Chương 62: Diễm quỳnh, không ai bỏ rơi cô cả
Diễm Quỳnh về nhà chờ đợi người báo cáo cho mình, sau khi thu nhận được báo cáo rồi liền nhắn tin cho Đóa Lệ:
- Tôi là Diễm Quỳnh, tối nay hẹn cô ở công viên gần nhà của cô, cô không được nói cho Kỳ Tường và Khắc Lạc hay ai khác biết rằng cô đi gặp tôi đó.
Đóa Lệ đang ngồi trong lớp làm bài kiểm tra thì tin nhắn đến, cô không tiện đọc tin nhắn nên đã làm lơ tin nhắn ấy và tiếp tục làm bài nhưng có vẻ chủ của tin nhắn ấy không có sự kiên nhẫn chờ đợi nên đã liên tục gọi đến vào điện thoại của cô và đã làm cho cô bị giáo viên yêu cầu ngừng làm bài lại rồi đánh dấu bài của mình sau đó đề nghị cô ra khỏi phòng thi. Đóa Lệ bực bội thầm rủa tên gọi yêu nghiệt kia đã làm cô bị đánh dấu bài, cô đi vào căn-tin mua nước và ngồi xuống bàn lấy điện thoại ra xem ai đã gọi quấy rỗi mình thì thấy một sđt lạ, cô thắc mắc liền bấm vô đọc tin nhắn thì mới biết đấy là Diễm Quỳnh. Cô ngẫm nghĩ về những gì Khắc Lạc cũng như Kỳ Tường vài ngày qua có miêu tả về con người của cô ấy cũng như tính tình thì quả nhiên Đóa Lệ có chút hứng thú khi nghe về con người Diễm Quỳnh, vì là một học viên ngành tâm lý nên cô rất thích tìm hiểu về tâm sinh lý cũng tư duy và con người của người khác như thế nào sẵn đó cũng rèn luyện thêm và vận dụng những gì mình đã được học vào thực tế. Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cô cũng đã đồng ý bí mật gặp Diễm Quỳnh.
Tối đó, Diễm Quỳnh đã đến trước chỗ hẹn được vài phút thì thấy Đóa Lệ mặc đồ thể dục đi ra sau mình. Cô ngồi chéo chân nhìn cô ta đi lại mình rồi cười đểu nói:
- Thảo nào với cái sắc đẹp này đã quyến rũ một lúc hai anh chàng đẹp trai nhà giàu bạn tôi mê cô. Ha ha, chắc cô quen Kỳ Tường của tôi vì đồng tiền thôi nhỉ. Nhìn bộ dạng của cô là tôi cũng đoán ra được phần nào rồi.
Đóa Lệ lịch sự gật đầu chào rồi đứng đáp lại với một sự bình thản lịch sự:
- Nếu chị hẹn tôi ra đây cũng chỉ để nói những lời buồn cười như vậy thì tôi về đây, tôi bận lắm nên không rảnh để nghe những lời trẻ con buồn cười ấy đâu. Diễm Quỳnh cảm thấy mình bị sỉ nhục bởi lời nói bình thản có ý như đang cười nhạo mình của một con nhỏ hạ lưu như Tiểu Lệ, cô điều chỉnh giọng mình sau đó nói thẳng vào vấn đề:
- Không vòng vo với kẻ hạ lưu như cô chi, khôn hồn thì đừng đeo bám lấy Kỳ Tường của tôi nữa. Biến ra khỏi cuộc sống của anh ấy đi. Đỉa mà đòi đeo chân hạc sao ha ha ha nực cười làm sao đó cô bé à.
Đóa Lệ tuy trong lòng rất bực trước những lời ngạo bán sỉ nhục của cô gái đó nhưng bên ngoài cô vẫn giữ được sự bình tĩnh mà khôn ngoan đối đáp:
- Có những thứ càng cố giành giựt lấy về mình thì kết cục càng thiệt thòi cho bản thân hơn thôi. Và có trẻ con mới đi giành giựt những thứ mà nó biết không bao giờ thuộc về nó mà thôi. Chị đây cũng lớn rồi lại còn có cơ hội qua London học cử nhân thì không hiểu sao lại để bản thân mình bị người khác đánh đồng giống trẻ con chi nhỉ?
- Cô... Cô nói vậy là ý gì hả? – Diễm Quỳnh không còn đủ kiên nhẫn để nói chuyện bình thường với Đóa Lệ nữa, cô bước đến nắm lấy tóc của Tiểu Lệ sau đó giận dữ nói tiếp:
- Mày nghĩ mình là ai mà dám lên giọng cười nhạo tao hả? Mày cũng chỉ là con nhỏ hạ lưu đeo bám Kỳ Tường vì đồng tiền thôi, thứ như mày đâu đủ đẳng cấp để yêu anh ấy, chỉ có tao Lâm Diễm Quỳnh này mới đủ đẳng cấp cũng như tư cách để bên cạnh Gia Kỳ Tường thôi biết chưa con quỷ cái. – Diễm Quỳnh nghiến răng, tay túm lấy tóc của Đóa Lệ vừa nói vừa dơ tay chuẩn bị tát thì đã bị một bàn tay khác gạt ra sau đó lạnh lùng nạt cô:
- - Lâm Diễm Quỳnh đủ rồi đó. Buông tay của cô ra khỏi tóc của Đóa Lệ ngay cho tôi. – giọng nói của Kỳ Tường như ma lực nên đã làm cho Diễm Quỳnh run rẩy lập tức buông tay ra. Anh ôm lấy Đóa Lệ nhìn tổng quan người cô xem có bị gì không rồi ánh mắt sát lạnh quay sang nhìn Diễm Quỳnh, anh giận dữ nạt nộ:
- - Thật không tin được người con gái đang đứng trước mặt tôi đây là cô bạn thân mà hồi đó tôi chơi chung, cô gái hồi đó thật hồn nhiên, hiền lành bao nhiêu thì cô gái đang đứng trước mặt tôi giờ thật ghê tởm, chỉ vì tình yêu mà cô ấy dám làm mọi thủ đoạn để có được tình yêu đó. Ghê tởm làm sao đó Diễm Quỳnh à. Tôi nói cho cô biết điều này “trong tình yêu cô càng giành giựt thủ đoạn bao nhiêu thì cô sẽ không nhận được tình yêu ấy một cách trọn vẹn và tự nhiên nhất đâu, dù cho cô có người cô yêu thì đó chỉ là thể xác mà thôi.” Gia Kỳ Tường tôi một khi đã yêu ai thì sẽ không bao giờ thay đổi dù cho cô có làm gì đi chăng nữa thì trái tim của tôi cũng thuộc về Tô Đóa Lệ từ lâu rồi.Đóa Lệ nắm chặt lấy tay của anh, cô cảm thấy như mình được truyền thêm sức mạnh vậy. Cô hít một hơi thật sâu rồi bước từ từ đến chỗ Diễm Quỳnh, vừa đi vừa trấn an tâm lý của cô ấy:
- Chị hãy hít thật sâu và sau đó thở ra thật chậm rãi, nhìn tôi và làm theo như tôi nào. Hít thật sâu và thở ra thật chậm rãi rồi thả lỏng hai tay của mình và sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Diễm Quỳnh không hiểu vì sao bỗng nhiên cô lại nghe và làm theo những gì mà Đóa Lệ đang nói và làm trước mặt mình. Đóa Lệ sau khi trấn an được tâm lý của Diễm Quỳnh rồi đi thật nhanh đến chỗ của cô ấy và dìu ngồi xuống ghế đá sau đó cô nhẹ nhàng ngồi kế bên nói những lời dịu dàng nhằm xoa dịu cơn thịnh nộ căm hờn ban nãy của Diễm Quỳnh xuống, kế tiếp cô lại dùng thuật tâm lý của mình để điều chỉnh hơi thở cũng như tâm trí của Diễm Quỳnh:
- Hãy tưởng tượng ra một cảnh mà chị thấy hạnh phúc nhất đã từng có trong quá khứ, có phải vào bây giờ chị đang đi dạo trong công viên cùng với bố mẹ của mình không? Lúc này đây chị đang chạy nhảy vui vẻ thì gặp hai cậu bạn thân của mình và rồi cả ba cùng nhau thi chạy bộ có phải như vậy không, chị Diễm Quỳnh.
Diễm Quỳnh đã hoàn toàn nghe và làm theo lời dẫn dắt của Đóa Lệ, đúng vậy cô đang đi dạo công viên với bố mẹ mình thì gặp Kỳ Tường và Khắc Lạc sau đó cả ba cùng nhau thi chạy bộ, Diễm Quỳnh khẽ gật đầu đáp lời của Tiểu Lệ hỏi mình:
- Đúng rồi, lúc đó cả ba chúng tôi giỡn rất vui bỗng dưng tôi trượt chân té xuống dưới hồ nước, trong lúc đó tôi có nghe tiếng hô lớn.
Đóa Lệ vẫn nhẹ nhàng tiếp lời:
- Có phải trước mặt cô lúc này là một đứa bé đang đứng trên hồ và la lớn rằng “bới người ta có người bị rơi xuống hồ nước” đúng không, lát sau chị lại nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con. Sau khi được cứu lên thì chị đã nói gì?