Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương-19




Chương 18: Chỉ cần hứa thì sẽ đợi

Khắc Lạc đứng dậy rồi đi tới và dìu Kỳ Tường cùng cô ra chỗ quầy tính tiền sau đó dìu thằng bạn say sỉn kia ra cổng để nhân viên dẫn xe ra. Lát sau, khi anh đã đặt thằng bạn mình lên yên xe và chuẩn bị mọi thứ an toàn rồi thì mới yên tâm đi vào dắt xe của mình ra. Trên đường chạy về gần tới nhà của người yêu, cô lại dừng xe cách đấy 100 mét bước xuống xe và đang loay hoay chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho báo cho bố mẹ biết là hôm nay mình về trễ, thì bất chợt có đôi bàn tay vòng eo ra từ đằng sau và ôm lấy thật chặt và nói:

- Lại hành động ngốc nữa rồi cô nương của anh. Anh giả vờ say thôi chứ bao nhiêu bia đó nhầm nhò gì với anh đâu chứ, chỉ là khi đang uống thì anh cảm thấy hơi mệt đâm mới chợp mắt tí thôi, ai ngờ thằng Bèo lại làm quá mọi chuyện lên, buổi tối rồi còn dám nhắn tin bảo em chạy ra đón anh về. Thật tình, bực nó hết sức. Em đang định gọi cho ai vậy, em yêu?

Bỗng nhiên cô cảm thấy khóe mắt hơi cay, cô đưa tay lên để chặn giọt nước mắt nó lại, rồi dịu dàng đáp:

- Em gọi về nhà báo cho bố mẹ biết là hôm nay em về trễ nên bố mẹ không cần đợi cửa chờ em về. Anh hay lắm, còn giả bộ say nữa chứ. Ngày mai em sẽ xử lí anh sau, nếu giờ anh tỉnh rồi thì anh vô nhà đi, em sẽ bắt taxi về nhà.

Kỳ Tường bước xuống xe nhưng vẫn vòng tay ôm lấy cô, anh thầm ước khoảnh này phải chi dừng lại mãi, để cô vẫn ở mãi trong vòng tay của mình. Anh cúi đầu xuống kề sát vào tai của Tiểu Lệ nói:

- Em gọi đi, rồi sau đó anh sẽ đưa em đi đến một nơi này chỉ có duy nhất anh biết mà thôi, và giờ đây em sẽ là thứ hai biết nơi này. Anh mong rằng em sẽ thích nó.

Tiểu Lệ ngoan ngoãn gật đầu rồi gọi cho gia đình, lát sau cô đưa chìa khóa xe cho Kỳ Tường và nhanh chóng leo lên yên sau ngồi. Thế là anh rồ ga cứ thế chạy trên con đường dài, một hồi sau, anh dừng xe lại trước một ngôi nhà nhỏ, quay sang nói với cô:

- Đóa Lệ, em thấy ngôi nhà này trông như thế nào?

- Wow, ngôi nhà này rất đẹp, có cả sân vườn nữa. Mà đây là nhà của ai vậy? – Đóa Lệ ngắm nhìn ngôi nhà thật lâu, cô không khỏi rời mắt khỏi khung cảnh của nó được bởi vì trông nó rất đẹp và đầy thơ mộng. Cô đã từng ước mình sẽ có một ngôi nhà như vậy, và sẽ sống ở trọn cùng với gia đình nhỏ của mình. Nhưng cô vẫn thắc mắc là tại sao anh lại đưa mình đến đây.

Kỳ Tường bế cô xuống xe, đi tới mở cánh cửa và dắt xe vào, anh vừa đi vừa nói:

- Ngôi nhà này là của ông nội xây tặng riêng cho anh, ông nói “đến khi cháu có bạn gái rồi thì hãy dẫn cô bé ấy về đây chiêm ngưỡng ngôi nhà của riêng hai đứa nhé” và lúc đó thì anh vẫn còn nhỏ lắm nên vẫn không quan tâm chuyện này. Cho tới khi anh gặp được em, thì câu nói ấy của ông lại xuất hiện trong đầu của anh. Vì thế đấy là lí do anh đưa công chúa của anh đến đây để chiêm ngưỡng ngôi nhà của hai đứa mình sẽ ở sau này”

Vừa nói xong, anh gạt chân chống xe, rồi quỳ xuống nhìn cô với ánh mắt đầy trìu mến, anh nắm lấy bàn tay Tiểu Lệ lên, còn một tay thì rút từ trong túi quần ra một hộp nhỏ màu hồng, anh dịu dàng nói:

- Tô Đóa Lệ, ngày hôm nay, anh muốn được tỏ tình với em. Em có chấp nhận làm bạn gái của anh và sẽ chấp nhận chờ đợi anh hai năm không?

Tiểu Lệ lúc này mặt ửng đỏ, nước mắt thì lại rơi ra. Cái cảm giác bây giờ của cô đó chính là hạnh phúc không gì có thể diễn tả được, tay cô nắm lấy bàn tay anh khẽ gật đầu đáp:

- Em rất hạnh phúc... Em... Em không biết nói gì hơn nữa Kỳ Tường à. Em vui lắm. Vì đây là lần đầu tiên có người cầu hôn tỏ tình với em. Em...

Kỳ Tường đứng dậy và kéo cô vào lòng ngắm nhìn thật lâu rồi khẽ trao nụ hôn của mình đến cô.

Tối hôm đó, cặp đôi Kỳ Tường và Đóa Lệ đã có một đêm ở bên nhau thật nồng nàng ân ái. Sáng hôm sau, khi đang nằm ngủ thì Tiểu Lệ nghe tiếng gọi mình với giọng điệu vô cùng dịu dàng trìu mến: “Chào buổi sáng em yêu, dậy đi nào. Anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em rồi.” Cô ngồi dậy nhìn anh đang ngồi bên cạnh mình rồi mỉm cười thật tươi.

Đôi khi chỉ cần một lời hứa từ một người mà mình yêu rằng họ sẽ quay về bên mình thôi thì chắc chắn con tim sẽ gật đầu đồng ý chờ đợi một cách ngây ngô chân tình nhất. Đóa Lệ nghĩ thế, cô nhớ về đêm qua anh đã quỳ xuống tỏ tình mình chỉ cần nhớ thôi mà tim cô như đã bắt đầu loạn nhịp. Buổi sáng hôm ấy, hai người dùng chung bữa ăn sáng trong ngôi nhà dành riêng cho họ sau này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.