Chương 6: Say nắng 2
Nói dứt câu, Khắc Lạc đi xuống bếp chế biến mì gói cho thằng bạn mình ăn. 3 phút sau anh bê lên một tô mì gói kèm theo ly sữa nóng, đặt xuống bàn rồi nói:
- Ăn đi không cần phải làm ánh mắt cảm khích với tao đâu, chẳng ai tốt với mày như tao đâu. Ly sữa này là của tao chứ không cho mày, phần của mày chỉ có tô mì thôi. Giờ thì khai thật cho tao biết đi rằng bữa giờ mày đã và đang giấu tao chuyện gì nữa?
Kỳ Tường mừng rỡ khi thấy đồ ăn, anh cắm đầu vào ăn một hơi sau đó dừng lại bình thản trả lời với giọng điệu vui vẻ:
- Sao mày tinh thế hả cu Bèo... Muốn giấu cũng chả xong chả yên với mày và mén Còi đó. - Vừa nói xong một câu vừa gắp mấy đũa vào miệng ăn nhòm nhèm và nói tiếp - ừa thì đó là cô bé mà bữa tao cho đo đường và giữ điện thoại đấy thì từ lúc chuyện xảy ra thì tao vẫn luôn lên chăm sóc em ấy thôi. Cho tới hôm nay thì cũng đã khỏe rồi. Ngày mai tao lên bệnh viện để tiến hành ghép tủy cho cô bé đó.
Khắc Lạc vừa nhâm nhi ly sữa vừa với tay lấy điện thoại của Kỳ Tường đang đặt trên bàn và khẽ hỏi:
- Có hình không? Cho xem dung nhan của cô bé đó coi.
Kỳ Tường đang gắp miếng cuối cùng vào miệng thì vội giựt điện thoại lại càu nhàu đáp:
- Đâu có dễ dàng như vậy đâu cu. Muốn xem thì thêm mồi với bia đi, rồi tao cho coi ha ha.
Khắc Lạc nhanh tay giựt lại điện thoại sau đó đứng dậy lầu bầu chửi rủa thằng quỷ bạn và đi xuống bếp làm thêm đồ ăn và lấy bia lên. Thế là Kỳ Tường không phiền lấy lại điện thoại của mình khi thấy nó đã ngoan ngoãn xuống bếp làm thêm đồ ăn cho mình, anh ngã mình dựa vào lưng ghế thì chợt nhớ đến hành động chề môi của cô và cười trong vô thức. Khắc Lạc đem đồ ăn cùng với bia lên đặt mạnh xuống bàn, ho khan vài tiếng nói:
- Hèm, giờ thì mở hình cho coi được chứ? Nãy giờ bị ăn “hành” đủ rồi, mau mở cho tao coi đi.
Anh với tay lấy điện thoại của mình rồi mở hình của Đóa Lệ và đưa cho thằng bạn nhiều chuyện của mình xem, sau đó nói với giọng boss khi được sen phục vụ tận tình:
- Được duyệt, mày có tố chất lắm. Xem ra không uổng đồng tiền bát gạo cũng như công sức của tao khi làm bạn mày đó cu Bèo à. Hình của em ấy đây.
Khắc Lạc giựt lấy điện thoại rồi lườm thằng bạn vì dám châm chọc mình chẳng khác gì thằng sen của nó. Nhìn vào màn hình điện thoại anh thấy một cô gái đang cười tươi với lúm đồng tiền và mái tóc dài đen mượt đang bay trong gió, thật đẹp làm sao. Khắc Lạc trả lại điện thoại và thốt lên một câu:
- Beautiful girl.
Kỳ Tường nghe xong lời khen của Khắc Lạc cảm thấy rất vui sướng khi nghe người khác khen người mình thích. Anh cười trong sự thỏa mãn
Kỳ Tường cười thỏa mãn đáp với giọng điệu vô cùng tự tin:
- Hehehehe tất nhiên rồi. Người tao yêu thì phải đẹp chứ. Tới phiên mày kể chuyện của mày cho tao nghe.
Khắc Lạc khui bia rồi uống một ngụm gật đầu tán thành, khẽ thở dài nói:
- Uhm... Chuyện là hồi lúc sáng tan trường về tao vô tình gặp lại người xưa, thì cũng đứng lại nói chuyện một hồi lâu với người đó rồi người ta nói với tao là
- Ha ha ha, cái mặt của mày cũng có từ điển là “người xưa” nữa sao?? Tao hồi đó giờ cứ tưởng mày chỉ thích thầm người đó thôi chứ, ai dè là tụi mày có quen luôn rồi sao? Thế mà sao tao không biết nhỉ?
Khắc Lạc cầm lon bia trên tay như muốn ném thật mạnh cái lon ấy vào bản mặt đê tiện của thằng quỷ đang ngồi kế bên mình. Dù anh chỉ thương thầm thôi nhưng tính ra cũng khá lâu rồi từ khi tốt nghiệp cấp 2 cho tới bây giờ mới gặp lại thì không phải là “người xưa” thì là người gì. Anh im lặng hồi lâu. Kỳ Tường thấy thằng bạn im như vậy nên quay sang vỗ vài cái vào lưng rồi cất giọng hỏi:
- Rồi sao nữa? Kể thì kể đại đi cứ ngắt quảng là sao hả?
- Người ta nói với tao là người ta sắp đám cưới trong tháng này và mời tao đi ăn đám cưới. Tao nghe xong mà cảm thấy buồn phải mất 5 10 phút sau tao bình tĩnh lại nhìn người đó rồi gật đầu và bỏ đi về đấy. Rồi lúc vừa về tới nhà lại nghe một tin trời đánh từ nhỏ em tao là bố mẹ tao li dị rồi, từ hồi sáng tới chiều họ cãi vã um sùm trong nhà cuối cùng là đưa ra quyết định là li dị vừa kí đơn xong, mẹ tao đưa ra điều kiện quyết định đó là giành quyền nuôi hai anh em tụi tao và giữ cái căn nhà này còn bố tao thì dọn qua nhà riêng ở với bà vợ bé. Nhỏ em tao đang trên phòng học bài thì nghe được nên bèn chạy xuống ngăn can kêu ổng bã đừng li dị nữa. Lúc nó chạy xuống thì thấy bố tao đang dơ tay lên đánh mẹ thì nó bay lại đỡ thế là bị ỗng đẩy mạnh ra nên va người vào bàn ăn ở dưới bếp, sau khi hất mạnh nó thì bố tao ỗng một mạch quay lưng đi mà không thèm ngó ngàng gì tới cả. Nó ngồi dậy ôm mẹ tao khóc lóc và hỏi ngọn ngành câu chuyện thì chỉ nghe bà bảo là “giữa bà và bố tao không còn quan hệ vợ chồng gì nữa cả rồi, điều đó có nghĩa là ông ấy sẽ không còn tư cách gì trong ngôi nhà cũng như trong công ty nữa. Mọi thứ từ bây giờ sẽ thuộc về ba mẹ con nhà tao thôi” song mẹ tao đỡ nó đứng dậy và dặn khi nào tao về kể lại cho tao nghe mọi sự việc và kêu tao lấy xe chở nó qua ngoại với mẹ, còn giờ bà ấy đi công chuyện. Lúc bước vô nhà tao đã thấy nhà cửa thất thường quá là tao cũng đã đoán được phần nào rồi nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn để nghe nhỏ em nó kể cho xong, kế tiếp đó là tao cũng đã chở nó qua ngoại theo như mẹ tao dặn. Khi tao về nhà cũng đang tính là gọi mày qua ngủ với tao thì chưa kịp gọi gì mày đã xuất hiện rồi. Hết rồi đó.
- Haìz... Vậy giờ mày cũng để cho ông bà già mày li dị luôn à? Còn thằng anh của mày đâu? Bộ ỗng không nói gì sao? Tao là tao thấy trong chuyện này thấy tội cho nhỏ em mày nhất vì nó còn nhỏ mà phải chịu đựng cảnh như thế này rồi hèy...
- Thôi đừng nhắc đến thằng cha đó, có cũng như thừa vậy. Từ khi được bay qua nước Ý du học và sinh sống thì chả còn coi nhà tao ra hệ thống gì. Thích thì gọi về nói vài câu rồi thôi, còn không thì im hơi lặn tắt góc xó nào đó. Chỉ khi hết tiền xài thì mới gọi về để xin thêm thôi. Rồi mới hôm bữa thì nhắn tin cho tao bảo là không quay về lại căn nhà này nữa và bảo là bị bố tao từ ỗng rồi nên từ hôm đó trở đi chả thấy tin nhắn nào mới từ cái thằng cha cả. Tao ức chế nên mới chửi lại cho vài câu và bảo là “nếu đã vậy thì tốt nhất đừng vác bản mặt khốn của mình về đây mà gặp gia đình này để xin xỏ, nếu vác về thì đừng trách tại sao tôi không nể tình nghĩa. Còn điều nữa là ông nên nhớ cho rõ là mình chỉ là đứa con rơi con rớt của bố tôi thôi.” Thế là thằng cha đó hậm hức tắt máy cho tới bây giờ chả dám gọi cho tao hay mẹ tao nữa. Còn vụ bố mẹ tao thì cũng đã bao nhiêu lần ổng bả đòi li dị nhưng cuối cùng cũng có đâu, rồi bao nhiêu lần mẹ con tao đi tìm bố tao vì những lần trốn nợ này nọ, mẹ tao bắt quả tang ổng ngoại tình nhưng cũng bỏ qua hết cho ông ấy thôi. Mà giờ ổng lại khăng khăng đòi li dị và kiếm chuyện đánh đập chửi bới mẹ tao cũng chỉ để được ra sống với con điếm kia cả thôi. Cái tập đoàn này là của bên ngoại tạo dựng nên và mẹ tao cũng khó khăn lắm mới xin bên ngoại cho ỗng làm chủ tịch tập đoàn thế mà bấy nhiêu lần do một tay ỗng mà tập đoàn nhà tao hết 5 lần 7 hiệp nợ nần chồng chất may là nhà ngoại đủ mạnh để chống đỡ cho qua hết, thế mà bố tao lại không biết điều... Tao hết cách bào chửa rồi Tường ạ... Nhiều khi tao ước tao không mang trong người dòng máu của ông ấy thì hay biết mấy. Có người bố chả ra gì đằng này thêm thằng anh chả biết nghĩa, hai cha con đó chỉ biết phá hoại thôi là giỏi... Mẹ tao, bà ấy chịu khổ quá nhiều rồi, nay khi nghe tin li di của bố mẹ tao thì cũng chả mấy ngạc nhiên hay buồn gì nhiều, vì nhiều khi đây lại là dấu chấm hết cho sự chịu đựng suốt 30 mấy năm dài dẳng. Chỉ là thấy thương nhỏ em của tao vì nó vẫn còn nhỏ mà phải chứng kiến chuyện bố mẹ li dị rồi, hèy... Nhưng tao biết sao giờ.. Giờ không có bố với thằng anh trời đánh kia của tao thì tao là trụ cột trong gia đình cũng được chả sao..
- Ừ... Thế thì đành chịu thua thôi, mày cố hết tháng này rồi mau quay về công ty quản lý đi để mà còn phụ mẹ mày nữa đấy. Còn vụ người xưa của mày thì do mày thôi, muốn chúc phúc cho cô ta thì đi còn không thì gửi thiệp cũng được chả sao đâu. Uống nốt lon này dọn dẹp đồ ăn xuống rồi đi ngủ vì mai tao còn phải lên bệnh viện nữa. Zô.. Zô..
- Zô.. Zô... Ừa, mai khi nào mày đi thì rủ tao đi cùng nhé