Tàu điện của Nhật bản chính là vững vàng cùng thoải mái nổi tiếng thế giơi, lúc này hai thiếu niên mười bảy tuổi đang ngồi trên xe, cảnh sắc hai bên vụt qua nhanh rồi ở lại phía sau, tuy rằng từ Tô-ki-ô đến Tochigi là hai khí hậu khác nhau, cảnh sắc hai bên đường cũng dần biến đổi từ đô thì ra đến bình nguyên.
Akira tay phải cầm một cuốn sách dạy cờ, đó là của Hikaru, tay trái chống cằm, ánh mắt dừng lại trên cảnh vật chạy như bay ngoài cửa sổ. Người đối diện phát ra tiếng cười yếu ớt, Akira dời tầm mắt nhìn sang cậu trai tóc vàng phía đối diện, lúc này Hikaru đang chuyên chú đọc quyển manhua trong tay, vẻ mặt say mê, tóc mái vàng óng chói mắt lúc nào cũng dập dờn che bớt đôi mắt lúc nào cũng phát sáng, chỉ có thể nhìn thấy lông mi cong dài nồng đậm, chiếc mũi thẳng cùng đôi môi hồng đang cong lên chứng tỏ tâm tình sung sướng của chủ nhân hiện giờ, một giọt mồ hôi đã sắp mất đi nhiệt độ trượt theo khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, sau đó rơi xuống. Akira lấy một khăn tay sạch sẽ, vén tóc mái của Hikaru rồi đưa qua.
Akira biết, bình thường balô của Hikaru sẽ chỉ có bốn loại đồ vật, thìa ăn cơm, một túi đường vì Hikaru bị lượng đường trong máu thấp, còn có sách dạy cờ và manhua yêu thích. Về phần khăn tay linh tinh, cậu cho dù nhắc đến phun huyết thì cậu ta cũng chỉ coi là gió mùa nhiệt đới trên biển, thổi qua là hết. Cho nên mấy thứ này cũng chỉ do Akira mang cho Hikaru, may là hai người luôn hành động cùng nhau.
Hikaru thoáng ngẩng đầu, đón lấy khăn Akira đưa qua – mùi hoa sơn trà thản nhiên, là hương vị mà Hikaru đã vô cùng quen thuộc, ánh mắt vẫn không rời quyển manhua, đối với sự quan tâm của Akira, cậu đã thành thói quen nên cũng lười nói cám ơn. Akira cướp lấy manhua trong tay Hikaru, “Này, cậu…” người đối diện rút cục có chút phản ứng. Akira đem manhua thả vào trong túi” “Ở hội sở tôi không hỏi cậu, làm sao cậu lại toàn thân là mồ hôi, ướt át như vậy?”
“Còn không phải do Waya làm hại!” Hikaru vẻ mặt tức giận tự thuật, “Nhận được nhiệm vụ mẹ giao cho, trước tiên tôi đi tìm Waya, cậu ta nói biết, tôi liền đi cùng. Kết quả ngồi xe rồi mới nói không nhớ rõ đường, bảo tôi ‘đi một chút xem đi’ lúc sau liền mang tôi đi loạn khắp nơi, không biết đi mất bao nhiêu chặng đường oan uổng, trời thì nóng như vậy, không ra mồ hôi mới là lạ.”
“Cái gì?” Akira hoàn nghi người trước mắt có phải là não hỏng rồi không, “Cậu ta bảo ‘đi một chút xem đi’, cậu liền cùng cậu ta đi thật?! Cậu có biết ngộ nhỡ lạc đường thì làm sao bây gì?”
Akira vừa tức vừa vội, không biết sách dạy cờ đã bị cậu vứt lên trên bàn từ bao giờ. Hikaru có cái đại não đôi khi ngu ngốc này là cái mà cậu lo nhất.
“Akira, cậu gấp cái gì chứ?” nhìn thấy phản ứng của Akira Hikaru có điểm kinh ngạc, lập tức lộ ra xấu xa tươi cười, “Lẽ nào cậu đang lo lắng cho tôi?” Hikaru biết chính mình là biết rõ còn hỏi, tuy hai người lúc ở chung không hay nói những lời quan tâm này nọ, nhưng là vẫn sáng tỏ ý của đối phương.
“Không thèm để ý cậu” Akira quay ra chỗ khác.
“Akira cậu luôn quan tâm mù quáng.” Hikaru khẽ cười, lấy tay vén một lọn tóc của Akira ra sau tai, lộ ra đôi mắt như ngọc bích, “Nhìn kỹ đi, tôi – Shindo Hikaru, năm nay mười bảy tuổi! Như vậy không phải là trẻ con a. Lại nói, tôi mất tích lại càng ko phải là vừa ý cậu sao, dù sao thì mỗi lần đều là tôi làm phiền cậu, ko phải là cậu muốn vứt bỏ tôi từ lâu rồi đi?”
“Nếu tôi muốn vứt bỏ cậu… năm mười hai tuổi đã sớm vứt bỏ.” Akira không nhìn Hikaru, âm thanh cũng không lớn, nhưng mỗi chữ Hikaru đều nghe rõ ràng.
“Akira?”
“Tóm lại gặp được cậu là tôi xui xẻo ba kiếp a!” Akira nói xong liền lấy sách đập lên đầu Hikaru.
“Cậu nói ai xui xẻo?” Hikaru một phen ngăn lại sách bay tới, “Gặp được cậu mới là xui xẻo của tôi thì có! Ngoan cố, tử cân não, biểu tình cứng nhắc cộng thêm cuồng công việc.”
“Cậu nói cái gì?! Cậu thì không phải tùy hứng, một cây cân, không nghe lời khuyên, không biết nặng nhẹ cộng thêm luôn ngây ngô cười!”
Nói xong đầu hai người vừa lúc chạm vào một chỗ, bởi vì âm thanh quá lớn nên làm cả toa chú ý.
Hai người thấy thế, đành phải ngượng ngùng im miệng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Một chút yên lặng.
“Akira, như vậy chúng ta đều là người không may a!”
“Ừ… nhưng như sách nói, hai người xui xẻo đi với nhau thì những người khác sẽ bớt phiền toái đi rất nhiều.” Akira nhẹ nhàng cười…
“Này, đừng làm cho tôi lo lắng nữa.” Akira nhìn về phía Hikaru, âm thanh bình tĩnh nhưng kiên định.
“…Tôi biết rồi.” Hikaru nở nụ cười, ánh mắt cũng cong lên, mái tóc vàng trên trán rung động.
Đoàn tàu đi qua một hồ nước xanh biếc, ánh sáng mặt trời chiếu lên hồ nổi lên tầng tầng gợn sóng… đi chung đường, tiếp tục.
______
Chú thích:
Tochigi (枥木县): là một tỉnh của Nhật Bản nằm ở vùng Kantō trên đảo Honshū.
Thành phố Utsunomiya (kanji: 宇都宮市) là thành phố tỉnh lỵ của tỉnhTochigi và đồng thời là thành phố trung tâm vùng duy nhất của vùng Bắc Kantō.
Utsunomiya nằm gần như giữa tỉnh Tochigi và cách Tokyo chừng 100 km về phía Bắc và cách thành phố Nikko chừng 35 km về phía Đông. Từ Tōkyō có thể tiếp cận Utsunomiya bằng tàu hỏa và bằng shinkansen. Từ sân bay quốc tế Narita đến Utsunomiya bằng xe buýt hoặc ô tô mất chừng 3 giờ đồng hồ.
Utsunomiya là nơi đặt cơ sở chính của hãng Canon. Ở đây còn có những trung tâm thiết kế của hãng Honda. Công viên công nghiệp Kiyohara tại thành phố này còn thu hút nhiều cơ sở nghiên cứu công nghiệp khác.
Món gyōza của Utsunomiya ngon nổi tiếng toàn quốc.
Utsunomiya có một vài điểm tham quan hấp dẫn, đó là các di tích thành quách kiểu Nhật, các chùa chiền và đền thờ jinja.