Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 1




Dư Hoan chẳng mấy hứng thú với lần xem mắt này.

Theo như lời cô bạn thân Sầm Tư giới thiệu thì anh chàng lần này có thu nhập cao, tính tình tốt, rất hợp với cô. Dù sao cuối tuần Dư Hoan cũng không có hẹn với ai nên cô ấy thuyết phục Dư Hoan hay là cho anh ta một cơ hội, ít ra cũng đi ăn với nhau bữa cơm.

Chỗ hẹn là một nhà hàng Trung Quốc.

Cách chung cư Dư Hoan rất gần, không cần chi quá nhiều thời gian cho việc đi lại, đây là lý do Dư Hoan đồng ý đi xem mắt lần này.

Nhớ trang điểm đẹp chút, bạn cô đã dặn thế.

Vì phép lịch sự tối thiểu dành cho phía bên kia, Dư Hoan trang điểm kỹ càng, gội đầu, ăn mặc thỏa đáng xong mới ra ngoài, lúc tới nhà hàng vừa đúng 7 giờ 55 phút.

Cách giờ hẹn năm phút.

– Bạn tôi đã đặt chỗ rồi. Dư Hoan báo số điện thoại của Sầm Tư.

– Xin cô đợi một lát. 

Lễ tân nhập dãy số vào máy tính, lát sau ngẩng lên nói:

– Bàn số mười lăm ạ.

Nhìn theo hướng anh ta chỉ, Dư Hoan thấy một người đàn ông đang ngồi ở bàn sát cửa sổ cách đó không xa, núp trong bóng râm xà nhà hắt xuống.

Tóc cũng xem như dày, mặt mày sạch sẽ khôi ngô, chiều cao có vẻ nhỉnh hơn mức trung bình 10cm. Chiếu theo ngoại hình mà nói thì đúng là không tồi, khá khẩm hơn hẳn đám “dưa vẹo táo nứt” mà họ hàng giới thiệu.

Nhưng Dư Hoan cũng chẳng kỳ vọng mấy.

Với những người bận rộn hoặc thích ru rú ở nhà thì xem mắt có thể xem như một cách tìm kiếm tình yêu thích hợp.

Nhưng Dư Hoan lại không hề trông chờ sẽ quen được ai qua hình thức ghép đôi này.

Chẳng liên quan đến chuyện lãng mạn hay không.

Chỉ là càng lớn tuổi thì những mâu thuẫn ẩn dưới niềm mong đợi lại càng phức tạp hơn: Yêu đương rất khó, hòa hợp rất khó, mà dài lâu lại càng khó.

Hiếm ai có thể ở bên người mình yêu trọn đời.

Với loại người từng có kinh nghiệm hẹn hò mà vẫn độc thân, sắp qua đầu ba như cô mà nói thì tình yêu và hôn nhân chẳng thể bì được dãy số khiến người ta yên tâm trong thẻ ngân hàng.

Nhưng cô không thể hiện ra ngoài.

– Anh Trương ạ? 

Cô tới trước bàn, đứng đối diện anh chàng nọ, cười chào.

– Cô… Dư à? 

Anh ta nghe tiếng ngẩng lên, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, lịch sự đứng dậy nói:

– Trong ảnh cô Dư trông đã xinh lắm rồi, không ngờ ngoài đời còn đẹp hơn.

Nửa tâng bốc nửa thật tình.

– Cảm ơn. 

Dư Hoan chẳng thấy bất ngờ, chỉ cười nói:

– Để anh đợi lâu rồi.

Ngồi xuống, gọi món.

Theo lẽ thường, một nam một nữ hễ gặp nhau lần đầu thì thể nào cũng hàn huyên mấy chủ đề vô thưởng vô phạt như thời tiết, nghệ sĩ, tin tức xã hội, v.v… Thông qua việc khơi gợi những chủ đề mà người kia quan tâm để tìm hiểu tính cách và tư tưởng của nhau, xác định xem có nên hẹn thêm lần nữa không.

Nhưng nếu là xem mắt thì tính mục đích thường cao hơn nhiều.

– Nghe nói cô Dư là luật sư, vậy bình thường cô được nghỉ thứ Bảy và Chủ Nhật nhỉ? 

Quả nhiên, mới ngồi chưa ấm chỗ, người đàn ông phía đối diện đã hỏi Dư Hoan.

Đây là hiểu lầm của đại đa số mọi người về nghề luật sư, bọn họ đã quá quen với hình tượng luật sư trong phim truyền hình nên cứ tưởng nhóm người này giống y như trong ti-vi, lúc nào cũng rực rỡ hào nhoáng, có thu nhập cao và nhiều thời gian rảnh. Thật ra…

– Không phải ạ. 

Dư Hoan đính chính:

– Lúc vội thì bọn tôi cũng phải 996, hơn nữa còn phải đi công tác thường xuyên.

– Bận thế cơ à? Cô làm bên tố tụng dân sự hay gì?

– … 

Dư Hoan đáp:

– Tôi không làm bên tố tụng.

–?

– Tôi không ra tòa, chủ yếu nhận cố vấn pháp lý cho công ty. Công việc hàng ngày là thẩm định đánh giá văn bản pháp lý và đàm phán kinh doanh.

– Ôi… Làm công ty thì chắc kiếm được nhiều lắm nhỉ?

– … Tạm thôi ạ.

Một tiếng sau, Dư Hoan rời khỏi nhà hàng. Anh chàng xem mắt chở cô về tới cổng khu nhà, sau đó vẫy tay chào tạm biệt cô.

Có lẽ anh ta đã canh giờ, Dư Hoan vừa vào đến chung cư là tin nhắn bên kia đã gửi sang, hỏi “Lên đến nhà chưa?”

“Rồi ạ”, Dư Hoan trả lời.

Sau đó đợi một lúc, bên kia lại nhắn tiếp: “Nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Tiếp đó còn thêm một đoạn, ý chính là hôm nay rất vui vì gặp cô, sau đó nói khéo là hai người không hợp lắm, hy vọng có thể làm bạn.

Dư Hoan đọc tin nhắn cũng không lấy làm ngạc nhiên, vì đây chẳng phải lần đầu tiên.

Đàn ông đi xem mắt ít nhiều gì cũng muốn tìm một cô nàng dưới cơ mình để lấy làm vợ. Mà nghề của Dư Hoan ngày nào cũng gặp kiểu người chẳng giàu cũng sang, bản thân cô lại xinh đẹp như thế, thành ra một anh chàng bình thường khó mà dám mơ tưởng chuyện cưới cô.

Nhưng khi bọn họ từ chối lại luôn tỏ ý muốn kết bạn, ngoài lịch sự giữ thể diện cho cô thì có một nửa là thật lòng. Con người mà, một khi lăn lộn ngoài xã hội thì khó tránh gặp trắc trở khó khăn, lúc cần kíp có đứa bạn làm luật sư cho lời khuyên cũng tốt.

Dư Hoan nhắn lại cho bên kia: “Cảm ơn anh về bữa cơm hôm nay nhé, lần sau có dịp tôi sẽ mời anh.”

Sau khi gửi tin, cô vứt điện thoại sang một bên rồi đi vào phòng tắm.

Đến khi tắm xong đi ra, anh chàng xem mắt đã nhắn lại một câu đừng khách sáo cùng biểu tượng mặt cười. Ngoài ra, Wechat còn báo có hai tin nhắn chưa đọc, một cái là của Sầm Tư: “Xem mắt thế nào rồi?”

Dư Hoan lấy mặt nạ trong tủ lạnh ra, vừa đắp vừa gọi điện cho Sầm Tư.

Đường dây vừa thông là Sầm Tư ở đầu kia đã sốt sắng hỏi cô xem mắt thế nào. Dư Hoan kể vắn tắt tình hình. Sầm Tư nghe xong, lặng thinh một lát mới chê:

– Là do anh ta không có mắt.

Dư Hoan không muốn tỏ ra chảnh chọe, nên cô không nói là: Cho dù anh chàng kia có ngoại hình và thu nhập không tồi, nhưng cách nhập đề thẳng thừng, cùng kiểu ăn nói khó hiểu và thiếu trọng tâm khi trò chuyện với cô chứng tỏ IQ và EQ của anh ta chẳng cao mấy.

Cô cũng không ưng gì anh ta.

– Phải rồi, tên kia đã thêm Wechat cậu chưa? 

Thấy Dư Hoan im lặng, Sầm Tư lại hỏi.

– Ai cơ? 

Dư Hoan hỏi lại.

– Lục… Lục gì đó, mình quên mất tên rồi… Là đồng nghiệp của Lục Lẫm, lần trước cậu từng gặp trong đám cưới mình đấy…

Bấy giờ Dư Hoan mới nhớ ra là có người như vậy. Cô cũng không nhớ rõ tên, nhưng đúng là cậu ta từng nhờ Sầm Tư chuyển lời rằng cậu ta có cảm tình với cô.

– À, ý cậu là thằng nhóc kia à? Nếu mình nhớ không nhầm thì cậu ta sinh năm 95 nhỉ? Quen phi công không hay lắm đâu?

– Nhỏ hơn có ba tuổi chứ mấy, đâu bao nhiêu, biết đâu đấy lại là duyên phận của cậu thì sao. Hơn nữa dù không tu thành chính quả thì hẹn hò chơi cũng được mà. Cậu cứ một thân một mình mãi thế không ổn.

– Độc thân có gì không tốt?

– … Ý mình không phải nói độc thân không tốt. 

Sầm Tư hỏi:

– Cậu không muốn có bạn trai à?

– Lâu ngày không làm tình sẽ ảnh hưởng đến nội tiết tố đấy. 

Bên kia bỗng nhỏ giọng nói.

– …

Cô chỉ không có bạn trai, chứ ai bảo cô không làm tình nào?

Dư Hoan nhướng mày, ấn tay vào màn hình điện thoại khiến nó sáng lên, còn một tin nhắn chưa đọc, gửi từ hai mươi phút trước: “Anh vừa xuống máy bay, khoảng 11 giờ sẽ đến nhà em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.