Chí Ái Kim Sinh

Quyển 2 - Chương 6: Trên đường đi chung 6




Mưa mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, đây là đặc điểm của khu vực gió mùa, vừa rồi vẫn là đầy trời u ám, hiện giờ ông mặt trời đã vụng trộm nở nụ cười, những giọt nước trên lá cỏ rơi xuống đất, ánh mắt trời xuyên qua chiết xạ thành một cảnh tượng núi non sau mưa vô cùng khác biệt.

“Xem ra là không thể đạp xe được nữa, xe ướt hết rồi!” Akira dùng tay miết lên xe, còn lưu lại một vệt nước.

“Vậy chỗ kia còn xa không?” Thật hiếm khi Hikaru quan tâm đến vấn đề thực tế một chút.

“Theo địa chỉ cậu đưa thì không còn xa nữa. Ừ… hẳn là rất nhanh có thể đến rồi.”

Gió mát sau mưa thổi đến, khiến cho lồng ngực thoải mái, Akira hít một hơi thật sâu, mái tóc thẳng tung bay, ánh mặt trời xuyên qua không trung chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cậu, phản xạ ra nhan sắc ôn nhuận, Hikaru nhìn mà nhất thời thất thần.

“Chúng ta đi thôi.”

“A?… A!”

Giống như Akira nói, bọn họ cũng không đi lâu lắm liền có thể thấy một tòa nhà yên lặng dưới chân núi xa xa. Tuy rằng không rõ ràng nhưng phong cách kiến trúc thanh nhã cùng cản sắc chung quanh thật là hợp nhau càng làm tăng thêm sức mạnh. Sau khi đến gần, nhìn lên biển số nhà ghi chữ “Hikami”.

Hikaru bấm chuông cửa, truyền đến chính là giọng nói của một phụ nữ trung niên. Người kia vừa nhìn thấy khuôn mặt của Hikaru liền lập tức cười rộ lên, thân thiện lấy tay xoa đầu Hikaru, “Cháu chính là con trai của Mitsuko phải không? Quả nhiên là như vậy, vừa nhìn là có thể nhận ra liền. Mau vào đi!… A, vị này là?”

Cô rốt cục chú ý đến hóa ra đứng bên cạnh Hikaru còn có một vị mĩ thiếu nhiên.

“Touya, Touya Akira, cháu là bạn của Hikaru, à, Shindo.” Akira cười cười, lễ nghi khéo léo nhìn không ra điểm xấu, nhưng đây chính là biểu tình mà Hikaru ghét nhất – nụ cười công thức. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt này của Akira, Hikaru liền không tự giác mà trừng Akira một cái, lần này cũng không ngoại lệ.

“A, là Touya-kun a, hoan nghênh hoan nghênh, mau vào đi.” Người phụ nữ hơi sửng sốt, nhưng cũng lập tức phản ứng lại. Không thể không nói rằng nụ cười của Akira đối với nữ giới từ mười tuổi đến năm mươi tuổi đều có  đủ lực sát thương.

Người phụ nữ này tên là Hikami Kaori, là bạn cùng phòng của mẹ Hikaru hồi học đại học, giao tình vô cùng tốt, chỉ là vì sau khi lập gia đình, chồng cô kinh doanh nông trường nên rời xa chốn đô thị phồn hoa để đến đây sống. Đây là thông tin hữu dụng duy nhất mà Hikaru cùng Akira chắt lọc ra được từ đống thao thao bất tuyệt của cô. Huân đón tiếp hia thiếu niên ngồi xuống, sau đó bưng trà xanh nói hổi lên, lại ra phòng khách lấy điểm tâm.

Đây là trà xanh dành cho hai người, một trận ấm áp nổi lên, cảm giác mệt mỏi sau khi đi đường cũng đến theo, than thở ngồi trên ghế. Hikaru quay đầu nhìn kỹ bốn phía. Bài trí trong phòng thực sự cổ xưa, giống như là sở thích của chủ nhân thì phải, cả tòa nhà từ khi vào cửa đến khoảng sân lớn rồi vào môn thính và bây giờ là phòng khách đều cho người ta cảm giác thanh nhã thoải mái, tuy rằng còn kém khí phái của nhà Akira, nhưng tuyệt đối là thượng cấp.

Huân đi vào, trên tay là một ít điểm tâm tinh xảo, sau đó như chú ý đến cái gì mà hỏi: “Các cháu gặp mưa phải không? Nhìn này, áo sơ mi có chút ướt. Bị cảm sẽ không tốt đâu, mau cởi ra để cô sấy cho nào, một lát là xong mà.”

Hai thiếu niên hai mặt nhìn nhau, lớn như vậy còn không muốn cởi áo trước mặt mẹ mình, đừng nói đến những người phụ nữ khác. Nhìn thấy hai người biểu tình thẹn thùng ngượng ngùng, Kaori vui vẻ mà cười ha ha: “Hai đứa nhỏ thẹn thùng a, không cần giữ kẽ! Cô lớn tuổi như thế này có cái gì chưa từng thấy qua? Bị cảm sẽ không tốt đâu, mau nghe lời!”

Đã đến mức này, hai người không có cách nào khác đành chậm rãi cởi áo ra, hơn nữa tận lực tránh đi ánh mắt của đối phương, hay là nói cách khác thì tận lực khắc chế ánh mắt của mình không nhìn đối phương, ngoan ngoãn cầm áo đến giao cho cô Kaori. Kaori nhìn hai đứa như vậy, khẽ mỉm cười đi ra ngoài.

Trong chốc lát truyền đến âm thanh của máy sấy, tuy rằng là phòng ở trang hoàng tao nhã nhưng văn minh công nghiệp của Nhật  Bản vẫn có thể thấy ở mọi chỗ. Mà lúc này phòng khách một mảnh yên lặng, thậm chí có hơi xấu hổ co quắp.

Ánh mắt của Hikaru vẫn là không thể kiềm chế mà nhìn về phía Akira, dáng người mảnh khảnh đường cong tuyệt đẹp, làn da luôn giấu ở trong áo sơ mi đúng là trắng ngần như vậy, không, phải nói là toàn thân đều thật trắng nõn như gốm sứ sa hoa, hơn nữa chỉ bằng mắt nhìn thôi cũng có thể xác nhận chắc chắn là rất nhẵn nhụi, sờ lên nhất định tốt lắm đi? Hikaru lập tức bị ý nghĩ của mình dọa sợ, đầu mình có vấn đề rồi sao? Như thế nào lại nghĩ đến… Trời! Dùng sức lắc đầu, lấy tay xoa huyệt thái dương.

Akira thấy động tác của Hikaru, thân thiết quay lại đây: “Này, Hikaru, làm sao thế? Đau đầu à?”

Mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Akira, sóng nước nơi hồ nước ôn hòa kia, như là cơn gió mùa hè trên mặt hồ, nhẹ nhàng thổi qua, nhè nhẹ rót vào lòng người… rất muốn… rất muốn… cứ như vậy mà chìm xuống… cứ như vậy… nhắm mắt lại… chìm vào lòng hồ ôn nhu kia…

Mi mắt theo ý chí khép lại, Hikaru cũng không hiểu mình đang làm gì, cậu chỉ là theo đuổi cảm giác của bản thân. Có điều cậu lại để cho người trước mắt một dấu hỏi thật to, Akira do dự, tiếng tim đập của cậu chưa bao giờ rõ ràng như vậy, vì sao Hikaru lại nhắm mắt? Điều cậu chờ mong cũng giống như mình chờ mong sao? Là ý kia phải không? Mà hiện tại mình nên làm gì đây? Chăm chú nhìn vào, lông mi vừa dài vừa cong hơi rung động, chiếc mũi thẳng, còn có… đôi môi hồng nhuận… phi thường đẹp. Bản thân cậu cũng biết Hikaru rất ưa nhìn, nhưng chưa bao giờ chú ý đến, cậu ấy lại có vẻ đẹp như thế này. Khóe miệng hơi cong lên, cho dù tôi phạm phải sai lầm gì cậu cũng không bảo giờ rời khỏi tôi phải không? Như vậy lần này… tôi chuẩn bị tinh thần để nghe cậu mắng đây, bởi vì, tôi tin rằng… tin vào hai chúng ta.

Nhắm mắt lại, cảm thụ hô hấp của cậu ấy, muốn hòa nhịp cậu cùng cậu ấy, chậm rãi mà đến gần…

“Này này!” một thanh âm thanh thúy của con gái đánh vỡ không khí căng thẳng ngọt ngào này, “Có vẻ như đã quấy rầy hai anh chàng đẹp trai mất rồi.”

Hikaru cùng Akira mở to mắt, mặt đỏ ửng. Kết quả là cô gái trước mặt không thể nhịn cười, tiếng cười giống như tiếng của cô Huân, tự do trong sáng. “Ngượng ngùng, mẹ bảo tôi mang áo đã khô cho hai người, vừa rồi ở trong phòng đọc sách, không biết có người đến, lại càng không biết là hai anh chàng đẹp trai nổi danh, thật sự là thất lễ thất lễ.” Nói xong lại cười run rẩy hết cả người.

Hikaru cùng Akira hai người cư nhiên ở trước mặt một nữ sinh cùng tuổi mình mà trần trụi thân trên, thật sự là xấu hổ muốn tìm cái hố mà nhảy vào, vội vàng nhận lấy quần áo, nhanh chóng mặc vào.

Cô gái kia kiên nhẫn chờ hai người chỉnh trang, “Vậy hiện tại tôi chỉ có thể tự giới thiệu. Tôi là Hikami Minako, vừa rồi đón tiếp hai vị chính là mẹ tôi. Nếu vừa rồi tiểu nữ có gì mạo phạm còn thỉnh Shindo-kun cùng Touya-kun tha thứ a.” Nói xong cười lên.

Hikaru cùng Akira lúc này mới nhìn kỹ dung mạo cô gái trước mặt, mái tóc ngắn đen nhánh, ánh mắt rất lớn, cũng không có vẻ đẹp riêng biệt, nhưng cười rộ lên phi thường đáng yêu, cả người toát ra vẻ trí tuệ trong sáng.

“Chúng tôi chưa nói gì, sao bạn biết họ của chúng tôi?” Hikaru luôn trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái ấy.

“Ha ha, quả nhiên là như vậy, tính cách quả là thẳng thắn a, Shindo-kun. Bởi vì những cô gái trẻ như chúng tôi rất mẫn cảm với những anh chàng đẹp trai a, tuy rằng tôi không biết nhiều về cờ vây, nhưng hai vị thiên tài trẻ tuổi dễ nhìn trong giới cờ vây vẫn là có tiếng trong giới nữ sinh chúng tôi a! Đúng rồi, tí nữa nhớ ký tên cho tôi nhé, hôm sau đi học cho lũ bạn hâm mộ chết thì thôi! Ai ~~ nếu sớm biết mẹ quen biết mẹ của Shindo-kun thế này thì nên sớm mời Shindo-kun về nhà a, thật là lãng phí không ít thời gian ~~” nói xong còn lộ ra biểu tình hối hận.

Nghe cô gái này thao thao bất tuyệt giống như mẹ vậy, hai thiếu nhiên này suýt bị hai mẹ con nhà này nháo đến hôn mê. Nhưng khó chịu nhất là cô gái cơ hồ dùng ánh mắt không kiêng kị mà quét tới quét lui trên người Akira, còn làm ra tiếng tấm tắc cảm thánh, hơi híp mắt cười nói:

“Shindo-kun thật là đáng yêu a~~ Touya-kun lại thật đẹp trai u!”

Hikaru rất ghét bị người ta khen là đáng yêu, con trai ai lại dùng từ đáng yêu chứ? Vừa định bùng nổ thì Akira cầm tay, chính xác, làm khách ở nhà người khác thì không nên làm ra phiền toái. Mới nhịn xuống, cô gái kia lại càng thêm được một tấc tiến lên một thước: “A, Touya-kun, cậu có bạn gái chưa?”

Akira biết rằng chính mình hay hấp dẫn chú ý của con gái nhưng trắng trợn hỏi ra như vậy thì đây vẫn là lần đầu tiên, không khỏi mở to hai mắt, bộ dáng giật mình.

“Này, cậu cẩn thận một chút!  Không cần gây chú ý trước Akira!” Hikaru lúc này đã muốn không thể nhịn được nữa. Cô gái kia nhìn đến Hikaru có biểu tình như kiểu sắp bị giựt người yêu, quả thực cười sắp ngất đi rồi, cố nhìn cười nói một câu khiến Hikaru tức chết: “Vậy phải nói là tôi muốn gây chú ý với cậu đó, Shindo-kun ~~”

“Cậu!” không dự đoán được đối phương lại nói ra câu này, Hikaru nhất thời không biết nói gì cho phải, gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng.

Bỗng có tiếng nói truyền ra từ trong nhà bếp: “Minako à, con không nên bắt nạt người ta nữa, mau đến đây giúp mẹ bưng thức ăn nào.”

“Tôi đi ra ngoài một chút, hai người hảo hảo nghỉ ngơi a ~~” nói xong trên mặt còn mang theo biểu tình chưa hết hưng phấn, mỉm cười rời khỏi phòng khách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.