Chết Tâm

Chương 7




Trên chiếc giường kingsize có một cô gái tuyệt mỹ đang ngủ. Ba ngàn sợi tóc tung xoả xung quanh gương,đôi mắt nhắm nghiền lông mi dài dày tạo thành cánh quạt động lòng người. Đôi môi đỏ mọng hơi mở ra gọi người nếm thử.

Bỗng cô gái mở mắt ra một đôi mắt hổ phách long lanh chưa tỉnh ngủ chiếc váy ngủ trễ xuống vai lộ ra xương quai xanh quyến rũ mê người.

"Ưm... Hôm nay là .. " chuẩn bị nhắm mắt lại thì cô gái bật người dậy. Ôi mẹ ơi! Cô nhớ rồi . Hôm nay là ngay nữ chủ Kiều Thi Hàm kiêm em gái cô đến đây mà. Chết choa ~

Chạy vào nhà tắm thay đồ chưa đầy 30 phút sau cô ra ngoài với dáng vẻ khác.

Mái tóc được cô cột cao lên lộ trên người mặc chiếc áo phông rộng màu đen cùng chiếc quần bò màu đen rách gối kèm theo đôi giày cao gót cổ cao màu nâu sẫm. Lỗ tai mang thêm đôi khuyên tai dài hình chữ thập tinh xảo. Đôi môi son màu đỏ mận trong quyến rũ . Cả người toả ra khi chất ngông cuồng tự phụ. Chậc ~ đẹp chết người.

Sau đó đi xuống nhà. Quả nhiên thấy ba cô ngồi cùng một cô gái làm như không biết cô vẫn chài hỏi:

"Ba, sáng hảo"

"A, Mạn Mạn dậy rồi sao" ông cưng chiều nhìn cô.

Kiều Tuyết Mạn ngồi xuống đối diện cô gái không khách khí đánh giá họ. Cô gái đối diện có mái tóc hạt dẻ dài thắt lưng, gương mặt nhỏ nhắn,đôi mắt to tròn linh hoạt, mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy xanh đơn giản dịu dàng nhưng không nhu nhược. Cô có hảo cảm rồi nha~

Liếc nhìn nam nhân bên cạnh khoé môi có chút cứng đờ không dễ phát hiện. Nam nhân có mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị sóng mũi dọc dừa cao thẳng, đôi mắt xanh lạnh lẽo cùng đôi môi mỏng bạc tình. Trên người vận bộ vét đen toả ra hơi thở cấm dục. Không ai khác chính là người kiều Tuyết Mạn yêu một kiếp đau mọi đời - Lục thiên Trạch.

*thịch* tim cô nhói đau. Cô nổ lực khắc chế nở nụ cười lạnh:" Ba, ai đây?"

"Bảo bối, đây là Lục tổng - Lục Thiên Trạch,cô gái bên cạnh là..." ông ái ngại nhìn cô, cô thì hờ hững nói:" con gái của ba." không phải câu hỏi mà là khẳng định.

"Ba.." chưa để ông nói cô đã đưa tay ra :" chào cô,tôi là Kiều Tuyết Mạn"

"A.." cô gái không nghĩ cô sẽ chào mình nên ngạc nhiên nhưng rất nhanh đáp lại:" chào chị .. Em là Thi Hàm "

"Ừ"cô chỉ nở nụ cười xã giao rồi chào hắn:" chào,Lục tổng"

Lễ phép nhưng xa cách.

"Chào cô, Ma..Kiều tiểu thư" hắn cũng đáp lại cô trong mắt xẹt qua tấm quang rồi biến mất sau đó nhìn chằm chằm cô khiến cô khó chịu.

Ba cô thấy cô không khoa chịu thì thở phào nhìn cô rồi chỉ về phía hắn :" Lục Thiên Trạch cậu ấy là vị hôn phu của con "

" Vâng "thái độ không để ý.

" Ba,con có hẹn nên đi trước"

Ngồi một lúc cô đứng dậy rời đi. Chứ ngồi đây nữa là cô lật bàn đánh chết tên kia mất. Moẹ bà ! Nhìn gì nhìn hoài vậy. Cô biết cô đẹp rồi nha ~

"Được, bảo bối nhớ về sớm" ông cưng chiều nói.

"Tôi đi trước. Lục tổng, Thi Hàm ở lại vui vẻ" sau đó dứt khoát đi ra cửa. Cô không muốn nhìn mặt hắn thêm phút nào nữa.

END.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.