Cheers

Chương 36




Lúc đầu Khương Mặc định kể cho Thẩm Triều Văn nghe xong mới lên đường, nhưng nói được một lúc Thẩm Triều Văn vẫn tự lái đi.

Trong không gian yên lặng chật kín của xe, Khương Mặc ôm tâm trạng thấp thỏm kể chuyện đã xảy ra trong mười ngày năm ngoái. Khi kể anh sẽ lãng qua nội dung về những gì đã xảy ra trong trại giam, và thường kèm theo một khoảng lặng dài. Thẩm Triều Văn không thúc giục anh cũng không ngắt lời anh một lần nào cả, lẳng lặng nghe toàn bộ sự việc một cách rất bình tĩnh.

Khi kể xong xe đã ra đến cao tốc. Thẩm Triều Văn bắt đầu tăng tốc, y còn mở một bên cửa sổ xe để gió kèm mưa lùa vào trong, bên tai văng vẳng tiếng gió.

Khương Mặc nhìn biểu hiện của Thẩm Triều Văn rồi đánh giá, người này giận, còn là rất giận, đuôi mày khóe mắt cũng tản ra từng cơn khí lạnh. Bởi vì tâm trạng của y đang quá kinh khủng nên Khương Mặc cũng chỉ có thể trầm mặc ngồi đó, không dám lên tiếng.

Khi hứng gió đủ rồi y mới đống cửa sổ lại. Bây giờ không lạnh cũng không còn tiếng gió, nhưng không gian kín trong xe lại đầy áp suất thấp.

Thẩm Triều Văn lạnh giọng hỏi anh: “Tên đầy đủ của người kia là gì?”

Khương Mặc đáp: “Anh nào nhớ.”

“Làm bất động sản đúng không.” Thẩm Triều Văn gõ tay vào vô lăng, “Công ty tên gì?”

Khương Mặc cực kỳ bất đắc dĩ: “Em hỏi chuyện này làm gì, chuyện đã qua cả năm rồi em còn muốn thế nào? Lúc đó anh cũng có sai, chuyện đã qua rồi.”

“Nhưng em không qua được.” Giọng của Thẩm Triều Văn vẫn cực kỳ lạnh, “Khương Mặc, em không muốn cãi nhau với anh, cuối cùng thì anh có nói không? Không nói cũng được, tự em đi thăm dò.”

“Em có thể đừng như vậy không?” Khương Mặc thật sự rất nhức đầu, “Anh biết em sẽ phản ứng thế này nên mới không muốn nói, em còn muốn thế nào, đi đâm người ta một dao? Giết người cho hả giận? Bình tĩnh chút đi được không.”

Thẩm Triều Văn nói hờ hững: “Có rất nhiều cách để giết một người, không nhất thiết phải dùng nắm đấm, em có thể dùng đầu óc.”

Khương Mặc vô lực đỡ trán: “Em đừng lấy người khác ra trút giận, anh hi vọng em đừng làm gì hết, kể với em là vì không muốn trong lòng em có khúc mắc gì.”

Xe đi vào một đường hầm.

Thẩm Triều Văn: “Em không có khúc mắc gì trong lòng cả.”

“Em đừng lừa mình dối người, từ chuyện này anh có thể cảm nhận được em không có lòng tin với anh.”

“Anh đừng võ đoán em.”

“Có võ đoán hay không trong lòng em tự hiểu.” Khương Mặc nói, “Bắt đầu từ lúc ấy anh đã thấy em rất không tự tin.”

Xe chạy ra khỏi hầm, tầm nhìn rộng mở. Khương Mặc nhìn về phía xa thấy lác đác vài ngôi sao nhỏ, núi non ẩn hiện trong màn đêm.

“Không phải không tự tin, chỉ là không muốn nhắc đến.” Thẩm Triều Văn phủ nhận, “Suốt ngày lôi chuyện đó ra nói thì có ý nghĩa gì? Em nói rồi, em cho anh quyền làm tổn thương em, chuyện kia em vẫn có thể chấp nhận được, biết anh không cố ý là được rồi.”

Khương Mặc cảm kích gật đầu: “Vậy em có thể hứa với anh đừng đi báo thù không?”

Lúc này Thẩm Triều Văn lại không lên tiếng, vờ như không nghe, làm lơ lái xe tiếp.

Khương Mặc thầm than thở trăm lần trong lòng cho ông chủ xui xẻo họ Tôn kia.

Lái xe thêm một lúc Thẩm Triều Văn chợt nói với anh: “Nói chuyện khác đi. Có ngại em kể chút chuyện chán nản với anh không?”

Khương Mặc cười: “Không ngại, mời em.”

Đã lâu bọn họ không thật sự tâm sự cùng nhau. Đường cao tốc rất dài, một màn đêm yên tĩnh, hoàn cảnh thế này thích hợp để tán gẫu hơn là nằm tán gẫu trên giường.

Có rượu thì càng tốt hơn. Khương Mặc nghĩ rồi không khỏi tiếc nuối, vào những lúc thế này có vẻ như không nên quá tỉnh táo.

Thẩm Triều Văn tìm từ rồi mới bắt đầu.

Cũng không biết sao lại cứ chợt muốn nói ra.

“Bắt đầu từ khi có ký ức, dường như em đã có một cảm giác chán ghét không thể giải thích được với thế giới này. Thật ra em thấy phản cảm với nhiều thứ trong cuộc sống, thấy rất phiền với rất nhiều người nhiều thứ, không vì gì cả, chỉ là không có sức. Em cũng không biết nói thế nào, khá giống tự phụ, lại khá giống chán đời.”

Khương Mặc ừ trong lòng, nói có đôi khi anh cũng thế.

“Nói rằng phần lớn tính cách của một người bắt nguồn từ thời thơ ấu, em cũng ngược dòng tìm lại tuổi thơ của mình, về cơ bản chúng đều là những ký ức tiêu cực, lúc em học nhà trẻ cha em cầm chai rượu đánh em, khi đó em không hề sợ, suy nghĩ duy nhất lúc đó là, em muốn giết ông ta, em muốn giết ông ta. Nói chắc anh không tin, hồi học tiểu học em lên kế hoạch một lần, suýt chút nữa đã đẩy ông ta vào bếp than trong nhà máy. Nhưng một giây trước đó như có gì đã kéo em lại, em chợt nhớ, bà vẫn đang ở nhà chờ em ăn cơm.”

“Cuối cùng em vẫn không ra tay. Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh lại sẽ có chút hối hận, thật đáng tiếc.”

Thỉnh thoảng Khương Mặc sẽ ừ, biểu thị mình đang nghe.

“Nói thật, phần lớn thời gian hoạt động tâm lý của em đều rất kinh khủng, kể ra có mà làm người khác hãi hùng. Thế giới của em rất trật tự, khá lạnh lùng, thích anh có lẽ là điều ấm áp nhất mà em từng làm, nói theo một ý nghĩa nào đó là anh thay đổi em.”

Khương Mặc ừ, anh nhìn phong cảnh lướt nhanh qua ô cửa sổ, luôn cảm thấy mình đang nghe một giấc mơ của người khác.

“Em cố gắng học chính xác cái gọi là cách bày tỏ tình yêu thương, quan tâm, ủng hộ, bao dung… Cũng không biết mình đã làm đúng chưa, chỉ biết nhìn người khác làm sao rồi cố gắng học hỏi. Nhưng nếu theo cách của em, có thể anh sẽ cảm thấy khó chịu, có lẽ em sẽ nhốt anh luôn trong nhà không cho anh ra ngoài, mỗi ngày chỉ cho anh thấy em, không cho anh nói chuyện với người khác, bản thân anh, tự do của anh đều thuộc về em, vân vân. Bởi vì những suy nghĩ này nên em cũng thường bó tay với chính mình, trong tiềm thức em vẫn luôn cảm thấy thích là chiếm lấy.”

Khương Mặc cười: “Vậy nên em vẫn luôn nhẹ tay với anh đúng không.”

“Khi chúng ta ở Lyon… anh còn nhớ không? Đêm trước khi ngủ anh nói với em về hoàng tử bé. Em nhớ có một câu gì mà, yêu là thuần hóa lẫn nhau.”

Khương Mặc gật đầu: “Ừ, định cho em chút gợi ý.”

Thẩm Triều Văn: “Nhưng em muốn nói với anh rằng em chưa bị thuần hóa. Thỉnh thoảng em sẽ cho anh chút ảo giác ngoan ngoãn, nhưng phần lớn thời gian chỉ là do em giả vờ, em chỉ muốn dùng ảo giác đã bị thuần hóa của mình để thuần hóa anh.”

Một khoảng lặng.

Thẩm Triều Văn hỏi anh: “Em thế này, anh có thấy xa lạ không?”

Khương Mặc lắc đầu: “Không có gì xa lạ cả, anh đã biết ít nhiều từ trong đam mê kỳ cục của em rồi.”

Thẩm Triều Văn cười: “Vậy ghét không?”

Khương Mặc nhìn y rồi đưa tay sờ lỗ tai y: “Em thấy sao.”

Thẩm Triều Văn còn đang lái xe, vì vậy y chỉ có thể dụi nửa mặt mình vào trong tay anh. Khương Mặc hỏi y: “Đây cũng là ảo giác bị thuần hóa à?”

Thẩm Triều Văn nói: “Anh đoán thử xem.”

Cuộc trò chuyện chấm dứt chỉ còn chút hơi ấm sót lại. Mỗi người bọn họ đều cảm nhận được không khí vi diệu kia, một người lái xe, một người ngồi im lặng, không một tiếng động.

Đêm đó, Khương Mặc rõ ràng cảm nhận được sự lãng mạn vừa cô độc dũng cảm vừa khép kín của một Thẩm Triều Văn không bị thuần hóa. Loại cảm giác kiên trinh không đổi, đến chết không dời đó, có lẽ không thể nào tìm được ở người nào khác.

Về đến nhà đã là rạng sáng. Người lái xe mệt, người ngồi xe cũng mệt, sau khi về nhà họ chơi với mèo nhỏ một lúc thì rửa mặt đi ngủ.

Hôm sau khi Khương Mặc tỉnh dậy Thẩm Triều Văn đã đi làm.

Khương Mặc ngủ một giấc đến trưa rồi mới dậy ăn, ra ngoài làm lại căn cước và các loại thẻ, mua điện thoại mới. Sau khi làm xong hết mọi chuyện về nhà anh lại làm ổ trong phòng viết kịch bản, viết đến khi thấy được rồi mới lại ra ngoài mua đồ ăn.

Lúc Khương Mặc không làm việc hầu như luôn ở trạng thái thế này. Anh vốn là người có tràn ngập lòng hiếu kỳ với mọi chuyện nên cũng không tính là chán quá, anh có thể ngồi cả nửa ngày chỉ để quan sát cuộc sống muôn màu ở chợ, ngày nào cũng rất phong phú.

Lúc mua đồ ăn về có gặp dì Lưu trong cư xá. Dì là bà mối nổi danh ở đây, rất thích giới thiệu đối tượng cho các thế hệ già, trẻ, trung niên, rất nhiệt tình thích nói, mỗi lần Khương Mặc gặp dì đều bị lôi đi tán dóc cả buổi trời, bị ép nghe chuyện nhà hàng xóm.

Hôm nay cũng thế. Khương Mặc đồng hành với dì từ cà chua tăng giá đến nhà số 4 làm cho một cô bé khóc nức nở bên hồ nhân tạo đêm qua. Nói rồi nói, dì Lưu chĩa dùi về phía linh hồn anh: “Tiểu Khương, con làm việc gì ấy nhỉ? Phóng viên hay là cái gì ấy… biên kịch?”

Khương Mặc mỉm cười: “Dì, dì cứ coi như con không nghề ngỗng đi, con không đi làm, ngày nào cũng chơi đây.”

Người làm nghệ thuật không có danh tiếng, chẳng phải cũng là không nghề nghiệp đấy sao.

Dì Lưu vô cùng đau lòng: “Sao lại lãng phí thanh xuân như thế chứ?”

Khương Mặc cười: “Không còn thanh xuân nữa dì, con đã ba mươi rồi.”

Dì Lưu cổ vũ anh: “Đàn ông ba mươi mốt cành hoa. Con còn trẻ, tranh thủ thời gian mau tìm việc đi, có cái làm là được, đừng ngày nào cũng rảnh rỗi ở nhà.”

Nhàn rỗi mới là công việc khó khăn nhất đấy. Khương Mặc thở dài: “Dì, thật ra nằm nhà ngủ cũng không dễ chút nào.”

Dì Lưu cau mày: “Bây giờ đừng có ham hưởng lạc, phải phấn đấu! Chờ con đến tuổi dì rồi con muốn nằm cũng không nằm được!”

Khương Mặc gật đầu đồng ý: “Đúng đúng đúng.”

Dì Lưu còn nói: “Dì nhớ em trai con… là luật sư đúng không? Ừ, luật sư! Con xem xem công việc của em trai con tốt ghê không, rất ổn định, sau này tìm đối tượng gì…”

Khương Mặc cười: “Vâng vâng vâng.”

Húp canh gà tâm hồn của dì xong Khương Mặc cười đi về nhà, khui một chai rượu trắng ra cho mình, chúc mừng một ngày nắng đẹp.

Lúc nấu cơm Khương Mặc chợt nhớ lại người dì kia.

Theo tiêu chuẩn của thế tục, có lẽ anh được xem là một kẻ thất bại. Không có cái gọi là công việc tử tế ổn định, tương lai mờ mịt, người khác thì đang liều mạng vì hiện thực, còn mình thì đang phát sầu vì mộng tưởng.

Cũng không phải anh chưa từng dao động muốn đổi nghề làm cái khác, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không cam tâm, không phục. Khương Mặc là loại người có thể rất tùy ý trong vật chất, nhưng rất khó thỏa hiệp về tinh thần, muốn anh từ bỏ một thứ anh đã nhận định, thà bảo anh đập đầu chết đi còn hơn. Làm phim là mơ mộng? Thực tế đi? Đi tìm việc gì đó nghiêm túc? Mẹ kiếp, không nghe.

Với Khương Mặc, người khác nghĩ gì không quan trọng, anh chỉ cần sự ủng hộ của những người quan tâm là đủ rồi. Dù sao thì Thẩm Triều Văn cũng hoàn toàn để anh tự do trong chuyện này, bày tỏ anh làm gì cũng được chỉ cần vui là được, bọn họ không có mâu thuẫn gì về chuyện này, Thẩm Triều Văn chưa từng can thiệp vào công việc của anh, cũng chưa từng phán xét điều gì.

Khi Thẩm Triều Văn đi làm về Khương Mặc cũng vừa uống xong hớp rượu cuối cùng, đang chuẩn bị làm đồ ăn. Thẩm Triều Văn thay giày bước tới nhìn anh hỏi: “Để em làm?”

Khương Mặc vội vàng lắc đầu: “Đừng, em làm cá không ngon.”

Được rồi. Thẩm Triều Văn rửa tay rồi vào bếp phụ, đi qua bồn rửa ít rau xanh.

Rửa rồi rửa, Thẩm Triều Văn chợt phát hiện trong lá có thứ gì đó, sau khi thấy rõ thì y gọi Khương Mặc, Khương Mặc cầm xẻng quay qua nhìn — một con ốc nhỏ.

Thẩm Triều Văn nói: “Thấy trên lá.”

Khương Mặc xúc cá ra rồi quay lại bồn quan sát con ốc với Thẩm Triều Văn. Hai người nhìn ốc chằm chằm một lúc, Thẩm Triều Văn hỏi: “Xử lý thế nào?”

Khương Mặc suy nghĩ: “Đem xuống dưới lầu?”

Hai người nhìn nhau rồi cùng gật đầu, cơm cũng không thèm ăn đã cùng mang giày mang ốc xuống lầu, mục đích là vườn hoa, hai người thả con ốc vào trong một bụi hoa kín, để nó trở về thiên nhiên.

Cứ thế hai người ngồi chồm hổm ở đó nhìn ốc hồi lâu, cực kỳ tập trung.

Bò chậm cũng không sao, sẽ luôn có một ngày tươi sáng.

Khương Mặc nhìn một lúc chợt đại ngộ, anh nhẹ nhàng ôm Thẩm Triều Văn còn đang nhìn ốc: “Hôm nay vui, tối nay có thể cho em trói!”

Thẩm Triều Văn im lặng một lúc, cảm thấy không thể cho người này có cơ hội đổi ý, nên dù còn đang trong vườn y vẫn tháo cà vạt xuống trói Khương Mặc lại cực kỳ chặt chẽ, cực kỳ vui vẻ kéo người về nhà làm chuyện nghiêm túc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.