Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 47: Ngoại truyện cuối: Kỳ nghỉ bên bờ biển




Vào dịp lễ ở Virginia, bãi biển đông nghịt gia đình tới lướt sóng, các cặp tình nhân nắm tay nhau đi dạo dọc con đường lát gỗ, và đám con nít nô đùa ầm ĩ trên bãi cát.

Đám hải âu chao lượn trên bầu trời, và ánh nắng rọi xuống mặt nước lấp loá.

Thẩm Dật Lâm rú lên thất thanh ở đuôi tàu khi thấy Cao Yến gắn mồi vào lưỡi câu.

– Mình không thể dùng thứ gì khác ngoài giun ạ? Cậu ta hơi sợ thứ mồi biết ngọ nguậy kia.

Cao Yến liếc nhìn cậu ta:

– Dùng sắc đẹp của cháu chắc?

– … 

Thẩm Dật Lâm đã sớm quen với cái kiểu làm mặt nghiêm nói đùa của cậu mình, nhìn dáo dác xung quanh hỏi:

– Hay mình dùng hotdog gì đó?

– Cháu thích thì cứ thử. 

Cao Yến chẳng buồn quan tâm, quăng dây câu vào nước.

– Sao cháu cứ cảm thấy cậu đang bảo cháu chắc chắn sẽ không câu được gì nhỉ? 

Thẩm Dật Lâm lẩm bẩm, bẻ chiếc hotdog thành vụn nhỏ gắn vào lưỡi câu.

Gió biển ẩm ướt lùa qua, Dư Hoan ngồi trên chiếc trường kỷ ở boong tàu, rời mắt khỏi cuốn sách trên tay, nhìn hai cậu cháu lần lượt quăng dây câu xuống biển.

– Em sợ giun à? 

Đợi Thẩm Dật Lâm tới, cô hỏi.

– Không đến nỗi. 

Thẩm Dật Lâm thấy hơi mất mặt vì mới rú lên vì sợ, cố vớt vát hình tượng bản thân, nói:

– Nhưng mình muốn ăn cá, nếu cá ăn giun thì khác gì mình ăn giun ạ.

Dư Hoan hỏi:

– Thế em nghĩ tôm hùm ăn gì?

Thẩm Dật Lâm nhớ lại món tôm hùm cậu ta ăn hai hôm trước thì sắc mặt hơi khó coi:

– Thôi em đi bơi vậy.

Rồi cởi áo ra:

– Em mượn tuýp kem chống nắng của chị được không ạ?

Dư Hoan ném sang, Thẩm Dật Lâm bắt được, bóp một ít ra tay rồi bắt đầu bôi lên vai.

Bình thường trông Thẩm Dật Lâm gầy gò là thế, không ngờ cởi đồ ra cũng được phết, hơn nữa da dẻ lại còn trắng bóc.

Dư Hoan nhìn bàn tay thon dài di chuyển trên làn da nhẵn bóng, nhẹ nhàng bôi hết ngực và cánh tay, tới sau vai thì không với nổi.

Cậu ta ngoảnh lại nhìn Dư Hoan:

– Chị bôi giúp em chút được không ạ?

– Được. 

Dư Hoan nhích người sang, ý bảo Thẩm Dật Lâm lại đây ngồi.

Cậu ta vừa ngồi xuống chiếc tràng kỷ bọc nhung, xoay lưng về phía Dư Hoan, vừa đưa tuýp kem sang thì có một bàn tay chắn ngang đón lấy tuýp kem chống nắng.

– Để cậu bôi cho cháu.

Cao Yến nắm vai Thẩm Dật Lâm kéo cậu ta đứng dậy, bóp một đống kem chống nắng ra tay, xoa qua loa một chút cho đều rồi phết lên lưng cậu ta.

– Nhìn kìa… 

Thẩm Dật Lâm bỗng hét lên.

Dư Hoan ngoảnh đầu về phía đuôi tàu, thấy cần câu của Cao Yến đang giật.

– Cá cắn câu rồi! 

Thẩm Dật Lâm la lớn, chẳng quan tâm gì đến chuyện bôi kem chống nắng mà lao ngay về phía cần câu.

Dư Hoan đứng dậy, toan đi theo thì bị Cao Yến kéo ngồi lại ghế:

– Để nó đi đi.

– Em thấy đỡ chút nào chưa? 

Anh ôm eo cô, kéo cô vào lòng mình.

Dư Hoan thuận thế dựa vào ngực anh, gật đầu đáp:

– Hôm nay khá hơn nhiều rồi.

Vốn họ đến đây chơi, ai ngờ cô vừa xuống máy bay đã bị dị ứng khí hậu, ăn gì cũng buồn nôn, tinh thần cũng sa sút theo.

Chiều nay Thẩm Dật Lâm đã đề nghị đi lướt ván nhưng Cao Yến vì cô mà đổi thành đi câu.

– Thật ra anh với Thẩm Dật Lâm cứ đi chơi cũng được mà, không cần lo cho em đâu. 

Dư Hoan thấy hơi băn khoăn:

– Em ở đây phơi nắng cũng được.

– Không sao. 

Cao Yến chạm môi vào trán cô, hỏi:

– Có muốn bôi lại kem chống nắng không?

Cô mặc áo hai dây, bả vai và phần lớn lưng đều lộ ra ngoài, nắng ở đây lại gắt, không thể không thường xuyên dặm thêm kem chống nắng.

– Ừm. 

Dư Hoan phối hợp trở người, nép vào tràng kỷ.

Cao Yến giúp cô vén tóc ra, bóp kem chống nắng ra tay, tỉ mỉ bôi từ cổ cô xuống vai…

– Whoo…hoo…! 

Khó khăn lắm Thẩm Dật Lâm mới kéo con cá lên được. Câu ta cầm con cá hét lên, ngoảnh lại thì thấy Cao Yến đang bôi kem chống nắng cho Dư Hoan trên boong tàu.

Khác với kiểu bôi thô bạo cho cậu ta, Cao Yến bôi kem chống nắng cho Dư Hoan cực kỳ kỹ lưỡng và dịu dàng.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thẩm Dật Lâm bị phân biệt đối xử.

Trước kia mỗi lần Dư Hoan dắt cậu ta đi tiếp khách, khi cả hai đều uống quá chén phải đợi Cao Yến tới đón, lần nào anh cũng chẳng buồn nói năng gì mà lắc tỉnh cậu ta dậy trước, sau đó đi tới chỗ Dư Hoan, nhẹ nhàng bế cô ra xe.

Hoặc lúc đi ăn, Cao Yến luôn nhớ rõ mồn một khẩu vị của Dư Hoan, nhưng cậu ta thích gì thì người cậu kia toàn quên khuấy.

Rồi mỗi lần Dư Hoan ngồi ghế phụ, cậu của cậu ta luôn chu đáo chỉnh ghế cho cô, đến lượt cậu ta thì chỉ biết bảo nút chỉnh nằm ở đâu để cậu ta tự chỉnh lấy.

Sau khi Cao Yến ở bên Dư Hoan, Thẩm Dật Lâm bị thồn cơm chó phát quen, nếu không đã chẳng mặt dày đi theo làm kỳ đà cản mũi.

Thẩm Dật Lâm thu dây câu, tháo lưỡi câu ra khỏi miệng con cá, ném nó vào thùng rồi véo một mẩu bánh mì móc vào lưỡi câu ném xuống biển.

– Câu được cá gì thế? 

Hai người bên kia tình tứ chán chê xong xuôi, cuối cùng Dư Hoan cũng lên tiếng.

– Một con cá lớn màu đen. 

Thẩm Dật Lâm đáp:

– Tối nay có lộc ăn rồi.

Cậu ta xách thùng tới cho Dư Hoan xem, rồi hỏi Dư Hoan,

– Luật sư Dư, chị có biết nấu loại cá này không?

– Để chị thử xem sao. 

Dư Hoan đáp.

Thẩm Dật Lâm bỗng ngập ngừng.

– Em không tin vào tài nấu nướng của chị à? 

Dư Hoan hỏi.

Thẩm Dật Lâm lắc đầu:

– Em đang nghĩ có nên đổi cách xưng hô hay không.

Từ khi Dư Hoan và cậu mình hẹn hò, Thẩm Dật Lâm cảm thấy xưng hô “luật sư Dư” nghe kiểu gì cũng thấy có khoảng cách.

Trước kia còn ở công ty luật không nói, giờ cậu ta đã thực tập xong, xưng hô như thế có vẻ càng xa lạ.

Từ lúc nghỉ, cậu ta rất cố gắng không gọi cô là “luật sư Dư” nhưng nhiều khi đứng xa nhau qua, nếu không gọi kèm danh xưng thì chẳng biết đang gọi ai.

– Em cứ thấy gọi chị là luật sư Dư nghe xa lạ quá. 

Thẩm Dật Lâm rối rắm vụ xưng hô, hỏi:

– Hay là em gọi chị là chị Hoan? Sư phụ? Hoan Hoan?

Hoan Hoan?

– Khụ khụ. 

Dư Hoan vừa uống hớp nước, suýt thì bị sặc.

Cô không thích người khác gọi mình là “Hoan Hoan”, tên này nghe cứ như tên chó, nhất là còn thốt ra từ miệng Thẩm Dật Lâm nữa.

– Hay em gọi tên tiếng Anh của chị đi. 

Dư Hoan nghĩ ngợi rồi nói.

– Đúng ha, sao em lại quên chứ. 

Thẩm Dật Lâm ngộ ra.

Cao Yến vào khoang tàu rửa tay xong đi ra chen lời:

– Gọi mợ đi.

Hả? Nhanh vậy á? Trước kia cậu có bao giờ bảo cậu ta gọi bạn gái thế đâu.

Thẩm Dật Lâm nhìn Cao Yến với vẻ khó tin:

– Mợ?

Cao Yến sửa lại:

– Bỏ giọng nghi vấn đi.

– Vâng ạ. 

Thẩm Dật Lâm ngoảnh đầu nhìn Dư Hoan, hắng giọng rồi mới gọi một tiếng:

– Mợ.

Tối đến, cả ba quay lại căn nhà thuê ven biển.

Dư Hoan cầm hai con cá đen Cao Yến và Thẩm Dật Lâm câu được, chuẩn bị nấu cá.

Thẩm Dật Lâm xách mấy túi nguyên liệu mua ở siêu thị vào bếp, lục lọi tìm gia vị Dư Hoan cần:

– Hành, gừng, tỏi, rượu trắng…

– À, luật sư… m… mợ… 

Thẩm Dật Lâm vẫn chưa quen với xưng hô mới, uốn lưỡi mấy lần mới gọi thành tiếng:

– Không tìm thấy rượu trắng. Cháu lấy chút rum thay thế được không?

– Cũng được. 

Dư Hoan nói.

Cao Yến tắm rửa thay đồ xong rồi đi vào bếp, thuần thục giúp Dư Hoan rửa sạch nguyên liệu nấu ăn như lệ thường.

– Cháu cũng đi tắm một cái. 

Thẩm Dật Lâm nhét hộp kem cuối cùng vào tủ lạnh rồi nói.

Dư Hoan thấy Thẩm Dật Lâm đi lên lầu, bấy giờ mới nghiêng đầu nói với người đàn ông đứng cạnh:

– Vừa rồi Dật Lâm gọi em là mợ, em thấy cậu ấy có vẻ không quen…

– Gọi nhiều là quen thôi. 

Cao Yến nói:

– Dù sao sớm muộn gì mà chẳng gọi.

Anh rửa đồ ăn thoăn thoắt, bỏ chúng vào rổ cho ráo nước, rồi cầm lấy con dao trong tay Dư Hoan,

– Để anh làm cho, em bày anh cắt thế nào là được.

– Ừm, đầu tiên mổ bụng cá moi sạch nội tạng…

Dư Hoan đứng dịch sang một bên chỉ đạo.

Cao Yến cẩn thận mổ bụng con cá ra, bỏ hết nội tạng và mang, rồi nhìn con cá mà cô đã làm sạch để cắt theo.

Mấy tháng trước anh chẳng biết gì cả, ngay cả thái khoai tây cũng to nhỏ không đều, thế mà bây giờ có thể nghe theo lời cô hướng dẫn để làm cá.

Cả quá trình rất thận trọng mà không mất đi sự nhã nhặn.

Dư Hoan không kìm được mà chụp một bức ảnh rồi đăng cùng với mấy bức khác lên vòng bạn bè.

Chẳng bao lâu sau, cô nhận được một lượt thích từ Lâm Tô.

Hồi học lớp Mười Một, sau khi Lâm Tô và Cao Yến bắt đầu hẹn hò thì Dư Hoan và Lâm Tô xa cách dần, lúc học Đại học cũng không liên lạc với nhau.

Wechat của Lâm Tô là Dư Hoan thêm lúc dự buổi họp lớp sau khi tốt nghiệp Đại học một năm, ngoài dăm ba câu tán gẫu ban đầu thì về sau toàn nhắn tin chúc mừng mỗi dịp lễ lạc bằng tin gửi cả nhóm.

Sau đó ngay cả tin nhắn chúc mừng cũng không có.

Lâm Tô chẳng mấy khi đăng gì trong vòng bạn bè, nếu cô nàng không bất chợt ấn thích thì Dư Hoan cứ tưởng người ta đã hủy kết bạn với mình rồi.

– Bóp muối rồi sao nữa? 

Cao Yến ngoảnh lại hỏi Dư Hoan, thấy cô thần người ra bèn hỏi:

– Sao thế?

– Vừa rồi em đăng ảnh chụp anh trong vòng bạn bè, Lâm Tô ấn thích. 

Dư Hoan đưa điện thoại cho anh xem.

Thật ra cô chỉ chụp bóng lưng anh, không biết Lâm Tô có nhận ra không.

Có điều trước giờ Lâm Tô chẳng mấy khi ấn thích bài đăng trong vòng bạn bè của cô, cô không kìm được mà nhìn Cao Yến.

– Lâm Tô? Bạn cùng lớp cấp Ba của em ấy à?

Cao Yến chạm phải ánh mắt cô thì bất giác nhíu mày.

Trước kia anh từng thừa nhận đã để ý Dư Hoan từ hồi cấp Ba, nhưng không nói cho cô biết chuyện mình cặp bồ với Lâm Tô có liên quan đến cô.

Anh không muốn cho cô biết những chuyện tiêu cực như vậy.

Anh chỉ bảo khi ấy xốc nổi, mà trên thực tế thì hồi xưa đúng là anh ấu trĩ thật, chỉ vì muốn có một tấm bia đỡ đạn mà tìm đại một người rồi ma xui quỷ khiến mà đồng ý hẹn hò với Lâm Tô, nhưng dần dà nhận ra hai người khác xa nhau, vừa tốt nghiệp đã chia tay.

– Hai người còn liên lạc à? 

Anh hỏi.

– Chẳng mấy. 

Dư Hoan hỏi lại:

– Thế anh với cô ấy thì sao?

– Không có. 

Cao Yến vội làm sáng tỏ:

– Anh còn chẳng có số Wechat của cô ấy.

Tuy hồi Wechat mới ra, Lâm Tô từng muốn kết bạn anh, đã gửi rất nhiều lời mời kết bạn nhưng anh chưa từng đồng ý.

– Con người Lâm Tô… hơi giả dối, anh không kiến nghị em qua lại nhiều với cô ta. 

Cao Yến cân nhắc rồi nói.

– Ừm. 

Dư Hoan gật đầu.

Hồi cấp Ba, lúc Lâm Tô mới nghỉ chơi với cô, cô từng nghĩ không biết có phải vì mình lo học quá mà xem nhẹ “tình bạn” của họ không.

Sau này học Đại học rồi đi làm, gặp nhiều người như Lâm Tô, cô cũng từ từ có cách nhìn khác về thái độ khi ấy của Lâm Tô.

Nhưng nghe Cao Yến nói vậy vẫn khiến Dư Hoan ngạc nhiên.

– Anh cũng nghĩ vậy à? Em cứ tưởng anh phải nhìn cô ấy với kính lọc dành cho mối tình đầu chứ.

– … 

Cao Yến chẳng biết trả lời kiểu gì.

Năm ấy nếu anh biết sau này sẽ ở bên cạnh Dư Hoan thì không đời nào anh lại đồng ý quen Lâm Tô, bất kể vì mục đích gì.

Anh đành bất đắc dĩ mở miệng nói:

– Anh để ý em sớm hơn quen cô ấy nhiều.

Ý là, nếu có nhìn qua kính lọc thì cũng là nhìn cô.

Dư Hoan nhớ tới bức thư tình được anh giữ suốt mười mấy năm.

Rồi lại nhớ tới lúc anh cho cô xem Wechat của anh: Hầu như đã là phái nữ đều có ghi chú, công ty gì chức vị gì, còn phân rõ là khách hàng hay bên đối tác, chỉ có mỗi thông tin liên lạc của cô được đánh dấu bạn tốt, còn gắn nhãn Người nhà.

Cô cần gì phải so đo với Lâm Tô kia chứ.

– Chiên cá đi.

Dư Hoan đặt điện thoại sang một bên, đặt một cái chảo sạch lên bếp từ.

Cao Yến dựa theo chỉ dẫn của Dư Hoan, đợi dầu nóng thì cho hành tỏi gừng vào đảo, tiếp đó cho cá đã làm sạch vào.

Tiếng dầu xèo xèo vang lên, và mùi thơm xộc vào mũi.

Cao Yến một tay giữ chảo, tay kia cầm đũa cẩn thận trở mặt cá.

– Càng ngày anh nấu ăn càng ra dáng. 

Dư Hoan từ nắm lấy bàn tay cầm đũa của anh từ phía sau, chỉ anh cách chỉnh lửa.

– Mợ có cần giúp gì không ạ? 

Thẩm Dật Lâm tắm xong đi ra, vừa vào bếp đã trông thấy cảnh hai người ôm nhau.

– Cháu đi bày chén đũa đi, trong bếp không cần cháu phụ. 

Cao Yến đuổi khéo cậu ta.

Thẩm Dật Lâm vội đi ra ngoài.

Đợi Thẩm Dật Lâm đi, Dư Hoan mới tựa đầu vào lưng Cao Yến nói:

– Chúng ta kết hôn đi.

– Em nói gì cơ? 

Trong tiếng dầu sôi xèo xèo, Cao Yến không nghe rõ lắm.

– Em bảo chúng ta kết hôn đi. 

Dư Hoan dán vào lưng anh, choàng tay ôm eo anh, lặp lại lần nữa.

Lần trước sau khi Cao Yến tặng nhẫn, cô bảo quá nhanh nên anh vẫn luôn đợi cô.

Thật ra ngẫm lại thì bọn họ quen nhau đã lâu, biết rất nhiều bộ mặt của nhau. Cô có thể yên tâm nương tựa anh, có thể yên tâm ngủ trong lòng anh, có thể yên tâm chờ mong tương lai của anh và cô.

Cô nghĩ, thời điểm đã sớm chín muồi rồi.

– Thẩm Dật Lâm đã gọi em là mợ thì em cũng không ngại lấy anh đâu. 

Cô viện cớ.

– Nghĩ kỹ rồi à? 

Cao Yến xoay người lại.

– Ừm. 

Dư Hoan gật đầu, kiễng chân choàng tay lên cổ Cao Yến.

– Được, sau khi về mình kết hôn luôn. 

Cao Yến lập tức chiều theo cô, cúi người xuống hôn cô.

Mặt trời lặn xuống phía Tây, sóng trắng xô vào bãi cát. Trong ánh hoàng hôn dìu dịu, hai người trao nhau một nụ hôn sâu thay lời thề ước.

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.