Hikaru cùng Akira cứ như vậy ở trên đài vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện (đương nhiên, phần lớn thời gian là Hikaru giương nanh múa vuốt, mặt mày hớn hở mà thao thao bất tuyệt, còn Akira chỉ khẽ mỉm cười nhìn chú ‘kim mao hầu tử’ kia ‘làm xiếc’), bất tri bất giác đã là giữa trưa, khách trên tầng đỉnh cũng càng ngày càng nhiều. Nguyên nhân là do đằng sau đài ngắm cảnh chính là nhà ăn xoay tròn, kính thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy cảnh sắc trên đài, tầm nhìn tốt, ánh sáng tốt, cho nên du khách đến tháp Tô-ki-ô đa số đều chọn lựa dùng bữa ở nơi này.
Lúc này bụng Hikaru cũng bắt đầu xướng ‘không thành kế’, công năng của loại đồng hồ này linh mẫn rất nhiều so với đồng hồ báo thức đáng bỏ đi của cậu ta. Akira bất đắc dĩ mà dẫn cậu ta đi vào nhà ăn tìm một vị trí gần cửa sổ mà ngồi xuống. Nói đến ăn uống thì Hikaru hưng phấn khỏi phải bàn:
“Cho một tô mì thịt bò lớn! Còn cậu Akira?”
“À… món ăn bình thường cũng được.”
“Này ~ đồ ăn như vậy làm sao mà đủ no.”
“Ai giống cậu a. Tôi nghĩ cậu không cần chơi cờ nữa, đi mở quán mì sợi thì tốt hơn.”
“Cậu này! A~~~ chỉ sợ quán mì của tôi không mở được bao lâu thì lại bị ai đó lật lên thôi!” sau đó vỗ bàn kêu to: “Không đánh cờ nữa là có ý gì?!” nói xong Hikaru liền học bộ dáng ‘hưng sư vấn tội’ của Akira trước đây, làm Akira tức đến nỗi muốn xông lên bóp cổ cậu ta.
Bên này vô cùng náo nhiệt, ai cũng không chú ý đến bên cạnh sắp xảy ra một màn phong ba…
Một cô bé khoảng bốn, năm tuổi đang cố nắm lấy váy mẹ lắc đầu, mẹ bé âu yếm vuốt đầu con gái:
“Tiểu Diệp ngoan a, túi xách của mẹ để quên trong xe, tiểu Diệp đứng chờ ở đây, một chút nữa mẹ quay ra đón con. Lúc về sẽ mua trứng cuộn hai màu cho tiểu Diệp a.”
Cô bé vừa nghe thấy có món ăn ngon liền cười rạng rỡ buông tay.
“Tiểu Diệp sẽ ngoan, không đi đâu a, chờ mẹ về.”
Mẹ bé hài lòng tươi cười nhìn con gái.
Bên này Hikaru đang từng gắp từng gắp ăn mì thịt bò, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Akira nhìn người trước mặt đang ăn đến cảnh giới ‘vong ngã*’ này, bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng mang theo… mỉm cười sủng nịch.
*vong ngã: quên cả bản thân.
Đúng lúc này, một âm thanh chói tai vang lên, làm gián đoạn hoạt động của mọi người, đương nhiên là của cả Hikaru nữa.
“Có chuyện gì thế?” Hikaru thoát khỏi thế giới mì sợi, Akira khôi phục biểu tình bình tĩnh như trước nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Cảnh báo bão.”
“Cái gì a?! … chẳng trách vừa rồi cảm thấy gió ngoài kia thật mạnh, vậy bây giờ phải làm sao?”
Không phải Akira mà là radio trả lời cho Hikaru.
“Các du khách đến tháp Tô-ki-ô chú ý, theo thông báo vừa nhận được từ cục khí tượng thì cơn bão số một của năm nay vừa độ bộ vào nước ta mười hai giờ trước, khu vực Tô-ki-ô bị ảnh hưởng rất lớn, theo dự đoán thì khoảng hai mươi phút nữa bão sẽ đạt đến mức báo động. Xin các vị du khách hiện tại đang ở tháp Tô-ki-ô lập tức rút lui, nhân viên của chúng tôi sẽ làm công tác dẫn đường cho mọi người rời đi. Xin hãy chú ý trật tự. Chúng tôi xin thông báo một lần nữa…”
“Nghe thấy gì chưa? Không có cách nào khác rồi, nhanh thu hồi đũa của cậu đi.”
Akira dùng chính đũa của mình gõ lên bát của Hikaru, nhắc nhở cậu ta không nên lưu luyến thêm đối với bát mì nữa.
“Ai ~~~~” Hikaru thở dài một tiếng, hai người đồng thời đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. lúc này nhân viên công tác ở cửa thang máy vô cùng bận rộn.
“Trọng tải cho phép của thang máy là có hạn, phụ nữ cùng trẻ em lên trước.”
“Thời gian khẩn cấp, các quý ông không đợi được thang máy thì xin hãy đi bằng cửa thoát hiểm.”
“Mọi người chú ý trật tự, không nên xô đẩy. A! Vị tiên sinh bên kia…”
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ thoải mái thanh thản vừa nãy cũng dần biến mất, Hikaru và Akira ở trong góc cũng có vài phần khẩn trương, gia nhập đại quân sơ tán.
Tuy rằng lối ra của tầng thượng nói ra cũng không tính là ít, bình thường hai thang máy chuyên chở hành khách là không vấn đề, nhưng tới khi mọi người chen chúc thì rất khó để duy trì trật tự ngay ngắn.
“Akira, cầm lấy tay tôi.” Hikaru không chờ Akira đáp lại, mà ngay lập tức cầm lấy bàn tay của Hikaru. Ban đầu Akira có chút kinh ngạc, nhưng sau đó cũng nắm chặt tay Hikaru hòa vào dòng người thong thả hướng xuống tầng một. Lúc này truyền tới một âm thanh ầm ĩ:
“Con của tôi, con của tôi còn ở trên đỉnh, ai giúp tôi với…”
Tiếng la đứt quãng, nguyên nhân là do người phụ nữ bị cuốn theo dòng người hướng ra ngoài, bị xô đẩy đến không đứng vững.
Có điều thần tình lo lắng kia vẫn khắc trong mắt hai thiếu niên. Hikaru và Akira nhìn nhau, quyết định quay lại nhìn xem.
Dù sao cũng là hai thiếu niên, thân thể thực sự là không ‘cường tráng’ bao nhiêu, thậm chí có vài phần ‘tinh tế’ (Ai a~~~, chơi cờ mà, có vận động đâu! Hãn ~ chơi cờ cũng được coi là một loại thể thao mà.) khó khăn đi tới trước mặt người phụ nữ kia. Hikaru đưa người phụ nữ đó đến bên tường, lúc này Akira lên tiếng: “Cô à, cô có làm sao không?”
Người phụ nữ kia như là dùng ánh mắt cầu xin nhìn hai thiếu niên, lòng tràn đầy lo lắng, thanh âm có chút run rẩy, “Cô để quên túi trong xe nên bảo tiểu Diệp chờ ở đây, còn bảo nó không được chạy lung tung… không nghĩ tới… tiểu Diệp.., Tiểu Diệp một mực nghe lời, con bé nhất định là còn chờ trên đỉnh tháp… tiểu Diệp… tiểu Diệp…” Đến lúc này, người phụ nữ đã khóc nấc lên.
“Tiểu Diệp là một nữ hài tử sao? Bao nhiêu tuổi?” Hikaru mỉm cười, cố gắng trấn an người phụ nữ.
“năm tuổi.”
“Được, cô cứ xuống dưới kia chờ đi, cháu nhất định sẽ tìm được con gái cho cô.” Nói xong liền buông tay Akira ra, chạy lên lầu.
“Đợi đã! Tôi cùng đi với cậu!” nhìn thấy Hikaru muốn rời đi một mình, Akira nôn nóng nói.
Quay đầu lại nhìn đôi mắt xanh biếc kia một chút – ánh sáng ngập tràn trong mắt.
“Ừ… không có thời gian, đi thôi!”
— Ngược dòng người, hai thiếu niên lại hướng lên tầng trên cùng đi lên.