Cheers

Chương 22




Ngài Claire lấy một chai Latour ra. Khương Mặc nhìn nhãn rượu, năm rượu thì biết chai rượu này được sản xuất ở những năm truyền kỳ của rượu nho, còn lớn tuổi hơn cả mình, rất có giá trị. Ông cụ dùng rượu ngon chiêu đãi mình cho thấy ông rất có thành ý và coi trọng cuộc gặp gỡ này.

Nhưng ngài Claire vẫn có chút tiếc nuối nói rằng ông thích vang đỏ, không hỏi trước xem Khương Mặc muốn uống gì, rất xin lỗi.

Ông khiêm tốn ôn hòa, nói năng từ tốn, là một lão thân sĩ rất có làn có điệu.

Rượu đã được thở và rót vào ly thủy tinh tao nhã, là một màu đỏ đậm như ruby. Bọn họ nhẹ nhàng chạm ly, Khương Mặc chỉ nghe tiếng vang của ly là biết ly trong tay có giá rất đắt đỏ, chạm vào có tiếng vang xa, dài, cực kỳ êm tai. Mùi rượu tụ lại ở miệng ly, có thể cảm nhận vị cháy rõ ràng, sau khi vào miệng hương thơm nở từng tầng từng tầng, có mùi trái cây, có mùi khói rất nhẹ, dường như còn có chút mùi thuốc lá… hương vị rất phong phú.

“Tôi đến nhà máy rượu này để tham quan cơ sở cất rượu của họ.” Ngài Claire nói với anh, “Nếu sau này có cơ hội, cậu nhất định phải đến xem quy trình cất rượu một lần, tôi cảm thấy rất thú vị.”

“Tôi chưa được xem cất rượu, nhưng thời đại học tôi có đến Ireland cùng mẹ và xem dân bản xử ở đó cất Whiskey, lúc đó tôi cũng rất có cảm hứng.”

“Tôi nghĩ đến việc quay một bộ phim nói về một người đàn ông kỳ lạ trầm mặc ít nói, dành cả cuộc đời để cất rượu. Anh ta phải lòng một cô gái, cô gái đó có một gia đình hoàn mỹ cho nên anh ta chưa từng quấy rầy. Sau này khi anh ta chết rồi, anh ta nhờ người khác gửi cho cô này một chai rượu vang… Cuối cùng đứa con của cô ấy nghịch ngợm làm bể chai rượu kia, vì vậy cả cuộc đời này cô gái cũng không biết mình đã được một người đàn ông yêu sâu sắc.”

Một câu chuyện hay. Khương Mặc cười nói tiếp: “Cất rượu là một đề tài hay. Mọi người thường nói điện ảnh là mơ mộng, nhưng thỉnh thoảng tôi cảm thấy điện ảnh lại giống như cất rượu, tôi muốn quay một bộ phim làm cho người ta say, giống như mời khán giả say cùng mình.”

Đôi mắt Claire sáng lên, cười nâng ly: “Tôi tin cậu có thể làm được.”

Bất kể nhìn thế nào thì đây cũng giống như một buổi tối hoàn mỹ. Chia sẻ chung một chai rượu ngon với tri kỷ quen biết nhiều năm, đối phương còn là tiền bối mình ngưỡng mộ, ngoài cửa sổ là Paris rợp bóng dịu dàng, mọi thứ tựa như một giấc mơ.

Chỉ có bóng dáng ngoài ô cửa là có hơi chói mắt.

Khương Mặc thấy bản thân mình hơi mất tập trung, dù là uống rượu ngon cũng không thể hoàn toàn quên đi mọi thứ, anh luôn phân tâm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngài Claire cũng nhận thấy anh có gì đó không ổn, hỏi han đầy quan tâm: “Món gan ngỗng có vị không ngon à?”

Nếu cứ thế này thật sự quá bất lịch sự với ông cụ. Khương Mặc chỉ có thể nói thẳng với ông: “Em trai tôi đang chờ tôi bên ngoài, tôi có chút lo lắng. Thưa ngài, ngài có phiền tôi ra ngoài vài phút không?”

Claire nhìn theo ánh mắt của anh, cười hỏi: “Tôi nghĩ cậu hẳn là nên mời cậu ấy vào đây và chờ.”

Khương Mặc vội vàng cảm ơn rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, anh băng qua đường, nhìn cậu trai đang đứng ngẩn ngơ bên sông nghe nhạc. Lúc đầu Thẩm Triều Văn còn chưa nhận ra anh tới, vẫn chăm chú nhìn mặt sông trước mặt suy nghĩ vấn đề luận văn của mình, Khương Mặc đi qua lấy tai nghe của cậu xuống, gọi: “Nhóc Triều Văn.”

Thẩm Triều Văn quay đầu nhìn anh đầy vẻ kinh ngạc: “… Anh chạy ra ngoài làm gì?”

“Dẫn cậu vào.” Khương Mặc nắm lấy cổ tay cậu định kéo người đi, “Cậu vào trong chờ anh, đừng đứng ở đây, tối gió lớn.”

Thẩm Triều Văn trở tay nắm lại cánh tay anh, từ chối: “Em không vào đâu, em muốn ở đây ngắm cảnh, ở đây thích hợp suy nghĩ về cuộc sống.”

“Cậu đi vào thì không ngắm cảnh được à?”

“Không được. Đi vào tâm trạng sẽ thay đổi, mặc dù vừa nãy em không nói nhưng trong lòng vẫn rất ghen tị, biết anh và tình địch của em ngồi ăn trong đó em sẽ càng nghĩ càng giận, không có tâm trạng để ngắm cảnh.”

“…”

Hay lắm, tình địch, mặc dù tình địch của cậu năm nay 65 tuổi.

Khương Mặc bật cười, “Nghe lời được không? Cậu đứng ở đây nữa, anh ngồi ở trong cũng có thể nhìn thấy cậu, nếu thật sự không muốn vào thì tìm cửa hàng nào đó vào chờ anh cũng được, đừng để anh ăn một bữa cơm cũng mất tập trung.”

“Vậy thì càng tốt chứ sao, làm anh không yên lòng là mục đích của em.” Thẩm Triều Văn nửa đùa nửa thật, “Đây là chiến thuật của em.”

Người này là thế, cứng đầu cứng cổ. Khương Mặc lười khuyên tiếp, tự nhủ trong lòng muốn hứng gió thì hứng đi, đêm nay cho cậu hứng đủ mới thôi.

Anh quay người đi hai bước… cuối cùng vẫn là không yên lòng, Khương Mặc quay lại lần nữa cởi áo khoác ném lên đầu Thẩm Triều Văn, cũng không nói nhảm với cậu nữa quay người đi mất.

Sau khi vào bàn lại, Khương Mặc liếc nhìn ra ngoài cửa sổ… Ok, khoác áo vào rồi, nhưng người này vẫn ngoan cố quay lưng về phía nhà hàng không thèm nhìn đến bọn họ, đứng thẳng tắp, bóng lưng trông rất kiêu căng.

Claire thấy áo khoác của anh đã bay mất, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cười hỏi: “Em trai không vào à?”

Khương Mặc đáp đầy bất đắc dĩ: “Em ấy nói muốn hóng gió ngắm Paris về đêm.”

Ngài Claire mỉm cười: “Lúc còn trẻ tôi cũng thích tản bộ vu vơ dọc bờ sông Seine và suy nghĩ về những vấn đề không bờ bến.”

Đó là một cuộc gặp gỡ bạn qua thư đầy vui vẻ. Bọn họ tán gẫu đến rất muộn, lúc rời nhà hàng Khương Mặc đã có hơi say.

Uống đến trạng thái này là thoải mái nhất, Khương Mặc đút tay vào túi, đi lững thững qua đường tìm Thẩm Triều Văn vẫn còn giả vờ thâm trầm ngắm cảnh hóng gió, anh tiến lại gần vỗ vai đối phương.

Lúc trước ở Thượng Hải Thẩm Triều Văn cũng sẽ đợi anh thế này. Khi đó anh còn chưa biết người này có ý xấu trong lòng, anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy mối quan hệ tốt cũng không có vấn đề gì. Bây giờ biết rồi mới ý thức được hành động này quả thật rất mập mờ.

Khương Mặc biết đáng lẽ hôm nay cũng không nên để cậu chờ, nhưng vào một ngày đặc biệt thế này, anh cảm thấy để Thẩm Triều Văn đi cùng mình cũng không sao.

Thẩm Triều Văn nhìn hai mắt anh, cởi áo khoác ra khoác lên người anh: “Uống rượu à?”

Trên áo vẫn còn vương nhiệt độ ấm áp của cơ thể người khác. Khương Mặc ung dung mặc áo khoác vào: “Uống không nhiều.”

“Nói chuyện vui không?”

“Ừ.”

Thẩm Triều Văn à: “Em còn tưởng đêm nay anh không ra nữa chứ.”

Khương Mặc nghiêng đầu nhìn cậu: “Nghe vào còn tưởng cậu không muốn anh đi ra quá nhỉ?”

Thẩm Triều Văn nói sang chuyện: “Vị bạn qua thư của anh tươi trẻ xinh đẹp chứ?”

“Thôi thôi dẹp dẹp.”

“Có vẻ ngoại hình của đối phương không hoàn toàn hợp ý của anh.”

Khương Mặc cốc đầu cậu: “Chỉ biết ngoại hình với dáng vẻ, sao lại nông cạn quá vậy?” Anh tạm dừng rồi vui mừng chia sẻ: “Cậu không ngờ được bạn qua thư của anh là ai đâu.”

“Ồ, tổng thống Pháp?”

Khương Mặc liếc một cái: “Là Claire! Biết “More than today” không? Là một…”

“Không biết.”

“Ông ấy là đạo diễn rất nổi tiếng, địa vị của ông ấy cũng tương tự như ngôi sao sáng trong giới luật của cậu, kiểu siêu sao ấy, hiểu không?”

“Em không theo đuổi thần tượng.”

“…” Khương Mặc phát hiện chỉ cần nói chuyện cùng Thẩm Triều Văn thì kiểu gì cũng sẽ thành tình cảnh thế này, luôn có thể hơn thua nhau từng chữ một cách khó hiểu. Anh bất đắc dĩ vỗ vai Thẩm Triều Văn, “Thôi dẹp, anh không thèm nói với cậu nữa.”

Không ai trong hai người họ nói muốn bắt xe, cứ thế họ đi dọc theo bờ sông trò chuyện một lúc, dừng một lúc, tùy ý, thư giãn. Hai người họ một người mặc nguyên bộ vest, một người sơ mi trắng quần jean, ung dung bước trên đường. Họ không trò chuyện về những điều phù phiếm giống cuộc nói chuyện với ngài Claire, họ nói về những nhỏ nhặt vụn vặt, nhưng những câu chuyện tầm thường đó làm cho Khương Mặc cảm thấy anh như được rơi xuống đất.

Paris về đêm yên tĩnh, yên tĩnh mà tao nhã, màn đêm thế này rất thích hợp để làm vài chuyện.

Khi bước chân vẫn đi tới, Thẩm Triều Văn chợt như nhớ ra điều gì, cậu mở túi xách của mình lấy một cái chai ra…

Nutrition Express?

Khương Mặc nhìn chai đồ uống rất không phù hợp với phong cảnh trước mắt, anh vừa buồn cười lại vừa cảm động.

Thẩm Triều Văn tri kỷ vặn nắp chai ra rồi mới đưa cho anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Trước khi đến em phải vào siêu thị người Trung tìm rất lâu mới tìm được, ừm… quà tặng anh.”

Cậu ấy ngồi xe lửa tám tiếng mang đến cho mình một chai Nutrition Express, còn nói đó là quà.

Khương Mặc cười nhận lấy uống một hớp.

Ừm, ngon lắm, là mùi vị quen thuộc. Anh chợt cảm khái trong lòng, mùi vị này rất ngon, không kém gì chai Latour 82 kia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.