Chương 28: Thử thách tình yêu 2
Kỳ Tường nghe dứt câu, tim anh như ngừng đập khi nghe Khắc Lạc nói, câu nói đó như tiếng sét đánh ngang tai bỗng dưng nước mắt anh tuôn rơi, anh lấy tay gạt nước mắt nhưng sao càng gạt thì nước mắt càng rơi nhiều hơn anh cố gằn giọng và nói tiếp:
- Có.. Thật.. Là như vậy.. Không hả?? Có thật là như vậy không hả?? Mày đừng giỡn với tao như vậy... Tao không thích đâu! Có thật sự là Đoá Lệ nói với mày là như vậy không? Tao không tin.. Tao không tin..
-... Haiss.. Mày đang khóc đúng không hả? Chuyện này do mày quyết định thôi..! Đoá Lệ còn nói mày từ khi qua đó mày thay đổi lắm, kể từ ngày giận nhau cho tới nay cũng gần được 1 tuần mày đi rồi mà cô ấy cứ than khóc vơi tao là “em luôn mong luôn hy vọng rằng anh ấy sẽ yêu em thật lòng nhưng không ngờ anh lại giấu em chuyện nhỏ nhặt như vậy, em buồn và cảm thấy lạc lõng quá anh à. Em không biết phải làm sao nữa” mày nghĩ đi, mày bảo yêu người ta nhiều mà sao nay có chuyện giận hờn như thế mà mày cứ im lặng không hỏi rõ vấn đề vì sao và giải thích cho cô ấy hiểu gì cả như vậy chẳng khác gì mày đang tự mình xa cô ấy hơn đó Kỳ à..! Hãy suy nghĩ đi và xem đây như là thời gian thử thách 2 đứa đi..
Kỳ Tường im lặng rồi suy nghĩ thật lâu, anh đáp:
- Ok. Tao hiểu rồi tao luôn tôn trọng mọi quyết định của em ấy, sẽ không buồn hay suy nghĩ về chuyện này nữa. Tao sẽ chú tâm học thật tốt để mau hoàn thành khoá du học này càng sớm càng tốt để tao trở về với Đoá Lệ và chúng tao sẽ như xưa. Mày hãy chuyển giúp tao với em ấy là “Anh xin lỗi, anh luôn tôn trọng em và sự quyết định của em. Dù có gì đi chăng nữa anh chỉ yêu mình em thôi, anh sẽ chờ ngày em về bên anh, chỉ yêu duy nhất một mình em thôi Đoá Lệ à”.! Mày nhớ nhắn cho đầy đủ những gì tao nói nhé. Thôi tao cúp máy đây.. Bye mày, nhớ giữ gìn sức khoẻ và thay tao chăm sóc em ấy.
Khắc Lạc viết lại những gì mà cậu bạn thân vừa nói sau đó anh nhẩm lại rồi nói:
- Vâng vâng, em nhớ rồi anh ạ đã ghi lại những gì anh nói rồi. Sẵn đây tao nói với mày điều này đó “Khi mày thấy nước mắt mày rơi vì 1 người con gái nào đó mà không ngừng lại được điều đó nói lên rằng mày yêu người con gái rất nhiều và chứng tỏ rằng mày rất sợ mất người con gái đó. Tin tao đi lời tao nói không bao giờ là thừa cả”. Thôi bye, lo mà học cho tốt đi và cũng giữ gìn sức khoẻ nữa, à cho tao gửi lơi hỏi thăm tới mắm Còi nữa. Bye!
Cúp máy xong Kỳ Tường ngồi thẩn người ra mặc cho nước mắt anh đang lăn dài, cầm dây móc khoá đt đôi có hình con cá heo do Đoá Lệ tặng anh hồi sinh nhật không hiểu sao khi nhìn vào món quà đó mà tim anh đau nói và anh chợt nhớ đến lời Khắc Lạc nói: “Khi mày thấy nước mắt mày rơi vì 1 người con gái nào đó mà không ngừng lại được điều đó nói lên rằng mày yêu người con gái rất nhiều và chứng tỏ rằng mày rất sợ mất người con gái đó. Tin tao đi lời tao nói không bao giờ là thừa cả”. Và lời nói ấy đã đúng đây là lần đầu tiên anh khóc vì 1 người con gái.
Diễm Quỳnh đứng nép bên cánh cửa, cô đã nghe hết cuộc đối thoại của anh và Khắc Lạc và cũng đã chính mắt nhìn thấy anh rơi nước mắt, cái cảm giác của cô bây giờ rất đau và vô cùng buồn khi thấy người mình yêu khóc vì người con gái khác. Cô lẳng lặng quay bước đi với bao nhiêu suy nghĩ chợt loé lên trong đầu: “Và cuối cùng Đoá Lệ cũng đã không làm phiền Kỳ Tường của mình nữa rồi”. Diễm Quỳnh vừa bước xuống cầu thang vừa đi vừa lấy đt ra nhắn tin cho Khắc Lạc:
- Hi! Dạo này khoẻ hông Bèo? Gia đình ông khoẻ hết chứ?? Tui có chuyện này muốn hỏi ông.
Khắc Lạc vừa mới về tới nhà, chuông báo tin nhắn reo lên anh mở hộp thư ra đọc nhưng anh không trả lời liền, khoảng 1 tiếng sau khi anh thoải mái về mặt cá nhân thì anh mới bắt đầu trả lời:
- Ừm, vẫn khoẻ hết.. Muốn hỏi gì? Hỏi đi Bèo trả lời được thì trả lời.!
Diễm Quỳnh đang ngồi ăn cơm trong căn-tin trường thì tin nhắn tới, cô chờ mãi tới giờ mới nhận được tin nhắn của Khắc Lạc, vào hộp thư đọc và rồi rep lại:
- Ờ thì.. Chuyện tui muốn hỏi có liên quan đến bạn gái của Kỳ Tường và ổng. Bộ 2 người đó có đang giận nhau hở??? Hay sao mà tui thấy ông Kỳ buồn buồn sao ý. Kể cho tui nghe với coi.
Anh đang nằm dài trên ghế xem tivi, đt sáng lên cầm đt lên đọc tin nhắn, anh chợt thắc mắc suy nghĩ “Sao nay con nhỏ này lại quan tâm đến chuyện này vậy ta? Chả lẽ nhỏ này đang có mưu kế gì mờ ám chăng?” Rồi mới trả lời tin nhắn:
- Ừ..2 người đó đang giận nhau, hôm bữa nghe bé Lệ kể là có người con gái nào bắt máy lên nói này nọ với em ấy đã thế còn kêu em ấy đừng làm phiền thằng Kỳ nhà mình nữa. Có phải là Còi không?? Khai đi!
Diễm Quỳnh đang uống nước thì bị sặc nước bởi vì bất ngờ khi bị anh hỏi như thế, vừa ngồi suy nghĩ vừa mở balô ra kiếm khăn giấy, bỗng từ đâu Kỳ Tường bưng phần cơm trưa của mình đi tới bàn của Diễm Quỳnh đang ngồi, anh thấy nước vơi trên bàn và tay của cô nên trên tay có tờ khăn giấy tiện thể đưa khăn giấy ra rồi anh kéo ghế ngồi đối diện cô, anh nhìn cô lắc đầu cười và nói:
- Lớn già cả đầu rồi mà có việc uống nước mà cũng không xong nữa! Khăn giấy đó lấy lau đi, không lau thì trả lại đây..
Cô giật mình vội vàng úp mặt điện thoại xuống mặt bàn còn tay thì cầm khăn giấy lên lau, cô vừa lau vừa cười nói:
- Phải có như vậy thì mới có người quan tâm, lo lắng cho tui nè, tui thích được ai đó quan tâm mình lắm, hihi. Lau chứ sao không, khăn giấy của tình yêu tui đưa mà.. Hihihi..
Kỳ Tường nhìn cô rồi chăm chú vào phần cơm của mình, anh nói tiếp:
- Vớ vấn quá cô nương Còi ơi..! Ai là tình yêu của Còi chứ? Còn lâu cô nương đây được ta đây chấp nhận yêu nhé. Mơ mộng vừa vừa thôi..
Diễm Quỳnh phồng má chu mỏ yêu với anh, cô nhìn anh khi anh đang tập trung ăn mà không chớp mắt, chợt vài dòng suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu cô “Mình có nên nói với Kỳ Tường là mình yêu cậu ta không nhỉ? Hay mình thừa cơ hội này mà làm cho cậu ấy quên nhỏ hạ lưu kia và sẽ chuyển sang yêu mình? Nhưng mà.. Liệu Kỳ Tường sẽ chấp nhận mình và quên con nhỏ đó không?”. Kỳ Tường ngừng ăn, ngước mặt lên nhìn thấy cô bạn đang ngồi nhìn mình một cách chăm chú nên đã trêu chọc:
- È hem bộ đói hả? Sao mà nhìn người ta ăn vậy? Tội nghiệp mặt xinh xắn vậy mà đi nhìn miệng người ta ăn kìa.. Hehe.. Chắc sáng giờ nhịn đói nên mới nhìn tui ăn mà thèm lắm đúng không? Hehehe