Lư Nham không có tật lạ giường, hắn ngủ được ở bất cứ đâu, năm đó bị Quan Ninh dùng thủ đoạn phi nhân tính ngược đãi, hắn nằm trong vũng bùng cũng có thể ngủ thoải mái dễ chịu.
Nhưng hôm nay, hắn ở hang ổ của mình, lại chẳng ngủ được dù một giây đồng hồ, cơ bản chỉ là nhắm mắt dưỡng thần.
Ngắn ngủi mấy tiếng mà đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn cảm thấy đầu óc mình quay nhanh tới mức sắp xì khói, quạt quạt mấy cái là có thể thuận lợi nấu ra được một nồi cơm.
Nghĩ đến cơm… hắn mở to mắt, hơi đói bụng.
Trên điện thoại hiển thị là hơn tám giờ, có điều, trong phòng vẫn là một màu đen kịt.
Vốn kho hàng đã không có ánh sáng, gian nhà này lại càng bịt kín mít.
“Phủ Phủ?”
Lư Nham vặn đèn bàn sáng lên, trong phòng không có ai.
Hắn xuống giường, cầm súng trong tay, dán lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sau đó chậm rãi mở cửa ra.
Kho hàng rất tối, cửa kính trên trần đã bị bịt kín từ lâu, lọt vào vài tia sáng lờ mờ.
Lư Nham đứng trước cửa bất động, nhờ vào tia sáng le lắt, nhìn kĩ.
Cuối cùng, nhìn thấy một cái bóng đen trên nóc của một thùng cũ đựng hàng hóa.
“Vương Việt.” Lư Nham nâng tay lên, nhắm súng vào thẳng bóng đen kia.
“A!” Bóng đen cử động, xoay người lại, “Chào buổi sáng! Nham Nham!”
“…Chào buổi sáng.” Lư Nham cất súng đi, “Cậu chạy lên đấy làm gì?”
“Canh gác,” Vương Việt nhanh chóng từ trên nóc thùng xuống trước mặt hắn, “Không phải anh bảo muốn nhìn xem có người kì quái không à?”
“Không bảo cậu xem ở đây,” Lư Nham cười, “Người kì quái tới đây rồi mới nhìn thì không kịp nữa rồi.”
“À…” Vương Việt dài giọng, cũng chẳng biết có hiểu ý câu này không.
“Giờ cậu giúp tôi ra ngoài đi một vòng nhìn xem có ai kì quái không,” Lư Nham chỉ vào cửa kho hàng, “Tôi rửa mặt, chốc nữa ra ngoài một chuyến.”
“Được.” Vương Việt gật đầu, rất tích cực xoay người chạy tới cửa kho hàng.
Trong một góc kho hàng có một bồn nước nho nhỏ, Lư Nham đi qua vặn vòi nước, nước ào ào chảy ra, màu vàng.
Hắn ngồi xổm bên cạnh bồn nước đợi phải ba phút, màu nước chảy ra mới xem như trở về màu bình thường.
Hắn súc miệng qua loa, rửa mặt.
Giật cổ áo lên ngửi, mùi tro bụi phóng thẳng lên mũi, trời lạnh, người thật ra lại không có mùi.
Hắn trở về phòng, khom lưng vạch ga trải giường lên, lần mò nhấn lên ván giường sát tường, tấm ván giường trong cùng nhẹ nhàng bật lên.
Hắn duỗi tay lấy ra từ bên trong một cái hộp nhỏ.
Đây là hộp khẩn cấp của hắn, thẻ căn cước, hộ chiếu, thẻ ngân hàng, một trong rất nhiều thân phận của hắn.
Lấy thẻ ngân hàng ra, hắn lại cẩn thận nhìn đồ trong hộp, nhưng không hề phát hiện thấy mẩu tin như mảnh giấy kia.
Xem ra, hắn chỉ để lại cho mình mảnh giấy kia.
Tờ giấy không để trong hộp, mà lại đặt ở dưới đèn bàn, một nơi dễ dàng bị phát hiện hơn.
Là… trước đó lo lắng ngay cả chỗ giấu hộp mình cũng sẽ quên mất sao?
Vương Việt đi xung quanh kho hàng ba vòng, không nhìn thấy “người kỳ quái.”
Cậu không biết người kì quái rốt cuộc cụ thể chỉ cái gì, có điều, xung quanh kho hàng căn bản không có ai.
Suy nghĩ xuất phát từ cẩn thận, cậu lại mở rộng phạm vi, nhanh chóng chạy, chạy hai con phố gần đó một lần.
Bến tàu thật ra lại có rất nhiều người, có thuyền tới, có nhiều người và xe đang đợi hàng hóa, nhưng không có ai trông có vẻ giống như người kì quái.
Lúc chạy qua hàng mì thịt bò, Vương Việt chậm chân lại, đứng bên ngoài cửa kính nhìn một lúc, cuối cùng không nhịn được, đi vào.
Đứng bên cạnh bàn nhìn một bác gái ăn xong một bát mì, cậu mới vội vội vàng vàng chạy nốt quãng đường còn lại rồi trở về kho hàng.
“Lư Nham! Nham Nham ——,” cậu vừa kêu vừa chạy một mạch về căn phòng nhỏ kia, giờ cậu đã hình thành thói quen, đầu tiên lên tiếng trước, tránh làm cho Lư Nham sợ.
“Ở đây.” Lư Nham ngồi xổm bên cạnh một cái thùng to, ngậm thuốc lá.
“Em xem xong rồi, đi tới tận chỗ bến tàu, còn có cả chỗ mì thịt bò nữa, không có người kì quái.” Vương Việt ngồi xổm xuống bên cạnh, báo cáo với hắn.
“Mì thịt bò?” Lư Nham cười, “Cậu cảm thấy người kì quái sẽ đi ăn sáng trước à?”
“Ai biết được,” Vương Việt hơi ngượng ngùng, cúi đầu xuống một lúc mới nhỏ giọng nói, “Là em muốn vào xem.”
“Cố nhịn hai ngày nữa, đợi tôi biết rõ chuyện thế nào thì dẫn cậu đi ăn.” Lư Nham cười, dí tắt thuốc xuống đất rồi búng vào khe hở giữa container và tường, “Mấy hôm nay chính tôi cũng chỉ có thể ăn tàm tạm.”
“Ừm,” Vương Việt gật đầu.
Lư Nham lấy từ trong tủ quần áo giản dị trong phòng ra một cái áo khoác cũ, giũ giũ, mùi mốc và tro bụi ập vào mặt tức khắc ngập trong không khí.
“Ài, cái mùi này…” Hắn mặc áo vào, “Cậu ngửi thấy được không?”
“Không,” Vương Việt lùi về sau, “Em không ngửi thấy mùi, em chỉ thấy rất nhiều bụi.”
“Đặc sệt phong cách dân công,” Lư Nham cười, lại lấy từ trong tủ ra cái mũ, vỗ vỗ rồi đội lên đầu, quay mặt sang nhìn Vương Việt, “Thế nào?”
Vương Việt nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi quay đầu đi ra khỏi căn phòng nhỏ, “Lần đầu nhìn thấy anh, nếu anh trông như thế này em chắc chắn sẽ không nói chuyện với anh…”
“Chỉ ước thế.” Lư Nham cũng đi ra khỏi căn phòng, trở tay lại đóng cửa, giật từ trên áo ra một sợi chỉ kẹp vào khe cửa.
“Anh nói cái gì?” Vương Việt quay phắt đầu lại.
“Tôi bảo may mà không mặc như thế.” Lư Nham lập tức trả lời.
“Anh mặc quần áo KFC với McDonald’s đều trông đẹp lắm.” Vương Việt nở nụ cười, vui vẻ đứng lại gần hắn.
Lúc đi ra khỏi kho hàng, Lư Nham nhìn bốn phía, không có ai, ven đường trải dày lá rụng, lúc có gió thổi qua thì bay tán loạn.
Lư Nham quay theo chiều gió vỗ vỗ lên người mình.
Thật ra quần áo chỉ là cũ, không hỏng, phủi xong bụi thì trông sẽ chính là một người qua đường bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Từ chỗ này đến nhà Thẩm Nam phải băng qua nửa thành phố, gọi xe taxi và ngồi tàu điện là cách đơn giản nhất, nhưng Lư Nham lựa chọn xe buýt.
Trạm cách nhau ngắn, đông người, dễ ẩn nấp cũng dễ thoát thân.
Vương Việt không lên xe cùng hắn, Lư Nham đứng ở cửa sau xe buýt, có thể nhìn thấy Vương Việt đang chạy theo bên ngoài cửa xe.
Tốc độ đi bộ của Vương Việt cũng không nhanh, nhưng lại rất dễ dàng đuổi kịp tốc độ xe buýt, còn vẫn luôn quay mặt cười với hắn.
Bên cạnh Lư Nham đều chen kín người, còn có hai người hai bên quay mặt vào hắn, hắn chỉ có thể mặt không cảm xúc nhìn Vương Việt đang như thả diều bên ngoài.
Chạy còn rất thích thú, người trẻ tuổi ngốk ngếk đúng là sung sướng.
Lư Nham xuống xe trước hai bến, Vương Việt không biết đã chạy đi đâu, Lư Nham nhìn lướt qua bốn phía rồi vùi đầu đi về phía trước.
“Em nhìn rồi,” Vương Việt đuổi theo từ phía sau hắn tới, “Không có người kỳ quái.”
“Ừ,” Lư Nham nói, Vương Việt nghiêm túc làm theo lời hắn nói làm hắn đột nhiên hơi cảm động, “Cảm ơn Phủ Phủ.”
“Là đến cái nhà lần trước à?” Vương Việt hỏi.
“Ừ,” Lư Nham sang đường, Thẩm Nam nói muốn chuyển nhà, như vậy đã nói lên gã có cảm giác không an toàn, trong khoảng thời gian này sẽ không về lại chỗ ở công khai.
Lư Nham tới nơi, ngồi xuống bên cạnh luống hoa ven đường.
Căn nhà của Thẩm Nam ở mặt phố này, từ đường cái có thể nhìn thấy cửa sổ.
Cửa sổ đang mở, rèm cũng không kéo lại, đang mở rộng.
Trên cửa sổ đặt ba chậu hoa, hai chậu sen đá, một chậu trầu bà.
Lư Nham nhìn chậu trầu bà đặt giữa hai chậu sen đá, thở dài khe khẽ, xảy ra chuyện thật.
Thẩm Nam đổi vị trí ba chậu hoa, đây là tín hiệu để lại cho hắn.
Lư Nham cầm điện thoại giả vờ gọi điện, nói với Vương Việt ngồi xổm bên cạnh hắn: “Phủ Phủ, cậu giúp tôi…”
“Đi lên nhìn xem?” Vương Việt lập tức đứng dậy.
“Ừ,” Lư Nham nói vào điện thoại, “Nhìn xem trong nhà có người không, nhìn xem nhà bên cạnh, nhà tầng trên tầng dưới có người kì quái không.”
“Được.” Vương Việt lập tức chạy qua hành lang bên kia đường.
Trong nháy mắt bước vào hành lang, Vương Việt hơi dừng bước chân lại.
Cậu cảm nhận được thứ gì đó quen thuộc.
Cậu quay đầu lại, nhìn Lư Nham đang ngồi bên cạnh luống hoa, Lư Nham vẫn cầm điện thoại, hai mắt không nhìn về phía cậu, mà đang cúi đầu nhìn xuống đất.
Là cái gì?
Vương Việt chậm rãi đi lên tầng, cảm giác quen thuộc này là gì?
Trong nhà Thẩm Nam rất bừa bộn, Vương Việt đứng ở trong phòng khách, nhìn đồ đạc xung quanh bị đảo loạn bừa bộn, sững sờ cả buổi.
Là cảm giác gì?
Cậu đi đi lại lại giữa mấy căn phòng, so với nói là cảm giác, chi bằng nói là hơi thở nào đó còn sót lại.
Không phải mùi vị, cậu không ngửi được.
Là cảm ứng, cậu có thể cảm ứng được, dấu vết của một thứ gì đó quen thuộc để lại nơi này.
Là cái gì?
Cậu chậm rãi ra khỏi nhà, định đi vào căn nhà đối diện nhìn xem.
Đi được hai bước lại đột nhiên dừng, Vương Việt cúi đầu, loại cảm giác này, làm người ta sợ hãi muốn né tránh, rồi lại bởi vì quen thuộc nên cảm thấy an toàn.
Đây là…
Vương Việt vẫn chưa kịp phán đoán được rõ ràng trong lòng thì đột nhiên cảm nhận được một cơn trống rỗng, giữa cơn hoảng hốt, bốn phía lập tức tối sầm đi, ý thức dần trở nên mơ hồ, cuối cùng quy về màn đêm.
Hai giây sau, Vương Việt ngẩng đầu lên, đi vào căn nhà kia nhìn, tiếp theo là trên tầng, dưới tầng, kiểm tra xong một vòng, trở về nhà Thẩm Nam.
“Là cậu sao?”
Vương Việt đứng trong phòng khách, nhẹ nhàng búng tay một cái, quần áo và sách bị đảo loạn trong phòng như thể mất trọng lực, bay lên cùng một lúc, sau đó trở về chỗ cũ lần nữa, “Còn muốn đi đâu nữa?”
Vương Việt xoay người ra khỏi phòng, đi xuống tầng.
Lư Nham cầm điện thoại đang chơi game, ngẩng đầu nhìn thấy Vương Việt đi từ trong nhà ra, hắn khe khẽ thở dài.
Chỉ vào nhà đi một vòng thôi cũng chuyển được sang một trạng thái khác, cũng đủ trâu đấy.
“Thế nào?” Hắn cúi đầu tiếp tục chơi.
“Không có ai, bên cạnh cũng không có người kì quái.”
Vương Việt đứng trước mặt hắn.
“Ừ.” Lư Nham đứng lên, thả lại điện thoại vào túi, đi về phía đối diện.
Căn phòng bị đảo loạn bừa bộn làm Lư Nham hơi buồn bực, hắn tiếp tục đảo chỗ đồ đã bị đảo loạn một lần.
Thẩm Nam có thời gian đổi vị trí bày chậu hoa, thì cũng có khả năng sẽ lưu lại manh mối cho hắn ở một nơi bất chợt nào đó.
“Đang tìm gì thế?” Vương Việt đứng cạnh cửa hỏi.
“Không biết,” Lư Nham bò xuống đất, nhìn phía dưới bàn và sofa, “Cậu cảm thấy thế nào?”
Vương Việt cười, không nói gì.
“Thẩm Nam bị mang đi rồi à?” Lư Nham nằm nhoài xuống sàn nhà trước sofa, chỗ gần góc tường phía dưới sofa có bị rơi một cái móc chìa khóa.
Lư Nham nhận ra được cái móc chìa khóa này, đây là thứ hắn tặng Thẩm Nam rất nhiều năm về trước, người cẩn thận như Thẩm Nam tuyệt đối sẽ không để đồ hắn tặng rơi vào sau sofa.
Lư Nham bò ra sàn, duỗi tay hết cỡ, mặt cọ đầy bụi cũng không với tới.
Hắn quay đầu lại nhìn Vương Việt: “Lấy ra giúp tôi, cái móc chìa khóa kia.”
Vương Việt không nói gì, đi tới bên cạnh hắn, khom lưng xuống nhìn.
Lúc đứng thẳng dậy, móc chìa khóa như thể bị ai đá một cái, trượt ra từ phía dưới sofa.
Lư Nham liếc mắt nhìn Vương Việt, cầm lấy móc chìa khóa ngồi xuống một bên.
Móc chìa khóa lăn giữa ngón tay Lư Nham, trông có vẻ không có gì bất thường, chỉ là một miếng thẻ kim loại bình thường, hình vẽ bên trên là một con dao nhỏ.
Lư Nham nhìn hình vẽ này, trước đó Thẩm Nam còn rất không vừa lòng với chất lượng của cái móc chìa khóa này, bảo là anh nhặt ở đâu được cái thứ tệ hại này rồi coi như quà tặng cho người khác, đây là cái dao gì?
Lư Nham nói đây là dao găm, Thẩm Nam cười cả buổi, nói giống dao phẫu thuật.
Lư Nham dừng động tác quay móc khóa lại, dao phẫu thuật?
Bệnh viện?
Hay là… viện nghiên cứu y học?
WC?
Thẩm Nam làm thế nào mà rút ra được kết luận này?
“Phủ Phủ.” Lư Nham châm thuốc.
“Sao?” Vương Việt lên tiếng.
“Không phải cậu.” Lư Nham ngậm thuốc lá, nhìn cậu qua làn khói.
Vương Việt cười, ngồi xuống ghế đối diện hắn, chậm rãi cúi đầu.
Vài giây sau, Lư Nham thử gọi lại lần nữa: “Phủ Phủ?”
“A!” Vương Việt đột nhiên nhảy dậy như bị dọa sợ.
“Đi thôi,” Lư Nham đứng lên, “Về kho hàng, tôi có chuyện hỏi cậu.”
“À,” Vương Việt đi theo sau hắn ra khỏi nhà Thẩm Nam, nhìn Lư Nham cẩn thận đóng cửa lại, “Xong việc rồi à?
“Không, có chuyện tôi phải hỏi cậu mới biết được.” Lư Nham giờ đã có thể khẳng định Vương Việt có liên quan tới những người này, mà đoạn thời gian mình không nhớ được ra kia, cũng có liên quan tới Vương Việt.
Nhưng nếu như có liên quan tới Vương Việt, vậy thì cho dù là thời gian tử vong của Tiểu Vương Việt bốn tuổi kia hay là thời gian tử vong Vương Việt tự nói, đều không khớp.
Thời gian Vương Việt tự nói, có vấn đề.
Bất kể là Vương Việt đang lừa hắn, hay là nhớ nhầm, thì đẩy về sau nửa năm, chính là thời gian của nhiệm vụ cuối cùng thất bại của hắn.
Sao lại đẩy về sau nửa năm…
Thẩm Nam từng nói, video đã bị người bỏ nhiều công sức để đụng tay đụng chân vào, đối phương nếu như thực sự cao đại thượng* như thế, vậy thì ý tưởng toát ra trong lòng hắn có thể sẽ hợp lí.
*cao đại thượng: ngôn ngữ mạng chỉ cao cấp, hào phóng, thượng đẳng.
Trên đường trở về bến tàu cũ, Lư Nham mua từ cửa hàng tiện lợi một túi bánh mì mang về kho hàng.
“Cái này ăn ngon không? Trông không ngon gì cả.” Vương Việt nhìn bánh mì trong tay hắn.
Lư Nham lấy từ trong túi ra một cái, cắn một miếng: “…Không ngon.”
Thật sự là không ngon, hắn chọn loại trông xấu nhất rẻ nhất, nếu chọn loại Triệu Vy làm đại diện hắn còn sợ Vương Việt không ăn được xong lại lên cơn.
“Anh muốn hỏi em chuyện gì.” Vương Việt vào phòng, ngồi xuống mép giường.
Lư Nham đóng cửa lại, lẳng lặng đứng trong phòng nghe ngóng động tĩnh một lúc, sau đó mới ngồi xuống ghế, chậm rãi ăn bánh mì trong tay.
“Trước kia cậu thường hay lên mạng đúng không?” Lư Nham dựa vào ghế, “Xem B trạm đọc tin tức gì đó?
“Đúng.” Vương Việt gật đầu, “Nhưng một ngày em chỉ được lên một hai tiếng.”
“Biết Bin Laden không?” Lư Nham suy nghĩ cả buổi, tìm ra được một thời điểm.
“Bin Laden?” Vương Việt ngây ra, “Biết, sao thế?”
“Nhớ rõ ông ta chết lúc nào không?” Lư Nham nhìn cậu.
“A?” Vương Việt cau mày suy nghĩ cả buổi, “Ông ta chết rồi à? Hình như là chết rồi… bị bắn chết đúng không?”
“Ừ, nhớ rõ lúc nào không?”
“…Thời gian cụ thể thì không nhớ, chính em chết lúc nào em cũng không biết mà,” Vương Việt cúi đầu, nằm trên giường một lúc thì ngồi dậy, một lúc sau mới nói một câu, “Nhưng mà lúc đó trời lạnh, em nhớ lúc đó có đắp chăn rồi.”
Lư Nham không nói gì, “tách” một cái bật lửa lên, nhìn ngọn lửa phụt lên.
Bin Laden chết vào tháng 5, chỉ cần Vương Việt không sống ở bán cầu nam thì sẽ không phải là lúc trời lạnh.
“Biết Thần Châu 8 không?” Lư Nham lại bật bật lửa lần nữa.
“Không biết.” Vương Việt lắc đầu.
“Mấy thứ đó đều là xem từ trên mạng à?” Lư Nham hỏi.
Thần Châu số 8 được phóng vào tháng 11, hắn xoay bật lửa trong tay, ném lên bàn.
Chênh lệch nửa năm.
Ha ha.
Ha ha.
“Xem từ trên mạng, tin tức bắn ra từ QQ ấy,” Vương Việt xuống giường đi tới bên cạnh hắn, “Làm sao vậy?”
Lư Nham ngả lưng ra ghế nhìn cậu, duỗi tay nhẹ nhàng xẹt qua tay cậu: “Phủ Phủ.”
“Dạ?” Vương Việt khom lưng.
“Tôi cảm thấy… nhưng vẫn chưa chắc chắn được…” Lư Nham nói như thể cố hết sức, “Tôi có lẽ là, trước kia có biết cậu?”
“Cái gì?” Hai mắt Vương Việt lập tức trợn tròn.