu

" Không phải chứ..?" Một lúc sau Từ Anh lại căng thẳng

" Lại có chuyện gì nữa...!" Bạch Mai ai nghe vậy vội hỏi

" Phía đối diện chúng ta có một đoàn xe đang đến.

Không có tang thi phía sau nhưng lại rất đông người.." Từ Anh trả lời ngay

" Bạch Ngôn tăng tốc đến gần đoàn xe kia rồi đã tấp xe vào lề.." Nghe cậu nói Thiên Tuấn nhanh chóng ra lệnh

" Rõ lão đại......" Bạch Ngôn gật đầu làm theo

" Chúng ta không chạy mà ở đây làm gì..?" Bạch Minh thấy xe ngừng lại không hiểu.

" Là không có đường chạy.

Ở đây chờ đi.." Bạch Long lên tiếng.

" Chúng ta đi hay ở lão đại..?" Bạch Ngôn hỏi ý kiến

"Chờ...." Từ Anh vội trả lời.

" Tại sao..?" Bạch Minh lại không hiểu

" Tinh thạch.." Từ Anh ngắn gọn

" Ok....hiểu....hiểu....." haha.....!Bạch Minh khoái trí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.