Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ

Chương 16: Moa Moa




Mặc dù trạng thái của Vương Việt đã trở về bình thường vì một câu nói như ấn công tắc, nhưng trong lòng Lư Nham vẫn rối như cũ, cũng không quá vững vàng.

Trên đường lái xe về nhà, tâm trạng Vương Việt có vẻ không tệ, vẫn luôn nói chuyện sau lưng hắn, thò đầu qua lại hai cái gương chiếu hậu.

Lư Nham cũng không để ý xem cậu đang nói gì, vẫn luôn suy nghĩ về mấy lần cậu đột nhiên bùng phát.

Trạng thái của Vương Việt rất không ổn định, kỹ năng bùng nổ nói kích phát là kích phát, đã vậy, lực phá hoại dường như còn được nâng cao.

“Lư Nham, anh biết hát không?” Vương Việt nói từ phía sau.

Trước mắt, hắn biết Rìu có hai hình thái bùng nổ, tàn phá tinh thần và làm vỡ thủy tinh từ xa, một ảo một thật.

Thật thật ảo ảo, thật sự là trăm trận trăm thắng.

“Anh biết hát bài hát Tiếng Anh không?” Vương Việt hỏi.

Bất kể là loại nào, phạm vi có tác dụng là bao nhiêu? Lúc mục tiêu là thân thể con người, sẽ tạo thành thương tổn lớn chừng nào.

“Tôi hát cho anh nghe, tôi biết một câu,” Vương Việt hắng giọng nói vào tai hắn, “Chỉ một câu thôi, chưa học được câu khác thì tôi đã chết rồi.”

“Ừ.” Lư Nham nói.

Vương Việt im lặng hai giây, bắt đầu hát sau lưng hắn: “I’m beautiful in my way… hết rồi.”

Giọng của Vương Việt rất vang, lúc hát giọng lanh lảnh rất đẹp, Lư Nham nghe, ngâm nga theo một câu: “Cause God makes no mistakes…”

Ngâm được một nửa, hắn dừng lại, sau đó nhìn thoáng qua gương: “Cậu còn nghe cả Lady Gaga à?”

“Chị Quạc quạc gì?”  Vương Việt dừng lại, hơi mờ mịt, “Tôi không biết, chỉ biết đúng câu này, đứa bé phòng bên cạnh bảo là bài hát mới, hay lắm, nên tôi nghe, có nghĩa thế nào thì tôi cũng không biết, chỉ nghe hát thế thôi.”

“Cậu nói cái gì?” Lư Nham bóp phanh, dừng xe lại ven đường, lấy điện thoại ra.

“Hả?”

“Đứa bé phòng bên cạnh bảo với cậu là đây là bài hát mới đúng không?” Lư Nham nhanh chóng mở trang web ra.

“Ừ, làm sao thế?” Vương Việt xuống xe, đứng bên cạnh hắn, khom lưng nhìn vào di động.

“Biết được đại khái cậu chết lúc nào.” Lư Nham xoay di động, “Không chết quá lâu, còn mới mẻ lắm.”

“Thật à?” Vương Việt hơi kích động, “Mới mẻ?”

“Ừ, dầu nấu ăn còn có hạn sử dụng 18 tháng đấy… cậu làm một người chết, ba năm coi là mới mẻ rồi.” Lư Nham nhanh chóng gửi tin nhắn cho Thẩm Nam, bảo Thẩm Nam tra hộ mọi hồ sơ về dân cư tử vong và mất tích năm đó.

“Mới ba năm? Tôi còn tưởng là đã ba mươi năm rồi, viết ở trên này à?” Vương Việt chỉ vào di động, “Vậy tôi chết thế nào? Bị giết à? Sát thủ? Là anh à?”

“Cậu ngậm miệng lại đã, cậu thấy bị người khác giết thì vẻ vang lắm à,” Lư Nham thở dài, mạch não kiểu gì thế này, “Không phải tôi giết, năm đó tôi chỉ nhận đúng một việc, không phải bé trai.”

“Ồ,” Vương Việt ngồi trở về ghế sau, cũng thở dài khe khẽ, “Vậy tôi chết thế nào?”

“Sẽ biết.” Lư Nham cất điện thoại, một lần nữa khởi động xe.

“Nhưng cũng không cần vội,” Vương Việt cười, “Yêu đương trước đã đi.”

“….À,” Lư Nham đột nhiên cảm thấy mình dùng một phương thức tìm kiếm mới lạ như vậy để thoát khỏi hiểm cảnh liệu có phải là sai lầm rồi không, có lẽ sẽ làm mình rơi xuống cái hố to “anh mà chia tay với tôi tôi sẽ giết chết anh”.

Về đến nhà đã hơn ba giờ, Lư Nham đun ít nước, ngồi trên sofa chậm rãi pha trà, hắn không buồn ngủ mấy, có lẽ là chuyện suy nghĩ trong đầu quá nhiều, ý nghĩ muốn ngủ đã bị gạt qua một bên phạt đứng rồi.

“Ngày mai…” Vương Việt ngồi xổm xuống đối diện bàn uống nước, “Là sáng mai, hay là tính theo giờ?”

“Ừ?” Lư Nham ngơ người, nhớ ra Vương Việt muốn ám chỉ gì thì cười, “Tùy cậu.”

“Chờ anh ngủ dậy đi,” Vương Việt nhìn chằm chằm vào mặt hắn, “Anh không ngủ được à?”

“Ngủ, chốc nữa.” Lư Nham thở dài trong lòng, cúi đầu pha trà.

Pha trà xong, cầm lên uống, hắn phát hiện Vương Việt vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, hắn thả chén xuống lấy điện thoại trên bàn qua soi mặt mình qua màn hình: “Có thể đừng nhìn chằm chằm vào mặt tôi như thế không, trên mặt cũng không mọc ra thừa cái gì.”

“Anh không ngủ được à?” Vương Việt cuối cùng cũng dời ánh mắt đi nhìn chén trà.

“Không phải bảo chốc nữa à, tôi uống ít trà đã.” Lư Nham lần mò một túi lạc từ dưới bàn tới, do dự xong lại thả trở về.

“Ồ, đã nửa đêm rồi mà anh không buồn ngủ à?” Vương Việt chui xuống dưới bàn uống nước nhìn lạc, “Lạc à? Nhìn thấy lại không thể ăn, anh muốn ăn thì ăn đi tôi sẽ không giận.”

“Vương Việt,” Lư Nham lấy gói lạc lên bóc ra, vứt hai viên vào miệng chậm rãi nhai, “Mỗi lần cậu… nổi giận hoặc là… không vui…”

“Ừm?” Vương Việt ngồi xổm nhích lại gần bên chân hắn.

“Có cảm giác gì không?” Lư Nham uống ngụm trà, “Ý tôi là, cậu biết cậu… có thể đánh trâu từ xa sao?”

*cách sơn đả ngưu: là kiểu tấn công từ xa

“Đánh trâu từ xa là gì? Nhưng mà tôi thấy trâu rồi! Trâu!” Vương Việt nhắc tới chuyện này là dạt dào hứng thú, “Ở con sông lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình dáng của mình, có con trâu, tôi phân biệt được trâu dưới nước với bò, bò trông đáng yêu hơn…”

Lư Nham bị một tràng lao xao của cậu nói cho suýt nữa quên mất mình muốn hỏi gì, chỉ đành ngắt lời Vương Việt: “Cậu có biết cậu làm vỡ một cái tách của tôi không?”

“Cái tách?” Vương Việt nhìn lên cái tách trên bàn uống nước.

“Mới vừa nãy trên đường cậu còn làm vỡ hai cái đèn nữa, cậu còn nhớ không?” Lư Nham lại hỏi.

Vương Việt nhìn chằm chằm vào cái tách rất lâu vẫn không nói gì, Lư Nham cũng không nói, nhìn vẻ mặt Vương Việt.

Im lặng rất lâu, Vương Việt ngước mắt lên nhìn hắn: “Tôi không nhớ nữa.”

Lư Nham cùng cậu nhìn nhau vài giây xong thì đứng lên đi vào phòng tắm: “Cậu nên mở rộng dung lượng não ra đi, tôi đi tắm, cậu đừng vào.”

“Ừ,” Vương Việt gật đầu, “Vậy anh tắm xong có ngủ không?”

“Ai….sao cậu lại cố chấp thế,” Lư Nham đỡ cửa quay đầu lại, “Tôi ngủ hay không ngủ, đều bắt đầu từ sáng mai, được chưa?”

Vương Việt cười, không nói gì nữa.

Lư Nham vặn nước lên to nhất, ào ào xối về phía mình, nước lạnh lẽo ban đêm làm hắn tỉnh táo lại.

Vương Việt nói dối.

Vẻ mặt mất tự nhiên, ánh mắt tránh né, giọng nói do dự.

Trong mắt một Lư Nham từ nhỏ đã nói dối tới mức chính mình cũng có thể tin là thật đến cảm động trời đất, Vương Việt nói dối chỉ thiếu điều viết lên đầu hai chữ to “đừng tin” nữa thôi, mà còn phải là chữ neon.

Vương Việt từng nói, cậu sẽ không nói dối, nói dối sẽ bị thế nào thì cậu không nói, nhưng có thể nhìn ra được cậu không dám.

Nhưng giờ cậu lại nói dối về chuyện mình đánh trâu từ xa.

Vì sao?

Lư Nham ngửa mặt về phía nước, nhẹ nhàng chép miệng một cái.

Lại mẹ nó thêm một cái vì sao nữa.

Còn suy tính là về già viết ghi chép hồi ức của một sát thủ, giờ nghĩ lại, hẳn nên đổi thành mười vạn câu hỏi vì sao của một sát thủ.

Lúc Lư Nham tắm xong đi ra ngoài, Vương Việt vẫn đang ngồi xổm bên cạnh sofa không cử động, có điều ánh mắt đã vô định, hẳn là đang nghỉ ngơi.

“Ngủ đi.” Lư Nham nói một câu, đi vào phòng ngủ.

Đứng trước giá sách nhìn rất lâu, cuối cùng hắn rút ra một quyển “Sinh tử luân hồi”, nằm lên giường mở ra.

Trước đây hắn cũng không quá tin vào những thứ này, nhưng sách thì có vài quyển, yêu cầu nghề nghiệp, quan điểm của Quan Ninh là, học tập vĩnh viễn không có bến bờ, tri thức quyết định khí chất.

Câu này nghe rất hoành tráng, rất giống như lời giới thiệu của tổ chức huấn luyện trâu chó nào đó.

Thật ra, cách hiểu của Lư Nham là, với ai cũng tám nhảm được vài câu, tiện câu kéo quan hệ.

Học ngôn ngữ cũng như vậy, thấy ai cũng là đồng hương, tiện cho liếc nhau hai cái nước mắt lưng tròng.

Chưa đọc được mấy trang sách, Lư Nham đã bởi vì nội dung quá ảo diệu mà bắt đầu mệt rã rời.

Hắn úp sách lên mặt, nhắm hai mắt lại, đèn cũng không tắt đi, cứ ngủ luôn như vậy.

Trời sáng rồi Lư Nham vẫn không biết, hắn ngủ rồi rất ít khi cử động, sách vẫn đang ở trên mặt, chặn kín hết ánh sáng.

Có điều, đủ loại âm thanh vang lên từ dưới tầng vẫn làm hắn tỉnh dậy đúng giờ.

Nằm nghe động tĩnh trong phòng xong, hắn mới lấy sách trên mặt xuống ném qua một bên.

Vừa quay đầu sang đã nhìn thấy bên gối có một đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào mình.

Tay Lư Nham nhanh chóng lần tới súng dưới gối, sau đó mới lấy lại tinh thần, thở ra một hơi thật dài.

“Chào buổi sáng,” Vương Việt cười rất vui vẻ, hai mắt cong lên, “Anh yêu.”

Da gà nổi lên trên tay Lư Nham nháy mắt cái đã bật tanh tách lên cả lũ, hắn xoa xoa tay: “Chào buổi sáng.”

“Giờ là ngày mai rồi đúng không?” Vương Việt nhích lại gần bên người hắn.

“Ừ, là rồi.” Lư Nham muốn tránh đi, nhưng do dự xong vẫn không tránh.

“Em hôn anh một cái được không?” Vương Việt hỏi, trong ánh mắt đong đầy mong đợi, y hệt như lúc muốn ăn mì.

Lư Nham không nói gì, qua cả buổi mới nói ra một câu: “Không phải cậu định chạy ra đường tìm bừa một người…”

“Không được à?” Vương Việt lập tức hơi thất vọng.

“Đương nhiên là không được,” Lư Nham ngồi dậy ôm chăn, “Cậu muốn ông cụ mù dưới tầng hôn cậu không?”

“Không!” Vương Việt lập tức cau mày hô một tiếng.

“Vậy là không được.” Lư Nham lười biếng duỗi thắt lưng.

“Em có thể… có thể…” Vương Việt vẫy cánh tay, khoa tay múa chân miêu tả, “Phủ ra bên ngoài ông ấy.”

“Dán màng à,” Lư Nham thật ra có nhớ Vương Việt từng nói tới kỹ năng này, “Không phải cậu bảo là mệt à, cậu tốt nhất là đừng mệt, tôi sợ cậu mệt xong không thoải mái rồi lại đánh tôi từ xa.”

“Không đâu!” Vương Việt nói như chém đinh chặt sắt.

Lư Nham cảm thấy đầu hơi sưng lên, xoay người ngồi mặt đối mặt với Vương Việt, cố gắng làm cho giọng mình dịu dàng: “Tiểu Vương…”

“Khó nghe.” Vương Việt ngắt lời hắn.

“Tiểu Vương Vương,” Lư Nham cười, “Cậu xem, cậu phải tìm một người sắp chết, đang hôn giữa chừng dứt khoát chết trước mặt tôi, tôi kiểu gì cũng bị ám ảnh tâm lí mất mấy tháng, cậu tìm một người không sắp chết, hôn được nửa người ta tỉnh lại thì làm sao, chuyện này không thể nào làm được.”

“Giết đi là được.” Vương Việt nói.

Nụ cười trên mặt Lư Nham biến mất, hắn hơi giật mình: “Cậu nói cái gì?”

“Giết người đó đi là được.” Vương Việt nói lại lần nữa, bình tĩnh như thể đang nói nên ăn sáng rồi.

“Cậu…” Lư Nham đột nhiên cảm thấy không nên làm cho Vương Việt biết được nghề nghiệp trước đây của mình, Vương Việt như một miếng bọt biển, tiện tay nắm một cái, cái gì cũng hút vào, nếu đổi là người bình thường thì thôi, nhưng cố tình lại là một con quỷ không vui một cái là có thể làm người ta trở tay không kịp.

“Vậy hôn như này một cái được không?” Vương Việt cũng không có cảm giác gì, tiếp tục bàn bạc.

“Hôn đi.” Lư Nham chỉ đành gật đầu.

Vương Việt lập tức mỉm cười, cong hai mắt tiến tới trước mắt hắn.

Lư Nham cảm nhận được một luồng hơi lạnh ập vào trước mặt, giờ nếu là mùa hè chắc phải sướng lắm…

Vương Việt đụng lên mặt hắn: “Hôn tới chưa?”

“…Để tôi nhìn xem,” Lư Nham lấy điện thoại qua mở camera trước ra, liếc mắt nhìn thấy trên màn hình có mỗi mình hắn, “Camera không quay được cậu.”

“Làm sao bây giờ?” Vương Việt không cử động.

“Tôi lấy cái… gương,” Lư Nham nghiêng người, lục lọi cái gương từ ngăn kéo tủ đầu giường ra, hắn cũng không hiểu được mình đang làm gì.

Vương Việt một lần nữa dán lên mặt hắn, hắn liếc mắt nhìn gương, lúc môi Vương Việt dán lên mặt hắn thì thả gương xuống: “Dán lên rồi.”

“Moa!” Vương Việt hô một tiếng.

“…Moa Moa.” Lư Nham cảm thấy mình đã cách bệnh tâm thần không còn xa.

Vương Việt kêu xong thì lùi lại, trông tâm trạng có vẻ rất tốt, chạy nhanh như chớp ra phòng khách, đi lại trong phòng khách hai vòng, rồi thò đầu vào phòng ngủ nhìn Lư Nham: “Anh bảo muốn mang em đi gặp một người đúng không?”

“Ừ,” Lư Nham chậm rề rề mặc quần áo vào, “Tôi cần phải hiểu rõ một số chuyện, về cậu.”

“Người kia có nhìn thấy được em không?” Vương Việt có hứng thú với đúng chuyện này.

“Không biết, ai biết được có phải là giả không.” Lư Nham lê dép đi ra phòng ngủ.

“Là ai?” Vương Việt đi theo sau hắn.

“Bà đồng,” Lư Nham cười, hắn cũng không ngờ mình lại có một ngày đi tìm một người như vậy, “Nghe nói thần kì lắm, kiếp trước kiếp này, âm dương đều ăn.”

“A!” Vương Việt kinh ngạc trợn tròn mắt, “Còn lợi hại hơn cả Mạnh tỷ tỷ à?”

“Mạnh tỷ tỷ?” Lư Nham quay đầu lại

“Chính là Mạnh Bà.” Vương Việt nói.

Lư Nham há hốc miệng không nói nên lời, một lúc sau mới xoay người đi đánh răng, đang đánh dở thì hắn gọi Vương Việt một câu không rõ: “Phủ Đầu.”

“Chuyện gì thế anh iu.” Vương Việt nhanh chóng lại gần người hắn.

“Có thời gian thì kể cho tôi chuyện… bên bờ kia đi,” Lư Nham xưa nay chưa bị con trai gọi là anh iu bao giờ, da gà nổi lên không lặn về được, hắn phun bọt trong miệng ra, “Có thể đổi sang cách gọi khác được không?”

“Nham Nham.” Vương Việt rất hợp tác, nhanh chóng đổi sang cách gọi khác.

“Thì Nham… Nham đi.” Lư Nham cúi đầu rửa mặt, Nham Nham cũng rất quá đà, nhưng mà dù sao vẫn đỡ hơn anh yêu một chút.

“Thế anh cũng đừng gọi em là Vương Việt nữa được không?”

“Việt Việt?”

“Không.”

“Thất Thất?”

“…Không hay.”

“Nữ vương đại nhân.”

“Không!”

“Ma nhân tiểu yêu tinh.”

“Cái gì thế! Không!”

“Tiểu nhân nhi.” Lư Nham nói đến chính mình cũng thấy buồn cười.

Vương Việt không nói gì nữa, Lư Nham đang định hỏi có phải Tiểu nhân nhi được thông qua rồi không, quay đầu lại phát hiện Vương Việt đã không còn ở bên cạnh hắn nữa.

“Đâu rồi?” Hắn lau mặt gọi một tiếng, ném khăn mặt qua một bên, không ai trả lời.

Trở về phòng khách, Lư Nham mới nhìn thấy Vương Việt đang cúi đầu ngồi trên sofa, treo máy.

“Nuôi gà* à,” Lư Nham đi qua khom lưng trước mặt cậu, nhìn thấy Vương Việt mặt mày buồn bực, “Làm sao vậy? Không vui à?”

*nuôi gà: là ám chỉ Vương Việt ngồi trên sofa mà cách ghế cả mét nuôi được cả một ổ gà

Vương Việt ngẩng đầu lên: “Anh căn bản không muốn yêu đương với em đúng không? Anh chỉ sợ em sẽ nổi giận.”

Lư Nham không nói gì, xem ra Vương Việt cũng không phải là không hiểu gì cả.

Thi thoảng chỉ số thông minh còn có thể bùng nổ một lần.

“Phủ Phủ với Đầu Đầu,” Lư Nham ngồi xuống bên cạnh cậu, quay đầu sang nhìn cậu, “Cậu chọn một cái đi.”

“Nghe như hai ông tráng hán,” Vương Việt lại cúi đầu, thở dài, “Thôi, gọi là Phủ Đầu đi.”

“Phủ Đầu nghe càng cường tráng hơn,” Lư Nham nhìn Vương Việt như vậy là lại hơi mềm lòng, đối với hắn, đây là trạng thái rất hiếm có, cuộc sống một mình cùng với cố tình giữ khoảng cách với mọi người làm cho hắn có thể thờ ơ lạnh nhạt đối với sinh lão bệnh tử sướng khổ vui buồn của người khác.

“Làm sao bây giờ,” Vương Việt buồn bực, “Trong phòng anh nhiều sách như thế, anh đọc nhiều sách như thế… Thôi, cứ Phủ Phủ đi.”

Lư Nham cười không nói gì, muốn bắt hắn nghĩ ra được một cái tên đúng là không dễ gì, một người đã từng được gọi là Phúc Nhị Oa với Phúc Tam Cẩu, không gọi Vương Việt là Cẩu Cẩu đã coi là khá lắm rồi.

“Đi không?” Vương Việt quay đầu sang nhìn hắn.

“Ừ, đi.”

Vương Việt không có khái niệm ăn cơm, Lư Nham tuy rằng không quen lắm, nhưng cũng không nhắc tới chuyện ăn sáng, cứ thế dẫn Vương Việt ra ngoài, không lái xe đạp điện mà bắt luôn xe taxi.

Bà đồng tên là Lưu Yến, người ta gọi là Yến tỷ, tuổi chưa đạt đến cấp độ bà, nhưng lại có tên tuổi, không chỉ ở bản địa, mà còn rất có địa vị trong giới bà đồng ở xung quanh.

Có điều, muốn gặp Yến tỷ cũng không dễ, không có người quen bắc cầu cho thì đến cửa nhà cũng không sờ đến được.

Lư Nham lấy thân phận ông chủ quán xiên nướng đương nhiên là không gặp được Lưu Yếu, nhưng mà Lưu Yến có biết Tiêu đại thiếu Tiêu Duệ Đông.

“Anh tin không?” Vương Việt đi theo sau Lư Nham vào thang máy.

“Hả?” Lư Nham ấn số tầng nhà bà đồng.

“Người ăn thông âm dương.”

Lư Nham không nói gì, Vương Việt chưa chờ hắn trả lời đã dạo một vòng quanh thang máy, “Em không tin.”

Nhà Lưu Yến cũng không khác gì các căn nhà khác, chỉ là trên mặt đất ngoài cửa có rải một lớp tro bụi trắng.

Lư Nham ấn chuông cửa, vài phút sau, cửa hé ra một cái khe, một cô gái ló ra nửa khuôn mặt sau cửa: “Tìm ai?”

“Tìm Yến tỷ, tôi họ Tiêu.” Lư Nham nói.

Cô gái mở cửa, dẫn Lư Nham vào phòng.

Lưu Yến đeo kính ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách, ai không biết, nói cô ta là giáo viên chắc cũng không bị nghi ngờ.

Nhìn thấy hắn đi vào, Lưu Yến đứng lên gật đầu: “Tiêu thiếu gia tới.”

Lư Nham không nhiều lời, còn chưa ngồi xuống, đã đặt luôn một phong bì lên bàn uống nước, chỉ vào Vương Việt phía sau: “Nhìn thấy có gì đi theo tôi không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.