Chương 20: Có anh bên em rồi
Và thế ngày thứ 2 của anh ở bên cô cũng đã trôi qua thật vui vẻ tràn đầy hạnh phúc. Ngày sau, anh đang nằm ngủ thì nhận một cuộc điện thoại từ Tiểu Lệ, đầu dây bên kia nói trong sự nghẹn ngào đứt quảng:
- Kỳ Tường anh ơi... Bố... Bố... Em...
Kỳ Tường bật người ngồi dậy dịu mắt thì anh lại có linh tính không hay cho mấy ở trong lòng mình:
- Bố em... Bác ấy làm sao? Em ngoan, bình tĩnh lại rồi kể anh nghe xem nào, anh có ở đây, anh nghe em nói.
- Bố em... Bố em... Đã bị người tông xe và đã tử nạn trên đường đi đến bệnh viện cấp cứu rồi vào tối qua rồi, anh à... Huhu.. Em... Em.. Hic hic... Huhu... Em... Hic hic... Hic.. Em cảm thấy mình cô đơn lắm... Tút tút.. – cô tắt máy và vùi mình vào trong lòng Hạnh Linh mà khóc to.
Kỳ Tường dù đang trong trạng thái mới ngủ dậy nhưng khi nghe xong cuộc điện thoại ấy, anh dường như không còn cảm giác buồn ngủ nữa. Anh vội vàng nhắn tin cho Khắc Lạc để thông báo về tin buồn của Đóa Lệ. Lát sau Khắc Lạc đã có mặt trước cổng nhà anh, anh bước ra với khuôn mặt đầyu buồn, lo lắng. Khắc Lạc không chừng gì nhiều, cứ thế mà chạy tới nhà của Đóa Lệ dưới sự chỉ dẫn đường của Kỳ Tường.
Trong lúc đó, cuộc nói chuyện đt:
- Alo thưa ông chủ. Tôi đã làm theo lời ông dặn, ông ta đã bị thuộc hạ của tôi tông chết vào tối hôm qua rồi ạ.
- Ừ, tốt lắm. Để ta xem nhà lão ta sẽ như thế nào. Lão ta nghĩ che giấu mình dưới thân phận ấy và cho nhỏ con gái hạ lưu kia tiếp cận nhà họ Gia kia là có thể dễ dàng giành lại những gì hắn đã mất cách đây 19 năm về trước sao. Ha ha ha.. Tô Diệp à, kế hoạch khôi phục lại địa vị của ngươi nay đã không còn nữa rồi, Lâm Khả Hòa ta đây đã chặn mất rồi. Ha ha ha.
Không khí đau buồn đang bao quanh ngôi nhà của Tiểu Lệ. Dòng người tới chia buồn đã đến từ rất sớm. Đóa Lệ và mẹ trông rất suy sụp khiến bao người nhìn vào họ mà không khỏi đau xót. Mẹ cô vì quá sóck trước tin chồng mình bị xe tông chết vào tối qua nên bà đã khóc ngất và xỉu ngay khi đến bệnh viện nhận xác của chồng vào buổi tối hôm qua. Bà nhìn ông nằm trên giường, nước mắt cứ tuôn dài ra mãi, tay vừa lau vừa mở miệng trách móc ông:
- Tô Diệp à, ông hứa với tôi là sáng nay ông sẽ làm bánh kem nhân dịp tròn 19 năm chung sống với nhau cơ mà. Vậy mà giờ... Bánh gato ông làm cho tui là cái đám tang này đây đó hả, Tô Diệp? Ông nói đi... Ông đừng nghĩ là nằm im đó là tui bỏ qua cho ông.
Cảnh ấy lại khiến người đi viếng càng thêm đau buồn, người thân trong nhà đi tới dìu bà đứng dậy ra chỗ khác rồi kêu bà ăn sáng để bình tĩnh lại. Tiểu Lệ, dường như vẫn không tin nỗi vào mắt mình khi mọi thứ đang diễn ra tại trong nhà mình,. Làm sao mà bản thân có thể chấp nhận được cú sốc này đây vì rõ ràng lúc cô đi chơi về, cô còn thấy bố mình mặc đồ và dẫn xe ra ngoài rồi bảo “bố đi mua nguyên liệu làm bánh gato cho mẹ con ăn, lát nữa bố về liền nên con với mẹ cứ ngủ trước đi, khi nào về bố sẽ tự vào. Yêu con gái của bố” sau khi đóng cửa cho bố, cô vội vàng kiếm công thức làm bánh gato rồi viết nó ra tờ giấy để khi bố về chỉ cần đọc là sáng mai có thể làm rồi, sau đó cô mới an tâm lên lầu ngủ. Trong khi đang nằm ngủ được tí, thì cô nghe tiếng giống ai đang ngồi khóc. Cô vội mở cửa chạy xuống nhà thì mẹ cô hai tay ôm điện thoại, nước mắt bà lại cứ chảy ra mãi không ngưng, khuôn mặt thì lại thất thần vô hồn. Cô chạy lại ôm mẹ và nhẹ nhàng hỏi:
- Mẹ à, sao tối mà mẹ vẫn chưa ngủ vậy? Hay mẹ đợi bố về? Mà giờ nay cũng trễ lắm sao bố vẫn chưa về nhỉ? Thôi mẹ lên phòng ngủ đi con sẽ ngồi đây đợi bố về.
Bà buông điện thoại ra ôm chằm lấy cô và khóc nức nở, một hồi sau khi cố lấy bình tĩnh thì bà mới cất tiếng nói trong sự nghẹn ngào:
- Hồi nãy có người y tá trong bệnh viện. Họ gọi cho mẹ, và... Và.. Họ bảo là... – bà chỉ vừa cố bình tĩnh được chút thì khi chuẩn bị nói ra câu “bố con bị người ta tông chết rồi” thì bà đã ngất xỉu trong lòng của Tiểu Lệ.
- Mẹ à... Mẹ... Mẹ... Bố mình bị làm sao? Trả lời con đi... Xin đừng làm cho con sợ mà.
Cô gọi taxi rồi đưa mẹ vô viện cấp cứu, trong lúc đứng chờ mẹ tỉnh lại thì cô vô tình nghe mọi người ở xung quanh bàn tán “hồi nãy tui đang trên đường đi tới bệnh viện này thì thấy một vụ tai nạn thảm khốc lắm, ông kia đang chạy xe thì bị chiếc xe hơi từ đâu lao ra rồi tông thật mạnh sau đó tên tài xế đó phóng nhanh đi mất tiêu, rồi lát sau ông đó được tới bệnh viện này cấp cứu, mà tui nghe đâu là ông tử nạn trong lúc tới đây rồi. Tội ghê, không biết bị người ta hại hay do tới số nữa” một giọt nước mắt rơi, rồi hai giọt, ba giọt và cuối cùng thì thành hai dòng nước mắt tuôn rơi từ đôi mắt của cô khiến bao người xung quanh đều quay sang nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên lẫn xót xa. Cô lấy tay lau đi nước mắt và đi tới quầy y tá hỏi về vụ người đàn ông bị tông kia. Chẳng có gì đau đớn và trống trải bằng khi nghe tin người thân thuộc – nhất là người sinh dưỡng của mình qua đời, nhưng có lẽ sự đau đớn cột cùng hơn đó chính là họ bị tai nạn do người khác làm rồi bỏ trốn. Cô quỵ chân xuống dưới quầy, tay đặt vào lòng ngực, cô cảm thấy như sinh thể mình bây giờ đã mất mát đi một thứ rất lớn vô cùng, cô vẫn không tin được cái người đàn ông xấu số ấy là bố của mình. Trong lúc đó, y tá dìu cô đứng dậy và hỏi cô có phải là con gái của bà Mộc Tử Hương bị ngất xỉu không rồi báo cáo tình hình cho cô biết. Và thế là hai mẹ con cô trở về nhà trong tình trạng thất thần, suy sụp. 7 giờ sáng hôm sau, bệnh viện chở hài cửu của ông Tô Diệp về nhà rồi chia buồn cùng với gia đình cô. Làm sao cô có thể nào tin được đây, mới hôm qua thôi ông với cô còn nói chuyện với nhau kia mà, chỉ vừa mới tối qua trước lúc ông đi mua đồ thôi, ông nói câu “yêu con gái của bố” cơ mà. Sao giờ ông lại nằm im mà không thèm cử động hay nói chuyện gì với hai mẹ con cô hết vậy. Tiểu Lệ đứng nép bên góc tường, thần thờ nhìn quan tài mà bố cô đang nằm trong đó, cô cứ nhắm mắt miệng lẩm bẩm nói “đây chỉ là cơn ác mộng thôi, chỉ cần mình mở mắt ra thì sẽ khác” nói xong lại mở mắt, rồi cứ như thế mở mắt rồi mở mắt bao nhiêu lần thì sự thật nó cũng không hề thay đổi. Hạnh Linh đi tới bên cô, lẳng lặng kéo cô lại và ôm lấy cô, chỉ có lúc ấy cô không còn thấy mọi thứ xung quanh nữa cô mới òa khóc thật to, đối với cô bây giờ giống như có cái gì đó đang đâm thẳng vào tim cô vậy, đau đớn tới nỗi nước mắt của cô cứ lăn dài mãi. Tiểu Lệ lấy lại bình tĩnh rồi gọi cho Kỳ Tường. Lát sau hai chàng thanh niên mặc hai bộ đồ màu đen bước vào viếng tang. Hạnh Linh dìu Tiểu Lệ tới chỗ Kỳ Tường đang đứng thắp nhang cho bố của Tiểu Lệ, Hạnh Linh gật đầu rồi nói:
- Giao Tiểu Lệ lại cho anh. Tôi còn phải làm vài việc thay cho con mắm đó nữa.