Minako không cam lòng mà đi vào bếp, vẻ mặt Cô Kaori cười qủy dị kéo con gái lại bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi? Con vừa thấy Shindo-kun được chứ?”
“Mẹ ~~~ mẹ cùng dì Mitsuko đều là đại biến thái!”
“Nào có đứa con nào nói mẹ mình như vậy chứ? Như thế nào, không thích a?”
“Thích ~~~”
“Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.” Cô Kaori nghe con gái nói, vừa lòng mà nở nụ cười.
“Tốt cái gì mà tốt! Đích thực Hikaru ca ca xinh đẹp lại đáng yêu, cá tính cũng thẳng thắn. Chỉ là a ~~ người ta trong lòng đã sớm có người khác!” Minako nói xong liền giúp mẹ lấy thớt.
“A? Không thể nào, mẹ nghe Mitsuko nói con trai của cô ấy chưa có bạn gái mà. Cho nên…”
“Cho nên hai ngươi bèn tìm cái biện pháp tiếp cận biến thái như thế này đi? Thực là không có cách nào mà.” Nói xong hung hăng thái hành trên thớt.
“Nhưng mà con gái của mẹ thông minh đáng yêu như vậy, mẹ không tin rằng không thế tranh được với bạn gái của cậu ấy!”
“Mẹ ~~ tình nhân của người ta chính là mỹ nhân tuyệt đỉnh, hơn nữa thông minh tuyệt đỉnh, khí chất cao nhã, tri thư đạt lễ, nghiêng nước nghiêng thành! Hai người nên chết tâm đi!” dùng chảo có cán đảo lên rồi sau đó đưa ra đĩa.
“Vậy làm sao con biết? gặp qua người yêu của cậu ấy rồi sao?”
“Gặp rồi, cách đây không lâu.” Nói xong bưng bát ra ngoài.
“Này, con sao có thể khẳng định như vậy?”
Minako không kiên nhẫn mà quay lại “Mẹ ~~~ mẹ không hiểu!” cô bé quay đầu khẳng định, ngay lúc đầu tiên nhìn thấy hai người kia cô đã có thể khẳng định. Nói xong đi tiếp ra phòng khách.
“Không có gì chiêu đãi, hai người thông cảm.” Minako vẻ mặt tươi cười đi vào.
“Thật là đã làm phiền cô và bạn.” Akira khẽ mỉm cười, hàn huyên theo lễ tiết. Hikaru thì vừa rồi vẫn còn có vẻ giận dỗi nhưng dù sao nhìn thấy đồ ăn rồi thì sẽ không còn vấn đề gì nữa. Dù sao từ lúc sáng ăn điểm tâm xong thì đến giờ vẫn chưa ăn gì, đối với cậu thì có thể ghi thành lịch sử!
“Touya-kun quá khen, sao lại làm phiền chứ, đều là do mẹ tôi mua từ siêu thị về, một chút cũng không phiền.”
Akira nghe được không khỏi mỉm cười, kỳ thật cô gái này cũng vô cùng đặc biệt, còn có chỗ giống Hikaru a! Chỉ trong chốc lát, đủ loại thức ăn đã được đặt lên bàn, tuy rằng đều là đồ làm sẵn nhưng cũng gọi là phong phú. Hikaru quay lại nhìn, chạy đến ngay lập tức. Trong bữa ăn hai mẹ con kỳ lạ này ngoài hỏi thăm gia đình Hikaru thì còn một số vấn đề khá là cổ quái, nhưng đều bị Akira bình tĩnh mà chặn đứng, Minako cảm thấy Akira đúng là người phát ngôn của Hikaru.
Cô Kaori như là nhớ đến cái gì, “Đúng rồi, Shindo-kun à, đồ mẹ cháu dặn mang cho cô đâu rồi?”
“A, đúng rồi. Đây ạ.” Hikaru lấy lại lý trí từ đĩa thịt gà, lấy ra cái gói được bọc màu tím kia. Cô Kaori nhận lấy, vui mừng: “Đúng rồi, đúng rồi, chính là cái này.” Nói rồi mở nút buộc ra.
Hikaru cùng Akira đều trợn mắt nhìn, muốn thấy cái thứ đồ lấy đi rất nhiều thời gian của bọn họ này là gì, chỉ có Minako vẻ mặt như không có gì tiếp tục ăn.
Bao được mở ra, bên trong là cặp lồng đựng đồ ăn, mở ra, bên trong là năm nắm cơm chỉnh tề – cơm nắm? Đúng vậy, cơm nắm.
Chỉ thấy Cô Kaori cực kỳ cẩn thận lấy ra một nắm rồi đưa lên miệng cắn, “Ừ, đúng là hương vị này! Hồi đại học liền thích nhất cơm nắm mẹ cháu làm! Cách ngày ăn sẽ không ngon nữa.”
“Trời ạ! ~~~” Hikaru cảm thấy tròng mắt của mình sắp rơi xuống rồi! Cậu… cậu chỉ vì mấy nắm cơm này mà chạy từ Tô ky ô đến Togichi*!? Quả thực, quả thực là đùa giỡn người ta! Nghĩ đến việc bị mẹ đùa giỡn, Hikaru liền không được tự nhiên, cầm một cái chân gà hung hăng cắn một miếng, dù sao cũng không thể phát giận lên người khác, chỉ có thể phát tiết trên đồ ăn mà thôi.
*Khoảng 140 km:”>
“Này, ăn đồ ăn nhiều một chút đi.” Akira biết tâm tình Hikaru không tốt, gắp một đũa đồ ăn đặt vào trong bát Hikaru.
“Không cần ~~ Ai thèm ăn cùng cậu, ăn đến đầu tóc đều xanh lè!”
Akira không lên tiếng, tiếp tục yên lặng ăn cơm. Hikaru lập tức biết mình vừa sai rồi, vừa rồi cậu đúng là cố tình gây sự, khi Akira thực sự tức giận, cậu có thể cảm nhận được.
“Được rồi mà ~~~” Hikaru xun xoe bên cạnh Akira, “Người ta ăn là được mà.” Sau đó giống như đứa trẻ bị cha mẹ bắt uống thuốc vậy, tuy rằng vẻ mặt là không cam tâm nhưng vẫn là thành thành thật thật ăn tiếp.
Akira nhìn thấy bộ dáng “điềm đạm đáng yêu” kia của cậu ta, “phốc” một tiếng cười ra. Hikaru thấy Akira cười liền yên tâm, cậu sợ Akira tức giận, cũng không biết vì sao, chỉ biết là sợ.
Cô Kaori nhìn hai thiếu niên trước mặt, biểu tình không biết làm sao. Nhưng Minako bên cạnh lại cười đến vui vẻ.
Sau cơm chiều thì trăng cũng lên. Hikaru cùng Akira mệt mỏi một ngày liền quyết định về nhà sớm, nhưng mà sau trận mưa xe vẫn còn bị ướt nên họ muốn lấy khăn lau sạch một chút để trả lại cho cửa hàng cho thuê. Hai người ngồi xổm giữ xe, vừa lau vừa trò chuyện.
Ánh trăng nơi này vô cùng sáng, tuy rằng không có đèn điện nhưng vẫn có thể nhìn được cảnh sắc bên ngoài phòng. Minako dựa vào khung cửa, nhìn hai thiếu niên trong sân “Thật sự là xứng đôi a.” trong lòng tán thưởng nói. Cô cũng không cảm thấy hai người đồng tính ở cũng một chỗ là có gì kỳ quái, ở trong thế hệ bọn họ đã đều chấp nhận hiện tượng đồng tính, đặc biệt là nữ sinh. Chỉ là cha mẹ cùng xã hội trước mắt còn có chút chưa thích ứng. Thật hy vọng hai người kia sau này sẽ không phải khổ sở. Cô bé chậm rãi bước ra, đi vào giữa hai người, “Này, Shindo-kun, cậu có biết vì sao mẹ cậu lấy cớ bắt cậu đi xa như vậy không?”
“Vì sao a?” Hikaru buông khăn lau trong tay ra.
“Mẹ cậu muốn cho cậu một cô bạn gái a!”
“A?” Hikaru bị câu này dọa. Minako đang nhìn Hikaru nhưng khóe mắt cũng để ý Akira, thấy chỉ trong chớp mắt, nhưng trong đôi mắt của Akira vẫn là chớp lên ánh sáng khác thường. Quả nhiên đúng là như vậy, trong lòng cô nghĩ.
“Có điều tiểu nữ tự mình hiểu, Shindo ca ca sớm đã không thể dung nạp một người con gái này khác, đúng không?”
“Cậu… nói gì thế!”
Quả nhiên lại là tiếng cười như chuông bạc, cô gái này như thế nào lại cười mãi không ngừng.
“Ai ~~ có điều tiểu nữ bói cho Shindo ca ca một quẻ tốt lắm.” nói rồi chìa ra một bộ bài, “Rút một quân đi.”
“Cái gì vậy!” nhưng mà vẫn nghe lời cô rút ra một lá. Minako cầm ở trong tay suy nghĩ một lúc, “Ân… lá bài này gọi là nữ tế ti [1].”
“Chính là thần quan.” Akira chen vào nói.
“Đúng, có ý là: tình cảm của Shindo ca ca sẽ không chịu trói buộc của lý trí cùng hoàn cảnh khách quan, phải tự hỏi nội tâm của mình, chỉ cần tin tưởng cảm giác cùng tiếng nói nơi nội tâm thì sẽ tìm được hạnh phúc.” Giải xong bài, Minako hướng Akira cười sâu xa.
“Thật sâu xa a ~~~” vẻ mặt Hikaru hoang mang nhìn Minako. Akira thì lại hoàn toàn hiểu được ý tứ của cô gái trí tuệ trước mặt này, không khỏi tán thưởng khứu giác mẫn tuệ cùng dụng tâm lương khổ của cô.
Lau xe xong, hai người từ biệt Hikami gia. Minako vẫn đứng ở cửa nhìn hai người. Chưa được bao xa, Akira đột nhiên nói có việc phải trở lại, lập tức đi đến trước mặt Minako, Minako không ngờ Akira đột nhiên quay lại nên có chút kinh ngạc.
Akira lấy tay cầm lấy lá bài mà Hikaru vừa rút, nhìn rồi nói: “Là do người nói, không phải là do lá bài tốt.” Akira mỉm cười với cô gái.
Minako đối với động tác của cậu đích thực là có chút giật mình, có điều cũng tươi cười ôn hòa nói: “Bởi vì thầy dậy tôi có nói, bói toán là để mang cho người ta hạnh phúc. Cho nên không đoán trước bất hạnh. Hơn nữa, tháp la chỉ có thể nói cho cậu hiện tại, những thứ như tương lai, vận mệnh là do tâm quyết định. Chỉ có tấm lòng theo đuổi hạnh phúc thì mới có thể đạt được hạnh phúc. Thẳng thắn với lòng mình, đó là điều quan trọng nhất.” ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, vẫn là tươi cười xán lạn như vậy, thật là một người con gái vô cùng thông minh, Akira nghĩ.
“Vô cùng cảm ơn cậu. Hy vọng có cơ hội gặp lại.” hai người hữu hảo bắt tay.
Akira tươi cười đi về phía Hikaru, sau đó như nhớ tới cái gì mà quay đầu lại, “À… đúng rồi, tôi xin lỗi vì Hikaru thất lễ hôm nay.” Cô gái vẫn là tươi cười, “Tên kia a, chỉ cần cậu bón no cho cậu ấy, cậu ấy sẽ liền ngoan ngoãn ở bên cạnh cậu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người đó phải là cậu.” tuy rằng bình thường Akira luôn không thích cười trước mặt con gái nhưng cô gái trước mặt làm cậu có thể buông xuống cảnh giác, trả lời: “Tôi biết rồi, rảnh thì đến Tô ki ô chơi đi.”
“Này, đi lâu như thế, có phải là nhìn trúng người ta rồi không?” Hikaru một bên giữ xe, một bên đã chờ đến không kiên nhẫn.
“Ai ~ đó là bạn gái mẹ cậu chọn cho cậu, vợ bạn không thể yêu được, điểm ấy tôi còn biết mà.” Akira cố ý bày ra một bộ biểu tình bất đắc dĩ.
“Được! Tôi tặng cho cậu đó.” Xem Hikaru thực sự là giận rồi, Akira nhịn không được mà cười: “Nói đùa thôi, lên xe đi!”
“Thích đùa giỡn tôi!” tuy rằng Hikaru còn chút không được tự nhiên nhưng vẫn nghe lời mà ngồi lên phía sau xe. Đêm nay thời tiết tốt, có thể là do buổi chiều vừa mưa. Mặt trăng cao cao, chung quanh cũng không có mây, ánh trăng trong sáng nhu hòa, chiếu lên người như vũ y của tiên nữ. Tư thế như lúc đến, Hikaru ngồi đằng sau, một tay đặt trên lưng Akira. Không khí điềm tĩnh hòa hảo, làm cho âm lượng nói chuyện của người ta cũng nhỏ lại.
“Akira… cậu thực sự không có bạn gái sao?”
“Nếu là có thì sao?”
“… Tôi có thể sẽ khổ sở.”
“A” Akira khẽ cười một tiếng, “Giống như cậu nói đó, tôi ngoan cố này, thần kinh thô này, biểu tình cứng nhắc công thêm cuồng công việc như thế, ai mà thích?”
“Có người thích a!”
“Là ai?”
“Là tôi tùy tiện nói thôi.”
Akira nghe được cười nói: “Có điều là tôi thực sự thích một người.”
“Là ai?” Hikaru lập tức căng thẳng.
“Không nói cho cậu! Nhưng mà… nếu không có người đó, thế giới của tôi có lẽ sẽ chỉ có màu đen và màu trắng. Tuy rằng người ấy còn chưa cho phép tôi tiếp cận, nhưng là ngay từ phút giây định mệnh nhìn thấy người ấy, thế giới của tôi mới chính thức bắt đầu, mới có đủ loại màu sắc.” Akira giống như nhớ đến một truyền thuyết xinh đẹp.
“Nghe chẳng hiểu gì cả, ai ~~~”
“Cậu không cần hiểu, tôi hiểu là được rồi.” đúng vậy, bây giờ còn chưa thể nói cho cậu ấy, chuyện hôm nay nhắc nhở cho Akira biết, nếu thực sự nói rõ ràng thì bọn họ có thể sẽ gặp nhiều phiền phức cùng áp lực. Cho nên, ít nhất cứ như hiện tại, như vậy là tốt rồi, chờ đến lúc bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, chờ đến lúc hai đứa lớn thêm một chút, chờ đến lúc bọn họ có năng lực bảo vệ chính mình cùng hạnh phúc.
“Này, vừa rồi cậu phải chờ lâu lắm à?” Akira nhẹ nhàng hỏi người phía sau, mà người kia đang sắp ngủ ở sau tấm lưng tuy không gọi là kiên cố nhưng lại rất ấm áp của cậu.
“Không sao… dù sao từ rất lâu trước kia… tôi cũng đã chờ đợi.”
Akira nở một nụ cười, nhưng lần này, là cười đáp trong lòng.
Một đoạn lời ca:
Tôi tìm bạn, tìm bấy lâu nay
Một người bạn có thể thấu hiểu
Một người bạn có thể chia sẻ…
Niềm vui liền dễ thấy hơn nhiều…
Tôi tìm bạn, tìm bấy lâu nay
Một người bạn mang tấm lòng chân thành
Một người bạn ôm chặt lấy tôi mỗi khi đau buồn…
Tương lai, chẳng có con đường nào mà ta không dám đi…
Đi chung đường…chấm dứt
Đi chung đường… bắt đầu
Một đoạn rồi lại một đoạn đường đi chung…
Hai người chúng ta…
Vẫn cùng nhau tiến bước.