Chết Tâm

Chương 51




Giữa trời nắng gắt trong sân, huấn luyện viên Liễu đứng trên bục, bên trái là vị huấn luyện viên khác cao to, nghiêm mặt thông báo:

"Buổi tập hôm nay mọi người cũng biết rồi đúng không? Như vậy tôi cũng không cần nhiều lời nữa. Chia ra. Bắt đầu!"

"Mạn cô nhắm bắn được không?" Hứa Khinh kề sát đầu vào cô hỏi nhỏ.

Nhướng mày cô chỉ vào tấm bia bắn kia:"Nếu được cô có thể đứng đó thử xem."

"Không cần ! Không cần tôi còn yêu đời lắm đó nha." lắc đầu cự tuyệt.

Pằng...pằng..

Lần lượt từng đợt học sinh thi nhau bắn vào tấm bia, cô thầm cảm thán nhìn họ bắn, cũng may đám này còn học sinh nên bắn yếu như nhau nên không lo trường cô quá yếu.

Hứa Khinh Tư không tệ tí nào, lắp ráp thay đạn vào rồi nhắm bắn tận 2p13s quả thật không tệ nhưng với thành tích này ở trong tổ chức kia của cô sẽ là phế vật bị đi huấn luyện liền

Thi Hàm thì lần đầu nên chậm nhưng nhìn ra cô ấy có thiên phú không tồi đâu.

Tên Hứa Dật kia quả nhiên xuất thân từ gia đình quân nhân 1phút hay thật.

Đến lượt tên Quý Thần Hi lên sàn bắn, nhìn tư thế và ánh mắt của hắn cô không cấm cau mày lại.

Tư thế bắn chuẩn vô cùng, cả cách lắp ráp thay băng đạn vô cùng nhanh nhẹn như làm qua vô số lần kia cũng không khó hiểu nhưng ánh mắt của hắn...ánh mắt lạnh lẽo âm u như nhìn vật chết kia khiến cả người cô cứng đờ, ánh mắt đó quá quen thuộc, đó là ánh mắt mà trước khi chết Kiều Tuyết Mạn nhìn thấy!

Giống như kí ức trước kia lặp lại rồi lại trùng lặp vào hắn khiến hô hấp cô cứng lại.

Không được phải bình tĩnh. Mày không phải Kiều Tuyết Mạn, hắn là quá khứ rồi.

Tự điều chỉnh hô hấp của mình, mí mắt hạ xuống che đi sở hữu cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt. Lần nữa nhìn lên vẫn là sự lạnh lùng xa cách kia.

Thành tích của Quý Thần Hi quá tốt rồi có lẽ cô không cần lên mà bản thân cô hiện tại tâm trạng không tốt cũng không muốn lên nhưng tên Hứa Dật kia vẫn nhìn khiêu khích với cô, cô không đáp lại thì hắn sẽ không vui cho xem.

Lên bực,mang tâm trạng âm u không đeo đồ chắn âm thanh thay băng đạn lên nòng súng nhắm bắn tưởng tượng tấm bia kia là mặt của hắn liền bắn.

Pằng...pằng...pằng..

"Tốt Kiều Tuyết Mạn 52 giây cùng thời gian với Quý Thần Hi." huấn luyện viên Liễu khen ngợi nói. Mấy đứa trẻ này toàn là nhân tài không.

Đưa súng lại, cô liền chào hỏi rồi rời đi mặc kệ tiếng gọi của Hứa Khinh Tư phía sau. Xa xa ánh mắt mang theo nóng rực của Quý Thần Hi nhìn theo cô.

Hứa Dật đi theo cô, hít sáo cười đáng đánh nói:

"Ây da! Không nghĩ tới, mỹ nhân thật giỏi nha." hắn thật lòng khen ngợi nói.

Kiều Tuyết Mạn nhìn tên này, nếu không phải biết họ đang cá cược đấu với nhau cô còn tưởng hắn đang tán cô không.

"Anh tránh xa tôi ra là tốt."

"Sao vậy mỹ nhân? Tôi không đẹp sao?" kinh ngạc trước câu nói của cô.

Đứng lại nhìn hắn, cô đánh giá hắn lên xuống nói:

"Không phải anh yêu thầm tôi chứ? " hứng thú nhướng mày.

"Hả?"Hứa Dật ngẩn người vài giây rồi cười lớn.

"Ha ha ha! Xin lỗi nhé mĩ nhân nhưng cô không phải người hợp ý của tôi. " lắc đầu sau đó cũng học cách nhìn của cô đánh giá cô từ trên xuống dưới:

"Cô quá lạnh lùng gương mặt lại cao ngạo, nhưng ánh mắt lại mang theo sự u buồn cất giấu gì đó cả người thần bí, khiến người ta không nắm chắc được. Cô không phải gu của tôi." hắn không có muốn tìm một bông hoa đầy gai nhọn để bị thương đâu.

Tuy nghe hắn nói, lần đầu nghe có người nhận xét cô được như vậy, không chán ghét ngược lại hứng thú nhìn hắn ta.

"Vậy gu cô gái của anh là gì?" cô có chút tò mò người như thế nào có thể giữ tên công tử gia này đây.

"Không rõ lắm. Dịu dàng ngoan ngoãn như chú thỏ nhưng khi dữ lên sẽ cắn người " Hứa Dật như nhớ đến ai đó khẽ cười nói.

"...À! " thì ra là kẻ có sở thích tự ngược. Nhưng đồng thời kinh ngạc nhìn ánh mắt đó của hắn chắc là có đối tượng rồi.

Nhìn ra ánh mắt của cô, hắn ta nghẹn họng giải thích :

"Cô đừng nhìn tôi với ánh mắt đó. Tôi không mê tự ngược."

"Vậy cô gái đó đâu?"

"...Chưa theo được mới chúng tôi gặp nhau 1 lần, cô ấy thấy tôi liền ghét bỏ rồi."

"...Ừ nhưng tôi nghĩ với tính cách đó của anh...còn lâu mới theo đuổi được người ta. Có khi bị quăng xa tám mét không chừng."

"Cô..." đang muốn mắng lại, tiếng chuông điện thoại từ đầu truyền đến. Hình như là của cô,

"Đi trước đây." hắn ta đưa tay chào tạm biệt rời đi.

Nhìn dãy những cuộc gọi đến toàn số lạ không giống nhau trên điện thoại, cô nhíu mày, dạo này số lạ gọi đến đều là mấy người đó cho nên không cần suy nghĩ định bấm từ chối thì đối phương tắt máy.

Lại mở phần tin nhắn trong hộp thư kia thấy những tin nhắn chưa đọc mở ra. Sắc mặt cô liền trầm đi nhanh chóng.

Một cái tin nhắn đầy dịu dàng gửi đến.

[Mạn Mạn, tôi đến thăm em.]

Một cái tin nhắn khác bá đạo như ra lệnh.

[Tiểu Mạn, mau trở về đi.]

Cái cuối cùng nhìn vào là hết muốn đọc đầy ý tình tứ.

[Xin chào, Tiểu Mạn nhi của tôi, tôi nhớ cô quá đi.]

Không cần xem cũng biết là ai với ai rồi.

Rầm!! Trở về phòng, đóng mạnh cửa lại. Cô đi vào nhà vệ sinh tạt nước vào mặt làm dịu đi cái nóng kia.

Nhìn bản thân trong gương như hai trạng thái hằng ngày. Sự căm ghét cùng tăm tối trong mắt càng nùng liệt hơn.

Cô muốn làm lơ và không xem họ nhưng những kẻ này lần lượt bước vào ranh giới của cô, là do cô quá nhân từ khi đến thế giới này rồi sao?

Cô thật muốn xem xem, đám người này đang âm mưu chuyện gì hay muốn đem cô ra chơi đùa làm thú vui, nếu chạm vào giới hạn của cô như vậy...

Đáy mắt xẹt qua tia sát ý cùng tàn nhẫn. Cô sẽ cho họ thấy A Cửu năm đó kinh động mọi người ra sao.

End.

Nhớ bình chọn và bình luận ý kiến bên dưới nhé để tg có động lực ra chương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.