Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương-31




Chương 30: Thổ lộ 2

Khắc Lạc đang lim dim chuẩn bị ngủ thì tin nhắn tới, mắt nhắm mắt mở đọc tin nhắn đọc xong rồi thì anh đã tỉnh ngủ đồng thời đang đắn đo suy nghĩ về những gì cô nói càng khiến anh phân vân vì nếu mọi chuyện đổ bể thì cái tình cảm của anh dành cho Lệ bấy lâu nay sẽ mất và tình bạn cũng sẽ biến thành thù.. Nhưng anh cũng không thể không phủ định rằng hiện giờ anh cũng muốn Đóa Lệ chấp nhận tình cảm của mình với tư cách là người yêu. Sau một hồi suy nghĩ anh nhắn tin trả lời:

- Haiss.. Còi thật là làm cho tui khó xử quá. Tui nói trước, hãy dừng mọi thứ lại trước khi mọi thứ đi quá xa. Còi tính sẽ làm gì? – anh nói xong, lập tức chụp lại tin nhắn của cô bạn lại và đợi tin nhắn tiếp theo để lưu lại làm chứng cứ cho đến lúc anh cảm thấy mọi chuyện đi quá xa tầm kiểm soát.

Tan trường về, Diễm Quỳnh cầm đt trên tay vừa đi vừa suy nghĩ nên phải làm gì để cô và Khắc Lạc được gần gũi và dễ dàng thể hiện tình cảm của mình cho đối phương. Vừa đến nhà cũng là lúc cô đã suy nghĩ ra cũng là lúc tin nhắn tới, rep thật nhanh:

- Cứ như vậy đi nhé, giờ ông dành thời gian quan tâm chăm sóc đến cô ấy nhiều càng tốt nhân cơ hội này ông hãy thêm dầu vào lửa như thế cô ấy ngỏ lời chia tay với Kỳ Tường. Và lúc đó tui với ông sẽ được ở bên ngươi mình yêu rồi. Thôi giờ tui bận rôi.. Ông cứ làm theo lời tui đi. – sau đó cô đi một mạch lên phòng nghỉ ngơi.

Kỳ Tường đứng ngoài gõ cửa, cô đang nằm trên giường tưởng tượng ra cảnh mình với Kỳ Tường sẽ yêu nhau thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng nên nhanh chóng quay về thực tế và lên tiếng hỏi:

- Ai đó?

- Tường đây. Cho mượn tập chép bài.

Diễm Quỳnh bật người dậy, cô cố tính kéo sệ dây áo xuống rồi lấy quyển vở ra sau đó ra cửa cho anh vào, cô đưa vở cho anh rồi rụt tay lại cười khúc khích, nói:

- Muốn mượn vở tui hả? Vậy phải có điều kiện thi tui mới cho mượn.

Anh cau mày nhìn cô rồi đáp:

- Gì nữa đây điều kiện gì? Nói đi

- Là ông cho tui hôn ông thôi đơn giản mà đúng không?

- Hả cái gì cho Còi hôn tui...? Giỡn thế là không hay đâu.

Diễm Quỳnh vẫn nhìn anh cười khúc khích, cô thấy vui khi làm khó anh cô nói với giọng đe dọa:

- Sao có cho không? Không thì khỏi mượn vở tui chép rồi xem mai ai thiệt biết liền.

Dù rất bực trước điều kiện này của cô đưa ra nhưng anh đành phải miễncưỡng chịu thôi. Anh thở dài gật đầu nói:

- Cho thì cho nhưng chỉ ngày hôm nay thôi nhé.

Diễm Quỳnh vui mừng đi tới và ôm hôn anh.. Đó cũng chính là nụ hôn đầu đời của cô và đó đã trao cho người mà cô yêu nhất.

Cuối cùng thì Diễm Quỳnh cũng đã đạt được một phần nhỏ trong ý nguyện của bản thân đó là trao nụ hôn đầu đời của mình cho người mình yêu nhất – Kỳ Tường. Ngay sau khi đưa vở cho anh và trao nụ hôn cho anh rồi thì đi tới giường và đánh một giấc ngủ trưa thật ngon. Trong lúc đó, Kỳ Tường như người mất hồn, anh cầm quyển vở về phòng mình. Tại sao anh lại dễ dãi cho cô ấy hôn như vậy? Trong khi anh và Tiểu Lệ vẫn chưa giải thích rõ với nhau mà chưa gì anh đã gật đầu cho người con gái khác ôm chằm lấy và trao nụ hôn? Anh bước vào phòng rồi dọng mạnh vào tường cùng với sự tức giận bản thân mình. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình về ngày hôm nay. Kỳ Tường ngồi vào bàn lấy vở ra chép bài, những lúc như thế này sao mà anh nhớ về Đóa Lệ quá, anh nhớ như in cái lần đầu tiên anh với cô nhắn tin cho nhau là lúc “anh đang ngồi làm bài thì cô nhắn tin bảo với anh là mình sẽ có chuyến đi chơi ở Thái Lan với người bạn thân rồi sau đó thì cô lại nhắn hỏi anh là có muốn cô mua quà gì không”, và cái tin nhắn mà anh đã đọc đi đọc lại nhiều lần đó với nội dung đó chính là cô hy vọng anh sẽ tiễn cô ra máy bay vào ngày cô đi chơi. Anh nhớ cô lắm, nhưng bây giờ anh phải làm sao cho cô hết giận mình đây? Đã hơn tuần lễ rồi, anh vẫn không nhận được tin nhắn từ cô. Không biết giờ này cô đã ngủ chưa hay vẫn thức khuya làm bài? Anh dừng tay, mở điện thoại ra xem lại hình ảnh của Tiểu Lệ thì bỗng nhiên trong đầu của anh lại vang lên câu nói của thằng bạn lúc sáng anh vẫn chưa giải đáp được câu hỏi ấy, ngồi dựa mình vào lưng ghế và đặt tay lên trán ngẫm nghĩ về vấn đề này “Đúng thật, đây là lần đầu tiên biết yêu một người và cũng là lần đầu tiên bản thân lại yêu một cô gái đã từng bị tổn thương trong tình yêu thế nên chẳng biết nên phải làm sao cả. Vì từ lúc mới gặp cô ấy, mình cứ ngỡ là mình là mối tình đầu của em ấy và Tiểu Lệ cũng thế cho đến khi cùng em Lệ gặp mặt người yêu cũ tên Quý Thành kia thì chính lúc ấy bản thân mình mới hiểu ra mình đây là mối tình thứ hai sau vấp ngã và tổn thương của tình đầu của Tiểu Lệ. Ngày gặp mặt người yêu cũ của cô ấy, mình cũng đã từng suy nghĩ nên phải làm sao để đối mặt với kẻ ấy mà không khiến Tiểu Lệ phải ngượng ngùng khi bị hắn ta biết cô ấy nhờ người khác đóng giả người yêu mới, nhưng tại sao khi nói ra 3 chữ người-yêu-mới thì tim lại có cảm giác đau nhói? Và rồi trong hoàn cảnh ấy mình cũng đã mặc cho những suy nghĩ vu vơ của mình và quay sang trao nụ hôn đến Tiểu Lệ sau đó cũng đã khẳng định với hắn ta rằng mình đây là người yêu của Đóa Lệ, và đã yêu cầu hắn làm phiền đến người mình yêu nữa. Thì hà cớ gì, vì chuyện hiểu lầm nhỏ nhặt này mà mình lại có suy nghĩ tiêu cực như sáng nay cơ chứ?” Anh cuối cùng cũng đã tìm lại được ý chí của mình, anh bật người dậy với lấy điện thoại lên cầm trên tay nhưng rồi anh lại đặt nó xuống bàn với ý nghĩ là “bây giờ bên thành phố nơi cô sống cũng đã khuya rồi nên có gì anh đợi sáng mai (nghĩa là buổi sáng bên thành phố Y) rồi khi ấy sẽ gọi cho cô”. Anh tiếp tục cầm bút lên chép bài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.